Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 22: Chương 23: Cuộc Hẹn





-Về những cô bạn đã xô ngã Hiểu Nghi ấy, tớ muốn gặp để nói cậu chuyện đó, cậu có lẽ ko nên nghe từ 1 phía đâu.
Lí do này đủ để khiến cậu có thời gian gặp tớ ko, Gia Phong?
-9h13’54”
-Lúc…lúc đó… tôi có ca mổ, thật sự xin lỗi ngài
-Hơn 12 tiếng
-Từ Mỹ về đây, như thế nhanh lắm rồi, thiếu gia_Đỡ lời cho ông bác sĩ già đang đổ mồ hôi hột, Hồ quản gia lạnh lùng, khẽ liếc nhìn cô chủ nhỏ của mình_Hơn nữa, bệnh của cô Hiểu Nghi cũng đâu phải nặng lắm
-4 phút 13 giây_ko thèm quan tâm đến sự bao biện của Hồ quản gia, Hàn thiếu gia nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh lẽo cứ mơ hồ vang lên, chèn ép từng hơi thở của con người già cằn cỗi kia, ko dung tha
-Thiếu gia, tôi biết lỗi rồi_Phục hẳn người xuống đất, ông bác sĩ già lắp bắp, cái tư thế bổ choàng ôm lấy chân vị thiếu gia trể với bộ mặt lo sợ của ông ta thật thảm hại, đến nỗi khuôn mặt ko chút xúc cảm của Hồ quản gia cũng phải hiện rõ sự e ngại.
-Chỉ trong từng ấy thời gian, ông có thể cứu rỗi 1 linh hồn và cũng có thể phá hoại một thế xác đấy, bác sĩ_Nhẹ nhàng đến mức có thể, Hàn thiếu gia đặt tay lên tấm thân còn run rẩy dưới chân mình, chờ đợi sự ngước nhìn bằng nụ cười nửa miệng_ Ông biết mình phải làm gì rồi, đúng chứ

-Tôi...tôi
-Vợ ta giao lại cho ông, nếu xảy ra điều gì bất trắc, ta ko biết sẽ làm gì với ông đâu, hãy nhớ kĩ điều đó, Mr.Wesr_Rời khổi chiếc ghế vẫn còn hơi ấm của mình, Hàn thiếu gia "nhắc nhở" cặn kẽ những người ở lại rồi ra ngoài, trước khi thực sự khuất hẳn sau cánh cửa nặng trịch, anh nhắn nhủ người vợ trẻ_Anh sẽ về sớm
Điều cuối cùng anh nhắn nhủ với cô khi biến mất khỏi tâm mắt cô là lời hứa anh sẽ về sớm, Hiểu Nghi tin điều đó, lúc ấy, điều duy nhất cô có thể làm là nhắm mắt và chờ đợi, mong rằng khi cô mở mắt, người đâu tiên cô nhìn thấy là anh...
***
Hà Nội về đêm choáng ngợp trong ánh đèn sặc sỡ, người người lướt qua những con phố dưới làn mưa phùn lạnh cuối thu. Mấy ngày qua, thời tiết thật ko biết chiều lòng người, đối với một người ưa thích sự nồng nhiệt như Chấn Vũ thì cái thời tiết u ám lạnh lẽo này là một thảm họa. Con người lười biếng như anh sẽ chẳng ra ngoài vào những ngày này làm gì chỉ trừ phi anh nhất thiết phải làm một việc gì đó quan trọng, hôm nay có lẽ cũng vậy, ko hẳn là quan trọng nhưng theo cách yêu cầu của người bạn thân-Hàn Gia Phong thì no mang tính nghiêm trọng hơn là quan trọng. Nhưng dù sao, hôm nay vẫn phải kết thúc chuyện này.
Rời khỏi chiếc ô tô ấm áp của mình, Chấn Vũ khẽ ngáp dài, chắc hẳn cơn ngủ sâu chiều nay vẫn chưa đủ làm anh thỏa mãn. Đút tay vào túi, Chấn Vũ hòa mình vào ánh đèn pha choáng ngợp của sàn nhảy Royal cùng đám cận vệ cao to lực lưỡng. Lướt qua qua cánh cửa vip, Chẫn Vũ đột ngột dừng lại căn phòng có 2 tên cận vệ quen thuộc, anh mỉm cười hỏi: Ở đây hết hả?
-Vâng, thưa ngài_Cúi rạp người kính cẩn, 2 tên cận vệ đồng thanh rồi nhanh chóng mở cửa cho chủ nhân
Chậm rãi bước vào căn phòng, Chấn Vũ khẽ giật mình, trong số những cô gái mà đang bị trói ở đây, có một người, người đó nhìn anh với ánh mắt biết nói "Là cậu ư?"
***
-Sao cậu lại ở đây_Khẽ vuốt nhẹ đôi má trắng hồng của người ngồi cạnh, Chấn Vũ thắc mắc_Chẳng nhẽ cậu...
-Tớ cứ nghĩ là bọn bắt cóc nào chứ, hóa ra lại là cậu_Tránh khỏi bàn tay của Chấn Vũ, người con gái quay mặt đi, giọng điệu mỉa mai
-Hãy trả lời tớ, Ngọc Thanh, sao cậu ở đây, có phải cậu
-Cậu nghĩ tớ làm chuyện đó à?_Đẩy ánh nhìn căm hờn lên người Chấn Vũ, Ngọc Thanh nhăn mặt đau đớn, những giọt nước mắt khẽ trào trên khóe mắt
-Ko, tất nhiên là ko, sao cậu làm được chuyện đó được chứ, nhưng sao cậu lại ở đây_Ánh mắt ko rời Ngọc Thanh, Chấn Vũ nhỏ nhẹ, khuôn miệng nở nụ cười dịu dàng chưa từng thấy
-Tớ đến đây cùng các bạn_Đưa tay vuốt tóc, Ngọc Thanh kể lể_Đang chơi thì có một toán người nhào đến bắt lấy bọn tớ, ko ngờ lại là người của cậu
-Bạn à? Họ là bạn của cậu?_Thoáng kinh ngạc, Chẫn Vũ hỏi rõ

-Ko được à?
-Ko phải, nhưng trước giờ cậu...
-Trước giờ, tớ chỉ chơi với cậu và Gia Phong thôi, nhưng thế ko có nghĩa là tớ ko thể làm bạn với những người khác, Gia Phong đã có Hiểu Nghi, còn tớ..._Cúi đầu lảng tránh ánh mắt ko rời của Chấn Vũ, Ngọc Thanh chua xót, tay cô nắm chặt thành ghế, bóp mạnh_Chẳng có ai biết đến sự tồn tại của tớ cả
-Còn tớ, Ngọc Thanh_Đưa đôi bàn tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Ngọc Thanh, Chấn Vũ khẽ khàng nhấn mạnh từng chữ_Vẫn còn tớ mà
***
-Tít...tít...
Bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc rồi còn ướt sũng, Hàn Gia Phong nhấc máy với tâm trạng ko chút thoải mái
-Gì thế
-Tớ Chấn Vũ đây_Giọng nói bên kia hét lớn như thể sợ cậu bạn mình ko nghe thấy
-Biết rồi, nói gì nói lẹ đi_Gia Phong cáu bẩn
-Ờ, việc cậu giao, tớ vẫn chưa làm xong
-GÌ hả, cậu muốn chết à

-Tớ đã định làm, nhưng mà....
-Mà sao
-Tớ gặp Ngọc Thanh, cô ấy nói muốn gặp cậu
-Để làm gì?
-Đừng lạnh lùng thế, chẳng nhẽ 2 người gặp nhau cũng có lí do nữa hả?
-Tôi đang bận, ko nói gì nữa thì cúp máy đây_Toan gập máy thì chợt Gia Phong khựng lại trong điện thoại, giọng nói quen thuộc vang lên, yếu ớt
-Tớ muốn gặp cậu, Gia Phong à
-Ngọc Thanh, tớ...
-Về những cô bạn đã xô ngã Hiểu Nghi ấy, tớ muốn gặp để nói cậu chuyện đó, cậu có lẽ ko nên nghe từ 1 phía đâu. Lí do này đủ để khiến cậu có thời gian gặp tớ ko, Gia Phong?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.