Theo Giang Cửu, cái bạo loạn ở An Dương này, từ đầu đến cuối làm cho người ta không thể hiểu được, giống như một trò đùa.
Đầu tiên là dưới thái bình thịnh thế, có nạn dân bạo loạn, chỉ mấy ngày đã nắm giữ được thành không nói, còn đánh vào Vương phủ.
Mà hết lần này tới lần khác những đám loạn dân thoạt nhìn "Thực lực phi phàm", cũng không có trốn được một câu của Đại trưởng công chúa điện hạ, đã nhanh chóng bị dẹp loạn.
Mà trận bạo loạn này nếu nói là trận duy nhất làm cho người ta không thể coi như trò đùa, nhưng mà lại làm một cái Vương phủ cao cao tại thượng bị hủy diệt.
Lúc chạng vạng tối, Giang Cửu cỡi ngựa đi phía sau Công chúa điện hạ, đạp trên ánh chiều tà tiến vào An Dương thành nghe nói hôm nay mới bị đám loạn dân công hãm.
Thẳng đến khi nhìn thấy đối diện, Lăng Cửu vẫn một thân hắc y như cũ cùng khuôn mặt than lạnh nhạt, Giang Cửu vẫn cứ một mặt hoảng hốt.
"Điện hạ." Đi đến trước ngựa Sở Thiều, Lăng Cửu khom mình hành lễ, lời nói chào hỏi đặc biệt ngắn gọn.
"Tình huống như thế nào?" Sở Thiều ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn về nơi vừa trải qua một cuộc bạo loạn, đường phố ít nhiều có chút hiu quạnh, giọng nói lại tựa hồ có chút tùy ý.
"An Dương Vương phủ bị phá, cả nhà An Dương Vương hi sinh cho đất nước, kho thóc bên trong An Dương Thành bị cướp, bất quá dân chúng nội thành phần lớn không việc gì." Trên mặt Lăng Cửu không có gì thay đổi, giọng nói cũng có một ít thản nhiên.
Sở Thiều gật đầu, đối với tin Vương thúc của mình đã chết, tựa hồ cũng không có gì quá lớn.
Suy nghĩ một chút hỏi: "Lần này có bao nhiêu nạn dân tham gia bạo loạn? Bên trong An Dương Thành còn lại bao nhiêu lương thực?"
"Tham gia bạo loạn trước sau có trên dưới năm nghìn người.
Kho thóc bên trong An Dương Thành vốn không có nhiều, sau khi bị cướp tổn thất không lớn.
Bất quá theo quản sự của An Dương Vương phủ may mắn còn sống sót nói, bên trong tư kho của An Dương vương, còn lại hơn mười vạn thạch lương thực." Tuy rằng vào thành không lâu, bất quá đương nhiên, hiệu suất xử lý công việc của Lăng Cửu vẫn không tệ.
Giang Cửu luôn một mực ở một bên nghe, lúc trước nghe được Vương phủ bị diệt môn nàng chỉ nhíu nhíu mày, lúc này nghe đến số lượng này, đúng là phải trợn mắt kinh ngạc.
Phải biết, một thạch lương thực là một trăm hai mươi cân, mười vạn thạch chính là 1200 vạn cân lương thực a.
1200 vạn cân lương thực có bao nhiêu thể tích Giang Cửu không có khái niệm, bất quá số này hiển nhiên là cực kỳ dọa người.
Càng quan trọng là..., số lượng lương thực cực lớn này, là từ chỗ nào mà đến?
Mặt khác, thành thị cổ đại không thể so với hiện đại, hơn trăm vạn nhân khẩu, có thể tính ra An Dương Thành cũng không đến mấy vạn dân chúng.
Một khi gặp không may gặp tai họa, bên cạnh không nói, lương thực bên trong tư kho của An Dương vương liền đủ cho tất cả dân chúng trong thành ăn được gần hai tháng.
Có thời gian gần hai tháng như vậy, triều đình cứu tế vô luận như thế nào cũng đến rồi,nào đến mức ầm ĩ như bây giờ?
Cho nên nói, có một số việc không cần phải nói, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Giang Cửu len lén nhìn Sở Thiều nhìn một chút, đã thấy Công chúa điện hạ vẫn vẻ mặt nhàn nhạt như cũ, không có một chút tức giận, càng không có một chút kinh ngạc.
Nàng chẳng qua là gật đầu, nhàn nhạt phân phó: "Làm yên lòng nạn dân, mở kho phát thóc đi."
Lăng Cửu đáp ứng, xoay người lại sắp xếp, lúc gần đi nhìn Giang Cửu một lần, nhưng lại không nói thêm gì.
Sau khi Công chúa điện hạ xuất hiện, A Cửu tựa hồ càng lãnh đạm hơn nha.
Giang Cửu nhìn bóng lưng Lăng Cửu đi xa nghĩ thầm, lại không nghĩ Công chúa điện hạ bên cạnh lúc này cũng lên tiếng: "Xem ra trước khi đi Hà Dương, sự tình An Dương trước phải phiền Giang đại nhân rồi."
Giang Cửu sững sờ nhẹ gật đầu, lúc phục hồi tinh thần lại, Sở Thiều đã mang đám người đi xa.
*****************************************************************
Lục Tiến lúc trước dẫn người đến An Dương cứu viện thì bị thương, lúc này liền lưu tại An Dương dưỡng thương.
Bất quá việc giúp nạn thiên tai rất cấp bách, cho nên sau chuyện An Dương, Lý đại nhân cùng Lăng Cửu ngày thứ hai đã sớm mang theo đội ngũ tai ngân tiếp tục đi đến Hà Dương.
Lần này tuy rằng Hà Dương bị thiên tai nghiêm trọng hơn, bất quá chuyện An Dương bên này bạo loạn, càng không ổn định, cho nên Giang Cửu bị Công chúa điện hạ lưu lại, đầu tiên ở đây bắt đầu thử lấy công đại chẩn.
Sửa cầu lót đường, tu bổ tường thành, nếu không thì nhìn xem trong thành nhà nào muốn sửa phòng gì gì đó, cũng không thể thiếu những nạn rảnh rỗi không có việc gì làm chạy đi bạo loạn, sau đó dùng lao động để đổi lấy một ngày ba bữa của bọn họ.
Lòng người ổn định, dân chúng bình thường sẽ không phải không thích trải qua cuộc sống an ổn.
Cho nên sau khi áp dụng phương pháp "Lấy công đại chẩn", có việc làm lại có cơm ăn, những nạn dân này cũng bắt đầu có nề nếp, mỗi ngày làm việc cần cù chăm chỉ, vậy nên cũng không gây ra chuyện gì nữa.
Công chúa điện hạ lúc trước lo lắng phái vài binh sĩ trông giữ bọn họ, cũng không phải phải sợ người lười biếng, chỉ làn để đề phòng còn có người muốn gây rối.
Kết quả chờ một đoạn thời gian qua, phát hiện những người này cũng còn trung thực, nàng yên tâm đồng thời miễn tội bạo loạn lúc trước của bọn họ, chỉ phạt bọn hắn qua khi qua thiên tai hồi hương tiếp tục tu sửa đê đập.
Kể từ đó, những người vốn là vì sinh tồn buộc phải tạo phản, tự nhiên đối Sở Thiều mang ơn, càng nghe lời hơn.
Nhưng thật ra lúc Giang Cửu nghe tin tức như thế, trong nháy mắt có vẻ mặt không hiểu, lại lập tức lắc đầu, đổi lại bộ dạng ngày bình thường trừ ăn ra, cái gì đều không để trong lòng.
Bất quá không đến mười ngày, từ một thành thị tiêu điều qua thời gian ngắn liền một lần nữa toả sáng đầy sức sống.
Sở Thiều vẫn như cũ là một thân nhung trang đi trên đường cái, ánh mắt nhìn hai bên đường.
Không giống với tiêu điều ngày đó, hôm nay trên đường không chỉ không gặp một nạn dân nhàn hạ nào, mấy cửa hàng đã đóng cửa mấy ngày trước vậy mà cũng đã mở cửa rất nhiều, còn có tốp năm tốp ba đi ra đi vào, nhìn qua rất yên tĩnh an lành.
Kỳ thật cũng nhắc tới, bản thân An Dương ở vị trí địa lý rất tốt, lần này lũ lụt căn bản sẽ không ảnh hưởng đến khu vực bên trong An Dương, bất quá là bị những nạn nhân lưu vong từ những phủ huyện xung quanh liên lụy đến, mới có một bộ dạng là một khu bị tai họa nặng như vậy.
Bất quá buồn cười chính là, nhiều địa phương gặp lũ lụt như vậy, hết lần này tới lần khác lại cố tình nổi loạn ở một nơi không bị tai họa gì cả.
Ung dung hiếm thấy, đồng dạng một mình đi ra ngoài đi dạo, Giang Cửu mang theo chút ít trào phúng lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy phía trước có một cửa hàng mứt hoa quả người đến người đi, rất là náo nhiệt.
Bước chân dừng lại, chớp chớp con mắt, tay theo bản năng sờ hầu bao bên hông, Giang Cửu đến cùng cũng nhịn không được chạy tới.
"Khách quan, ngài một cân mứt táo, mời cầm cẩn thận." Người giúp việc cười nhẹ nhàng đưa qua một cái bọc giấy.
Giang Cửu trả tiền, vừa cầm bọc giấy người giúp việc đưa tới, chợt nghe một thanh âm sau lưng: "Giang đại nhân đúng là nhàn nhã tự tại a."
Tay bất giác run lên, Giang Cửu cứng lấy thân thể quay đầu lại, kéo ra nụ cười cứng ngắc cười, động tác cứng ngắc đưa lên bọc giấy trong tay: "Điện hạ muốn thử một chút không?"
- --------------------------------------------------
Ta đã trở lại rồi đây ~~~~.