Sáng sớm khi rời giường trời vẫn trong xanh, tới gần buổi trưa thì một
tiếng sấm mùa xuân vang vọng khắp đất trời phương Bắc, cành liễu mảnh đã sắp nẩy mầm điên cuồng lắc lư trong gió Bắc, không bao lâu liền rơi
xuống những mảnh nhỏ vụn xanh biếc.
Lý Minh Kỳ dẫn theo hơn mười Ám Long vệ, chạy thẳng một đường, theo
hướng bắc rời khỏi thành Lâm Nghi, thẳng đến bãi săn núi Vũ Hoàn, đoàn
người Vũ Đế được bố trí nghỉ tạm ở đây, hộ vệ đi theo đã thương vong trầm trọng, xung quanh lều trại đứng đầy Ngự Lâm quân đã giương cung lắp tên.
”Chủ mẫu, vừa nhận được tin tức, Tể tướng đương triều thông đồng với địch tiến hành binh biến, hiện đã khống chế Hoàng Thành, cửa thành đóng chặt, dân chúng đóng cửa không ra khỏi nhà, mà đại thần trong triều đều bị giam giữ ở trong cung ép quy hàng.” Thống lĩnh vừa mới nhận được bồ câu đưa tin thám tử gửi tới, bẩm báo cho Lý Minh Kỳ không sót một chữ.
Kinh thành có khác gì một tòa thành chết đâu chứ? Trên mặt Lý Minh Kỳ
hiện lên vẻ sầu lo, “Tướng quân cách kinh thành gần nhất là ai? Không
đến tiếp ứng sao?”
”Bình Quảng vương và Hạ Hầu tướng quân nhận được cấp báo đã đến truy quét phản nghịch.”
”Ừ, chúng ta vào thôi.” Lý Minh Kỳ cũng không quá lo lắng, tuy nói thế U cốc mạnh, nhưng Vũ Đế cũng không phải kẻ ngồi không, nói không chừng
tai họa hôm nay cũng là do ông ấy đã tính toán chu toàn, chỉ e đổ máu hy sinh là không thể tránh.
”Là ai?” Thị vệ tuần tra trên núi thấy có người lạ lên núi, trầm giọng
quát lạnh, rất có xu thế một lời không hợp liền trực tiếp vung đao kiếm.
”Tại hạ Lý Minh Kỳ, cầu kiến bệ hạ.” Lý Minh Kỳ không kiêu ngạo không
siểm nịnh, cất giọng trong trẻo dễ nghe, chậm rãi truyền vào trong lều
trại.
”Không được vô lễ.” Thị vệ thống lĩnh biến sắc, sợ nàng quấy nhiễu thánh giá, tiến lên ngăn lại, gã còn chưa kịp nâng tay, một người đã bước ra
khỏi lều vải, ngăn gã lại.
Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn, liếc mắt một cái liền nhận ra người tới, cúi
chào: “Minh Kỳ bái kiến Thừa tướng đại nhân, bệ hạ không bị hoảng sợ
chứ?” Dọc đường lên núi, nàng thấy mấy chỗ có dấu vết đánh nhau chém
giết rõ ràng, máu nhuộm đỏ lá cây.
Hạt mưa mát lạnh rơi xuống thành chuỗi, rơi lộp độp, lại không thể làm ướt góc áo nàng.
Quân Mục Vân liếc mắt nhìn nàng thật sâu, nghiêng người nhường lối, “Mọi việc phía Bệ hạ đều tốt, Thái Tử Phi điện hạ, mời vào.”
Lý Minh Kỳ lắc đầu, “Thừa tướng vẫn nên gọi ta là Minh Kỳ thôi, hoặc gọi ta một tiếng Trầm phu nhân cũng được.”
Quân Mục Vân hơn bốn mươi niên kỷ, năm tháng cũng không lưu lại
dấu vết gì trên mặt ông ta, dáng vẻ Quân Nho giống ông ấy, nhưng nàng
lại không thể thân thiết nổi.
Quân Mục Vân thấy phong thái nàng ung dung tao nhã, hai mắt thông minh trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt thản nhiên, biết nàng kiên
định, trước mắt cũng không phải thời cơ để thuyết phục, ông ta cười hiền hòa nói: “Hoàng thượng nghe nói người đã đến rồi, thật vui mừng, phu
nhân, nên theo ta vào thôi.” Ông ta không thể gọi tục danh của quốc mẫu
tương lai, đành phải lùi một bước gọi một tiếng phu nhân.
Lý Minh Kỳ nhẹ nhàng đồng ý, ra hiệu cho Ám Long vệ ở lại bên ngoài chờ đợi, nàng thì nâng bước vào lều trại.
Bên trong thực ấm, không ẩm ướt như bên ngoài, chưa thấy người, đã ngửi được mùi trà thơm thấm vào ruột gan, là trà Vũ tiền Long Tĩnh.
Mặc dù gặp nạn, vị hoàng đế bệ hạ vĩ đại này cũng không để bản thân chịu uất ức, lúc nào cũng biết hưởng thụ, Lý Minh Kỳ thầm mỉm cười, quỳ gối
bái lạy, “Minh Kỳ bái kiến hoàng thượng.”
Trên người Vũ Đế không tỏ vẻ uy nghi gì, buông chung trà trong tay, đánh giá Lý Minh Kỳ từ đầu đến chân không dưới ba lần, thầm cảm thấy vừa
lòng, không cho đứng dậy, chỉ nói: “Gọi phụ hoàng.”
Lý Minh Kỳ không ngẩng đầu, môi nhếch cực nhanh, không làm theo ý ông,
nhẹ giọng nói: “Thoạt nhìn tình huống của ngài cũng không tệ như Quân
Nho nói.” Nghiêng người định rời đi.
Vũ Đế gõ bàn, hơi thở trên người ông rất bình dị gần gũi, giận dữ nói:“Con cũng muốn bắt chước nó mà xa cách ta sao? Quay lại cho ta.”
Lý Minh Kỳ dừng bước, “Hoàng thượng, Minh Kỳ chạy thẳng tới đây là vì
cứu giá, nếu mọi việc của ngài vẫn ổn, Minh Kỳ xin lui trước.” Dù bị lừa gạt là ai, trong lòng đều sẽ không thoải mái, hiếm thấy là, vừa nhìn
thấy vị Võ Hoàng đế danh tiếng lẫy lừng này, trong lòng nàng lại không có chút mâu thuẫn nào, ngược lại cảm thấy rất muốn gần gũi.
”Nếu không nói vậy, các con sẽ tới gặp ta sao?” Vũ Đế ngồi trên vị trí
cao nhiều năm nhưng lại không có chút tự cao tự đại, thật hiếm có. Nơi
thái dương ông đã điểm bạc, cả người có vẻ phong lưu nho nhã hơn người,
cặp con ngươi đen sâu cơ trí, lúc nghiêm túc nhìn một người, sẽ khiến người ta rất khó nảy sinh kháng cự.
Lý Minh Kỳ cúi mắt, đứng lại, vứt bỏ thân phận thì bất quá ông ấy cũng
chỉ là một ông lão cô độc mà thôi, “Hoàng thượng, Minh Kỳ sẽ cố hết sức
thuyết phục phu quân, trước lúc đó, xin tha thứ cho Minh Kỳ bất hiếu.”
Vũ Đế bệ hạ cười khẽ, khóe mắt lộ ra dấu vết tháng năm, “Tốt lắm, ta sẽ
nhẫn nại thêm mấy ngày, Minh Kỳ, con cũng đừng khiến ta thất vọng.”
Lý Minh Kỳ im lặng không nói gì, thị phi phải trái năm đó, tất cả đều do các người tự mình gieo xuống, sao đến cuối cùng lại rơi lên người nàng vậy chứ?
Vũ Đế từng trải đến mức nào, đương nhiên có thể nhìn thấu tính tình Lý
Minh Kỳ, có một số người thích nói trước làm sau, mà một số khác thì
ngược lại, bọn họ thích làm trước mà không chịu nói, ví dụ như nàng,“Trước khi kinh thành hỗn loạn, ta đã bảo người đón cha mẹ con ra, con
không phải lo lắng cho an nguy của bọn họ.”
Hoàng thành bạo loạn, sẽ không tránh được một trận giết chóc, nàng đúng
là đang lo lắng cho an nguy của cha mẹ, sợ hãi cha mẹ sẽ bị nàng liên
lụy giống như kiếp trước, nghe thấy lời Vũ Đế, lòng nàng nảy sinh thiện
cảm, cúi đầu hành lễ, “Minh Kỳ đa tạ hoàng thượng đã lo lắng chu toàn.”
”Người một nhà đừng nói lời xa lạ, đứa bé có khỏe không?” Vũ Đế cất
giọng hiền hòa, lúc nói đến đứa bé lại mang theo chút dè dặt.
”Ninh Ninh rất ngoan ngoãn lanh lợi, không khóc lóc cũng không náo loạn, thằng bé đã biết chạy, cũng biết nói một ít từ đơn giản, chờ xử lý xong mọi việc ở đây, con sẽ dẫn thằng bé đến thỉnh an ngài.” Lý Minh Kỳ nhắc tới con trai, đáy lòng cũng mềm mại.