Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 158: Phân cao thấp



Trong Tùng Hạc lâu khách quý chật nhà, liên tục nâng ly cạn chén, tiếng hô ‘cạn chén’ không ngừng bên tai, ở nơi vốn rất ồn ào này, vào một khắc đột nhiên vô cùng im lặng, ánh mắt của nhóm người bọn họ đều loạt xoạt quét về phía cửa.

Áo khoác dài toàn thân màu xanh nhạt, Trầm Ngạn Khanh bị mọi người vây quanh bước vào cửa, con ngươi lạnh lùng sâu xa tùy ý đảo qua, không giận mà uy, khí thế vô hình đè nén khiến mọi người trong lâu không ngẩng nổi đầu lên.

Phong Thiển Ảnh từ phía sau hắn len lỏi bước vào, nhịn không được mà huýt sáo, “Ngạn Khanh, chúng ta tới trễ, đã không còn chỗ trống nữa rồi.”

”Quân Nho, Thiển Ảnh, hai huynh thay đệ nhiệt tình tiếp đãi khách khứa đi.” Trầm Ngạn Khanh dặn dò một câu, hắn nâng chân bước đến cái bàn ở trước mặt, đây mới là mục đích hắn đến.

Cả lâu chỉ có cái bàn kia còn chỗ trống, người trung niên này vóc người cao lớn, toàn thân khoác áo màu đen, ngồi ở đó như một ngọn núi nhỏ, ông ta tự rót tự uống một mình.

Phía sau người trung niên đứng một nam một nữ, thấy Trầm Ngạn Khanh đến, với tay ngăn cản, bị người trung niên cản lại, nhìn thẳng vào Trầm Ngạn Khanh, “Mời Trầm cung chủ ngồi, bổn tọa chờ ngươi đã lâu.”

”Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Trầm Ngạn Khanh xốc vạt áo khoác dài lên, tự nhiên ngồi xuống, tiếp nhận chén rượu người trung niên đưa tới, hời hợt uống một hớp, mặt không chút thay đổi nói: “Ta hi vọng đây cũng là lần cuối cùng ta và ngài gặp mặt.”

”Ha ha... Trầm cung chủ, trong thiên hạ, e là chỉ có ngươi dám nói chuyện như thế với ta.” Người trung niên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, “Ngươi và Trầm Thiên Tư khác nhau một trời một vực, cũng không biết vì sao Thất Lâu lại coi trọng ngươi.” Tiếp đó tươi cười chợt tắt, nghiêm mặt nói: “Chỉ cần ngươi giao ra ba cuốn sau của bí quyết luyện công, ta cam đoan sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi.”

”Trao đổi này không có lợi.” Trầm Ngạn Khanh khẽ cười một tiếng, “Sao vậy? Không ăn trộm nữa, đổi thành công khai chiếm đoạt rồi ư?” Hắn tựa lưng vào ghế, giọng điệu nhẹ nhàng thân thiết, như ngồi đối diện hắn là một người bạn vong niên.

”Trầm cung chủ, ngươi là thiếu niên anh hùng, dù sao ta vẫn lớn tuổi hơn ngươi, ngươi không nên động võ.”

”Anh hùng thường không có kết cục tốt, không làm cũng được. Ngài cả gan xuất hiện công khai, không sợ cuối cùng sẽ không thể quay về ư?”

”Cho dù bên ngoài có mười vạn Ngự Lâm quân, ta cũng có thể thoải mái quay về, ngươi tin không.”

Không phải câu hỏi mà là khẳng định, lộ ra tự tin mạnh mẽ của ông ta.

Hai người bốn mắt giao nhau, không có tia lửa bắn ra bốn phía, nhưng nháy mắt mấy cái bàn xung quanh lại hóa thành tro bụi, chỉ có bầu rượu, cốc chén và cái ghế dưới thân hai người là hoàn hảo không tổn hao gì.

”Tiếng tăm của U cốc trên thế gian, ta sớm có nghe thấy, vẫn luôn muốn tiếp kiến, nay may mắn gặp được, sao có thể bỏ qua.” Trầm Ngạn Khanh nâng bình rót rượu, chén rượu xoay tròn đưa tới trước mặt người trung niên, “Không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?” Nếu xét về ngôi thứ, người này hẳn đứng thứ ba, chẳng lẽ tên gọi Trọng Tam Lâu?

”Không phải ngươi đã đoán được rồi sao, so với nên gọi ta là gì, ta càng tò mò về tu vi của ngươi hơn, chẳng lẽ đã đạt tới cảnh giới mọi việc tùy ý rồi sao?” Mắt ưng của người trung niên hiện lên vẻ kinh ngạc, than thở: “Trầm gia mấy trăm năm qua, đã bao người tre già măng mọc tưởng đã luyện thành thần công, đáng tiếc, vào lúc ở đỉnh cao phấn khích đều biến thành một bộ xương khô. Không ngờ ngươi còn trẻ tuổi lại có may mắn trời ban, khiến cho lòng người ghen tị.” Trong âm điệu không hề gợn sóng lại che giấu sát khí nồng đậm.

”Tam Lâu tiên sinh, ngài muốn đạt được bao nhiêu thì mới có thể cảm thấy thỏa mãn đây? Nắm giữ toàn bộ thiên hạ ư?”

Không thể để kẻ này tồn tại, còn trẻ tuổi mà có thể đạt thành tựu như thế, sau hai năm nữa, chẳng phải có thể lên tới trời ư!

Từ khi Trầm Ngạn Khanh bước vào ngồi xuống liền gây rối, hết thảy đều chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt, hai người chuyện trò vui vẻ, chén trong tay tới lui lui tới, rượu cứ rót vào, mặc cho bên ngoài sấm vang chớp giật, một giọt nước cũng không văng ra, đây là cảnh giới mà người bên ngoài theo không kịp.

Nữ tử áo xanh đứng sau người trung niên đột nhiên mở miệng, cười duyên nói: “Sư huynh, huynh nói xem, mấy vị đại gia của Vô Trần cung đều đến đây, trên núi có phải sẽ lơ là bảo vệ hay không? Chúng ta có nên....”

Những lời còn lại, kiếp này ả ta không còn cơ hội để nói ra, bởi vì đầu và thân ả đã lìa nhau, chết lặng yên không một tiếng động, sau khi ngã xuống đất thân thể hóa thành không khí, không còn vương chút bụi nào.

Đỉnh quạt trong tay Quân Nho vót nhọn, biến thành một cây dao găm sắc bén, phía trên loang loáng trắng sạch không một vết máu, hắn ta lấy từ trong ngực ra một cái khăn lụa cẩn thận lau chùi lưỡi dao, tầm mắt như con thoi lướt qua đám người, như đang tìm con mồi kế tiếp.

Người ở mấy bàn gần đó té nhào rời chỗ, e sợ bị vạ lây.

Phong Thiển Ảnh thổi bay bột phấn màu xám còn thừa trên tay, thủ thế vái chào đám người Tửu Công đứng phía sau, “Tốt rồi, chúng ta có chỗ rồi, mời các vị ngồi.”

Lăng Vân giúp Quân Nho kê hai cái bàn vuông vào nhau, lại sắp xếp ghế ngồi ngay ngắn, cơm thừa rượu cặn trên bàn thì trực tiếp gọi tiểu nhị của quán dọn hết xuống.

Tiểu nhị hiểu nhiều biết rộng, việc rối rắm hơn cũng gặp mãi thành quen, động tác trên tay gã vô cùng nhanh nhẹn, lau sạch bàn, nhận lấy tiền thưởng rồi giống như bay chạy vào sau bếp. Không lâu sau liền bưng thức ăn ra, trên mâm là một bình rượu lâu năm thơm nồng, vài món đặc biệt của quán, còn có một đĩa thịt bò nướng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.