Nhật ký quá trình trưởng thành của bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh.
Lúc một tuổi – sau khi tắm ướt người cha bé bằng nước tiểu, mỗi ngày của thằng bé hoàn toàn rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Vừa biết đi, liền bắt đầu bị cha già của thằng bé ép luyện võ, bé con
bước từng bước nhỏ theo sau mẫu thân, xem mẫu thân xinh đẹp múa bài
quyền Bộ Sinh Liên, bé con vót mảnh gỗ thành một thanh đoản kiếm, còn vô cùng đắc ý, vung vẩy suốt một năm mười hai tháng ba trăm sáu mươi lăm
ngày, khi đó bé con còn nhỏ, chưa hiểu quyền cước...
Chuyện nhỏ thứ hai:
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh đã hai tuổi rồi.
Một hôm nắng vàng tươi sáng, cha bé bắt ba con thỏ từ bên ngoài về, ném vào sân viện, lạnh lùng nhìn con trai thốt ra một chữ “Giết“.
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh không hiểu, cha thằng bé lại rất trực tiếp,
túm một con thỏ, một dao trắng loáng găm vào nhuộm đỏ rút ra, con thỏ chết queo, cha già nhà bé lại chỉ vào hai con thỏ khác “Giết“.
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh hiểu ra, cha già có lệnh, không thể không theo, chân ngắn nện bước, quơ cánh tay nhỏ, chạy khắp sân, dưới sự trông chừng chăm chú của một đám cung nữ thị vệ, bắt đầu hăng hái đuổi bắt thỏ, vừa đuổi liền đuổi một năm mười hai tháng ba trăm sáu mươi lăm
ngày, Trầm Ninh Ninh nghĩ nếu thằng bé mà không có cha, có phải sẽ không còn ai tranh giành mẹ với bé rồi không.
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng mẹ bé mềm giọng hô to: “Trầm Ngạn
Khanh, sớm muộn gì cũng có một ngày thiếp bảo con trai tiêu diệt chàng.”
Ừm, ý này không tệ, cha già nhà bé đúng là chẳng phải thứ tốt gì,
đáng tiếc sức mạnh của ta và địch cách quá xa, trước mắt bé vẫn
nên giết hết mấy con thỏ này đã...
Chuyện nhỏ thứ ba:
Năm nay, bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh ba tuổi.
Lúc hai tuổi, thằng bé chạy khắp sân đuổi thỏ, đến khi ba tuổi,
thằng bé chẳng thèm để cái sân nho nhỏ này vào trong mắt nữa, mỗi
ngày cưỡi Bạch Trản chạy như điên khắp núi, bắt đầu tìm kiếm
con mồi mới...
Một ngày kia, phía sau núi, nơi rừng rậm um tùm.
”Trầm Ninh, con đang làm gì đó?” Một màn trước mắt khiến Lý Minh
Kỳ hốt hoảng suýt chút nữa đánh mất ba hồn bảy vía.
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh đang làm gì?
Đầu bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh đầy mồ hôi, thằng bé đang chăm chú giết
heo, bị một tiếng sư tử rống của mẹ nhóc, lưỡi đao lệch đi
trực tiếp cắm vào giữa hai mông lợn rừng.
Lợn rừng tru lên một tiếng, ngã xuống, máu bắn tung tóe lên người cậu bé.
Mẫu thân, sao mẹ lại chọn đúng lúc như vậy....
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn trời, một đám mây trắng bay bay nơi chân trời, trong đôi mắt cực kỳ bi tráng, vẻ kiên quyết tàn nhẫn kia đã sớm biến mất, rất có khí thế của
‘gió hiu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ ra đi đầu không ngoảnh
lại….’
Chuyện nhỏ thứ tư:
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh cúi đầu đạp con lợn rừng một cú, với tay vuốt máu loãng trên mặt, lập tức khôi phục thành một cậu bé cực kì ngây thơ đáng yêu, “Mẫu thân, sao người lại đến đây? Ninh Ninh nhớ người muốn chết.”
Không quan tâm vết bẩn trên người có thể làm mẹ của nhóc cũng bẩn theo
không, lập tức nhào vào lòng Lý Minh Kỳ.
Lý Minh Kỳ đứng không vững, lui về phía sau hai bước, “Gan thằng nhóc
nhà con lớn lắm rồi phải không? Giết thỏ hoang còn chưa tính, lại dám
vác đao giết heo, con chán sống rồi phải không?”
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh chụm đầu ngón tay, “Mẹ, chẳng phải là vì con đang khổ luyện bản lĩnh giết địch sao, con sớm học thành võ công tuyệt thế, sẽ sớm đến ngày giúp mẹ tiêu diệt cái người đại ác kia, đến lúc đó trời Nam biển Bắc, hai mẹ con chúng ta muốn đi đâu cũng được, con muốn ngủ cùng mẫu thân thì cứ thế mà ngủ luôn.” Oán giận thật sâu.
Chuyện nhỏ thứ năm:
Phía sau có sát khí truyền đến, sau cổ bạn nhỏ Trầm Ninh chợt lạnh,
tránh khỏi vòng ôm của mẹ, đôi chân nhỏ như có Phong Hỏa Luân, vèo một
cái bỏ chạy không thấy bóng.
“Tướng công, chàng về rồi.” Lý Minh Kỳ cười giả lả, xoay người muốn rời đi.
Chưa tới hai bước Trầm Ngạn Khanh liền đuổi kịp, “Hai mẹ con nàng định tiêu diệt ai? Có cần vi phu ra tay giúp không?”
Lý Minh Kỳ cuống quít lắc đầu, liếc thấy hắn không hề nhúc nhích, học
theo vẻ mặt của con trai, lập tức cười tươi như hoa, “Tướng công, vẫn
nên để chàng tiêu diệt thiếp thôi, xa cách nhiều ngày, vô cùng mong
nhớ.”
Ánh mắt bạn nam nhân nào đó tối sầm lại, khiêng người lên, hung hăng đưa đi tiêu diệt.
Chuyện nhỏ thứ sáu:
Năm bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh năm tuổi.
Là đứa bé mặt ngọc da phấn, từ bé đã rất thích mặc nho phục, tay áo dài rộng, vạt áo bay bay...
Một ngày nọ, bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh lại bị cha mình ném từ trong phòng
ra, thằng bé dụi dụi mắt, ‘Mẹ, sói xám thật quá hung hăng, lúc này Ninh
Ninh không đánh lại, ngài ráng chờ thêm hai năm, chờ Ninh Ninh rèn luyện thành tài quay về, nhất định sẽ giúp ngài giết y.’
Đi thẳng một đường, tất cả cung nữ đều lên tiếng thỉnh an, bạn nhỏ Trầm
Ninh Ninh cúi thấp đầu, ai trò chuyện trêu chọc cũng không quan tâm, đến khi nghe thấy, ‘Không biết minh chủ của Đại hội Võ lâm lần này sẽ là
ai.’
Đại hội Võ lâm?
Cơ hội tốt.
Chuyện nhỏ thứ bảy:
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh trở về phòng mình, dặn thị nữ chuẩn bị vài bộ
quần áo cho mình, lại cầm theo rất nhiều bạc, “Tiểu công tử, ngài muốn
đi đâu?”
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh rất có khí thế của cha mình, “Việc không nên hỏi
thì đừng hỏi.” đón lấy tay nải bước qua viện nhỏ ở sát vách, “Phong Linh muội muội, chúng ta đi tham gia đại hội võ lâm đi.”
“Không có hứng, muốn đi thì tự huynh đi đi.” Bé gái vô cùng xinh đẹp,
khiến người ta yêu thích hận không thể lúc nào cũng ôm ôm hôn hôn.
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh kéo tay tiểu cô nương lại, “Nhưng tham gia đại hội võ lâm, chúng ta sẽ có thể vô địch thiên hạ.”
Đôi mắt của tiểu cô nương sáng lên, “Lợi hại hơn cả cha huynh?”
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh giựt giựt khóe miệng, kiên trì gật gật đầu, “Vô
địch Thiên hạ chính là thế này.” Ngón tay cái dựng thẳng, đứng đầu thiên hạ.
“Vậy được rồi, chỉ cần huynh làm được, khi lớn lên muội sẽ gả cho huynh, giấc mộng của muội là trở thành dì Kỳ Kỳ thứ hai.”
Bạn nhỏ Trầm Ninh Ninh suýt nữa trượt chân té sấp, “Linh nhi muội muội,
ta lại thích dịu dàng ngoan ngoãn như chim nhỏ nép vào người.”
Phong Linh nhi hoang mang mở to hai mắt, lộ ra hai cái răng sữa nhỏ
trắng nõn, “Không sao, huynh dịu dàng ngoan ngoãn một chút, chờ muội
trưởng thành, muội cưới huynh.”