Lý Minh Kỳ lớn lên trong sự nuông chiều, điều ấy là không thể nghi ngờ.
Theo nàng nhớ, phụ thân chưa từng nổi giận với nàng, mẫu thân cũng như
thế, cha mẹ yêu nàng như núi cao sông rộng, nể mặt cha mẹ, nàng nhất
định không thể làm khó Trương Tử Tuấn. Lúc này nghe phụ thân nói xong,
nàng lập tức tiếp lời, “Phụ thân nói đúng, con gái thật quá bất hiếu, về sau nhất định sẽ hiếu kính cha mẹ gấp bội. Aiz, con luôn biết phụ thân
không muốn thấy mẫu thân đau lòng nhất, con gái có khổ sở cũng không để
phụ thân lo lắng đâu.” Lý Minh Kỳ cười tinh quái khẽ làm mặt quỷ, chọc
cha mẹ bật cười.
Mặt Lý phu nhân ửng hồng, gắp thức ăn cho nữ nhi, cười mắng một câu, “Lắm lời, ăn cơm mà còn không bịt được miệng con.”
Lý Minh Kỳ cười nói: “Mẹ à, ở đây không có người ngoài, mẹ xấu hổ cái gì chứ.” Lý Minh Kỳ nói những lời này thực trôi chảy, bởi vì nàng từng nói như vậy vô số lần, chỉ là vô số lần kia, đều là chuyện của năm đó. Lúc
này dứt lời, nàng liền hối hận, Trương Tử Tuấn ngồi đối diện là người
mình một lòng muốn trốn muốn tránh, nếu gã không phải người ngoài thì ai mới là người ngoài?
Lý Minh Kỳ rũ mí mắt, tránh ánh mắt nóng rực của Trương Tử Tuấn. Vì sao
chứ? Vì sao không buồn không hận lại chỉ vô cùng không muốn gặp? Đối với người này, nàng đã từng yêu nồng nàn hận thăm thẵm, sao nay ngay cả căm ghét cũng chẳng còn?
“Dì, biểu muội nói có lý, dượng thương ngài nhất đó.” Trương Tử Tuấn
cười tiếp lời, nụ cười như nắng ấm ngoài kia, dịu dàng vô hạn, chỉ đôi
mắt ân cần là chứa chút nhẫn nhịn, “Biểu muội, đừng chỉ ăn cơm, nên ăn
nhiều thức ăn một chút, bị bệnh mấy ngày nay, gầy đi không ít, nên bồi
bổ thật nhiều.” Sau đó gắp một đũa măng thịt vào trong bát Lý Minh Kỳ,
nhẫn nhịn biến thành nụ cười cưng chiều.
Lý Minh Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã, ấp úng nói một tiếng cám ơn, đột
nhiên ngực nhói đau, ngay cả thức ăn mình thích nhất cũng trở nên nhạt
nhẽo.
“Ha ha, đều đã lớn hết rồi, vẫn nghịch ngợm như vậy. Tử Tuấn này, con
lớn tuổi hơn, về sau hãy chăm sóc Minh Kỳ. Minh Kỳ bị ta và mẹ nó nuông
chiều hỏng rồi, con hãy châm chước cho những thiếu sót của nó.” Lý Tấn
Dương cười sang sảng, càng nhìn hai đứa trẻ này càng cảm thấy xứng đôi.
“Phụ thân, ngài nói lung tung gì vậy?” Lý Minh Kỳ mặc kệ, hàng mi thanh
tú nhíu chặt, theo lời này của phụ thân thì chắc chắn là sẽ gả nàng cho
Trương Tử Tuấn.
Trương Tử Tuấn cũng vui mừng gật đầu liên tục, “Sao dượng lại nói vậy,
con thương muội ấy còn không kịp, sao nỡ nhẫn tâm khiến muội ấy đau
lòng.” Khi nói những lời dịu dàng ấy, ánh mắt vẫn dừng trên người Lý
Minh Kỳ chẳng hề rời đi.
“Tốt lắm. Minh Kỳ, náo loạn mấy ngày nay, tính khí của con cũng nên dịu
lại một chút.” Lý Tấn Dương thu hồi vẻ ‘cha hiền’, nghiêm túc liếc mắt
nhìn nữ nhi, ép Lý Minh Kỳ cúi đầu.
Lý Minh Kỳ thầm phỉ báng, còn không phải do cha dạy dỗ quá tốt nên nàng
mới dám làm mấy chuyện quá giới hạn như vậy sao, “Phụ thân, con biết
rồi.” Nói xong cũng không ừ hử gì thêm, chỉ từng ngụm nhỏ nuốt cơm. Bọn
họ nói gì, nàng cũng chỉ gật đầu cười cười.
Bữa ăn này thật chẳng ngon lành gì, về sau hẳn sẽ không còn cơ hội thế này nữa đâu, nghĩ như vậy, nàng thoải mái hơn không ít.
Ăn cơm xong, Lý Tấn Dương dặn Trương Tử Tuấn, “Tử Tuấn này, chăm sóc tốt cho dì và biểu muội của con nhé, sau này nhớ thường xuyên đến chơi.” Lý Tấn Dương vỗ vỗ bả vai Trương Tử Tuấn, nói ra những lời này liền thể
hiện thái độ của ông, là cho Trương Tử Tuấn một lời khẳng định.
Lý Minh Kỳ nghe thấy lời nói của phụ thân, trong lòng đau đớn thế nào
cũng không biểu hiện ra ngoài. Hôn nhân là chuyện lớn, phải nghe lệnh
cha me, theo lời mai mối. Tuy cha mẹ nuông chiều nàng, nhưng ở một số
việc lại không nhượng bộ, nếu nàng muốn thoát khỏi Trương Tử Tuấn, đành
tự nghĩ cách thôi.
“Dượng yên tâm, Tử Tuấn hiểu ạ.” Khóe miệng Trương Tử Tuấn không thể ức
chế cứ cong lên, “Biểu muội, nếu huynh đã làm gì chọc giận muội, muội
đánh huynh mắng huynh thế nào cũng được, mấy ngày nay muội hờ hững,
trong lòng biểu ca thật sự rất khổ sở.”
Sao Lý Minh Kỳ lại không hiểu được ý trong mắt gã, dù sao cũng từng là
vợ chồng, không ai hiểu cái vẻ đắc ý đó của gã hơn nàng. Lý Minh Kỳ bỏ
qua ánh mắt gã, vốn định không để ý tới, không ngờ phụ thân trừng mắt
nhìn qua, Lý Minh Kỳ lập tức hụt hơi. Nàng rất muốn nói, Trương Tử Tuấn, khinh thường của ta đối với huynh đã không còn giới hạn, huynh đừng
được một tấc lại muốn tiến một thước. Chỉ là lời này sao có thể thốt ra? Trong lúc tất cả bi kịch đều chưa xảy ra, và tình cảm của gã hiện nay
vẫn rất chân thật, nàng xa lánh như thế chẳng phải sẽ làm gã tổn thương
sao?
Đau thương là của kiếp trước, lòng nàng vẫn có chút yếu mềm, “Đi thôi, đừng giả vờ đáng thương nữa.”
Trương Tử Tuấn bị Lý Minh Kỳ kéo tay áo lôi ra khỏi nhà ăn, đến sân, Lý Minh Kỳ lập tức giữ khoảng cách với gã.
Lý Tấn Dương cười nhìn hai người họ, vẫn cứ như trẻ con ấy, thanh mai trúc mã, tình cảm vẫn rất tốt, ông rất vui khi chúng thân thiết như vậy. Nghĩ
đến đây, trong lòng lại có chút nặng nề, cảm thấy thật có lỗi với Trầm
đại ca. Bất quá ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, ông kéo tay phu nhân
nói: “Phu nhân này, trời giữa trưa nóng bức, đi sớm về sớm. Trên đường
cứ để bọn trẻ có không gian riêng, cho dù Tử Tuấn đã chọc ghẹo gì Minh
Kỳ, mấy ngày nay cũng nên hết giận rồi. Đã đến tuổi gả chồng, tức giận
cũng phải có giới hạn.”
Lý phu nhân không chỉ dò xét nữ nhi một lần, cũng có chút hiểu biết đối
với suy nghĩ của con gái, “Lão gia, thiếp không lạc quan được như chàng
đâu.”
“Thế là sao?” Lý Tấn Dương khó hiểu, đồng thời mặt cũng xụ xuống, “Nàng đã hỏi ý của Minh Kỳ rồi? Nó không đồng ý?”
“Chàng xem đó, trước kia có từng lạnh nhạt như vậy đâu? Con gái lớn rồi, đã có chủ kiến của mình, hôn sự này thiếp nghĩ vẫn nên chậm lại thôi.” Hôn nhân là chuyện cả đời của
con gái, cha mẹ chỉ có thể giúp con suy xét, cuối cùng vẫn do con mình
đồng ý mới tốt. Tương lai là hạnh phúc hay đau khổ cũng sẽ không oán
giận.
“Phu nhân, chuyện này không thể dung túng nó, hôn nhân đâu phải trò đùa? Lúc này tán thành có thể khiến nó thầm oán chúng ta, nhưng về sau nó sẽ không chịu khổ chịu tội. Chúng ta đã quan sát Tử Tuấn từ khi còn nhỏ,
hai đứa thành hôn thì thân sẽ càng thêm thân. Tử Tuấn sẽ đối xử tử tế
với Minh Kỳ.”
Vợ chồng ai cũng có cái lý của riêng mình, Lý phu nhân đứng về phía nữ
nhi, nghe trượng phu nói như vậy, lòng bà có chút nặng nề. Định nói
thêm, cuối cùng vẫn không mở miệng, bà mím môi, nén lời muốn nói vào
lòng, “Cũng không còn sớm, thiếp đi lễ Phật trước, có gì chờ buổi tối
rồi sẽ nói cụ thể hơn.”
Vợ chồng gần nhau hơn mười năm, còn ai hiểu nhau hơn chính họ, Lý Tấn Dương thở dài, “Nam nhi, nàng....”
Lý phu nhân đặt ngón trỏ che miệng Lý Tấn Dương, nói, “Suỵt, bọn nhỏ chờ sốt ruột rồi.”
Lý Tấn Dương hết cách, đành tạm thỏa hiệp, ông chắp hai tay sau lưng, đứng ở trong sảnh nhìn bọn họ rời đi.