Ác Quỷ Ma Sơ

Chương 4: Carta



Hoseok choàng tỉnh. Chàng ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chàng đưa tay sờ lên cổ. Cây thánh giá vẫn nguyên vẹn. Đầu ngón tay Hoseok run rẩy. Cảnh tượng trong mơ đeo bám chàng như một thứ dịch bệnh. Chúng khiến chàng khiếp hãi. Và chàng vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Hoseok hít thở sâu.

Trời vẫn chưa sáng.

"Thưa cha, có việc gì sao ạ?" Cái giọng trầm khàn của ông lão William kéo Hoseok trở về hiện thực. Chàng lắc lắc đầu, nói vọng ra, "Không có gì. Tôi chỉ hơi bị giật mình thôi. Xin lỗi vì đã gây ồn." Sau đó Hoseok nghe tiếng lịch kịch. Chừng như William đã rời đi. Chàng đặt tay lên ngực, cố điều chỉnh nhịp thở của mình.

Hoseok, vì quá cuống quýt, mà đã không nhận ra, chàng chẳng hề gây ra tiếng ồn nào cả.

Mà phòng của ông lão William, thì lại nằm tít tận bên kia cầu thang.

...

"Thưa Cha, hãy cẩn thận. Con ngựa này nhiều khi nóng nảy lắm." Lão William chà mạnh tay vào áo, như muốn nó trở nên sạch bong trước khi đỡ lấy vị cha xứ trẻ tuổi. Chàng bày tỏ sự biết ơn với ông và chuyến đi bằng cách đọc cho ông những câu kinh cầu phúc. Lão William, sau khi khẩn khoản chàng hãy cẩn thận, liền đánh xe ngựa trở về. Chàng một mình xách vali, đi qua khoảng đất trống thật rộng, với những ngôi mộ và thập tự giá đóng cứng xuống đất. Chúng không theo bất kì hàng lối nào. Như thể những thứ này xuất hiện ở đây chỉ cốt để tạo thành một cái "hàng rào" bao quanh tu viện vậy.

Một cơn gió thổi qua. Chiếc chuông đồng rỉ sét trước mộ phần ai đó kêu leng keng. Chàng làm dấu thánh, sau đó bước đi. Có tiếng quạ kêu thê thiết. Dường như vẫn còn có linh hồn đang ẩn nấp đâu đây. Chàng biết chiếc chuông trên mỗi ngôi mộ có ý nghĩa gì. Để phòng khi chôn nhầm người sống, người ta đã làm nó, với sợi dây đủ dài nối tới mặt đất. Người trong quan tài có thể giật dây kêu cứu nếu như có lỡ bị chôn lầm. Chôn lầm. Hoseok luôn rùng mình khi nghĩ tới điều này. Chàng bước đi nhanh hơn. Chàng biết không còn ai sống dưới mảnh đất này. Những ngôi mộ này có niên đại vài chục năm, có khi lên đến cả hàng trăm năm.

Tất nhiên, trừ mộ của hai mươi người đã chết tại tu viện Carta. Vụ thảm sát dã man này tới tai giáo hội khá muộn. Vì Carta là một tu viện kín. Người dân trong làng thậm chí còn không biết rõ về tu viện này. Chàng đứng trước cánh cổng gỗ cổ kính, làm dấu thánh lần nữa, trước khi đẩy cửa bước vào.

Tu viện Carta đã thành một vùng đất chết. Đó là tất cả những gì Hoseok biết. Nó không còn nằm dưới sự chở che của Chúa. Chàng thận trọng đi qua dãy hành lang dài. Bụi bặm phủ đầy trên các lối đi. Chúng cuộn lên thành từng đợt gió nho nhỏ mỗi khi Hoseok đặt chân xuống. Ngay cả những viên gạch trên tường cũng mang một màu xám xịt u ám. Tu viện này không còn người sống. Một người cũng không. Hoseok biết chắc điều đó.

Nhiệm vụ của chàng là tìm ra thánh tích. Chàng chỉ cần tìm ra nó, và rời khỏi đây. Hoseok nhủ thầm như vậy. Chắc chắn Hồng y giáo chủ sẽ biết nên làm gì với những ảo giác của chàng. Chàng sẽ không ở lại đây, để thế lực hắc ám kia vờn mình như mèo vờn chuột.

Hoseok nhanh chóng tìm ra một căn phòng dùng để nghỉ ngơi. Vì đã lâu không có ai động vào, nên bụi tích rất dày. Chàng đọc vài lời kinh để an ủi những linh hồn hãy còn ở nơi đây, sau đó mới bắt tay vào dọn dẹp. Chàng lột ga giường, mở toang cửa sổ và tự thay một chiếc mới đã mang theo trong vali - ấy là do linh mục Duke đã nhét vào cho chàng, và thú thực là hiện tại, chàng cực kì biết ơn ông vì điều đó. Trên bàn đầu giường có một cái radio bám bụi. Và Hoseok cảm thấy ngạc nhiên khi nó vẫn còn hoạt động. Radio phát kênh âm nhạc. Nhưng chúng hoài cổ tới nỗi khiến Hoseok cảm thấy không thoải mái. Vậy là chàng lại tắt nó đi.

Hoseok mở lá thư của Đức hồng y. Trong đó có chỉ dẫn của giáo hội, rằng chàng cần làm gì để lấy lại thánh tích. Giáo hội chỉ ra rằng từ nhà nguyện đi ra phía sau, sẽ có một đường hầm. Đường hầm đó dẫn tới nơi con quỷ bị phong ấn, và họ khá chắc chắn rằng thánh tích đồng thời được cất giấu ở đó.

Hoseok xem tấm bản đồ được đính kèm, và cảm thấy hơi sợ với suy nghĩ rằng có thể mình sẽ lạc. Tu viện Carta rất rộng. Đây là một trong số những tu viện có tuổi thọ lâu đời nhất. Và cố nhiên, nhiều bí mật nhất. Hoseok tự lấy đồ ăn đã chuẩn bị trong túi ra và cầu nguyện trước khi ăn. Có một chiếc thánh giá trong phòng, đóng ở ngay đầu giường. Chàng cảm thấy biết ơn vì điều đó. Được Chúa dõi theo khiến chàng cảm thấy an toàn.

Trời đã sắp tối. Hoseok có cảm giác hình như thời gian ở Transylvania trôi nhanh hơn bên ngoài. Và vì thế, chàng đành tạm gác ý định tới nhà nguyện và tìm đường hầm kia. Hoseok cảm thấy hổ thẹn. Nhưng chàng thật sự chẳng thể đánh đuổi được nỗi sợ hãi trong người mình. Nhất là sau ngày hôm qua, khi ảo ảnh kia xuất hiện.

Hoseok nhớ rằng mình đã nhìn thấy mặt nó. Nhưng khi đặt bút xuống và thử phác hoạ, trong đầu chàng lại chỉ là một khoảng trống. Mọi thứ như chìm trong đám sương mờ. Hoseok không thể nắm bắt nổi.

Trời tối rất nhanh.

Hoseok đóng chặt cửa sổ để gió không lùa vào. Đám lá cây bên ngoài va vào nhau lao xao, âm thanh u ám như đang than vãn điều gì. Có tiếng quạ kêu. Chàng cảm thấy mình như đang đứng giữa một nghĩa địa, chứ không phải là tu viện. Từ đây nhìn xuống, nương theo ánh trăng mờ, Hoseok có thể thấy những ngôi mộ bên dưới. Im lìm. Bây giờ chàng mới thấy chúng nhiều đến thế nào. Quá nhiều. Thể như một nghĩa địa bao quanh tu viện này. Và những cây thánh giá trên mộ phần chính là hàng rào.

Hoseok suy nghĩ. Hàng rào... để ngăn cách? Ngăn cách cái gì? Từ bên ngoài? Hay là...

Ngăn cho thứ gì đó bên trong thoát ra?

Radio đột nhiên bật lên. Hoseok giật bắn mình. Chàng quay phắt lại. Không khí như đông cứng. Hoseok nhìn chằm chằm vào nó. Hơi thở chàng run rẩy. Đây là một bản nhạc không lời. Một điệu khúc.

Ai sẽ khiêu vũ?

Hoseok chợt nhớ tới những con rắn trong giấc mơ. Chúng bò đầy trên mặt đất. Quấn lấy nhau. Thực hiện hành vi giao cấu của thú vật. Hoseok nuốt nước bọt. Chàng đi từng bước tới chiếc radio, đưa tay muốn tắt nó đi.

Có ai đó đang thở.

Hoseok cảm thấy có hơi thở sau gáy mình. Chúng khiến người chàng lạnh ngắt. Hoseok biết chàng là người sống duy nhất ở đây. Cái gì đang ở phía sau?

Lần này, Hoseok không dám quay lại.

Vẫn là câu nói quen thuộc ấy.

"Hoseok, gratissimum revenite."

Hoseok, mừng em trở lại.

Hoseok thấy cảnh vật trước mắt mình chao đảo. Tiếng quạ kêu càng thê thiết. Chàng đứng không vững. Và do thế, Hoseok ngã về phía sau. Ai đó đưa tay ôm lấy chàng. Hai mắt Hoseok bị che lại. Bàn tay đặt trên mắt chàng run rẩy. Nhưng có gì đó mách bảo chàng rằng, đó không phải là sự run rẩy của một kẻ sợ hãi. Mà là phấn khích.

Hoseok đã đoán đúng.

Có thứ gì đó chặn họng chàng lại. Hoseok thậm chí còn không thể kêu lên. Miệng chàng bị ép mở ra. Có thứ gì đó nhơn nhớt luồn vào. Nó bắt lấy lưỡi chàng, suиɠ sướиɠ cảm nhận chất dịch ngọt ngào trong khoang miệng Hoseok.

Và chàng nghe thấy nó nói.

"Hoseok, ta là Yoongi. Yoongi của em đây."

Của... tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.