Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 45: Ra đi không từ biệt



Hai người nói nói cười cười, thỏa mãn xong cái bao tử thì bên ngoài trời đã tối, dưới lầu hình như cực kì náo nhiệt: “Minh Kỳ, chúng ta xuống lầu ngồi một lát nhé?”

”Được ạ, mời huynh trưởng.” Lý Minh Kỳ giơ tay ra hiệu mời, Kiếm Hâm hết cách, vung tay đánh lên ót nàng, “Nghịch ngợm, gọi tỷ tỷ khó khăn lắm sao?”

Lý Minh Kỳ trừng hai mắt, đẩy nàng ra ngoài: “Huynh trưởng lại lý sự rồi, chúng ta xuống lầu uống rượu.”

Đang là giờ cơm tối, dưới lầu ngồi không ít người, đèn dầu mờ mịt, không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ mặt người, thỉnh thoảng truyền đến vài giọng nói đều xoay quanh Vô Trần cung, đều suy đoán rốt cuộc Vô Trần cung là chính hay tà, rất nhiều người cho là tà ma ngoại đạo.

Lý Minh Kỳ vốn chỉ nghe thoáng qua, lại phát hiện mình không thể giữ vai trò trung lập, cả trái tim...cũng nghiêng theo. Nàng bước ra trước chào hỏi dì Hắc một tiếng, lại lấy một bình rượu trái cây có nồng độ thấp.

Hai người chọn một góc nhỏ ngồi đối diện nhau, Lý Minh Kỳ rót rượu cho cả hai, “Hai chúng ta cùng cạn một chén.”

Kiếm Hâm cười nàng, uống một chén rượu, chua chua ngọt ngọt, không chút mùi rượu, “Muốn uống liền uống rượu mạnh, thứ này chỉ để con gái uống.”

Lý Minh Kỳ 囧囧囧, thầm nghĩ không phải hai người đều là con gái sao: “Huynh trưởng, say rượu sẽ làm chuyện xấu, chẳng phải vui vẻ một chút là được rồi sao?”

”Vậy sao được, không say sao gọi là uống rượu, ngươi chờ một chút.” Kiếm Hâm đứng dậy rời khỏi bàn, lúc quay lại trong lòng ôm một vò Nữ Nhi hồng thượng đẳng, một tay bưng đĩa lạc rang.

”Không phải chứ.” Lý Minh Kỳ trợn mắt nhìn, “Huynh trưởng, huynh xác định huynh có thể uống sao? Ta nói với huynh này, uống được một chén ta liền say mất đó.”

”Một chén cũng say trong truyền thuyết?” Kiếm Hâm rất khí thế, ôm vò rượu uống một hớp, sau đó dùng tay áo lau khóe miệng đầy rượu, cười nói, “Uống rượu phải như thế, rất sảng khoái.”

Lý Minh Kỳ rất muốn che mặt: “Huynh trưởng đúng là hán tử, tiểu đệ mời người một chén.”

Một người ôm vò rượu, một người cầm bầu rượu, chạm nhau trong không khí, khí thế ngập trời: “Cạn.”

Trong phòng yên tĩnh trong chớp mắt, ngay sau đó các bàn bắt đầu rối rít cụng chén, trong chốc lát mùi rượu tràn ngập bốn phía, mặt Lý Minh Kỳ đỏ bừng, hai mắt cũng mỉm cười, “Huynh trưởng, tửu lượng của huynh thật tốt, sao mà luyện được thế?”

”Ừm, ta lớn lên trong vạc rượu.” Giống như nhớ ra chuyện vui vẻ gì, nàng cười nói, “Khi còn bé, lúc luyện kiếm phụ thân luôn vô cùng nghiêm khắc. Có một lần, sư huynh uống trộm rượu của phụ thân, bị ta tố cáo, sư huynh rất tức giận, hôm sau liền ném ta vào vạc rượu, bị mùi rượu xông ta say ba ngày mới tỉnh. Từ đó trở đi, cứ hai ba ngày ta liền chạy đến vạc rượu của phụ thân, ngươi nói xem, rượu này cũng luyện ra được người ngang ngược âu sầu, uống thế nào cũng không say.”

Giọng điệu mang vẻ trêu đùa, nghe ra lại có mấy phần bi thương, có vài vết thương, mặc dù đã kết vảy, lúc nhớ tới vẫn rất đau, Lý Minh Kỳ không biết an ủi thế nào, “Đến đây, ta say với ngươi một trận.” Say sẽ không đau, có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy.

Rượu đang nồng, liền nghe tiếng bàn kế bên nói chuyện, tay đang bốc đậu phộng của Lý Minh Kỳ dừng một chút, một người nói,“Các ngươi không cảm thấy Vô Trần cung nổi lên cùng việc Vạn Kiếm sơn trang bị tiêu diệt quá đúng lúc sao?”

”Hừ, đúng dịp hay không chỉ có người trong cuộc biết rõ.”

Sao trận sóng gió này lại lan xa đến thế? Vô Trần cung không chỉ dựa vào ma giáo gian tà mà còn quan hệ đến việc Vạn Kiếm sơn trang bị hủy diệt luôn sao? Ngay cả ánh mắt cũng không nâng, Kiếm Hâm nói: “Huynh đệ, đừng mất hồn như thế, chúng ta uống rượu, đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn.”

”Ừ, cạn chén.” Lý Minh Kỳ biết trong lòng nàng ta khó chịu, vừa nghĩ đến, trong đầu đầy suy tư, liền lộ ra vẻ không yên lòng, tại sao Trầm Ngạn Khanh lại trắng trợn khiêu khích như vậy? Kiếm Hâm thấy nàng lại mất hồn, đổi bầu rượu trong tay nàng.

Lý Minh Kỳ không để ý, uống một hớp vào bụng, mặt nhăn như cái bánh bao, suýt phun luôn đầu lưỡi: “Ngươi lại giở trò, thật xấu.”

”Ai bảo ngươi không chú tâm, đang nghĩ đến mỹ nữ nhà ai đây?”

Lý Minh Kỳ đã cải trang, không thể không nói lời phản bác, “Xưa từng có chuyện đoạn tụ, trong lòng đệ chỉ có một mình huynh trưởng, uống đi, hôm nay ta liều mình tiếp rượu, không say không về.” Nói rất hay, đáng tiếc tửu lượng quả là không tốt, một bình rượu trái cây đã khiến nàng say ba phần, lại uống thêm hai chén rượu mạnh, đầu nặng nề, nằm úp bất động trên bàn.

Ưm, Minh Kỳ gạt người, rõ ràng đã ba chén, lại nói một chén liền say, xem đi, thử liền biết ngay. Kiếm Hâm một tay chống cằm, cười lắc đầu, uống rượu một mình càng thấy cô đơn, nàng ta không uống nữa, đỡ gã say này lên lầu, vừa sắp xếp xong, hành lang liền truyền đến âm thanh quen thuộc, nàng ta bất chấp mọi thứ, nhanh chóng mở cửa đuổi theo.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, nhuộm một quầng sáng mông lung như vải mỏng, cánh cửa sổ không gió mà lay, mở rộng, không phát ra chút tiếng động nào. Khi cửa sổ đóng lại, trong phòng nhiều thêm một bóng dáng cao lớn. Bóng người ung dung bước đến, ngồi xuống bên giường, ánh mắt dịu dàng lưu luyến,“Xem ra lá gan thật lớn, không chỉ dám giết người, lại còn dám uống say, không sợ bị người ta bán sao?” Nam tử buông màn, cởi áo ngoài, ôm nàng hôn xuống.

Lý Minh Kỳ nằm mơ rồi, trong mơ thấy mình bị Trầm Ngạn Khanh lột sạch quần áo, đặt dưới người mà khi dễ, mình cũng không hay ho gì, bị trêu chọc mà dục hỏa khó nhịn, cuối cùng mình lại bá vương ngạnh thượng cung*? (*cưỡng gian đấy bà con ạ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.