Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 58: Chương 61: Tâm Tình Đêm Khuya (Tt)





Sững người lần nữa, 2 con ngươi đen nhánh của Gia Phong ko ngừng xoáy sâu vào nụ cười mỉa mai tuyệt đẹp của cô vợ nhỏ, lòng khẽ gợn một cảm xúc mơ hồ ko thể tả thành lời.
Nụ cười ấy...và nụ cười lúc đó...sao giống nhau đến thế?
-Vậy sao...? Anh ko nghĩ em lại quan trọng hoá vấn đề lên như thế, Hiểu Nghi_Nhanh chóng lấy lại thần trí, Gia Phong cười xòa, cố lấm liếm đi mọi sự xao động đang ùa vấy trong đôi mắt vốn lãnh đạm của mình.
-Nhưng nếu lỡ...anh thực sự nghĩ như thế thì sao? Dù em có nhớ hay ko, em ko nghĩ trước đó, người đàn ông em chọn lại là một người tầm thường đâu_Nghiêng đầu nghĩ ngợi, Shiori thẳng thắn nói, đôi mắt to tròn trông yếu ớt nhưng ngập tràn đắc ý.
-Người đàn ông em chọn?_Nheo mắt nhìn vợ đầy ý vị, Gia Phong tỏ vẻ kinh ngạc, điều duy nhất khiến anh chú ý ko phải là dáng vẻ kiêu ngạo của cô lúc này mà là...chọn ý cô rằng cô đã chọn anh sao?
-Ko phải sao? Chính em đã chọn anh-một người chồng ko hề tầm thường_Gật đầu chắc nịch, Shiori ngạo nghễ cười mỉm.
-Ko tầm thường sao?_Tỏ vẻ kinh ngạc, Gia Phong ngây thơ nhìn Shiori ko chớp, thích thú thắc mắc_Ông chồng này của em có chỗ nào ko tầm thường thế?
-Anh thực sự muốn biết?_Thấy người kia có vẻ hứng thú với đề tài của mình, Shiori chứng này tật ấy quên hết cả giận, bí ẩn hỏi.
-Tất nhiên, nghe vợ nói gì về mình cũng là điều cần làm của những người đàn ông thành đạt_Gia Phong gật đầu ko rời mắt khỏi vợ, tâm tình dường như thoải mái hơn trước nhiều. Vì sao lại thế, chính anh cũng chẳng thể lí giải nổi bản thân mình, chỉ là, thấy cô như vậy, tinh ranh nhưng vô hại, nhiều khi trẻ con quá mức nhưng cũng lắm lúc người lớn quá, anh lại ko thể ko ngừng ở bên cô, dẫu rằng, bản thân anh vẫn biết mình đang bị dối gạt và dẫu rằng cô đến với anh chỉ vì mục đích lợi dụng.

-Được thôi, theo suy nghĩ hiện tại của em, thứ nhất, anh là một người rất đẹp trai, đẹp trai quá mức phi thực tế khiến hầu như mọi cô gái trong P&P đều si mê, chết mệt vì anh. Chỉ cần anh có mặt, chắc chắn sẽ thu hút được cả đống ruồi nhặng ko cần thiết, cái này ko tầm thường. Thứ hai, anh là người thừa kế sáng giá của một gia tộc lừng danh nhất thế giới trong những năm gần về mức phát triển nhanh chóng đến khó tin. Trong tay anh nắm chìa khoá xoay chuyển cả nền kinh tế châu Á và bất cứ ai theo anh chắc hẳn đều là những người tài năng ko thiếu mà tham vọng cũng ko thừa. Điều khiến họ được họ trong lòng bàn tay dễ dàng như vậy ko thể gọi là tầm thường
được. Thứ ba, anh có khí chất vương tử ngất trời nhất mà em từng thấy, ở bên cạnh anh mọi người luôn có cảm giác như đang thưởng ngoạn cảnh sơn tuyết ở Bắc Cực hơn là ở bên cạnh con người bằng xương bằng thịt, cái này có thể nghĩ là tầm thường ko. Thứ tư, nhìn mặt anh thế chắc IQ của anh cũng ko phải hạng tôm tép rẻ tiền, ko tầm thường. Thứ năm, anh có thể lấy một người vợ tuyệt vời như em cũng ko tầm thường nốt. Duy chỉ có một điều em thấy rất rất ko tầm thường đến mức dị thường ở anh, còn lại hoàn hảo_Phí hét cả đống calo liệt kê nhửng tố chất ko tầm thường của chồng, Shiori bất mãn nhìn chồng nãy giờ vẫn đằm đằm vào mình ko biết
chán, thờ dài ảo não_Lấy em cốc nước đi, khát quá!
-Được thôi_Ngoan ngoãn một cách kì lạ với tay rót cho vợ một cốc nước, chăm chú quan sát cô nốc cạn chúng ừng ực như khát nước 3 năm, Gia Phong bật cười dịu dàng 1 tiếng_Nói đi, điều dị thường ở anh là gì?
-Anh muốn nghe?_Shiori đặt cốc nước xuống bàn bên cạnh, cẩn trọng dò xét biểu hiện của anh_Em ko nghĩ anh sẽ thích.
-Ko sao, anh cũng ko trông mọng em sẽ nói điều gì tốt đẹp!_Gia Phong yêu chiều.
-Anh hứa đi...sẽ ko diệt khẩu em nếu em lỡ tiết lộ bí mật quốc gia chứ?_Shiori vẫn ko chịu từ bỏ chiến dịch tuyên truyền để bảo tính mạng.
-Em ko thấy mình phiền phức lắm à?_Gia Phong yêu mấy chiều mấy cũng bị cơn tò mò nhức nhối làm lũng loạn tâm trí, tực giận quát_Nói đi, anh hứa sẽ ko làm gì em hết.
-Êm thấy...anh rất giống phụ nữ_Nói xong, Shiori liền thấy chột dạ, ánh mắt liên tục lia về chồng rồi vội vàng giải thích_Tại...tính khí của anh rất thất thường, lúc nóng lúc lạnh như thời tiết làm em ko biết đường nào mà lần nữa. Mà cái tính khí đó vốn chỉ có ở đàn bà con gái thôi, anh như vậy...

Mang theo bao u oán như âm hồn bám víu lấy mãi ko tan, đôi mắt như ngọc trai đen loé lên ánh nhìn u uất rợn người dõi đến gương mắt thấp thỏm ko yên của vợ, trầm lặng đến đáng sợ mà suy xét.
Giống phụ nữ? Anh có thể xem đó là một lời nhận xét thẳng thắng hay là một câu xỉa xói rất có tác dụng đây?
-Anh...em đã bảo là anh ko được giận em rồi mà. Ai bảo, có lúc anh đối xử với em rất tốt, rất dịu dàng, khiến em lâng lâng như ở trên chín tầng mây cao vút, nhưng cũng lắm lúc, anh lại tàn nhẫn đến ko thể tượng nổi, như hồi chiều anh ko chút thương tình ném em xuống hồ chẳng hạn, khiến em mơ hồ ko biết nên bất ngờ hay nên giận anh nữa. Vì thế...vì thế...nên...
Chăm chăm nhìn vợ vặn óc bào chữa hành vi bôi nhọ hành vi danh dự chồng trắng trợn, Gia Phong muốn giận cũng ko giận nổi liền nín nhịn thở dài.
Một lúc trầm mặc xong, anh đưa hai tay ôm lấy đôi vai gầy đang nhún nha nhún nhẩy theo chuẩn động cơ tay loạn xạ để giải thích của vợ, khoé môi hoàn mĩ yếu ớt giật giật vài cái mới bắn được những gì muốn nói ra ngoài:
-Hiểu Nghi, xin em...
Đúng lúc Gia Phong trở trời mở miệng xin thứ gì đó của Shiori, tiếng chuông điện thoại đặc trưng của Apple inh ỏi vang lên, cắt ngang giấy phút khiến ai đó phải nín thở suýt thiếu oxi chết mong chờ.
Ko tình nguyện rời tay khỏi vai vợ, Gia Phong hộc hằn chụp vội chiếc Iphone đang rung mạnh trên bàn, nhấn nút Trả lời rồi áp lên tai, chưa kịp nói gì thì người đầu dây bên kia đã oang oang:

-Gia Phong! Ngạc nhiên ko!
-Ko!_Đem cả thù mới hận cũ phả ra một cách lạng lùng nhất, Gia Phong tuyệt nhiên ko vui vẻ gì với những phán đoán vừa hiện lên trong đầu.
-Ầy! Xem cậu kìa, lạnh quá mức nha! Thời tiết ở đây đã giá rét thế rồi, đừng làm nó thêm khắc nghiệt thêm nữa chứ!_Người bên kia cười xuỳ một tiếng, châm chọc.
-Đến Nhật rồi thì chắc cậu cũng biết lúc này sắp đến nửa đêm, đúng ko? Nếu ko có chuyện gì thì yên phận đi, tớ phải ngủ_Vẫn dùng tông giọng cũ để nói chuyện, Gia Phong nhìn Shiori ngáp to một cái đã đời rồi nằm ịch xuống giường, đôi lông mày cau lại_Ko được ngủ!
-Hả? Gì?
-Ko phải nói cậu, nói gì nói nhanh đi!_Có chút gấp gáp, Gia Phong một tay giật lấy chăn trên người vợ, nhất quyết ko để cô ngủ trong khi mắt mình đang mở thao láo.
-À! Đến đây đi!_Người kia có vẻ đắn đo rồi đáp.
-Muốn chết à?!_Tận lực ngăn cách Shiori với tấm chăn ấm áp, Gia Phong nghe người bên kia điên rồ rủ rê liền nghiến răng hỏi, nhất thời ko chỉ làm 2 người đồng loạt im lặng là vàng.
-Ko có gì tớ cúp máy!
-Khoan! Thực ra, tớ quên đổi tiền nên lỡ bị người của bar Tokyo Paradise giữ lại, đến giúp tớ chút đi!_Người bên kia mếu máo.
-Chết đi! Tớ cúp máy!

-Ấy! Giúp đi! Ngọc Thanh cũng ở đây! Cậu biết cô ấy sợ bọn người này mà!_Bất đắc dĩ khai ra tên của người đi cùng, kẻ kia ôm mặt khấn trời rồi xem đồng hồ. Sắp trễ rồi!
-Chờ đấy!_Nhắm mắt day day thái dương với vẻ mệt mỏi, Gia Phong hồi lâu mới đáp rồi ngắt kết nối, leo xuống giường.
-Có chuyện gì vậy?_Nhìn biểu hiện khác lạ của chồng, Shiori nghi hoặc hỏi.
Gia Phong ko nói gì, anh chỉ lướt ánh mắt thâm trầm đầy ý vị lên người cô rồi quay người, bước về phía cửa.
Nhưng, bước chân lãnh đạm của anh vừa đi được vài bước liền dừng lại. Làn hơi thở nặng nề thêm lần nữa bất đắc dĩ phả nhẹ. Anh như con ngựa hoang quay lại chốn cũ, ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé so với mình trên giường, nhỏ giọng như mật thì thầm bên vành tai nóng bừng của cô:
-Ngủ trước đi, anh cần giải quyết một số việc.
Siết chặt vòng tay hồi lâu, Gia Phong lưu luyến buông Shiori ra rồi đi thẳng ra ngoài.
Cánh cửa lạnh lẽo đóng lại, ngăn cách 2 thế giới.
Đôi mắt Shiori đen thẫm một cách kì lạ. Cô nở nụ cười chua xót đầy khinh miệt
-Lâm Ngọc Thanh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.