Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 62: Tửu công



Trầm Ngạn Khanh và Phong Thiển Ảnh xong việc phất áo rời đi, căn bản không nghĩ hành động hôm nay sẽ khiến giang hồ gợn sóng. Thân pháp của hai người cực nhanh, như gió như kiếm. Đến một rừng cây, đột nhiên Trầm Ngạn Khanh dừng lại, mũi chân dừng trên cành cây, thân thể đong đưa theo gió nhẹ, góc áo bị gió xốc lên, hắn không nhiều lời mà hỏi thẳng:“Tiền bối, người theo chúng ta suốt một đường, có gì cần chỉ bảo?”

”Tiểu tử, ngươi giết Lâm Mộc Sâm, ngươi có biết sẽ gây ra nhiều tai họa không?” Tửu Công cũng không bất ngờ, vừa rồi ở Cửu Hoa cung lão đã biết được sự lợi hại của hắn, bị người phát hiện liền không trốn nữa, quang minh chính đại nhảy ra, ánh mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh mang theo sự đánh giá.

Trầm Ngạn Khanh nhíu mày, trong lòng có một cảm xúc khó hiểu chảy xuôi, “Xin tiền bối hãy chỉ bảo.”

”Ngươi có biết người đứng sau lưng Cửu Hoa cung là ai không?” Ánh mắt Tửu Công đảo quanh, cảm giác có chút bỉ ổi, bên hông đeo một hồ lô rượu cực lớn, lắc lư theo bước chân của lão.

”Biết thì sao, không biết thì sao, dù sao người cũng đã giết, biết thì có lợi ích gì? Cái mũi hủ hèm này, lão theo dõi chúng ta cả đoạn đường, có mưu mô gì đây?” Phong Thiển Ảnh nhìn thấy lão liền bỗng nhiên tức giận, bộ dạng khó coi thì cũng thôi đi, nói chuyện còn khó nghe như vậy, rõ ràng cái gì cũng tệ mà còn thích chạy ra ngoài gây chuyện, lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, thật muốn bước lên đánh cho một trận.

Trầm Ngạn Khanh đứng yên bất động, ánh mắt có chút xa xăm, “A, nghe nói trên đời có một hang sâu tăm tối gọi là U cốc, trong cốc có một tòa nhà, nghe nói tòa nhà này có thể thông tới trời (thông thiên), biết rõ mọi chuyện lớn nhỏ trên giang hồ, có thể thay đổi triều đại. Tiền bối, ngài đang nói đến người ở Thông Thiên sao?”

Tửu Công cau mũi, cầm lấy hồ lô trút một ngụm rượu, “Nhóc con, nếu đã biết Cửu Hoa cung có người chống lưng, ngươi còn dám giết?”

”Sao lại không dám?” Trầm Ngạn Khanh sinh ra vài phần thú vị với Tửu Công, “Tiền bối đuổi theo vì muốn nhắc nhở vãn bối sao?”

Tửu Công dùng tay áo lau miệng, dựng ngón tay cái lên với hắn, “Tiểu bối, gan dạ sáng suốt của ngươi khiến ta kính nể. Ta và cha ngươi vốn có quen biết, thấy Trầm gia các ngươi còn có đời sau, thực vui thay cho ông ấy.”

”Đa tạ tiền bối quan tâm.” Mũi chân Trầm Ngạn Khanh nhẹ nhún, từ trên cây lướt xuống, nhìn người trước mắt gần hơn, “Tiền bối vẫn còn lời muốn nói?”

”Tiểu bối, hôm nay thấy ngươi và Lâm Mộc Sâm so chiêu, trong dứt khoát nhẫn tâm mang theo vẻ tự nhiên phóng khoáng, ngươi đang tu luyện bí quyết Cửu U phong linh?” Tửu Công không hề chớp mắt theo dõi hắn, lúc này ông lão cà lơ phất phơ lại tuông chảy một loại khí thế không gì sánh kịp.

Trầm Ngạn Khanh khẽ vuốt cằm, “Tiền bối không nhìn lầm, nội công tâm pháp của vãn bối đúng là bí quyết Cửu U phong linh.”

”Ngươi có biết vì sao gia tộc Trầm thị luôn đi dần về hướng diệt vong không? Ngươi là đang tự chịu diệt vong, tiểu tử, lão phu khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng buông bỏ thì mới tốt.”

Phong Thiển Ảnh đứng một bên nghe, có chút suy xét về vị này, Cái mũi hủ hèm này đang quan tâm tới tiểu sư đệ sao? Lý do là gì, “Ngạn Khanh, đệ từng gặp người này ư?”

Trầm Ngạn Khanh cũng không biết, hẳn là có quan hệ sâu xa gì đó với gia phụ, hắn chắp tay, “Đa tạ tiền bối đã khuyên bảo, vãn bối xin cáo từ ở đây.”

”Này, tiểu tử ngoan, tiếp chiêu.” Tửu Công đột nhiên gây khó dễ, trong hồ lô như có vật cứng, phát ra vài tiếng giòn vang như đá rơi xuống nước. Tiếng vang này có loại nhịp điệu khiến người ta choáng váng mắt hoa, đồng loạt đánh sâu về phía Trầm Ngạn Khanh.

Bả vai Trầm Ngạn Khanh lay động, hai chân như mọc rể, đứng nơi đó không chút sứt mẻ, nhìn nấm đấm đánh thẳng đến trước mắt, không chút do dự, trực tiếp cứng đối cứng, một tiếng nổ tung trời truyền đến, hai người tách ra thật nhanh. Tửu Công nhìn nắm tay mình, lắc lắc tay, nhíu mày hỏi: “Ngươi đã tu luyện tới tầng thứ mấy?”

Ông lão này có vẻ vô cùng hiểu biết về chuyện nhà mình, Trầm Ngạn Khanh mang theo chút nghi hoặc, cũng không định ăn ngay nói thật, hắn tự tay ngăn cản Phong Thiển Ảnh muốn tiến đến trách móc, lạnh nhạt nói: “Nguyên Khí trời đất tự động vận chuyển.”

Tửu Công có vẻ vô cùng nghiêm túc, biểu cảm biến hóa khiến ông lão thấp bé như lập tức cao lớn hẳn lên, “Qua mấy chiêu vừa rồi, ít nhất ngươi đã tu luyện đến tầng thứ sáu, lúc này buông tay vẫn còn kịp.” Lão thấy Trầm Ngạn Khanh vẫn không phản ứng gì, không khỏi vô cùng nổi giận, nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn quát: “Năm đó khí thế tiểu thúc Trầm Thiên Tư của ngươi kinh động vô song đến mức nào, một con ngựa trắng, một thanh Phượng kiếm, chỉ mất ba tháng đã quét sạch toàn bộ các môn phái khắp võ lâm, kết quả thì thế nào? Chưa nói đến việc rướt lấy vô số kẻ thù, chỉ là chưa quá ba mươi liền tự bùng nổ mà chết, ngươi muốn bước tiếp con đường của hắn ta sao? Ngươi là đang tự diệt vong.”

Lúc Trầm Ngạn Khanh có hiểu biết, Trầm gia gần như đã suy bại, Bắc Minh Sơn Trang to như vậy chỉ còn một mình phụ thân. Hôm nay là lần đầu Trầm Ngạn Khanh nghe nói về chuyện của nhà mình, không khỏi sinh ra vài phần chú ý với tiểu thúc mà Tửu Công nhắc tới. Dựa vào thanh kiếm dạo khắp giang hồ, mười dặm giết một người, ngàn dặm không vật cản, là một người tùy tiện phóng khoáng đến cỡ nào. Trong lòng dâng lên vài phần nhiệt huyết, đáy mắt màu vàng nhạt chợt lóe, “Tiền bối, đây là lựa chọn của vãn bối, không nhọc người quan tâm. Hôm nay vẫn phải cám ơn tiền bối đã có ý khuyên bảo, nếu ngày sau gặp khó khăn, có thể đến Vô Trần cung tìm ta, vãn bối sẽ toàn lực giúp đỡ.”

”Người Trầm gia các ngươi đều là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng, tiểu tử, hôm nay ông lão ta đây liền so thử xem ai cứng hơn ai, chúng ta hãy chờ xem.” Tửu Công vừa thổi râu vừa trừng mắt, như một con khỉ linh hoạt, chỉ trong giây lát liền biến mất.

Phong Thiển Ảnh líu lưỡi, “Lão già này thật lợi hại, vừa rồi lão ấy cũng không dùng hết toàn lực.”

Trầm Ngạn Khanh nâng tay phải của mình lên nhìn nhìn, vết đỏ ửng vì bị đánh trúng còn chưa biến mất, uy lực của một đấm kia không nghĩ cũng rõ, “Với cấp bậc của Lão Quái Vật này trong Thiết Tháp, xem ra hẳn là bạn cũ của bề trên, chỉ là vì sao ông ấy lại xuất hiện ở tiệc mừng thọ của Lâm Mộc Sâm?”

Phong Thiển Ảnh nhíu mắt, “Ngạn Khanh, giao đấu vừa rồi, đệ đã chịu thiệt rồi sao?”

Trầm Ngạn Khanh không trả lời, vừa rồi vì che giấu thực lực hắn chỉ dùng bảy phần sức, qua đó liền thấy, dù hắn dùng hết toàn lực hẳn cũng không phải là đối thủ của người ta. Cái ‘đầm’ giang hồ này thật rất sâu, xem ra nhất định hắn phải tiếp tục ẩn tu mấy ngày, “Chúng ta đi thôi, về sau người này sẽ còn xuất hiện. Thiển Ảnh, huynh không phải là đối thủ của lão, đừng chọc đến lão.” Cẩn thận coi chừng trở thành vật tiêu khiển của người ta.

Hai người đi chưa lâu, trong rừng nhảy ra một người, không phải chính là Tửu Công sao. Lão ta nhe răng nhếch miệng vung vẫy hai tay, nhảy lên nhảy xuống, “Ai ui, ui, đau đau đau... tiểu tử thối tha, không chút kính già trọng tài.” Tửu Công xoa tay, lập tức khôi phục vẻ nghiêm trang, lẩm bẩm thì thào: “Thằng nhóc này thật khí phách, rất có khí thế của Trầm Thiên Tư, xem ra Trầm gia lại sinh ra quái vật, đã gần mười năm, e rằng giang hồ lại sắp náo nhiệt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.