Ngày mùng tám, toàn bộ Thành Kỳ Sơn đều sôi sục. Đêm qua, trước khi ngủ, trong thành vẫn là cảnh sắc rét đậm quạnh hiu, hôm sau vừa mở cửa, lọt
vào tầm mắt đều là đỏ hồng. Mỗi nhà đều treo lụa hồng dán giấy đỏ, tựa
như lễ mừng năm mới, trên đường cũng trải thảm đỏ. Thảm màu đỏ thẫm trải từ trên núi thẳng vào thành, trên cành cây hai bên đường treo đầy lụa
hồng tơ đỏ, dưới mỗi mảnh lụa là một cái chuông gió, chậm rãi tung bay
trong gió nhẹ, tiếng đinh đang giòn vang. Hít không khí vào mũi, có
hương hoa thấm đẫm ruột gan, nhìn kỹ lại, hai bên thảm đều rải cánh hoa
hồng.
Chúng nhân sĩ võ lâm líu lưỡi, đang lúc trời đông giá rét, hoa
này đưa đến từ đâu? Sao lại giữ được màu tươi mới? Thẩm cung chủ cưới
ai? Thật quá phô trương rồi, hoàng đế đón dâu hẳn cũng chỉ đến mức này
thôi? Thật đúng là trăm năm khó gặp, vừa bàn tán vừa đi dọc theo thảm đỏ bước nhanh về hướng Vô Trần Cung.
Cửa Vô Trần cung mở rộng, trên hai cây cột vàng long phượng dán chữ hỉ
(喜)màu đỏ thẫm, màn lụa màu đỏ từ trên cao buông xuống, phất phơ trong
gió. Dưới chân núi người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, rất nhiều công tử trẻ tuổi đến trước cánh cổng ở chân núi đều không nhịn được mà dừng
chân một chút, ai bảo tiếp khách là bốn vị cô nương mỗi người mỗi vẻ,
bình thường rất khó gặp, hôm nay vừa nhìn thấy liền có bốn người, cơ hội thật hiếm có.
Hôm nay Liêm Tâm các nghỉ một ngày, bốn cô nương Xuân Nhi, Nhiễm Thu, Hạ Nhi, Đông Lam bị điều đi làm nhiệm vụ tiếp khách, giữ khuôn mặt tươi
cười đón khách.
Phong Thiển Ảnh toàn thân áo đỏ, đang đi tới đi lui trong cung, thấy
người quen liền tiến lên tiếp đãi một chút, vẫn mang dáng vẻ lang thang
bất cần đời, không chút sầu lo đau đớn vì tình.
”Ha ha, Phong huynh, từ lúc chia tay, đến nay mới gặp.”
Phong Thiển Ảnh đang mắt to trừng mắt nhỏ với Tửu Công, bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, chẳng thèm đọ mắt cùng lão già ấy nữa, quay đầu
nhìn lại, “Lăng huynh, đợi huynh đã lâu, hôm nay nhất định không say
không về.”
Hai đại nam nhân vung nắm tay chạm nhau, trong mắt Lăng Vân đều là vui mừng, mà trên mặt Phong Thiển Ảnh cũng lộ ra chút xúc động.
”Vị vừa rời đi là Tửu Công của Thiết Tháp?”
Sắc mặt Phong Thiển Ảnh có chút mất tự nhiên, hừ, vừa quay đầu bóng dáng lão ta liền biến mất, “Lão ấy không mời tự đến, cứ như rảnh rỗi không
chuyện để làm hay sao ấy?” Không sợ lão ấy gây ra chuyện gì, chỉ sợ lão
ta quấy rối hôn lễ, hôm nay vốn không thể yên bình, lão ta lại còn thò
một chân vào, chẳng phải là muốn loạn càng thêm loạn sao?
Lăng Vân cười nói: “Thiển Ảnh đừng lo lắng, ông ấy là người hiểu lễ, sẽ
không làm việc xằng bậy, huynh cứ lo việc của huynh đi, ta đến bàn rượu
đợi huynh.”
”Ta cũng không bận gì, ta tự đưa huynh qua đó, Lăng huynh, mời.” Phong Thiển Ảnh kéo cổ tay hắn ta, hết sức thân mật dẫn đường.
Tiệc rượu trong đại sảnh đã được chuẩn bị thỏa đáng, thị nữ trong cung
như bướm vờn hoa đi lại như bay giữa đám người, thể hiện tu vi và đức độ của các nàng.
Giọng của nhóm Ti lễ liên tục vang lên, “Chưởng môn phái Tiêu Dao đến... Chưởng môn kiếm phái Vô Lượng đến... Phương gia của Thiết
Tháp đến...”
Mọi người túm năm tụm ba trong sảnh lớn, bàn tán việc nhìn thấy
trên đường. Ví như: đừng tưởng Vô Trần cung không có tiếng tăm, có nhìn
thấy kiến trúc chưa? Rất qui mô đó. Dọc đường đi, chỉ thấy phía trên là
vách núi, đình đài uốn lượn, lầu các vô số, bốn tòa nhà chính chia ra
làm chủ năm hướng Đông Nam Tây Bắc Trung. Căn cứ vào kiến trúc đó liền
có thể biết Vô Trần cung rốt cuộc có mấy vị nắm quyền, một vị
cung chủ bốn vị Đường chủ. Nay chỉ có Tô Diễn của Bạch Hổ đường, Phong
Thiển Ảnh của Huyền Vũ điện lộ diện trước mặt người khác, không biết hai vị Các chủ của Thanh Long đường và Chu Tước điện là ai? Lại nói, cung
nữ và thị vệ của Vô Trần cung đã được huấn luyện nghiêm chỉnh đến cỡ
nào, sau đó tất cả mọi người sinh ra một nghi vấn, một thế lực lớn đến
như vậy sao trước giờ chẳng chút tiếng tăm?
Trương Tử Tuấn và Bác Dục ẩn trong đám người, nhìn không khí vui mừng
trước mắt, “Tử Tuấn, ngươi tội gì phải tới đây cho bực bội?”
”Ta muốn tự đến xem thử hắn ta có thể đắc ý đến mức nào.” Tim gan phèo
phổi của Trương Tử Tuấn như sắp nổ tung, ra vẻ ung dung ném ra một tiếng cười lạnh, tùy ý đưa lễ vật cho nhóm Ti lễ. Hai ngày trước hắn thua
trong tay Trầm Ngạn Khanh, thân thể bị trọng thương, căn bản không mất
một hai tháng thì không thể khôi phục, gã họ đánh mình bị thương chính
vì không muốn để hắn tham gia hôn lễ của biểu muội, sao có thể để hắn ta toại nguyện chứ. Gã họ Trầm đắc tội với người nhiều như vậy, hôm nay
còn dám lớn gan lớn mật cử hành hôn lễ, hừ, để xem hắn ta hoàn tất hôn
lễ này thế nào đây.
Trương Tử Tuấn vừa lên núi, đã có người bẩm báo với Trầm Ngạn Khanh, đồng thời còn đặt trước mặt hắn một cái hộp dài.
Quân Nho nhìn thấy không khỏi có chút tò mò, “Ngạn Khanh, vị biểu ca này sẽ tặng đệ lễ vật gì đây?”
Trầm Ngạn Khanh gõ đầu ngón tay, hôm nay hắn mặc quần áo tân lang, mặt mày lạnh nhạt, tao nhã ngồi đó, lơ đãng nhìn lướt qua cái hộp dài,
khóe môi thong thả lộ ra ý cười khát máu, “Huynh đoán xem.”
Quân Nho bắt đầu thưởng thức trà, cười nói: “Xét chiều dài cùng độ rộng
của cái hộp này, ta đoán là một bức tranh cuốn, hẳn là bút tích của danh gia?”
Trầm Ngạn Khanh cũng không mở hộp cho Quân Nho thỏa lòng, mà tay phải
gạt lên nắp hộp, hộp dài dưới tay hắn liền cứ thế mà bị thiêu hủy, chỉ
một nhịp thở, ngay cả bụi cũng không còn, hắn thu lại ý cười, còn nói,“Huynh đoán lại đi.”
Quân Nho hết cách, người này thật là, “Ngạn Khanh, đệ không tò mò chút nào sao?”
”Hắn ta không có bản lĩnh đó đâu, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Trầm Ngạn Khanh đứng dậy khỏi ghế, trên dung nhan vô cùng tuấn tú như
đọng một lớp sương, dù cười hay giận đều khiến người ta không thể đoán
ra.
Buổi sáng vừa thức dậy Lý Minh Kỳ đã bị một đám thị nữ vây quanh rửa mặt chải đầu thay quần áo, chờ hết thảy đều đã chuẩn bị xong, đầu nàng cũng choáng váng. Nàng ngồi trên ghế trước gương trang điểm, nhìn trái ngó
phải, không nhìn thấy Kiếm Hâm, bên người chỉ có Phượng Nhã và Phượng
Ngọc theo hầu, rỗi rảnh liền hỏi ra miệng, “Hâm nhi đâu?”
”Chủ nhân, ngài không biết đâu, Kiếm cô nương và Phong nhị gia say rượu vẫn chưa về.” Phượng Ngọc cười đầy ý vị sâu xa.
”Vậy sao? Phong Nhã Tụng cũng không phải là người đàng hoàng, các ngươi
không phái người gọi nàng về sao?” Lý Minh Kỳ có chút lo lắng, nên biết
rằng vị Tụng gia kia là người của Hoan Hỉ cung, hai người bọn họ ở riêng với nhau, thật khiến người ta lo lắng.
Phượng Nhã bưng miệng cười, “Chủ nhân tốt à, đừng lo lắng, Kiếm cô nương nói, nhất định sẽ trở về uống rượu mừng của ngài, ngài yên tâm đi. Còn
nữa, hôm nay là ngày vui đại hôn của ngài, trong lòng trong mắt ngài vẫn nên chỉ có một mình cung chủ mới tốt.” Bằng không cung chủ sẽ ghen tỵ
đó.
”Nha đầu ba hoa.” Lý Minh Kỳ hơi cúi đầu, lấy tay sờ sờ đầu con hổ bên chân, “Đại Bạch, chỉ có ngươi là ngoan nhất thôi.”
Trên cổ Bạch Trản cũng đeo một vòng hoa đỏ thẫm, tuy rằng không được tự
nhiên nhưng lại có hiểu biết không nâng móng vuốt kéo xuống, vươn đầu
lưỡi liếm liếm tay nàng, từ yết hầu lầm rầm một tiếng.
Lý Minh Kỳ có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay
đầy mồ hôi, “Chủ nhân, ngài đừng sợ, cung chủ đang ở sảnh lớn chờ ngài.” Tiếp theo trong phòng truyền đến tiếng thị nữ chào hỏi, “Bọn nô tỳ
thỉnh an Đại gia, Đại gia cát tường.”
Quân Nho mặc áo choàng dài cổ lật màu tím nhạt, lững thững bước đến, mỉm cười nói: “Là ngày vui, không cần đa lễ, đều đứng lên đi.”
Lý Minh Kỳ nâng tay sẽ vén khăn voan, bị hai nha đầu giữ lại, Phượng
Ngọc cười nói: “Chủ nhân tốt à, khăn này ngài không thể vén.”
Quân Nho đứng bên cạnh kéo tay nàng đặt vào tay mình, “Minh Kỳ, vi huynh đưa muội ra chào khách.”
”Làm phiền huynh trưởng rồi.” Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, bên
ngoài chiêng trống vang trời, tiếng người ồn ào, nàng ở trong phòng yên
tĩnh cũng có thể nghe thấy, thật là náo nhiệt, nàng chưa từ bỏ ý định
hỏi: “Quân đại ca, khách đến rất nhiều ư?”
”Không phải đại ca muốn dọa muội, người ngoài đến chúc mừng không một ngàn cũng tám trăm, đều là nhân vật lớn nổi danh trên giang hồ, Minh Kỳ, muội có sợ không?”
”Trời ơi, Đại gia à, ngài đừng dọa sợ chủ nhân của nô tỳ chứ.” Ngọc nhi bất bình thay cho chủ nhân.
”Vậy sao? Minh Kỳ sẽ không thực sự mất bình tĩnh chứ?” Quân Nho biết rõ còn cố hỏi.
”Quân đại ca, cho dù mọi người khắp thiên hạ quỳ xuống dưới chân muội,
muội cũng không sợ.” Lý Minh Kỳ phùng môi trợn má, thực tế thì tim đã
đập nhanh hơn, tay cũng hơi run rẩy.
Quân Nho an ủi vỗ vỗ tay nàng, “Đừng sợ, trong mắt muội chỉ cần chứa một mình đệ ấy là tốt rồi, hết thảy mọi việc đệ ấy sẽ che chắn thay muội.
Dù lát nữa xảy ra chuyện gì, muội cũng đừng lo lắng, Ngạn Khanh đã có dự tính từ trước.”
Lời ấy lọt vào tai, tâm tình Lý Minh Kỳ liền yên ổn, “Cám ơn huynh, Quân đại ca.”