Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 57: Một kiếm kia



Trầm Ngạn Khanh nhìn cô nương nhỏ nhắn đang nện bình bịch vào ngực hắn mà vẫn nín nhịn không khóc ra tiếng, hắn như bị xát muối lên miệng vết thương, trong đau đớn tột cùng lại ẩn chứa chút vui thích vặn vẹo biến thái. Xoay người một cái đè người trong lòng xuống, cố định hai tay nàng lên đỉnh đầu, một tay nắm cằm của nàng, vừa mạnh mẽ vừa hung ác, điên cuồng ngang ngược hôn xuống.

Lý Minh Kỳ có chút hít thở không thông, nàng cảm thấy mình như sắp bị nuốt sống, thân mình giãy giụa không thoát, hung hăng cắn răng, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng cả hai. Con ngươi Trầm Ngạn Khanh sa sầm, không cho nàng cơ hội hít thở, hôn càng dài càng sâu mang theo ép buộc chinh phục.

“Kỳ Kỳ.” Nâng tay giúp nàng lau nước bọt chưa kịp nuốt xuống, ánh mắt hắn đầy say mê “Nàng là của ta, chỉ mình ta.”

Lý Minh Kỳ thở hồng hộc, vẫn luôn nhắm mắt, không muốn đáp lời hắn, đầu rất loạn, lòng rất buồn.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc ở bên ngoài gõ cửa “Cung chủ, thuốc đã nấu xong, cần bưng vào không?”

Trầm Ngạn Khanh ngồi dậy, một lần nữa ôm nàng vào lòng mình, trầm giọng nói “Vào đi.”

Lý Minh Kỳ im lặng tỉnh hồn, lập tức bùng nổ, nhưng ôm ấp của người này như tường đồng vách sắt, không tránh khỏi cảnh nước mắt nước mũi đầy mặt, tiếng khóc bật khỏi đôi môi, tràn đầy đau đớn “Đừng, ta không muốn uống thuốc, Trầm Ngạn Khanh, ngươi đừng để các nàng ấy vào, được không? Sau này mọi việc đều nghe theo ngươi, được không?”

“Ngoan, đừng khóc.” Trầm Ngạn Khanh cũng không biết mình đã nhẫn tâm ở chỗ nào, chỉ bình tĩnh không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, tâm tư lay chuyển.

Phượng Nhã cúi đầu, đặt khay đựng chén thuốc lên cái bàn ở đầu giường, có chút không đành lòng nhìn bộ dạng thê thảm của chủ tử, nước mắt tràn hốc mắt, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái liên tục “Cung chủ, xin ngài nghĩ lại.”

“Cút ra ngoài.”

Một tiếng gầm vang lên, khóe môi Phượng Nhã lập tức lưu lại một vết máu, nàng ta cũng không dám nhiều lời, cuống quít dập đầu một cái, rời khỏi phòng. Phượng Ngọc lo lắng xoay lòng vòng ngoài cửa, thấy nàng ta đi ra, vội hỏi “Tỷ tỷ, phải làm sau đây?”

“Nhị gia đã mặc kệ, chúng ta nên đi tìm Đại gia, tình trạng hiện giờ của chủ tử có chút không ổn, ta sợ người chịu kích thích quá lớn.” Bên trong truyền ra tiếng gào thét, vầng trán Phượng Nhã ngập sầu lo, không nhịn được ho khan vài tiếng, rõ ràng là bị nội thương không nhẹ.

“Tỷ tỷ, tỷ bị thương? Không sao chứ?” Phượng Ngọc vốn đã đỏ hốc mắt, giờ thì tốt rồi, bắt đầu khóc nấc.

“Không sao, chúng ta mau đi tìm viện binh thôi.” Hai tỷ muội vội vội vàng vàng chạy về phía viện của Quân Nho.

Hai người còn lại vẫn tiếp tục giằng co, Lý Minh Kỳ khản giọng hỏi “Vì sao ngươi không chấp nhận đứa bé?”

“Kỳ Kỳ, nàng còn không rõ sao, đều do nàng không chịu chấp nhận ta.” Mắt Trầm Ngạn Khanh lóe ánh vàng, bưng chén thuốc lên, cảm thấy vừa ấm “Nàng muốn tự uống hay để ta ép nàng uống?”

Hai tay Lý Minh Kỳ run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve lên cái bụng chưa lộ rõ, bé con đáng thương của mẹ, con có cảm nhận được đau đớn và không đành của mẫu thân không? Người này tổn thương mình sâu nhất, nay lại muốn lấy danh nghĩa yêu thương mà cướp đoạt quyền làm mẹ của mình. Bé con, con yên tâm, mẫu thân đã mong chờ con hai kiếp, sao có thể dễ dàng đánh mất con. Đôi lông mi nhẹ nhàng rung động, khí nóng cuồn cuộn chảy không ngừng về phía bụng, bảo vệ nhịp đập kia, cất giọng khàn khàn nói lời dứt khoát “Trầm Ngạn Khanh, nếu hôm nay ngươi ép ta uống bát thuốc này, ta và ngươi sẽ không còn đường cứu vãn.”

Tiếng lục lạc trong trẻo giòn tan, rõ ràng vang ở bên tai, sao lại cảm thấy như vọng từ nơi xa tít?

Lý Minh Kỳ bước chân trần xuống giường. Trầm Ngạn Khanh biết hôm nay mình ép quá gấp, cầm lấy bát thuốc kia trước nàng một bước, bình tĩnh nhìn nàng một lát, lạnh giọng nói “Kỳ Kỳ, trên đời không có chuyện gì là tuyện đối, nếu nàng không thể yêu ta, ta tình nguyện để nàng hận ta thấu xương.”

Lý Minh Kỳ rũ mắt, nhìn góc áo nhạt màu kia, rõ ràng ngoài cửa sổ không có gió, sao quần áo hắn lại tung bay? Có một số việc không thể nghĩ, không nghĩ sẽ không do dự. Có những việc không phải nhìn không thấy, chỉ là không muốn nhìn cũng không muốn nghe, ngươi tổn thương ta một phần ta trả lại gấp ba, ngươi và ta dày vò lẫn nhau như vậy, không tốt nhưng đã thành thói quen, hai mắt đẫm lệ, cất giọng thê lương “Trầm Ngạn Khanh, ngươi đừng ép ta.”

Sắc mặt Trầm Ngạn Khanh lập tức tối sầm, rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn cố tình muốn hỏi, Kỳ Kỳ, ép nàng chẳng phải là đang ép ta sao? Rốt cuộc phải thế nào mới có thể đánh vỡ phòng bị của nàng? Kiên quyết nắm lấy cằm của nàng, vị thuốc đắng chát bắt đầu lan tràn chóp mũi.

Môi Lý Minh Kỳ mím chặt, bởi vì dùng sức cắn mạnh, khoang miệng tràn đầy mùi máu tươi, ánh mắt nàng quyết liệt nhìn hắn. Hồi ức xa xăm nhất thời hiện lên trong đầu, trong nháy mắt, đầu nàng nảy ra một ý tưởng điên cuồng. Chẳng phải nếu trong thế giới của nàng không có hắn thì sẽ rất yên tĩnh sao? Không có hắn, chẳng phải nàng sẽ được giải thoát sao? Có lẽ thật sự đã bị ép buộc tàn nhẫn, lòng nàng nổi lên sát niệm, hai tay ôm lấy đầu, không khống chế được mà rống ra tiếng.

“Lý Minh Kỳ, dừng tay.” Lúc Quân Nho và Phong Thiển Ảnh tiến vào liền thấy một màn thế này: nữ tử tóc tai tán loạn điên cuồng, trong tay cầm kiếm Thanh Phượng luôn đeo bên người Ngạn Khanh.

“A...Giết, ta phải giết ngươi.” Nàng đã không muốn chú ý đến thế giới bên ngoài nữa, nâng kiếm đâm xuống, tiếng vải bị xé rách truyền đến, thân kiếm xuyên qua ba tấc da thịt, tay Lý Minh Kỳ run lên, tâm địa cứng rắn lại mềm ra, Thanh Phượng nhuộm máu nhỏ tí tách xuống đất, nàng đau xót cất lời “Trầm Ngạn Khanh, ta hận ngươi, ta hận ngươi.”

Máu rơi thấm đất, hắn cũng không để ý, nâng tay chạm vào gương mặt đầy lệ của nàng, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, gương mặt tái nhợt mỉm cười, nụ cười ẩn chứa đau xót thấu tim “Đừng sợ, nàng đâm ta là đúng.”

Lý Minh Kỳ đẩy tay hắn ra, không dám đối diện với hắn, nàng ôm lấy hai vai mình, co người lại, sắc mặt trắng bệch, hai mắt cũng dại ra, sao ngươi không tránh? Sao ánh mắt ngươi lại cô đơn đau đớn đến vậy? Ta đâm ngươi là đúng, a, đáng lắm sao? Không! Ngươi cho là làm vậy ta sẽ mềm lòng sao? Ngươi cho là như vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ông trời, người nói xem, ta phải làm sao? Rốt cuộc ta phải làm thế nào?

“Ngạn Khanh, đệ sao rồi? Nàng muốn giết đệ, sao đệ không tránh?” Vẻ mặt Quân Nho u ám khó hiểu, cũng đành hết cách.

Ban đầu Phong Thiển Ảnh quyết tâm mặc kệ, không nghĩ cuối cùng lại loạn đến mức này, hữu tình đều do duyên, vô tình tương tư khổ. Trên đời có chuyện khổ cực nào mà Tứ đệ nhà mình không thể vượt qua, gió đao mưa máu cũng chỉ có thể nuốt vào bụng “Quân Nho, đừng nói nữa, giúp đệ ấy cầm máu trước đi. Hai người các ngươi cũng đừng đứng trơ ra đó nữa, mau đỡ chủ tử các ngươi lên giường đi.”

Lúc này Phượng Nhã và Phượng Ngọc mới tỉnh hồn sau màn chấn động lòng người vừa rồi, cung chủ cứ thế mà không né tránh, cũng không giận dữ giết chết chủ tử, hẳn cảm tình sâu lắm mới có thể dễ dàng tha thứ như vậy “Chủ tử, ngài sao rồi?” Lý Minh Kỳ mắt điếc tai ngơ, nhắm chặt mắt, giống như đang ngủ.

Đáy mắt Trầm Ngạn Khanh tràn đầy đau đớn, cúi đầu nhìn đỏ thẫm nở rộ trước ngực mình, không phải không thấy đau, chỉ là có đau hơn nữa cũng không đau đớn bằng trái tim như đang bị cắt thành từng miếng kia. Hắn cảm thấy mình lại bị vứt bỏ lần nữa, giữa trời băng đất tuyết chỉ còn lại mình hắn, loại đau đớn như đào tim khoét xương này, hắn tưởng đời này sẽ không bao giờ nếm lại. Dáng người cao ngất lảo đảo, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng luôn nhìn xa trông rộng xưa kia giờ chất chứa một loại kiên trì khiến người ta tan nát cõi lòng, tình cảm là nổi khổ của đời người mà! Chén thuốc ấm kia rơi xuống, sứ vỡ nát thành tro. Kỳ Kỳ, ta đã giao mạng cho nàng, nàng liếc mắt nhìn ta một cái được không? Được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.