Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 51: Đường cùng



Trong Noãn Các có đốt hương, hương có tác dụng thúc tình, dường như nam tử đã ngà ngà say, thấy Lý Minh Kỳ bước ra, con ngươi lập tức sâu thêm vài phần.

Y Nhân thướt tha nhún người “Gia, đã kiểm tra, không phải là trinh nữ. Nhưng lưng vị cô nương này lại có hình xăm phượng hoàng lửa, gia tỉ mỉ thưởng thức, sẽ có ý vị tuyệt vời.”

“Y Nhân, làm tốt lắm, gia sẽ thưởng. Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi, đóng luôn cửa lại cho gia.”

“Ô, gia, đúng là đối đãi đặc biệt mà, đây là lần đầu Y Nhân thấy ngài thương hương tiếc ngọc đó.” Y Nhân cười nói một câu, thấy tốt liền lui, chỉnh đốn trang phục, nhún người rồi cùng tất cả nô tỳ lui ra.

Cánh cửa bằng gỗ lim thong thả mà vững vàng khép lại, lách cách một tiếng, cửa bị khóa chặt. Bởi vậy mà ánh sáng bên trong có chút âm u, tia nắng ấm màu vàng xuyên qua ô cửa sổ rọi vào phòng.

Lò hương càng đượm, trán Lý Minh Kỳ càng thấm đẫm mồ hôi. Nam tử ngồi tít trên cao, lười biếng dựa nghiêng trên ghế, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm giai nhân đang yếu đuối quỳ trên mặt đất.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ánh mặt trời cực kỳ ấm áp, một nam một nữ, quần áo đều không chỉnh tề, hương thơm càng lúc càng ngào ngạt, nếu cứ như vậy, hậu quả thế nào, nàng liền hiểu rõ.

Lý Minh Kỳ cầu mong kỳ tích xuất hiện, trong mắt nàng cũng theo đó mà xuất hiện vẻ cầu xin. Cũng không hiểu tại sao, nam tử nhìn thấy mà đáy lòng như nhũn ra, gã cười lắc lắc đầu, lấy một viên trân châu tròn trịa xinh xắn trên bàn, búng về phía Lý Minh Kỳ, sức dùng vừa phải, giải huyệt cho nàng “Mỹ nhân rơi lệ luôn có sức mê hoặc lớn, nàng đừng khóc, ta chưa bao giờ ép buộc người.”

Lời của nam nhân có thể tin sao? Có lẽ người khác sẽ tin, nhưng nàng thì không, Lý Minh Kỳ ngọ ngoạy đứng dậy, theo bản năng lui về phía sau, trộm nhìn gã. Nam tử này thật trẻ, có lẽ chỉ trên dưới hai mươi, gương mặt xinh đẹp có chút mềm mại, đôi mắt hoa đào như biết cười, lúc mỉm cười sẽ vô cùng quyến rũ. Lý Minh Kỳ cảm thấy trên người nam nhân này chất chứa sự phóng đãng, tha thiết cầu xin: “Vị công tử này, thật có lỗi, ta không cố ý xông vào, ngươi là người rộng lượng, xin hãy để ta đi, được không? Ta tuyệt đối sẽ không kể với bất kỳ ai, ta cam đoan.”

Nam tử ‘ừm’ một tiếng, không nhúc nhích, hỏi ngược lại: “Nàng biết ca hát không?”

Lý Minh Kỳ cắn môi, lắc lắc đầu.

Nam tử có chút thất vọng “Vậy nàng biết múa chứ? Nếu cũng không biết múa, vậy chúng ta liền trực tiếp làm việc chính.”

Việc chính là việc gì? Không cần nghĩ cũng biết, câu nói đầy uy hiếp vừa thốt ra, Lý Minh Kỳ hoàn toàn xác định, lần này thật sự trốn không thoát, nàng đành thỏa hiệp “Múa, có biết một chút.”

Nam tử cười vỗ vỗ tay “Vậy nàng múa một khúc được không? Nếu ta vừa lòng, hôm nay sẽ không động đến nàng, nàng không được cò kè mặc cả.”

Lý Minh Kỳ nuốt nước bọt, lần đầu tiên hận chính mình vì sao lại chạy trốn, nàng có thể chịu được Trầm Ngạn Khanh đòi hỏi suốt đêm. Nhưng nam nhân này chỉ mới dùng ánh mắt tuần tra trên người nàng đã khiến nàng khó chịu, nếu hắn chạm vào, sợ là cũng không khác gì bị rắn nuốt tươi.

Trầm Ngạn Khanh, ngươi ở đâu? Có biết nàng đang bị người cợt nhả không? Nàng thầm nghĩ, chân bước nhẹ nhàng, ngón trỏ khép cùng ngón giữa, chậm rãi xoay múa.

Dạo gần đây, mỗi ngày Trầm Ngạn Khanh đều tự tay dạy nàng luyện kiếm, nếu nàng làm sai hoặc khiến hắn không hài lòng sẽ bị hắn hung hăng khi dễ một hồi, vì để hắn không có cớ mượn chuyện gây sự, đương nhiên nàng sẽ chăm chú luyện tập, lúc này nàng múa cứ như “hoa rơi vấn tình” (lấy từ câu “hoa rơi có ý”, ý cả câu là mượn điệu múa để tỏ tình).

Nam tử xem không chớp mắt, ánh mắt từ cổ lưu luyến chuyển đến lưng, sau đó dừng lại trên hình xăm phượng hoàng lửa như ẩn như hiện. Theo từng điệu múa, phượng hoàng lửa như bay lên, vô cùng lôi cuốn. Nếu đè xuống dưới người, sẽ có bộ dạng gì? Nam tử cảm thấy bụng dưới căng đau, dục vọng của gã bùng cháy.

Một viên ngọc bắn ra khỏi tay gã, Lý Minh Kỳ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, lụa mỏng phất phơ từng mảnh như tuyết bay rơi xuống trước mặt nàng. Thầm hốt hoảng, bước chân lập tức dừng lại, nàng nhịn không được nhanh chóng lui về phía sau, nhẹ nhàng phi thân ra phía sau bình phong, túm một cái áo choàng khoác lên người, tiếp đó định nhảy cửa sổ trốn ra, đáng tiếc cửa sổ cũng bị khóa từ bên ngoài, nàng quay lại trừng mắt nhìn gã “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không sợ bị quả báo sao?”

Ánh mắt nam tử say mê nhìn nàng “Nàng có thể gọi ta là Nhã Tụng, nàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm, qua tối nay, ngày mai ta liền đến nhà nàng cầu hôn. Được không?”

“Hôm nay ngươi thả ta, người nhà của ta nhất định sẽ cảm tạ thật sâu, ta cũng sẽ mang ơn ngươi. Ta thấy công tử tuấn tú lịch sự, bên người lại có muôn hồng nghìn tía nương nhờ, cũng đều xinh đẹp hơn ta, sao công tử lại phải làm khó một người đã có chồng?” Ánh mắt Lý Minh Kỳ ửng hồng, nhìn gã bước xuống giường, nàng chạy nhanh ra sau bàn, cảnh giác nhìn gã.

“Nam nhân của nàng là ai? Lại khiến nàng trung thành với hắn như vậy?” Nam tử ngắm nghía một chuỗi ngọc trong tay, Lý Minh Kỳ đã biết uy lực của những hạt ngọc nằm trong tay gã, thấy gã tới gần thêm một bước, lòng càng bối rối, biết hôm nay khó mà chết yên lành, liếc mắt nhìn thấy ấm trà đặt trên bàn, chộp nhanh lấy một mảnh nhỏ đặt lên cổ “Không được đến gần.” Tay run run ấn vào một cái, lập tức nhuốm máu.

Bước chân của nam tử dừng một chút, máu đỏ vô cùng chói mắt, gã không tự giác mà nhíu mày “Y Nhân không nói với nàng là không được có ý định phản kháng chọc giận ta sao?”

“Tại sao ta phải nghe lời nàng ấy, ngươi đứng yên đó.” Tay nàng lại dùng sức, một vệt cắt dài đột ngột xuất hiện trên da thịt trắng nõn, sâu thêm chút nữa là sẽ cắt đến động mạch, nàng mạnh mẽ cho gã thấy là sẽ quyết tâm, không dao động, thà làm ngọc vỡ.

“Nàng cảm thấy nàng có thể chết sao, chỉ cần nàng còn một hơi thở ta liền có thể cứu sống nàng. Lỡ như nàng chết thật, thì thi thể người mới chết vẫn còn rất ấm áp.” Nam tử không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước.

Lý Minh Kỳ không thể tin nhìn gã, trong lòng càng lúc càng không nắm chắc, nam tử chăm chú miêu tả dung nhan của nàng “Ta thèm muốn vẻ đẹp của nàng, chúng ta thương lượng được không? Chỉ cần nàng cho ta một đêm xuân, ta liền phá lệ mà thả nàng đi, được không?”

Lý Minh Kỳ cắn răng hận không thể phun vào mặt gã, nàng rất muốn nói với gã, nam nhân của ta là Trầm Ngạn Khanh, võ công của hắn đứng đầu thiên hạ, lúc này đang vang danh bốn phía, chỉ cần ngươi dám chạm vào ta, hắn nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà của ngươi. Nhưng lời này nàng không thốt ra được, nàng đã liều lĩnh trốn đi, sao nay lại có thể mở miệng cất lời? Hết thảy đều do nàng gieo gió gặt bão, không thể trách ai.

“Không...Ta không muốn.”

Chết sao? Vậy thì cứ chết thôi. Nàng không khống chế được rơi nước mắt như mưa, ngay lúc này một luồng khí chợt đánh tới, thân hình nam tử quỷ dị dán sát vào thân thể mềm mại của nàng, chớp mắt liền đoạt được mảnh sứ vỡ trong tay nàng, mềm giọng an ủi “Ngoan, đừng khóc.” Máu từ cổ nàng chảy lan xuống ngực, gã dùng tay lau nhẹ sau đó đặt lên môi khẽ liếm, tràn ngập vẻ háo sắc.

Sao Lý Minh Kỳ lại cam tâm mặc người thao túng như vậy, khuỷu tay dùng sức thúc mạnh, điên cuồng giãy giụa.

Nam tử để mặc nàng, nhìn bóng hình xinh đẹp kinh hoàng lúng túng, lần đầu hiểu được thế nào là râm ran khó nhịn. Gã nhìn mảnh vải vụn trong tay mình, hai mắt bắt đầu sung huyết, đáy lòng rít gào, phải chiếm lấy, phải hung hăng chiếm lấy.

Lý Minh Kỳ khóc kêu vô vọng. Vì sao? Vì sao lại như vậy? Lý Minh Kỳ, ngươi phải làm sao? Ngươi phải làm sao đây, hắn ta vừa chạm vào ngươi, ngươi liền ghê tởm, sao có thể chịu được hắn ta tiếp tục trêu đùa.

Đôi mắt hoa đào của nam tử hoàn toàn nhíu lại, hơi thở trên người cũng nặng nề hơn “Nàng nôn ọe? Mẹ nó chứ, nàng thế mà lại dám ghét bỏ gia.”

Lý Minh Kỳ khom lưng nôn mửa không ngừng, mặt trắng bệch, nàng chết lặng nhìn gã, bình tĩnh nói: “Ngươi giết ta đi, chết rồi thì chỉ còn là cái xác khô, không cần phải ép buộc nữa.”

“Nàng thà chết cũng không theo?”

“Không theo.” Lý Minh Kỳ dựa vào cửa sổ, liếc mắt nhìn tia nắng ấm, nàng dứt khoát không muốn nói thêm lời nào với gã, lao đầu về phía góc bàn nhọn hoắc.

Nhã Tụng vừa giận vừa hoảng, phóng người qua, với tay chộp lấy nàng ôm vào lòng, tuy rằng cứu kịp, nhưng trên trán nàng vẫn lõm thật sâu “Được lắm... Nàng được lắm, hôm nay gia sẽ mạnh tay với nàng. Nàng nhớ cho kỹ, nàng là người đầu tiên khiến gia phải cưỡng ép.”

Tinh thần Lý Minh Kỳ như bay mất, mơ mơ màng màng nỉ non “Trầm Ngạn Khanh, ngươi ở đâu? Ngươi mau xuất hiện đi, mau cứu ta, ta sẽ không chạy trốn nữa, không bao giờ nữa.”

Nam tử chỉ nghe loáng thoáng được từ chạy trốn, cười lạnh nói: “Đã vào tay ta, không có sự cho phép của ta, nàng đừng mong có thể chạy trốn, gia sẽ dùng dây thừng trói nàng cả đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.