Lý Minh Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn y thị, ngồi xổm xuống đỡ Phượng Nhã
đứng lên, “Có đau lắm không? Lát nữa chườm chút đá chắc sẽ đỡ hơn.”
Mắt Phượng Nhã đầy biết ơn, “Chủ nhân, nô tỳ không đau.” Ngay sau đó lại lo lắng, “Chủ nhân, ngài thực không nên ra mặt vì nô tỳ.”
“Đã bị chèn ép đến thế, còn phải nhường nhịn sao? Đừng nói thêm gì nữa.” Lý Minh Kỳ hiểu lo lắng của Phượng Nhã, chỉ là có vài việc không phải
muốn nhịn là có thể nhịn, “Ngọc nhi, đỡ tỷ tỷ ngươi đi.” Phượng Ngọc lộ
vẻ căm hận, “Chủ nhân, ngài đừng chấp nhặt với nàng ta.”
Lý Minh Kỳ buông Phượng Nhã ra, khẽ gật đầu, tiếp đó xoay người nhìn về
phía Triệu Hân Tinh, lộ vẻ lạnh lùng, “Hay lắm, ta thật muốn xem ngươi
sẽ giết ta thế nào.” Lý Minh Kỳ đi về phía trước hai bước, dừng lại
trước người Triệu Hân Tinh, rướn cái cổ yếu ớt mà tuyệt đẹp, “Có bản
lĩnh, giết ta đi.”
“Đồ đê tiện, ngươi cho rằng ta không dám ư?” Mười ngón nắm chặt thành
quyền, phát ra tiếng vang rắc rắc, mặt y thị phủ sương lạnh, bàn tay
phải đột nhiên co lại, đánh úp về phía lý Minh Kỳ.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc muốn xông đến bảo vệ chủ nhân, bị Lý Minh Kỳ
quát lên cản lại, tuy vị Ngũ cô nương này xảo quyệt độc ác, nhưng công
phu thật sự không tồi, hai nha đầu này sao có thể là đối thủ của y thị?
So với bị sỉ nhục, chẳng bằng giải quyết rõ ràng, ngươi muốn giết ta, ta liền đứng đây cho ngươi giết, không nhát gan, không lùi bước, để xem
thử ngươi có thể làm gì khó dễ được ta.
Động tĩnh ở đây lập tức dọa sợ Quân Nho ở Tùng Phong Các cách
vách, dù bị Tô Diễn lôi kéo, vẫn đứng một bên xem náo nhiệt. Lúc này
thấy tình hình phát triển ngoài dự đoán, tiểu sư muội lộ vẻ dữ tợn muốn
giết Lý Minh Kỳ, vội nói với Tô Diễn: “Nếu đệ thật sự thích muội ấy, thì nên mạnh tay với muội ấy một chút.”
Tô Diễn nhíu mày, “Giống Ngạn Khanh ư? Đệ không làm được, Hân Tinh cũng không phải là Lý Minh Kỳ.”
“Nguy rồi, tiểu sư muội muốn giết người, Tô Diễn, chúng ta không thể thờ ơ mặc kệ được.” Quân Nho hô to một tiếng, hai người trực tiếp nhảy qua
tường viện, “Hân Tinh, dừng tay.”
Triệu Hân Tinh quyết tâm dạy dỗ nàng một trận, không để ý tới hai vị sư
huynh, vẫn bóp chặt cổ họng Lý Minh Kỳ, ngay cả hai thị nữ bên cạnh cũng bị đánh ngã.
Lý Minh Kỳ vốn có thể né tránh, khóe mắt thấy bóng dáng bọn Quân Nho, chân đang muốn lui ra sau lại rút trở về.
Quân Nho đến gần, quát lạnh: “Hân Tinh, mau dừng tay, muội không muốn sống nữa ư?”
“Là ả muốn chết, chẳng thể trách ai, muội muốn giết ả, nếu mọi người là
sư huynh của muội thì đừng cản muội. Về phía tiểu sư huynh, muội sẽ đến
chịu phạt, muội cũng không tin, tiểu sư huynh sẽ vì một nữ nhân mà tổn
thương muội.” Triệu Hân Tinh túm cổ Lý Minh Kỳ, nâng người nàng lên, bàn tay nổi gân xanh, chỉ cần gắng sức là có thể bẻ gãy cổ nàng.
Quân Nho hốt hoảng, “Tô Diễn, mau ngăn muội ấy lại.”
Tô Diễn cũng biết nặng nhẹ, Lý Minh Kỳ này chính là bảo bối của Ngạn
Khanh, đừng thấy bình thường hắn ép buộc, ức hiếp, trấn áp nàng mà lầm,
nếu người khác dám đụng đến nàng thì chỉ có con đường chết. Thấy Lý Minh Kỳ đã nghẹn đỏ mặt, cũng không nghĩ nhiều nữa, túm lấy tay phải của
Triệu Hân Tinh, hơi dùng sức, “Đủ rồi, buông tay ngay cho huynh.”
“Tam sư huynh, huynh đừng cản muội, ả không xem thử bản thân có thân
phận gì, lại dám can đảm lớn tiếng với muội, muội muốn cho ả đẹp mặt.”
“Nói ít một câu đi, nếu thực xảy ra chuyện, muội không cần cái mạng này
nữa phải không?” Tô Diễn kéo cánh tay của thị, mềm giọng an ủi.
Quân Nho đỡ được thân mình mềm nhũn của Lý Minh Kỳ, thấy không có gì
nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm, “Lý cô nương, cô nương sao rồi?”
“Đại sư huynh, ả miệng mồm lợi hại, lúc này lại giả bộ đáng thương,
huynh mặc kệ ả đi.” Triệu Hân Tinh hung hăng trừng mắt nhìn Lý Minh Kỳ,
nếu không bị Tô Diễn giữ lại, hẳn sẽ thừa cơ hội xông lên cắn nàng một
ngụm.
“Câm miệng, lát nữa sẽ xử đến muội.” Sắc mặt Quân Nho thay đổi, trước
khi đi, Ngạn Khanh đã ngàn dặn vạn dò phải chăm sóc người cho tốt, người vừa mới bước đi, bên này liền xảy ra chuyện, nếu thực xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, hắn ta chạy đi đâu tìm Lý Minh Kỳ thứ hai để mà đền đây.
Lý Minh Kỳ ôm cái cổ tím bầm, xoay người ho sù sụ, đột nhiên cảm thấy
buồn nôn, lại chẳng nôn được gì, thật lâu sau nàng mới đứng dậy, mặt tái nhợt, cười nói: “Tiểu sư muội của ngươi nói đúng, ta chẳng sao cả, cực
kỳ khoẻ mạnh.” Dấu tay dưới cổ nổi bật, tương xứng với vẻ mặt, “Quân
Nho, ngươi lớn tuổi hơn, theo lý ta nên gọi ngươi một tiếng huynh
trưởng, chỉ tiếc trong mắt các ngươi, ta vẫn luôn là người ngoài.” Một
người chẳng có chút thân phận địa vị nào.
“Lý cô nương, cô nương nặng lời rồi, chuyện này là lỗi của Hân Tinh, ta
sẽ bảo muội ấy xin lỗi cô nương, mong cô nương tha thứ cho sự lỗ mãng
của muội ấy.” Quân Nho mang dáng vẻ của bề trên khom người ôm quyền tạ
lỗi.
Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng đau âm ỉ, gây tổn thương
xong, sau đó xin lỗi thì có tác dụng gì, nàng khàn giọng nói: “Không
cần, ta không nhận nổi.”
Quân Nho cũng không tức giận, nhìn hai nha đầu, nói: “Phượng Nhã, Phượng Ngọc, còn không đỡ chủ nhân các ngươi về nghỉ ngơi ư?”
“Dạ.” Phượng Nhã và Phượng Ngọc biết mọi người thiên vị Ngũ cô nương,
lại không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm cắn răng bất bình thay chủ
nhân, chờ khi cung chủ về, nhất định phải báo cho người biết.
Lý Minh Kỳ liếc nhìn Quân Nho, chứa đầy ẩn ý cười nói: “Cũng chỉ được đến thế.”
Quân Nho chợt căng thẳng, lẳng lặng nhìn bóng hình mỏng manh xinh đẹp từ từ rời đi kia, chỉ được đến thế? Chỉ được cái gì? Đến thế là sao? Sao
không nói rõ, nửa vời như thế là có ý gì?
“Đại sư huynh, ả ta định làm gì, lại dám khiêu khích như vậy?” Triệu Hân Tinh vô cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập dữ tợn, từ nhỏ đến
lớn, chưa có ai dám nói nửa câu nghịch ý thị, ả cho rằng ả là ai, lại
dám nói thị không bằng người đàn bà dâm đãng, thật muốn xem thử thứ đàn
bà dâm đãng như ả có thể có kết cục tốt gì.
“Được rồi, muội câm miệng cho ta, về sau Trúc Uyển này, muội không được
lui tới, nữ nhân này muội cũng đừng chọc tới.” Giọng Quân Nho trầm
xuống, đây là dấu hiệu khi hắn ta tức giận.
Tuy Triệu Hân Tinh cực kỳ căm hận, nhưng cũng biết không thể chọc đại sư huynh tức giận, ngược lại y thị nhìn về phía Tô Diễn, “Tam sư huynh, nữ nhân này không thể giữ, muội mặc kệ, muội nhất định phải làm ả ta biến
mất.”
Trước giờ Tô Diễn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo tiểu sư muội, lúc này
nghe xong lại không hề tán thành, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt,
“Hân Tinh, muội chẳng thiệt thòi gì, sao vẫn còn buồn bực?”
Triệu Hân Tinh thực không cam lòng, chuyện y thị thích tiểu sư huynh,
trên dưới Vô Trần cung không ai không biết, thị vẫn cho rằng mình sẽ gả
cho hắn, trở thành người đặc biệt đối với hắn, ngờ đâu giữa đường nhảy
ra một Lý Minh Kỳ, cũng không biết đã sử dụng thủ đoạn gì, mê hoặc tiểu
sư huynh chọn ả làm bạn song tu, yêu chiều chẳng phân biệt ngày đêm. Nếu rước vào cửa làm một thị thiếp vô danh vô phận cũng không sao, đằng này sư huynh lại nhiệt tình muốn cưới ả làm vợ, điều này sao y thị có thể
nhịn?
Triệu Hân Tinh này sinh ra trong gia đình quyền quý, thân phận địa vị,
dáng vẻ tài hoa, có điểm nào không tốt hơn ả? Dựa vào đâu mà ả chiếm
được tình yêu của tiểu sư huynh? Thị ghen thì sao? Nhìn ả không vừa mắt
thì sao? Muốn giết tình địch thì có làm sao?
Quân Nho bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ, không nhiều lời, xoay người trở về viện của mình.
“Đã bị chèn ép đến thế, còn phải nhường nhịn sao? Đừng nói thêm gì nữa.” Lý Minh Kỳ hiểu lo lắng của Phượng Nhã, chỉ là có vài việc không phải
muốn nhịn là có thể nhịn, “Ngọc nhi, đỡ tỷ tỷ ngươi đi.” Phượng Ngọc lộ
vẻ căm hận, “Chủ nhân, ngài đừng chấp nhặt với nàng ta.”
Lý Minh Kỳ buông Phượng Nhã ra, khẽ gật đầu, tiếp đó xoay người nhìn về
phía Triệu Hân Tinh, lộ vẻ lạnh lùng, “Hay lắm, ta thật muốn xem ngươi
sẽ giết ta thế nào.” Lý Minh Kỳ đi về phía trước hai bước, dừng lại
trước người Triệu Hân Tinh, rướn cái cổ yếu ớt mà tuyệt đẹp, “Có bản
lĩnh, giết ta đi.”
“Đồ đê tiện, ngươi cho rằng ta không dám ư?” Mười ngón nắm chặt thành
quyền, phát ra tiếng vang rắc rắc, mặt y thị phủ sương lạnh, bàn tay
phải đột nhiên co lại, đánh úp về phía lý Minh Kỳ.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc muốn xông đến bảo vệ chủ nhân, bị Lý Minh Kỳ
quát lên cản lại, tuy vị Ngũ cô nương này xảo quyệt độc ác, nhưng công
phu thật sự không tồi, hai nha đầu này sao có thể là đối thủ của y thị?
So với bị sỉ nhục, chẳng bằng giải quyết rõ ràng, ngươi muốn giết ta, ta liền đứng đây cho ngươi giết, không nhát gan, không lùi bước, để xem
thử ngươi có thể làm gì khó dễ được ta.
Động tĩnh ở đây lập tức dọa sợ Quân Nho ở Tùng Phong Các cách
vách, dù bị Tô Diễn lôi kéo, vẫn đứng một bên xem náo nhiệt. Lúc này
thấy tình hình phát triển ngoài dự đoán, tiểu sư muội lộ vẻ dữ tợn muốn
giết Lý Minh Kỳ, vội nói với Tô Diễn: “Nếu đệ thật sự thích muội ấy, thì nên mạnh tay với muội ấy một chút.”
Tô Diễn nhíu mày, “Giống Ngạn Khanh ư? Đệ không làm được, Hân Tinh cũng không phải là Lý Minh Kỳ.”
“Nguy rồi, tiểu sư muội muốn giết người, Tô Diễn, chúng ta không thể thờ ơ mặc kệ được.” Quân Nho hô to một tiếng, hai người trực tiếp nhảy qua
tường viện, “Hân Tinh, dừng tay.”
Triệu Hân Tinh quyết tâm dạy dỗ nàng một trận, không để ý tới hai vị sư
huynh, vẫn bóp chặt cổ họng Lý Minh Kỳ, ngay cả hai thị nữ bên cạnh cũng bị đánh ngã.
Lý Minh Kỳ vốn có thể né tránh, khóe mắt thấy bóng dáng bọn Quân Nho, chân đang muốn lui ra sau lại rút trở về.
Quân Nho đến gần, quát lạnh: “Hân Tinh, mau dừng tay, muội không muốn sống nữa ư?”
“Là ả muốn chết, chẳng thể trách ai, muội muốn giết ả, nếu mọi người là
sư huynh của muội thì đừng cản muội. Về phía tiểu sư huynh, muội sẽ đến
chịu phạt, muội cũng không tin, tiểu sư huynh sẽ vì một nữ nhân mà tổn
thương muội.” Triệu Hân Tinh túm cổ Lý Minh Kỳ, nâng người nàng lên, bàn tay nổi gân xanh, chỉ cần gắng sức là có thể bẻ gãy cổ nàng.
Quân Nho hốt hoảng, “Tô Diễn, mau ngăn muội ấy lại.”
Tô Diễn cũng biết nặng nhẹ, Lý Minh Kỳ này chính là bảo bối của Ngạn
Khanh, đừng thấy bình thường hắn ép buộc, ức hiếp, trấn áp nàng mà lầm,
nếu người khác dám đụng đến nàng thì chỉ có con đường chết. Thấy Lý Minh Kỳ đã nghẹn đỏ mặt, cũng không nghĩ nhiều nữa, túm lấy tay phải của
Triệu Hân Tinh, hơi dùng sức, “Đủ rồi, buông tay ngay cho huynh.”
“Tam sư huynh, huynh đừng cản muội, ả không xem thử bản thân có thân
phận gì, lại dám can đảm lớn tiếng với muội, muội muốn cho ả đẹp mặt.”
“Nói ít một câu đi, nếu thực xảy ra chuyện, muội không cần cái mạng này
nữa phải không?” Tô Diễn kéo cánh tay của thị, mềm giọng an ủi.
Quân Nho đỡ được thân mình mềm nhũn của Lý Minh Kỳ, thấy không có gì
nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm, “Lý cô nương, cô nương sao rồi?”
“Đại sư huynh, ả miệng mồm lợi hại, lúc này lại giả bộ đáng thương,
huynh mặc kệ ả đi.” Triệu Hân Tinh hung hăng trừng mắt nhìn Lý Minh Kỳ,
nếu không bị Tô Diễn giữ lại, hẳn sẽ thừa cơ hội xông lên cắn nàng một
ngụm.
“Câm miệng, lát nữa sẽ xử đến muội.” Sắc mặt Quân Nho thay đổi, trước
khi đi, Ngạn Khanh đã ngàn dặn vạn dò phải chăm sóc người cho tốt, người vừa mới bước đi, bên này liền xảy ra chuyện, nếu thực xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, hắn ta chạy đi đâu tìm Lý Minh Kỳ thứ hai để mà đền đây.
Lý Minh Kỳ ôm cái cổ tím bầm, xoay người ho sù sụ, đột nhiên cảm thấy
buồn nôn, lại chẳng nôn được gì, thật lâu sau nàng mới đứng dậy, mặt tái nhợt, cười nói: “Tiểu sư muội của ngươi nói đúng, ta chẳng sao cả, cực
kỳ khoẻ mạnh.” Dấu tay dưới cổ nổi bật, tương xứng với vẻ mặt, “Quân
Nho, ngươi lớn tuổi hơn, theo lý ta nên gọi ngươi một tiếng huynh
trưởng, chỉ tiếc trong mắt các ngươi, ta vẫn luôn là người ngoài.” Một
người chẳng có chút thân phận địa vị nào.
“Lý cô nương, cô nương nặng lời rồi, chuyện này là lỗi của Hân Tinh, ta
sẽ bảo muội ấy xin lỗi cô nương, mong cô nương tha thứ cho sự lỗ mãng
của muội ấy.” Quân Nho mang dáng vẻ của bề trên khom người ôm quyền tạ
lỗi.
Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng đau âm ỉ, gây tổn thương
xong, sau đó xin lỗi thì có tác dụng gì, nàng khàn giọng nói: “Không
cần, ta không nhận nổi.”
Quân Nho cũng không tức giận, nhìn hai nha đầu, nói: “Phượng Nhã, Phượng Ngọc, còn không đỡ chủ nhân các ngươi về nghỉ ngơi ư?”
“Dạ.” Phượng Nhã và Phượng Ngọc biết mọi người thiên vị Ngũ cô nương,
lại không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm cắn răng bất bình thay chủ
nhân, chờ khi cung chủ về, nhất định phải báo cho người biết.
Lý Minh Kỳ liếc nhìn Quân Nho, chứa đầy ẩn ý cười nói: “Cũng chỉ được đến thế.”
Quân Nho chợt căng thẳng, lẳng lặng nhìn bóng hình mỏng manh xinh đẹp từ từ rời đi kia, chỉ được đến thế? Chỉ được cái gì? Đến thế là sao? Sao
không nói rõ, nửa vời như thế là có ý gì?
“Đại sư huynh, ả ta định làm gì, lại dám khiêu khích như vậy?” Triệu Hân Tinh vô cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập dữ tợn, từ nhỏ đến
lớn, chưa có ai dám nói nửa câu nghịch ý thị, ả cho rằng ả là ai, lại
dám nói thị không bằng người đàn bà dâm đãng, thật muốn xem thử thứ đàn
bà dâm đãng như ả có thể có kết cục tốt gì.
“Được rồi, muội câm miệng cho ta, về sau Trúc Uyển này, muội không được
lui tới, nữ nhân này muội cũng đừng chọc tới.” Giọng Quân Nho trầm
xuống, đây là dấu hiệu khi hắn ta tức giận.
Tuy Triệu Hân Tinh cực kỳ căm hận, nhưng cũng biết không thể chọc đại sư huynh tức giận, ngược lại y thị nhìn về phía Tô Diễn, “Tam sư huynh, nữ nhân này không thể giữ, muội mặc kệ, muội nhất định phải làm ả ta biến
mất.”
Trước giờ Tô Diễn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo tiểu sư muội, lúc này
nghe xong lại không hề tán thành, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt,
“Hân Tinh, muội chẳng thiệt thòi gì, sao vẫn còn buồn bực?”
Triệu Hân Tinh thực không cam lòng, chuyện y thị thích tiểu sư huynh,
trên dưới Vô Trần cung không ai không biết, thị vẫn cho rằng mình sẽ gả
cho hắn, trở thành người đặc biệt đối với hắn, ngờ đâu giữa đường nhảy
ra một Lý Minh Kỳ, cũng không biết đã sử dụng thủ đoạn gì, mê hoặc tiểu
sư huynh chọn ả làm bạn song tu, yêu chiều chẳng phân biệt ngày đêm. Nếu rước vào cửa làm một thị thiếp vô danh vô phận cũng không sao, đằng này sư huynh lại nhiệt tình muốn cưới ả làm vợ, điều này sao y thị có thể
nhịn?
Triệu Hân Tinh này sinh ra trong gia đình quyền quý, thân phận địa vị,
dáng vẻ tài hoa, có điểm nào không tốt hơn ả? Dựa vào đâu mà ả chiếm
được tình yêu của tiểu sư huynh? Thị ghen thì sao? Nhìn ả không vừa mắt
thì sao? Muốn giết tình địch thì có làm sao?
Quân Nho bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ, không nhiều lời, xoay người trở về viện của mình.