Chính lúc này, ngoài lều trại cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã trút xuống, có tiếng đao kiếm chém nhau lọt vào tai, một mũi tên bắn
lén xuyên qua màn mưa dày đặt mang theo cái rét tận xương, mũi tên chết
chóc tiến vào, mục tiêu chính là Vũ Đế đang bùi ngùi xúc động.
”Hoàng thượng cẩn thận.” Quân Mục Vân lo lắng hô to.
Lý Minh Kỳ chợt ngẩng đầu, mặt như phủ băng, tung người chắn trước người Vũ Đế, thanh Phượng kiếm trong tay cũng lập tức tuốt vỏ, một tiếng giòn vang, cắt mũi tên đang phóng tới thành vô số đoạn rơi xuống thảm.
Quân Mục Vân thật hết cách, “Hoàng thượng, lúc này không phải là lúc nói đùa, xin ngài hãy nghiêm túc một chút.”
”Hoàng thượng, Minh Kỳ ra ngoài xem thử.” Lý Minh Kỳ xốc rèm cửa bước ra ngoài nhìn thoáng qua, dưới màn mưa lớn mịt mù không phân rõ trời đất,
hai phe địch ta cùng chém giết, trong đó không thấy bóng dáng Trọng Tam
Lâu, nàng nhẹ nhàng thở ra.
Vũ Đế tùy ý phất phất tay, dặn dò một câu cẩn thận rồi để nàng đi, đợi
sau khi nàng rời khỏi, Vũ Đế thu hồi vẻ thoải mái trên mặt, mày nhíu lại thành hình chữ xuyên 川, “Qua tối nay, hy vọng ta sẽ có được một giang sơn thái bình.”
”Hoàng thượng, quân tiên phong đã sắp xếp xong, chỉ chờ cá cắn câu, hôm
nay nhất định sẽ khiến cho bọn họ đến mà không có đường về.” Tay phải
Quân Mục Vân nắm thật chặt, tiếp theo lại lo lắng nói: “Hoàng thượng,
gần đây ngài suy nghĩ quá nhiều rồi.” Tóc ngày càng thêm bạc, cứ tiếp
tục như thế cũng không phải là chuyện tốt, là một thần tử, càng không thể không thấy sầu lo.
”Mục Vân à, ngươi ngồi đi, uống một chén trà với ông bạn già này đi
nào.” Vũ Đế cười ha ha, tự nâng bình châm trà cho Quân Mục Vân, giọng
điệu cực kỳ tự nhiên thân thiết, như hai quân thần bọn họ vẫn luôn ở cạnh nhau như thế.
Quân Mục Vân không nhăn nhó, nhận lấy chung trà, ngồi đối diện với ông,“Hoàng thượng, thần còn chưa chúc mừng ngài đã được làm ông.”
”Cũng đã nhiều năm, thật khổ cho thằng bé Quân Nho, đợi khi thằng bé trở về, ta nhất định phải bồi thường cho nó thật nhiều.” Vũ Đế sắp đặt đã
lâu, chỉ chờ cơ hội hôm nay.
Trọng Tam Lâu võ công cao cường, huy động ba quân tuy có thể
khiến lão ta tổn thất thật nặng, nhưng lại không tiêu diệt được lão, bắt giặc phải bắt Tướng trước, bằng không có giết nhiều lâu la hơn nữa cũng có tác dụng gì đâu? Lúc nào lão cũng có thể chờ thời cơ mà ngóc đầu dậy.
Vũ Đế vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi, cũng là đợi một người có khả năng chi phối thiên hạ.
Ngày này, ông đã đợi mấy chục năm, nay rốt cục cũng đợi được rồi.
Vũ Đế thầm thở dài: con à, con thân là thái tử hoàng triều, cũng nên làm vài việc cho thần dân của mình rồi, đây cũng là tận tâm với trách nhiệm và nghĩa vụ của con.
”Hoàng thượng, đây đều là việc bề tôi phải làm.” Quân Nho có thể luôn ở
bên làm bạn với hoàng tử chính là may mắn của nó, là may mắn của gia tộc Quân thị.
Lý Minh Kỳ ra khỏi phòng, nhóm Ám Long vệ liền lập tức xông tới, “Chủ
mẫu, bên ngoài mưa to gió lớn, ngài vẫn nên trở về phòng chờ đợi thôi.”
Lý Minh Kỳ quét mắt nhìn y một cái, “Bớt nói nhảm đi, còn không nhanh giết địch.”
Thống lĩnh Ngự Tiền Thị Vệ vừa bình tĩnh chỉ huy, vừa khiếp sợ thân thủ
bất phàm của nhóm người áo xanh nào đó, nếu đối đầu trên sa trường, bọn
thị vệ của gã nhất định không nhường một bước, nhưng đây là giang hồ
chém giết, càng kéo dài sẽ càng chịu thiệt.
Mùi máu tanh xông vào mũi, có của kẻ địch cũng có của phe mình, Lý Minh
Kỳ tung người nhào vào vòng chiến, ra tay với kẻ dẫn đầu, mũi kiếm lóe
ánh sáng trắng chói mắt trong mưa, mỗi lần đâm ra đều nhuộm máu tươi.
Phương xa có vài bóng dáng tung người bay đến, một người trong đó co tay thành trảo lao thẳng về phía Lý Minh Kỳ, nếu một trảo này đánh trúng, tất nhiên sẽ tắm máu tươi.
Lý Minh Kỳ nghe thấy tiếng gió sau lưng, mũi chân nhẹ nhún trên không,
nghiêng người tránh thoát một đòn sắc bén, quát lạnh: “Ngươi là ai?”
Hình dáng người này khiến nàng có cảm giác quen thuộc, đáy lòng trầm
xuống, lạnh lùng thốt lên: “Trọng Tam Lâu.”
Nam tử trung niên choàng áo đen cười ha ha, “Giang hồ xuất hiện nhiều
người tài, không ngờ một bé gái tay trói gà không chặt cũng có thể chỉ
trong chớp mắt đã trở thành Cao Thủ Tuyệt Thế.” Lão vẫn không ngừng, mỗi chiêu mỗi thức đều tràn ngập sát khí, qua hơn mười chiêu, giọng điệu lão liền biến đổi, quát: “Đệ tử chân truyền của thất đệ thì chính là người U cốc, sao lại cản đường ta.”
Lý Minh Kỳ hơi thở dồn dập, thân thể không chịu sự khống chế nhẹ nhàng
lui về phía sau, ánh nhìn nghiêm trọng, sóng âm công kích thật mạnh.
Thanh Phượng kiếm trong tay để ngang trước người ba tấc, tiếp theo run lên một cách kỳ dị, thế kiếm như Du Long, lấy đất trời làm bút, dùng mưa làm mực, vẫy ra từng đợt rào cản, “Sư phụ từng nói, ngài nhập ma đã sâu, đầy tim đầy óc đều là mộng đế vương, người nói nếu có một ngày
ta và ngài gặp nhau, thì ta phải đánh cho ngài tỉnh mộng.