Ách Nô

Chương 26: Âm mưu



“Chờ ít ngày nữa tuyết rơi, ta mang ngươi lên núi trượt tuyết.”

Tây Tường Liệt vừa nói xong, quả nhiên trên mặt Tiểu Nhiễm liền xuất hiện một nét kinh hỉ.

Chơi trượt tuyết…… Đã nhiều năm rồi nó không có chơi a …… Còn nhớ rõ trước đây khi tuyết rơi, cha cũng từng đem nó đi chơi đến đã đời mới thôi.

Nét kinh hỉ trên mặt xuất hiện không được bao lâu, lại đã thay bằng một tia thẫn thờ, còn có một tia đau lòng.

Tây Tường Liệt lo lắng nhìn nó: “Xảy ra chuyện gì vậy Nhiễm Nhi? Ngươi không thích trượt tuyết sao?”

Tiểu Nhiễm lắc đầu, chỉ đối với Tây Tường Liệt mỉm cười.

Tiểu Nhiễm viết lên tay hắn : Ta muốn đi trượt tuyết, ngươi nhất định đừng quên mang ta đi chơi.

Ngón tay non mịn của Tiểu Nhiễm nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên bàn tay Tây Tường liệt, một cỗ tê dại khó nhịn từ trong lòng bàn tay truyền đến khắp toàn thân Tây Tường Liệt. Hắn nâng mặt Tiểu Nhiễm lên, hôn thật sâu.

Lại là một đêm triền miên, nguyệt đẹp như tư, nhân đẹp nguyệt.



Mấy lời muốn nói ở trong bụng Thu Đào nghẹn vài ngày không thoát ra được, mà nghẹn càng lâu lại càng khiến nàng do dự.

Lúc mới bắt đầu nàng còn cảm thấy Quyên Nhi cùng Tứ phu nhân kia quả thật rất đáng thương, hẳn là nên giúp các nàng nói vài câu trước mặt công tử. Chính là khi đã qua vài ngày, cái loại nhiệt tâm lúc trước không biết sao lại xẹp xuống gần hết.

Ai…… Chính là cũng không còn cách nào khác a, đều đã đáp ứng với Quyên Nhi rồi. Quên đi, không phải là chỉ nói vài câu thôi sao, sau đó quyền quyết định là ở trên tay công tử, nàng chỉ giống như người truyền tin thôi!

Tiểu Nhiễm đang xem bộ sách mà Vương gia mang về cho nó, bên cạnh là Tiểu Bạch điêu bất mãn vì không được để ý, luôn lấy lông cùng móng vuốt nhỏ của mình cào cào vào trang sách, khiến cho Tiểu Nhiễm thập phần bất đắc dĩ, lại không nỡ đánh nó. Một người một điêu cứ như vậy nháo bên bàn học, cảnh tượng thoạt nhìn thập phần buồn cười.

Chính là cũng thật đẹp…… Tiểu Nhiễm trong veo xinh đẹp, bạch điêu tuyết trắng quý báu, hình ảnh hài hoà như vậy nhân gian đâu phải nơi nào cũng có.

Ngay cả Thu Đào cũng không nhẫn tâm phá hư giờ khắc này. Kỳ thật không chỉ lúc này, công tử nhà nàng thời điểm nào cũng đều đẹp và rung động lòng người đến vậy.

Chính là vẫn nên phải nói a……

“Công tử, Thu Đào có chuyện muốn nói với ngươi.”

Tiểu Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu, bạch điêu kia thấy nó không nhìn sách nữa liền vui vẻ nhảy vào trong lòng Tiểu Nhiễm cọ xát.

Dưới ánh mắt thắc mắc của Tiểu Nhiễm, Thu Đào chậm rãi kể lại chuyện ngày đó Quyên Nhi nói cùng nàng.

“Công tử, ta lúc ấy cảm thấy nàng cũng thật đáng thương, Tứ phu nhân dường như đã thực bi thảm rồi, thế nên ta mới đáp ứng nàng sẽ nhắn lại chuyện giảng hoà với ngươi. Nhưng mà ta chỉ là người truyền lại lời nói cho ngươi mà thôi, ta không có bảo công tử làm cái này làm cái kia. Ngươi nếu cảm thấy Tứ phu nhân không đáng để ngươi cho nàng một cơ hội, vậy ta sẽ không đi tìm nàng nữa.”

Tiểu Nhiễm lặng im, nó biết Vương gia mấy ngày qua đều ngủ lại ở chỗ nó, chưa bao giờ đến chỗ các phu nhân kia. Vì mình, Vương gia đã lạnh nhạt với các nàng. Tuy rằng biết rõ như vậy đối với các phu nhân khác là rất không công bằng, nhưng mà trong lòng Tiểu Nhiễm vẫn muốn Vương gia chỉ ở bên cạnh duy nhất mình mà thôi. Nguyên lai làm người ai cũng ích kỷ vậy a……

Chính là nghe Thu Đào thuật lại chuyện Quyên Nhi, nghe được Tứ phu nhân quá bi thảm như thế, trong lòng Tiểu Nhiễm cũng nổi lên một tầng chua sót. Nó thiếu chút nữa đã quên Vương gia không phải chỉ có mình nó, những nữ nhân khác còn đang đau khổ chờ đợi Vương gia yêu thương.

Vương gia không phải chỉ có mình nó…… Sự thật này làm cho Tiểu Nhiễm đau lòng. Nhất định là mấy ngày qua đã hưởng quá nhiều sự sủng ái của Vương gia cho nên mới khiến nó có điểm mơ mộng viển vông. Nó vậy mà lại quên mất những lời lúc trước Trần gia gia đã nói với mình.

“Công tử, ngươi không sao chứ?” Thu Đào lo lắng nhìn Tiểu Nhiễm, đột nhiên có chút hối hận vì đã nói chuyện này ra. Xem bộ dáng công tử, giống như đang thực thương tâm, tuy rằng nàng cũng không rõ công tử là đang thương tâm cái gì.

Tiểu Nhiễm bắt đầu suy nghĩ, nó không biết cái gọi là cho Tứ phu nhân một cơ hội, bởi vì Tiểu Nhiễm cho tới bây giờ chưa hề có ý trách nàng.

Chỉ cần có thể khiến nàng an tâm là được chứ gì? Nghĩ vậy, Tiểu Nhiễm đứng dậy đi vào phòng trong, lấy từ cái hòm gỗ nhỏ một vòng tay rất đẹp bằng bạch ngọc.

Đây là thứ lúc trước Vương gia cho, Tiểu Nhiễm rất quý trọng nó nên vẫn cất kỹ mà không có đeo lên người.

Đem vòng bạch ngọc đưa cho Thu Đào, Tiểu Nhiễm viết: Đem vật này cấp Tứ phu nhân, nói với nàng rằng ta chưa từng có ý trách nàng.

“Cái gì? Công tử ngươi muốn đem vật này đưa cho nữ nhân kia?! Đây chính là đồ Vương gia tặng cho ngươi a, sao có thể cho nàng!” Thu Đào kinh ngạc kêu lên.

Tiểu Nhiễm lắc đầu, ý bảo nàng cứ làm theo ý nó là được rồi.

“Chính là công tử, làm vậy nếu Vương gia biết, hắn nhất định sẽ tức giận.”

Tiểu Nhiễm lại viết : Sẽ không, Tứ phu nhân cũng là người của Vương gia, đưa cho ai đều giống nhau.

Thu Đào nghẹn khuất một hồi cũng không nói được cái gì, nàng biết công tử nhà nàng có đôi khi rất bướng bỉnh kiên quyết. Cuối cùng nàng đành phải không tình nguyện ra Vĩnh Hàm Các.



Khi cái vòng tay bạch ngọc kia được đưa đến trước mặt Liễu Yến, khuôn mặt nàng lập tức đanh lại.

“Sao lại đem cái đồ vớ vẩn này đến đây?!” Nàng giận dữ mắng Quyên Nhi đứng bên.

“Phu nhân, hôm nay Thu Đào đã đem thứ này đưa cho ta, ta cũng không ngờ được tên câm kia thế nhưng lại không thèm gặp mặt mà lấy cái vòng ngọc này đưa ngài cho qua chuyện.”

Quyên Nhi mặt nhăn mày nhíu, thần tình hờn giận. Nguyên bản nghĩ tên câm kia chắc chắn sẽ thỉnh phu nhân qua chỗ nó, dùng một buổi gặp mặt thân thiện để giảng hoà. Dù sao nàng đã nói tình trạng bi thảm của phu nhân chân thực như vậy.

Nhưng mà hôm nay tên đó lại chỉ kêu Thu Đào đưa tới vật này, cũng chuyển lời nói là nó chưa bao giờ trách phu nhân. Chẳng lẽ chỉ dùng một thứ đồ vật nhỏ bé này là có thể giải quyết xong chuyện với các nàng?

“Hừ! Nó cũng thật khinh người đi, chỉ tặng một cái vòng ngọc. Mà hiện giờ tiện nhân kia không lộ diện mời ta dùng bữa, chúng ta làm sao có thể vu oan cho nó được?!” Liễu Yến oán hận nhìn vòng ngọc trong tay, cũng chẳng phải là đồ vật trân quý gì, loại vòng này nàng có rất nhiều. Bất đồng chính là cái vòng ngọc này làm cho người ta có một loại cảm giác trong veo mơ hồ, sạch sẽ tinh khiết, Vương gia là muốn dùng đồ vật này để hình dung tiện nhân kia sao!

Phi! Trong veo tinh khiết gì không biết, rõ ràng chỉ là một tiện nhân bại hoại không biết xấu hổ! Liễu Yến cầm lấy vòng ngọc kia muốn ném xuống đất.

“Phu nhân, chậm đã!” Quyên Nhi vội vàng tiến lên bắt lấy tay Liễu Yến: “Phu nhân, vòng ngọc này không thể làm hỏng! Cho dù hiện tại chúng ta không có cơ hội giá họa cho tên câm kia nói nó muốn đầu độc ngài, chính là chúng ta còn có thể dùng phương pháp khác a. Ít nhất nô tì có thể khiến Vương gia đối với nó nảy sinh lòng chán ghét.”

Liễu Yến ngừng tay, nghi hoặc nhìn Quyên Nhi:“Ngươi có phương pháp gì?”

Quyên Nhi giảo hoạt cười cười: “Cách này nhất định sẽ đem Vương gia trở về bên ngài.”

————————–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.