Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 43: Chương 45: Vị Tiểu Thư Anh Quốc





Nỗi nhớ nhung luôn chôn giấu trong con tim, lòng hối hận về những hành động tàn nhẫn...
Và cả sự kinh ngạc mới lạ...
Tất cả đều dâng trào, ùa vấy lên trong cơ thể Gia Phong, khiến anh như ko thể chế ngự nổi cảm xúc của bản thân khi nhìn thấy vợ mình được nữa.Giờ đây, cô, chẳng khác gì 1 vị thần thuần khiết, kiêu sa trong bộ váy vũ hội "đồ sộ" cổ điển của Anh Quốc. Màu hồng phấn với đường viền ren trắng kiểu cách, những phụ kiện trang sức long lanh đủ loại đá được "trang trí" lên người cô càng làm tôn thêm vẻ đẹp mong manh, yếu ớt nhưng có thần sắc. Cô đã thay đổi, cách ăn mặc ko còn thiếu thẩm mĩ như trước nhưng dù cô ở trong bộ dạng nào, có lẽ cũng sẽ làm trái tim anh quẫy mạnh như cá nằm trên thớt lúc bấy giờ.
Anh chỉ biết khựng người, đưa 2 con mắt đen sâu ko còn lơ đãng ngắm nhìn quang cảnh bày trí của căn biệt thự đậm chất hoàng gia của Avril nữa mà dựng lại 1 chỗ, ngự trên khuôn mặt đang ửng hồng bất ngờ ko kém anh. Sự bối rối của cô, sự do dự với ánh mắt lảng tránh ko biết làm gì cho phải của cô, chúng như nhấn chìm toàn bộ sự giận giữ với cô vợ ko biết nghe lời và chuyên làm anh lo lắng, sự hờn ghen trẻ con về sự thay da đổi thịt chóng vánh trước kẻ khác, ko phải anh và thay vào đó, khơi dậy cái thú tính tầm thường, hèn mọn nhưng rất đàn ông của anh.
Thoáng ngượng ngùng trước ánh mắt say đắm như muốn nuốt trọn mình của người chồng tàn ác đã đuổi cô đi ngay khi cô nguy kịch nhất, Hiểu Nghi ái ngại quay đầu nhìn bà Maria đang cúi đầu chào chồng, tâm trí càng bấn loạn hơn khi đoán xét bà ấy ko hề có ý định đuổi 2 vị khách kia đi.
Điều đó bắt buộc cô phải lựa chọn: hoặc bỏ chạy hoặc ở lại đối mặt.Và cô tự hỏi, nếu là cô lúc trước, cô sẽ làm gì? Biểu hiện như thế nào? Cứ như thể, đây là một test kiểm tra khả năng của cô sau khi học xong 1 khoá học vậy.Thấy vợ vẫn chưa hết bất ngờ trước sự xuất hiện của mình, Gia Phong càng thích thú dùng ánh mắt đa chủng cảm xúc soi vào người vợ như đang tỉ mỉ quan sát 1 tác phẩm điêu khắc. Trước anh cô bối rối, chứng tỏ ko ai có thể có sức ảnh hướng lớn đến cô hơn anh và tất nhiên, anh rất hài lòng vì điều đó
"Sao nào, em có can đản để chạy trốn khỏi tôi nhưng lại ko có dũng khí để đối mặt với tôi. Rốt cuộc, em vẫn bị tôi giam giữ. Bởi lẽ, đôi cánh của em đã bị tôi xé rách 2 năm trước"

Tia nhìn của Gia Phong càng gay gắt, nó lại càng làm Hiểu Nghi khó chịu. Đối với cô mà nói, lúc này, anh như thể đang thách thức cô. Và nếu cô thất bại, người được thế cười nhạo cô ko ai khác là anh.Nghĩ vậy, Hiểu Nghi như sực tỉnh khỏi sự bủa vây của mớ cảm xúc hỗn độn. Cô ko cho phép mình trốn chạy, chồng cô đã đuổi cô đi và nơi cô đang đứng ko còn là mảnh đất của Hàn Gia nữa, đây là biệt thự của Avril-người duy nhất cô có thể tin cậy và giờ, cậu ấy đã vắng mặt, thế nên, người có quyền cao nhất lúc này ko ai khác là cô.
Định thần lại, Hiểu Nghi nắm chặt chiếc quạt ren hồng nốt trong tay, ngẩng cao đầu rồi nở nụ cười quyến rũ đầy e ngại như thể thiếu nữ mới đầu nhìn thấy đàn ông vậy. Cô xoè phạch chiếc quạt, đưa lên che nửa mặt, gõ gót dày cao lên sàn nhà lát đá tiến về phía những vị khách "lạ", đôi mắt đen trong veo ánh lên nét kiêu hãnh nghẹn ngào khó tả, một lúc sau lại dữ dội đến mức chẳng ai có thể tin nổi trong cái hình hài nhỏ nhắn ấy, lại có niềm kiêu hãnh tột bậc chực trào như thế và đâu đó, lẫn trong đôi mắt ấy còn là niềm tự hào về dòng máu đang chảy trong thớ thịt cô, niềm tự hào về dòng dõi, gia tộc. Tuy nhiên, đôi mắt ấy vẫn chất chứa một nét buồn, 1 sự ngông cuồng, 1 sự nổi loạn, như con ngựa dòng thuần chưa được huấn luyện.
Một đôi mắt đa xúc cảm, mờ ảo và bí ẩn.
Sự kiêu hãnh và tự tin thái quá đúng chất tiểu thư quyền qúy trong đôi mắt, sự ngang bướng mưu cầu thắng hơn và sự khinh rẻ những kẻ ko cùng đẳng cấp toát lên từ kiểu dáng điệu đà tuyệt đẹp, chúng, ko chỉ làm Chấn Vũ, Gia Phong ngạc nhiên thêm lần nữa mà còn khơi dậy trong Gia Phong, sự vui mừng khi đước tái ngộ với cô gái anh đã thề phải truy bắt bằng được 2 năm trước, cuối cùng anh đã ko bắt nhầm người, vợ anh, thực sự là cô gái đó, kẻ dám dùng tiền hạ nhục anh.
-Họ..._Tỏ vẻ lạ lẫm khi nhìn lướt qua chồng và Chấn Vũ, Hiểu Nghi quay mặt về phía nữ gia nhân đứng cạnh, nhẹ nhàng hỏi_...được cậu Avril mới đến sao?
-Dạ, ko thưa tiểu thư_Nữ gia nhân thận trọng cúi đầu chào vị tiểu thư trước mặt, nhẹ nhàng đáp.
-Ra là khách ko mời_Từ tốn nở nụ cười, Hiểu Nghi "ngang nhiên" nhìn vào đáy mắt chồng một chốc rồi từ từ đưa cánh tay trắng nón có đeo găng của mình về phía anh, đầu hơi cúi chào cùng ánh mắt đầy ngụ ý.
Thoáng bỡ ngờ trước cánh tay thình lình chĩa về phía mình, Gia Phong nhanh chóng lấy lại nét điềm đạm của một quý ông. Anh cúi đầu, khẽ nâng tay vợ, đặt lên làn da mịn màng dưới lớp ren trắng một nụ hôn nhẹ, nhưng nó có chất nồng của rượu và chất ngọt như dư vị sôcôla.

Trái tim anh lại loạn nhịp, chệch đi lúc nào ko hay.
Há mồm tròn mắt choáng váng "chiêm ngưỡng" cảnh tượng Romeo và Juliet được tái diễn một cách sinh động người thật việc thật ngay trước mắt, Chân Vũ rùng mình nổi tóc gáy. Và càng kinh hãi tột độ hơn khi cậu nhìn thấy cánh tay "vụ lợi" kia từ từ chĩa về phía mình cùng 1 mục đích như nồng súng đen thói đang chĩa về vậy, cậu thất kinh bĩu môi tỏ rõ cảm nhận lúc này của mình:
-Iuuuuuuuuuu, Ghê vậy. Cô nghĩ mình là ai mà bày đặt kiểu cách như tiểu thư dòng dõi quý tộc thế hả? Bản chất vẫn là bản chất mà nguồn gốc vẫn là nguồn gốc, dù cô có cố xây dựng ình cái vỏ bộc đó thì cô vẫn là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ ruồng bỏ thôi, đừng có lôi tôi vào. Cô ko xứng để tôi làm điều đó.
Như bị dội một gáo nước lạnh ngay giữa đêm đông, Hiểu Nghi thoáng sựng người, cô lúng túng rụt tay lại nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để tiếp tục đối kháng:
-Tôi xin ghi nhận lời nhắc nhở lẫn nhận xét của anh. Tuy nhiên, theo cách nói của anh, anh là con nhà quý tộc thứ thiệt, phải ko?_Gập mạnh chiếc quạt đang che mặt mình, Hiểu Nghi lấy nó nâng cằm Chấn Vũ lên cao, ánh mắt xoi mói ko giấu nổi sự khinh bỉ cùng khóe miệng công lên đầu trịch thượng. Cô thư thả bốc mẽ_Vậy chắc anh cũng biết được một số phép lịch sự tối thiểu phải ko, ít nhất là hơn tôi thế mà tôi chẳng thấy anh có gì cả. Áo quần diêm dúa, lời nói lỗ mãn châm chích người khác một cách thiếu tế nhị. Đã vậy, nét văn hóa tối thiểu của người Anh cũng ko nắm bắt được...
-Cô..._Chấn Vũ toan quát tháo
-Làm ơn cư xử cho đúng 1 con người văn minh rồi mới dạy bảo tôi, cậu Trần Bạch. Đừng để một con người ko có gốc gác như tôi xem thường dòng máu đang chảy trong người cậu, được chứ? Và...cũng đừng bôi tro, trát trấu lên mặt Hàn thiếu gia đây, kẻo lỡ người ngoài ko hiểu chuyện lại bảo Hàn thiếu gia ko có mắt chọn bạn, ngưu tầm ngưu...mã tầm mã_Nhấn mạnh danh từ "Hàn thiếu gia" và câu thành ngữ cuối cùng, Hiểu Nghi cười rõ tươi khuyên nhủ, tay xòe quạt tiếp tục lấy làm mạn che mặt.

Một cú đả kích quá rõ, ko chỉ với Chấn Vũ mà còn nhắm vào cả Gia Phong, Hiểu Nghi, có lẽ, cô đã gần nắm bắt được con người trong giấc mơ ấy rồi.
Sốc toàn tập khi nghe những lời mỉa mai rõ khinh miệt khéo léo từ khuôn miệng xinh xẻo của cô gái-người vốn ko được cậu xem trọng, Chấn Vũ đau khổ liếc nhìn anh bạn đang mỉm cười cựuc kì thỏa mãn bên cạnh, đầu nổi khói đùng đùng đầy tức giận.
Đúng lúc ấy, chủ nhà-kẻ nên xuất hiện cuối cùng cũng chịu ló mặt ra. Avril sau khi nghe hết tràng phản pháo thành công dữ dội của cô bạn liền ko kìm được sự vui mừng, vỗ tay đôm đốp, miệng cười tươi roi rói tiến đến 3 người kia dành chỗ để mình tiếp tục trảm phong cho vui cửa vui nhà.
-Bà Maria đúng là một giáo viên giỏi, chỉ trong 2 ngày vẻn vẹn mà cậu đã được huấn luyện ra dáng tiểu thư con nhà quyền quý rồi đấy nha. Biểu hiện rất tốt.
-Avril, về rồi hả?_Mừng thầm trong bụng khi vừa được khen vừa có thêm quân cứu viện, Hiểu Nghi giữ đúng phong thái và kiểu cách cô đã được dạy dỗ kĩ càng, đưa tay về phía Avril.
Avril như nắm bắt được thời cơ, liếc xéo Chấn Vũ một cái rồi nhìn Gia Phong theo kiểu thách thức, đầu cúi xuống với dáng tạo sẵn thật đẹp, hôn nhẹ lên tay bạn, mắt nháy tinh nghịch đưa tình gởi ý
Hành động ấy, như thể vừa bứt râu hùm lúc nó đang ngủ say vậy, cũng may, con hùm vẫn có thể nhẫn nhịn được, tiếp tục ngủ với tâm trạng ko hề vui vẻ chút nào.
-Này, hơi quá rồi nha._Há hốc mồm lần hai, Chấn Vũ than vãn, bắt đầu nhìn Hiểu Nghi bằng nửa con mắt.
-Phép lịch sự tối thiểu thôi, mà người như cậu Chấn Vũ đây chắc ko cần biết đâu nhỉ?_Avril tỉnh bơ giải thích, ko quên đá đểu người đối diện rồi quay sang nhìn Gia Phong vẫn giữ được vỏ bọc điềm đạm, súyt sặc một chút trước bộ dạng long lanh lóng lánh sáng chói của anh, lòng lại dấy lên một đống mưu mô toan tính để chọc giận anh_Hôm nay trời trở gió hay sao mà 2 thiếu gia đây lại có nhã hứng đến chơi nhà tôi vậy?

-Tất nhiên là để thăm cậu rồi, Avril Kingston. Giới thượng lưu chúng ta vốn có qua có lại, cậu đến nhà tôi và cướp đi một thứ quý giá_Gia Phong liếc nhìn Hiểu Nghi đang chăm chăm nhìn mình_thì tôi cũng phải lấy lại một thứ khác đáng giá hơn.
-Ồ, Hàn thiếu gia thẳng thắn quá nha, hoho, nhưng đáng tiếc, nhà tôi ko có thứ gì đáng giá bằng thứ tôi đã lấy đi của nhà anh, à mà ko, nói cho chính xác thì thứ anh đã cho tôi, phải ko Hiểu Nghi?_Nở nụ cười rạng ngời nhất trong bộ sưu tập nụ cười của mình với cô bạn bên cạnh, Avril vô tư ko biết vô tình hay thực sự cố ý luồn tay mình qua vòng eo của cô bạn rồi giả bộ thốt lên kinh ngạc, mắt đăm đăm soi lên khóe mắt Hiểu Nghi_Mắt cậu có ghèn nè, tớ lau cho...
-Tôi nghĩ cậu nên giữ tay để nhận quà của tôi thì hơn_Mặc cho những ánh mắt khác đang chĩa vào mình, Gia Phong nhanh chóng chụp lấy cổ tay Avril, ko để cho cậu ta lợi dụng vợ mình thêm nữa.
-Ồ, tôi có quà nữa sao?_Gỡ tay GIa Phong ra khỏi cổ tay mình, Avril mắt sáng lên như đèn pha ô tô, tay cũng rời khỏi vòng eo Hiểu Nghi mà đưa ngón mạ vểnh lên cao khẳng định_Hàn thiếu gia đúng là rất biết phép lịch sự à nha, ko bằng một số người nào đó, haha
-Sao lại lôi tôi vào hả, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng nghen, cậu thì cần gì quà cáp, cậu sang nhà tôi cũng đâu đem quà đi theo đâu mà dám đòi hỏi hả? Bức xúc lắm rồi nha_Đương bực bội mà ko được ai thông cảm lại còn bị người khác đá đểu tàn nhẫn, Chấn Vũ hét lên như muốn ăn tươi nuốt sống Avril, thở phò phò.
-Thôi thôi_Trấn an anh bạn mình xong xuôi, Gia Phong đưa tay lên cao, bấm cái tách ra hiệu cho đám người đang chờ lệnh.
Ỳ xì, mấy giây sau, từ cửa chính biệt thự Kingston, một đoàn người nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người thận trọng bưng một chiếc hộp to. Từ tấm kính thủy tinh của chiếc hộp, những con búp bê mắt ướt hãng Dream of doll đắt giá đang làm mưa làm gió trên thế giới hiện ra, được đưa đến trước mắt Avril.
Nhìn bề ngoài, những món quà này rất tương xứng nhưng để nhận nó Avril thực sự phải rất lận đận...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.