Chỉ khẽ vô tình ngoái đầu nhìn lại, suýt nữa làm tim Lý Minh Kỳ nhảy ra
khỏi cổ họng, nàng không hề rời khỏi khách điếm này. Cảm giác tồn tại
của Trầm Ngạn Khanh quá mạnh mẽ, huống chi theo bên người còn có một yêu nghiệt Phong Thiển Ảnh, không cần hai người này gây chuyện, chỉ cần
đứng đó, lập tức sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trên lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lòng nàng liền không yên, cẩn tắc vô áy náy, liền thuê một căn phòng khác, trực tiếp trốn vào. Chờ khi tiếng kêu
thảm thiết chấm dứt, nàng lại có chút không khống chế được mình, muốn
nhìn xem rốt cuộc có phải là người nọ hay không, nàng vụng trộm nhìn qua khe hở cửa sổ, đúng lúc thấy hắn ngoái đầu nhìn lại.
Lý Minh Kỳ vòng hai tay ôm lấy mình, nỉ non thành tiếng, “Trầm Ngạn
Khanh, rốt cuộc là vì sao?” Chỉ vì muốn chơi trò mèo vờn chuột ư? Nhưng
dù nàng là chuột, hắn cũng không thể là mèo, vua sư tử của rừng rậm tội
gì phải làm khó một con chuột trắng nhỏ như nàng? Vờn qua... Vờn lại...
Cuối cùng phải có người nhận thua mới được sao.
Lý Minh Kỳ nhìn theo dáng hai người rời đi, cả người mềm nhũn ngã ngồi
xuống đất, phải trốn thế nào đây? Lúc này giữa hai người họ như đang tồn tại một mối liên hệ chặt chẽ không rời, nàng có thể cảm nhận rõ hướng
đi của hắn, vậy hắn thì sao, có phải cũng cùng cảm giác? Nàng có thể
chạy thật xa, chạy thật lâu, có phải toàn bộ tâm tình đều sẽ bị hắn nhìn thấu không? Càng nghĩ lòng nàng càng rét lạnh, thậm chí có chút bi
thương muốn chấp nhận số phận.
Nàng lặng im ngồi bên cửa sổ, nhìn vật đổi sao dời, tâm tư hỗn độn không rõ ràng, thẳng đến canh ba mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mộng xấu
mộng đẹp, trộn lẫn vào nhau.
Trời chưa sáng, nàng liền mở mắt, đầu tiên là gọi Nhã Nhi, không ai lên
tiếng trả lời, lại gọi Ngọc Nhi, vẫn không ai trả lời, hai nha đầu này
đi đâu hết rồi? Lý Minh Kỳ mơ màng thật lâu mới tỉnh táo lại, lúc này
nàng đã không còn ở trang viên Bắc Sơn nữa, bên người đương nhiên cũng
sẽ không còn ai khác.
Rời giường, rửa mặt chải đầu, mặc quần áo, khi mọi thứ đã xong, người
trong gương đã biến thành một thiếu niên, toàn thân áo trắng như tuyết,
vạt áo tung bay, tóc đen xõa xuống hai vai, nơi mày trái điểm một nốt
ruồi son đỏ như máu, nàng nhìn gương cười, “Hắn cho ta tự do trong bao
lâu đây? Thôi, hiếm khi có được thời gian nhàn nhã, thả thì đi thôi, đâu có cảnh đẹp thì ta đến đó.”
Hôm nay Tùng Hạc Lâu vô cùng náo nhiệt, đang là bữa sáng, trên bàn cơm
dưới lầu đã ngồi không ít người, xét dáng vẻ thì đều là hiệp khách trên
giang hồ.
Lý Minh Kỳ có chút ngờ vực, đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Đồng thời tiểu
nhị cũng nghi ngờ, hôm qua rõ ràng là một vị cô nương, sao hôm nay lại
biến thành thư sinh mặt trắng? “Vị khách quan này, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?” Mở cửa buôn bán, kiêng kị nhất là đắc tội với người ta, đặc biệt
là loại khách giang hồ có chút bản lĩnh, có thể tò mò, nhưng vẫn nên
hiểu việc gì nên hỏi, việc gì không nên hỏi.
Lý Minh Kỳ khẽ vuốt cằm, “Khá tốt, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn gì thế?” Vừa nói chuyện vừa tìm một góc không người ngồi xuống, gọi một bữa sáng đơn giản.
Tiểu nhị cầm khăn lau màu trắng lau lau cái bàn, đè thấp giọng, nói:
“Khách quan không biết đâu, đêm qua có cháy lớn, Vạn Kiếm sơn trang bị
đốt sạch, những người này đều đến để đánh tiền đồn.”
Cái gì gọi là đánh tiền đồn? Nói trắng ra bất quá chính là đến hôi của
mà thôi, một môn phái lớn như vậy, trong phái không thể không có võ công bí tịch, chỉ nói đến hàng nghìn thanh bảo kiếm cũng đủ khiến người ta đỏ mắt,
bằng không, được chút vàng bạc tiền tài cũng tốt, “Không phải Vạn Kiếm
sơn trang có Kiếm Tông tiền bối trấn giữ sao? Sao có thể bị người ta hủy hoại cả sơn môn?”
“Nghe liền biết khách quan ít đi lại trên giang hồ, tháng trước Kiếm Tông đã qua đời, nghe nói là trúng kịch độc, bị người độc chết.” Khách điếm người đến người đi, rất thạo tin tức,
loại chuyện này nếu nghe thấy nhiều hơn, cũng thành vô cảm, chỉ còn là
một đề tài cho những người làm nghề kể chuyện, “Khách quan, ngài chờ một lát, tiểu nhân liền dọn cơm cho ngài.”
“Đa tạ.” Lễ phép nói lời cảm tạ, tâm tư xoay chuyển, độc chết? Kiếm Tông nổi danh đã lâu, sao lại dễ dàng bị độc chết? E là việc này không đơn
giản như vậy.
Vạn Kiếm sơn trang bị tiêu diệt, giống như một tảng đá to trên vách núi
rơi vào biển lớn, khơi dậy ngàn lớp sóng, ngay cả kẻ tay ngang như Lý
Minh Kỳ cũng nhìn ra một ít khuất tất trong đó, thì nói chi đến những
người giang hồ sống cảnh liếm máu trên đao này, xét thế nào thì chuyện
này vừa nghe liền ngửi thấy mùi máu tươi khiến người buồn nôn.
Là chuyện qua đường, người đời thường thích xem náo nhiệt, ân oán của
người khác liên can gì đến mình? Lý Minh Kỳ lại nghe thấy, “Khách quan,
mời dùng cơm, nếu còn cần gì, cứ trực tiếp gọi ta.” Một chén canh trứng, hai cái bánh bao không nhân, một đĩa dưa muối nhỏ, vô cùng thanh đạm đơn giản.
Lý Minh Kỳ cười gật đầu, đêm qua sợ bóng sợ gió một trận, đã sớm đói đến mức ngực dính vào lưng rồi, đầu tiên là uống mấy ngụm canh, sau đó chậm rãi ăn bánh bao. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến lời bàn tán của mấy
người xung quanh, ví như chuyện, đệ tử Vạn Kiếm sơn trang có ai mất tăm
mất tích, có ai tránh thoát, đã lánh đi đâu, lại ví như chuyện trong sự
cố lần này ai là người được lợi, rước lấy hận thù khắp chốn, sau đó máu
tươi chảy dài.
Nghe mấy chuyện đồn đãi này của giang hồ, không biết sao mà khẩu vị nàng lại rất tốt, rất nhanh hai cái bánh bao đã chui vào bụng, lại còn chưa
ăn no. Vốn định gọi thêm, giơ cái thìa lên, ngay sau đó động tác của
nàng liền ngừng lại, nếu nàng không nhìn lầm, người áo đỏ đang lần tay
vịn cầu thang lê xuống lầu chính là người đêm qua muốn giết nàng, chẳng
lẽ tiếng kêu thảm thiết hôm qua chính là của y thị?
Hơi thở của Huyết Sát vô cùng yếu ớt, mong muốn được sống chống đỡ cho
thị, bước hơn mười bậc thang mà thị ướt đẫm mồ hôi, như dài bằng cả đời
người.
Tiểu nhị lui sát vào tường, không dám tiến lên chào hỏi, nhìn theo y thị loạng choạng ra cửa khách điếm, ánh mắt thực khách trong điếm đều lưu
luyến trên người Huyết Sát một lát, thấy quả thật y thị không có tính uy hiếp mới thu hồi ánh mắt nhìn trộm.
Lý Minh Kỳ không còn lòng dạ dùng cơm, đặt tiền cơm xuống, trong ánh mắt muốn nói lại thôi của tiểu nhị, bước ra ngoài theo. Nàng cũng không
biết sao mình lại to gan thế, ý nghĩ vừa sinh ra trong đầu, liền không
khống chế nổi nữa.
Võ công của Huyết Sát bị phế sạch, còn không bằng người bình thường, ở
đầu đường mua năm cái bánh bao thịt, vừa chạy đi vừa như sói đói hổ vồ
nhét vào miệng. Lý Minh Kỳ theo đuôi thị ra khỏi thành, đi vào một rừng
cây nhỏ, sâu trong rừng cây có một miệng giếng cạn phủ đầy lá khô, Huyết Sát ngồi bất động bên miệng giếng cạn, xem ra là đang chờ người.
Lý Minh Kỳ không dám đến quá gần, tự biết thực lực của mình không bằng
cái nhấc tay của người ta, trong rừng nhánh cây rậm rạp, nàng núp trên
một gốc cổ thụ lớn, thấp thoáng có thể đoán được tình huống bên kia, vừa chờ liền chờ đến gần giờ ngọ, vào lúc nàng nhàm chán sắp ngủ, lại bị
tiếng trò chuyện làm bừng tỉnh.
“Huyết Sát, ai đã đánh ngươi thành bộ dạng này?” Người tới cũng toàn thân áo đỏ, vừa nhìn liền biết là một vị cô nương.
“Ta bị Tứ gia phế võ công, hiện tại chính là thứ vô dụng không nhấc nổi
tay, không thể trở về tận trung bên thiếu chủ. Ta tìm ngươi, chính là
muốn ngươi thay thế vị trí của ta.” Huyết Sát mấp máy môi nói chuyện, lộ ra miệng vết thương xấu xí trên mặt.
“Ngươi đã làm gì khiến hắn nổi giận đến vậy? Thiếu chủ có thể gặp nguy hiểm gì không?” Giọng điệu của nữ tử trở nên gấp gáp.
“Đây chính là chuyện ta muốn dặn ngươi, ngươi ở cạnh bên người thiếu
chủ, nhất định phải khuyên ngài ấy nhẫn nại, nếu chỉ vì một nữ tử liền
rối loạn tinh thần, sau này sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Có
một số việc cần phải bàn bạc kỹ càng, nhất quyết không thể nóng vội, nếu gặp chuyện không thể nhịn, liền khuyên thiếu chủ về kinh trước, chủ thượng sẽ sắp xếp thỏa đáng.” Huyết Sát dường như đã hạ quyết tâm thật lớn mới nói ra hết những lời này.
“Ngươi muốn đi đâu?” Người tới hai tay nắm chặt thành quyền, trong giọng nói mang theo lo lắng cùng không nỡ, “Bộ dạng này của ngươi đi đến đâu
cũng sẽ gặp nguy hiểm, chưa nói đến kẻ thù, chỉ... chỉ riêng người nhà
của ngươi e là cũng sẽ không tha cho ngươi.”
“Ha ha, còn mạng thì sống, mất mạng thì chết thôi.” Huyết Sát ho khan
vài tiếng, ban đầu chỉ ho khẽ, sau càng lúc càng dồn dập cuối cùng liền
hộc máu, “Huyết Kiều Nhi, ngươi hãy cố mà sống cho tốt.”
Giọng dần dần thấp đến mức không thể nghe thấy, Lý Minh Kỳ biết các nàng đang bàn chuyện của bản thân họ. Nếu ngươi biết có người sẽ gây khó cho ngươi, ngươi nên làm thế nào? Trầm Ngạn Khanh sẽ không ngẩng đầu lên mà nói là nên giết không tha, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Lý Minh Kỳ nhìn nhìn thanh kiếm trong tay, thanh kiếm này thực sắc bén,
nhưng trước nay nàng chưa từng giết người, cũng không dám giết người,
lại càng không muốn trở nhành tội phạm nghiêm trọng bị nha môn truy nã.