Tô Diễn và Phong Thiển Ảnh một trước một sau bước vào Tùng Phong các, thấy trên bàn Bát Tiên bày đầy thức ăn, xem chừng mới dọn
lên không lâu, còn bốc hơi nóng.
Trầm Ngạn Khanh ngoắc tay gọi hai người, Tô Diễn có chút không tự
nhiên, lén liếc mắt nhìn Quân Nho, người nào đó liền nháy mắt với y. Lòng Tô Diễn hoàn toàn thả lỏng, trận địa này thật đã dọa y giật nảy mình, còn tưởng là Hồng Môn yến.
Phong Thiển Ảnh khinh bỉ liếc y một cái, tốt bụng hỏi thay y:“Ngạn Khanh, về phía tiểu sư muội, đệ định xử lý thế nào?”
Trầm Ngạn Khanh cũng không vì vậy mà có dấu hiệu tức giận, ngược lại cầm lấy bình rượu rót đầy chén cho hai người, “Cùng là
người một nhà, đệ có thể làm gì đây? Nếu thật muốn giết muội
ấy, đừng nói là các huynh, phía sư phụ đệ cũng không biết phải ăn nói
thế nào.”
Phong Thiển Ảnh không thể khống chế mà co rút khóe miệng, trên
gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó tin, “Quân Nho, hôm nay đệ ấy uống lộn
thuốc à?” Không nóng không lạnh thế này là muốn náo loạn thế nào
đây? Không giết được cũng đâu có nghĩa là không thể đánh một trận
trút giận? Dù sao đã phạm lỗi thì cũng nên phạt một trận nhớ đời
chứ?
”Đệ nghĩ vậy cũng được. Hiếm khi Ngạn Khanh có nhã hứng, bốn sư
huynh đệ chúng ta đã lâu chưa quây quần uống rượu, ngồi đi, hôm nay không say không về.” Lòng Quân Nho vẫn còn buồn bực đây này, vừa
nãy tiểu sư đệ còn lạnh lùng u ám muốn giết người cho hả giận,
sao lúc này lại bình tĩnh lặng yên rồi? Hắn càng tỏ vẻ không có
gì như vậy, trong lòng ba người càng không nắm chắc.
Tô Diễn thầm thấp thỏm không yên, không sợ hắn giận chỉ sợ lửa
giận nén lại không phát ra, gương mặt trẻ con phủ đầy lo lắng,“Ngạn Khanh, cảm xúc của đệ không thể dao động quá lớn, nếu có lửa giận thì đừng nên nín nhịn.”
Phong Thiển Ảnh dùng khẩu hình nói với Quân Nho: “Tiểu sư muội đâu?”
Quân Nho liếc nhìn Trầm Ngạn Khanh, tay phải khẽ nắm lại đưa lên
môi, ho khan một tiếng, đưa mắt ý bảo việc không nên hỏi thì đừng
hỏi, sau đó cười nói: “Các đệ làm sao vậy? Là rượu không ngon hay thức ăn không hợp khẩu vị?”
Trầm Ngạn Khanh trước giờ cũng chẳng phải người tốt lành gì,
thương hương tiếc ngọc gì đó chỉ dành cho Lý Minh Kỳ, ngặt nỗi
người ta lại không tiếp nhận, một lòng muốn trốn đi. Vậy cũng
không sao, ai bảo người ta là người mình muốn làm bạn cả đời, hắn tức
giận cũng không đành lòng để nàng có chút tổn thương nào, còn
người khác thì lại là chuyện khác.
Kết quả của chuyện Triệu Hân Tinh tối nay đều do hắn âm thầm dung
túng, dù vậy, hắn cũng không dễ bỏ qua, mối thù rành rành hôm nay,
Lý Minh Kỳ có thể nhịn, nhưng hắn sẽ nhớ rõ từng chi tiết, người
của hắn chỉ mình hắn mới được ức hiếp, nước mắt của nàng chỉ
có thể chảy vì riêng hắn.
Vậy Triệu Hân Tinh thì sao?
Lúc ba tên áo đen xông vào, Trầm Ngạn Khanh liền sai người giam
lỏng y thị trong phòng ngủ, không được phép thì không thể bước ra
khỏi phòng nửa bước, sau đó lại sai người đem xương cốt đã bị
Bạch Trản cắn nát của bọn họ đưa đến phòng Triệu Hân Tinh, cho thị ngắm.
Lần này chủ yếu là do Trầm Ngạn Khanh nể mặt Tô Diễn và Quân Nho,
bằng không ép thị phải ăn sống hết cũng còn được nữa là.
Chuyện này, Quân Nho cũng biết, chỉ là lúc này không có cách
để khuyên, quả thật tiểu sư muội cũng nên nhớ thật lâu, thích ai không thích lại đi thích cái gã mặt lạnh tim lạnh này, nếu loại
chuyện thế này còn xảy ra, hắn ta thật sợ Ngạn Khanh sẽ không
nhịn được trực tiếp giết chết muội ấy, cả tro bụi cũng không
còn.
Trầm Ngạn Khanh lấy từ ngực áo một danh sách, có vài cái tên bị
khoanh tròn bằng mực đỏ, ba người vừa xem liền hiểu, Phong Thiển
Ảnh hiếm khi mới nghiêm túc: “Ngạn Khanh, giờ đệ đã muốn báo thù?
Còn thân thể đệ?”
Quân Nho cười nói: “Ngạn Khanh đã đột phá đến cảnh giới ‘như cá gặp nước’ ở tầng thứ tám, trước mắt e khó tìm được địch thủ.”
Tô Diễn và Phong Thiển Ảnh đều lộ vẻ vui mừng, vị tiểu sư đệ
này chịu bao nhiêu tổn thương, nén bao nhiêu đau khổ, không ai rõ
hơn bọn họ, bọn họ cùng lớn lên bên nhau, tình cảm còn sâu hơn anh em ruột. Bất kỳ người nào bị thương tổn bọn họ cũng đau lòng, hận không thể chịu đau thay. Nay nghe thấy rốt cuộc tiểu sư đệ
đã không còn bị tâm ma gây khổ, sao lại có thể không vui?
Bốn người sôi nổi dời sự chú ý đến rượu ngon món ngon trên
bàn, rượu quá ba vòng, gương mặt tuấn tú của Trầm Ngạn Khanh ửng
hồng, “Ngạn Khanh cảm tạ các vị sư huynh đã quan tâm.”
Quân Nho cảm thán: “Đúng vậy, hôm nay ta lại nghe được hai ba lần,
không thấy thoải mái chút nào, ngược lại còn thầm cảm thấy khó tin.
Ngạn Khanh, chúng ta thương lượng một chút, sau này đệ đừng cảm ơn, giữ lại mà bù vào cho sai lầm của bọn ta, được không?”
Hôm nay Trầm Ngạn Khanh uống không ít, có lẽ do tâm tình tốt,
cũng có thể do tâm tình không tốt, tóm lại là có chút khác
thường, nghe thấy lời Quân Nho, hắn cười nhạo một tiếng, “Không
có cửa đâu, chỉ một tiếng cảm ơn, há miệng là nói được. Bù đắp sai lầm của các huynh? Các huynh nghĩ hay thật nhỉ.”
”Ngạn Khanh, đệ say rồi phải không?” Phong Thiển Ảnh đứng dậy
rót thêm cho hắn một chén, thầm nghĩ nếu người này say, sẽ mạnh
tay ức hiếp, bình thường luôn muốn ức hiếp nhưng đánh không lại
người ta.
Trầm Ngạn Khanh một tay nâng trán, đôi mắt lóe ánh sao, không nóng
không lạnh nhìn y, nhìn đến mức da mặt Tô Diễn nóng lên, nhìn gần
mới phát hiện sao Tứ đệ lại còn yêu nghiệt hơn cả Nhị ca? “Ngạn
Khanh, đệ đang nhìn gì vậy?”
Trầm Ngạn Khanh cười nói: “Lão Tam, bình thường huynh độc ác nhẫn
tâm hơn bất cứ ai, sao với tình cảm lại sợ hãi rụt rè như vậy?
Nếu huynh thật lòng yêu thích muội ấy, nên sớm thu phục, nếu không e một ngày nào đó tâm tình đệ không tốt sẽ giết chết muội ấy.”
Tô Diễn nghe ra mười phần thật lòng trong đó, không phải hắn đang uy hiếp hay nhắc nhở mà chỉ đang nói ra sự thật. Mắt Tô Diễn vừa to vừa phát sáng, lúc nheo lại mang vài phần trẻ con, “Ngạn
Khanh, ta không hiểu nổi, rõ ràng đệ rất thích Lý Minh Kỳ, sao lại nhẫn tâm ép nàng đến vậy?”
Trầm Ngạn Khanh uống cạn chén rượu trong tay y: “Đệ cũng đâu muốn
vậy, yêu chiều nàng còn không kịp đó, chỉ vì muốn chiếm được hoàn
toàn, cần phải nghĩ cách mài giũa tính tình của nàng.” Là
người mình muốn ở cạnh cả đời, sao có thể ngờ nàng lại trốn khỏi mình
chứ.
”Lão Tam, đệ ngốc thật đó. Ta hỏi đệ, nếu tiểu sư muội nhà đệ đột
nhiên chui vào vòng tay kẻ khác, đệ sẽ làm gì? Chúc phúc? Giương mắt
nhìn?”
Tô Diễn bị lời của Phong Thiển Ảnh làm ngây ngẩn cả người, không
phải mấy năm nay y luôn giương mắt nhìn sao? Nhìn tiểu sư muội chạy theo Tứ đệ, khi bị uất ức y còn có thể an ủi, thỉnh thoảng khi
muội ấy vui vẻ, mặc dù cảm thấy mất mác nhưng y vẫn luôn chúc
phúc đó thôi?
”Nhìn mặt đệ kìa, đệ biết Tứ đệ không thích muội ấy, hơn nữa
lần nào Tứ đệ cũng chặt đứt hi vọng của muội ấy, muội ấy bị uất ức
liền tìm đệ để được an ủi. Nếu ngày nào đó xuất hiện một người khác, tình chàng ý thiếp với muội ấy, đệ sẽ hoàn toàn đánh
mất, đệ còn có thể hờ hững được không?”
Tô Diễn lặng im suy nghĩ, Quân Nho than thở: “Lão Nhị, lý luận tình yêu của đệ càng thêm phong phú rồi, học với ai thế?”
”Còn không phải là với gã đệ đệ không chịu thua kém kia của đệ
sao. Không nhắc đến thằng nhóc đó nữa, nhắc đến đệ liền đau đầu,
Ngạn Khanh, sao đệ còn chưa say?”
”Ợ.” Trầm Ngạn Khanh ợ một hơi, trên mặt hiếm khi lộ vẻ trẻ con,
khóe môi vẫn luôn giữ nụ cười, mặt bị men rượu nhuộm hồng, đôi mắt vốn sâu như biển cũng ẩn chứa ý cười, một tay nâng trán, một tay không ngừng nâng rượu uống, chén cạn rượu hết, may mà Quân Nho
nhanh tay lẹ mắt, chén cạn lập tức được rót đầy.
Tô Diễn nâng trán, thì ra tên vô lại ẩn giấu sâu nhất chính là
đây: “Lão Đại, huynh như vậy không sợ khi tỉnh táo đệ ấy sẽ trả
thù sao?”
”Mỗi lần Ngạn Khanh tỉnh rượu đều không nhớ rõ lúc say đã xảy
ra chuyện gì.” Trong mắt Quân Nho mang theo vẻ hoài niệm.
”Lão Đại nói đúng, chuốc say đệ ấy, hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc sao
đệ ấy có thể quen biết Lý Minh Kỳ.” Phong Thiển Ảnh bắt đầu vung
cánh tay xăn ống tay áo lên, sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
”Sao đệ chẳng nhớ việc này?”
”Bởi vì lần nào đệ cũng chỉ lo cho tiểu sư muội.” Quân Nho và Phong Thiển Ảnh trăm miệng một lời, Tô Diễn vỗ gáy, “Đúng rồi, rốt
cuộc tiểu sư muội đang ở đâu?”
”Ở Mai viện, đệ đến thăm xem, lúc này chắc đang sợ hãi.”
Tô Diễn có chút do dự, Tứ đệ nhà mình say rượu, đúng là hiếm
thấy, nếu lúc say mà nói mấy lời thật lòng, sẽ khiến người ta mát
gan mát ruột đến cỡ nào? Suy đi nghĩ lại, tiểu sư muội vẫn chiếm
ưu thế hơn.
Tô Diễn đi rồi, Quân Nho cùng Phong Thiển Ảnh ngồi hai bên trái
phải Trầm Ngạn Khanh, đáng tiếc Trầm Ngạn Khanh đã sớm không còn
là Trầm Ngạn Khanh của trước đó, mặc bên ngoài bão táp mưa sa,
ta đây vẫn lù lù bất động.