Lý phu nhân đã hơn bốn mươi, lại vẫn thùy mị thướt tha, tính
tình dịu dàng hiền hậu, rất có khí phách nữ chủ nhân của một gia
tộc lớn. Nghe Tiểu Mễ bẩm xong, nét mặt vẫn lạnh nhạt, con gái
của mình, làm mẹ sao lại không hiểu? Lúc dùng điểm tâm với chồng
chỉ nói là con gái có hơi khó ở.
Lý Tấn Dương rất yêu chiều dung túng cô con gái này, nghe phu nhân
nói xong, cũng không hỏi han cặn kẽ, chỉ nói nếu không khỏe thì
mời đại phu đến khám.
Lý phu nhân trấn an trượng phu, khuyên ông đừng lo lắng.
Lý phu nhân tiễn trượng phu đi, mang theo nha hoàn đến Thanh Phong
Các. Tiểu Mễ đang trông coi chăm sóc bên cạnh, thấy phu nhân đến
liền vội chạy ra đón: “Phu nhân“.
Lý Minh Kỳ quả là ngủ không yên ổn, người hầu không chú ý một
chút, chăn liền bị nàng đá rơi, toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh,
may mà không phát sốt.
”Tiểu Mễ, buổi sáng tiểu thư tỉnh lại có nói gì không?” Lý
phu nhân đè thấp giọng, cầm lấy khăn bên cạnh lau mồ hôi trên mặt
cho con gái, lại bảo người hầu pha một chậu nước ấm, tỉ mỉ lau
khắp người con gái, rồi thay cho nàng một bộ quần áo khô mát.
Tiểu Mễ có chút chần chờ, tiểu thư đã cố ý dặn dò, là sợ phu
nhân lo lắng, nhưng lúc này đang trong mộng tiểu thư lại vô cùng
bất an khốn khổ vùng vẫy, sao có thể giấu giếm phu nhân luôn khôn khéo. “Bẩm phu nhân, buổi sáng tiểu thư tỉnh lại ôm Tiểu Mễ khóc một trận, Tiểu Mễ hỏi thế nào, tiểu thư cũng không nói, chỉ
nói là gặp ác mộng, sợ ngài lo lắng, không cho nói với ngài.”
”Mẹ, mẹ, đừng........ Cha, đừng chết, cha mẹ, hai người đừng đi, đừng
đi mà....” Lý Minh Kỳ khua tay lung tung, muốn túm lấy gì đó, tiếng hô hốt hoảng, luống cuống lại đầy đau thương.
”Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, đừng sợ, mẹ đây, mẹ không đi đâu cả, ngoan.” Lý phu nhân cởi giày, lên giường ôm con gái vào lòng, vuốt ve từng chút
từng chút, hiệu quả rất tốt, Lý Minh Kỳ chui vào lòng bà, ngửi
được mùi hương quen thuộc, hoàn toàn yên tâm.
”Kỳ Kỳ, đừng sợ, mẹ luôn ở đây.” Lý phu nhân nhìn nước mắt trên mặt con gái, trái tim thắt chặt đau buốt.
Tiểu Mễ đứng bên cạnh, lòng cũng xót xa, đã nhiều năm tiểu thư
không có biểu hiện ỷ lại, lộ vẻ yếu ớt như vậy, nàng ta thấy mà khổ sở, cúi đầu gọi thật khẽ, “Tiểu thư“.
”Hôm qua, tiểu thư cùng biểu thiếu gia ra ngoài, đã xảy ra
chuyện gì?” Thấy con gái yên tĩnh lại, Lý phu nhân mới có lòng
nghĩ đến nguyên nhân, nếu như Tử Tuấn ức hiếp Minh Kỳ, nhất định
phải đòi lại công bằng cho con gái.
Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, lắc đầu,“ Hôm qua, tiểu thư chơi đùa với biểu thiếu gia rất vui vẻ, không có gì khác thường, buổi tối tiểu
thư nói người mệt mỏi, liền ngủ sớm.”
”Không chút khác thường nào?”
”Tiểu Mễ khẳng định, không có.”
Lý phu nhân vuốt nhẹ vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của con gái, có chút đăm chiêu, gật đầu. Minh Kỳ luôn rất kiên cường, từ nhỏ chưa từng rơi nước mắt lần nào. Lần này lại khác thường như vậy, nhất định là có nguyên do, vấn đề lại không do Tử Tuấn, vậy thì do
đâu?
Lý Minh Kỳ ngủ mơ mơ màng màng, trong mộng ngươi đến ta đi, ngươi tổn thương ta, ta hận ngươi, đau thương lo lắng, khiến nàng không
phân rõ trắng đen.
Ngủ cả ngày không tỉnh, Lý phu nhân liền phát hiện việc này không
tốt, đến xế chiều liền nóng ruột, vội bảo người hầu mời đại phu, đại phu nói Lý tiểu thư u uất trong lòng, tính hỏa trong người không thể tiêu tán, chỉ kê ít thuốc giải nhiệt, lại
nói thuốc này trị ngọn không thể trị gốc, đều phải do bản thân tiểu thư tự nghĩ thông.
Lý phu nhân bảo người hầu đưa đại phu đi lấy phí xem bệnh, còn bà thì ngồi trước giường thẫn thờ nhìn con gái.
Sau khi Lý Tấn Dương về phủ mới biết con gái thật sự bị bệnh,
đến khuê phòng, lại thấy vẻ mặt yếu ớt ưu sầu của phu nhân, lập
tức đau lòng: “Phu nhân, nếu nàng mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi,
bảo người hầu trông chừng là được.”
Lý phu nhân tựa vào lòng trượng phu, lắc đầu: “Tấn Dương, con bé
Kỳ Kỳ nặng tâm sự, là do người làm mẹ như thiếp quá sơ sót, nhìn
bộ dáng này của nó, lòng thiếp đau buốt.”
”Có biết tại sao không?” Lý Tấn Dương bước đến sờ cái trán phát sốt của con gái, nóng hầm hập, người đã sốt đến mơ màng, ông cau mày:“Hôm qua còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại bệnh? Bọn người hầu đã chăm
sóc thế nào hả?” Giọng điệu gay gắt.
Dưới gối vợ chồng Lý gia có một trai một gái, con trai lớn Lý
Minh Chiên đã theo thầy học tập từ khi còn bé, sau khi lớn lên lại
suốt năm chưa về nhà một lần, cô con gái này chính là bảo bối của vợ chồng bọn họ, yêu chiều từ nhỏ đến lớn, lại càng để ý đến sức
khỏe của con.
”Tấn Dương, chàng đừng lo lắng, Kỳ Kỳ vừa uống thuốc, tạm thời
sẽ không tỉnh lại, chàng cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, đi tắm
rửa rồi dùng cơm thôi.” Lý phu nhân kéo tay chồng, cố gắng xoa
dịu cơn tức giận của ông, xoay người nhìn nha đầu đang đỏ hồng
đôi mắt, nói: “Tiểu Mễ, chăm sóc tiểu thư cho tốt, việc này
không trách ngươi.”
Lý phu nhân vừa lau tóc giúp trượng phu vừa thở dài: “Tấn
Dương, từ bé thân thể Kỳ Kỳ đã không tốt, bị bệnh luôn lâu khỏi, thấy con gái khó chịu bất lực như thế, thiếp làm mẹ lại chẳng biết làm thế nào.”
”Nam nhi*, nàng đừng lo lắng, chỉ sốt chút thôi, có thể là do ra
ngoài nhiễm lạnh, mấy hôm nay con bé rất chăm chạy ra ngoài chơi đùa
cùng Tử Tuấn, đúng là con gái lớn rồi thì không thể giữ trong nhà
mà.” Lý Tấn Dương vỗ vỗ tay phu nhân, nói thì nói vậy, vẻ mặt
lại nghiêm túc. “Nam nhi, nàng thấy thằng bé Tử Tuấn này thế
nào?” (*tên của mẹ Kỳ Kỳ)
”Thằng bé Tử Tuấn này, vóc dáng nhân phẩm đều rất tốt, cũng quan
tâm chăm sóc Kỳ Kỳ của chúng ta, hiếm thấy chính là, Kỳ Kỳ cũng thích nó.”
”Vài ngày trước, Trương Đình cũng thăm dò ý ta, hy vọng Tử Tuấn cưới Minh Kỳ, lúc đó ta chưa trả lời, muốn hỏi ý của Minh Kỳ,
chờ khi Minh Kỳ khá hơn, nàng thăm dò ý con bé một chút, nếu con
bé muốn, bảo Tử Tuấn đến cầu hôn là được.”
”Lão gia tốt của thiếp à, sao ngài lại khiến người ta yêu quí đến thế chứ.” Lý phu nhân hiếm khi trẻ con như thế, cười ngắt mũi trượng
phu một cái.
Cái mặt già nua của Lý Tấn Dương đỏ ửng: “Con gái của ta, ta không thương thì ai thương đây.”