Tây Tường Liệt lợi hại cả triều đình ai cũng biết, nhưng mà Viên Cảnh Triệt không hề nghĩ rằng Tây Tường Liệt lại có thể không chút băn khoăn mà buông lời uy hiếp mình như thế. Dù gì thì Viên Cảnh Triệt hắn cũng là một Vương gia, là thân tử của Hoàng Thượng, Tây Tường Liệt không chút e dè đe dọa cắt tứ chi hắn như thế chính là đại nghịch bất đạo, tội không thể tha thứ.
Chính là vừa rồi hắn lại thật sự bị cái loại sát khí muốn đem phanh thây trên người khác Tây Tường Liệt dọa một trận, vốn cùng là thân Vương gia nên việc này khiến cho Viên Cảnh Triệt tức giận không chịu nổi, hắn căm tức nắm chặt tay, Tây Tường liệt, người kia ta nhất định phải có!
Tiểu Nhiễm cắm cúi theo sau Tây Tường Liệt, biểu cảm của Vương gia thực âm u, làm cho nó không rét mà run.
Nhưng Vương gia rốt cuộc đang đem mình chạy đi đâu? Tiểu Nhiễm càng ngày càng mông lung, đến lúc sau nó mới ý thức được, đây là Vương gia đang dẫn nó đến Vĩnh Hàm Các.
Tiểu Nhiễm dừng bước, Tây Tường Liệt quay đầu nhìn nó, biểu cảm vẫn khủng bố đáng sợ như cũ. Tây Tường Liệt nhìn Tiểu Nhiễm một lát, cũng không có nói chuyện, lại tiếp tục ép nó đi lên phía trước.
Tiểu Nhiễm không đi, giãy dụa vài cái, Tây Tường Liệt liền dứt khoát nhấc bổng nó lên, hướng Nguyệt Tiên Cư đi đến. Mặc kệ Tiểu Nhiễm kháng cự ra sao, hắn cũng không để ý đến nó.
Tới Nguyệt Tiên Cư, Tây Tường Liệt một cước đá văng cửa phòng, phòng không có đốt đèn, hắn liền cứ như thế trong bóng tối ôm Tiểu Nhiễm tiến đến bên giường.
Ngay sau đó, Tiểu Nhiễm bị ấn ngã lên giường, Tây Tường Liệt nằm đè lên người nó.
“Ân……” Từ trong cổ họng Tiểu Nhiễm phát ra một tiếng rên nhỏ, bởi vì Tây Tường Liệt đang mãnh liệt hôn nó.
Tiểu Nhiễm dùng hết khí lực đẩy, Tây Tường Liệt cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn nó.
Trong phòng tối đen, nhưng ánh mắt Tây Tường Liệt lại có vẻ đặc biệt sáng.
“Đừng tra tấn ta nữa, Nhiễm Nhi…….” Tây Tường Liệt ngăn không cho Tiểu Nhiễm quay mặt đi, thanh âm có chút khàn khàn: “Trở lại bên ta đi, đừng làm hạ nhân nữa.”
“Sợ ngươi mệt mỏi, sợ ngươi bị nhiễm lạnh, sợ ngươi giống như ngày hôm nay bị người khác bắt nạt đụng chạm, ngươi không có bên cạnh ta ta liền lo lắng không yên. Ngươi cũng sẽ không nói chuyện, ta sợ ngươi dù có bị thương tổn cũng không ai biết, sợ rằng ta không thể kịp thời đến bảo hộ ngươi.” Tây Tường Liệt ôm chặt người trong lòng.
“Cho nên đừng trừng phạt ta như vậy nữa, ta đã khổ sở lắm rồi, ngươi nếu không trở lại bên cạnh ta, ta sẽ phát điên lên mất.”
Tiểu Nhiễm cảm giác khóe mắt mình có điểm cay cay, giống như đang có cái gì đó chảy ra.
Tây Tường Liệt từng chút từng chút một hôn lên mặt nó, nhẹ nhàng âu yếm, giống như là sợ sẽ phá hủy mất báu vật vô giá. Lệ bên khóe mắt Tiểu Nhiễm cũng bị hắn liếm vào miệng.
Tiểu Nhiễm suy nghĩ một chút, từ từ vươn tay ôm lấy Tây Tường Liệt, nâng đầu đưa đôi môi mình lên để đối phương hôn.
Vạt áo bị Vương gia lấy tay vạch ra, da thịt tuyết trắng như ngọc bại lộ trong không khí, đều bị Tây Tường Liệt tận tình liếm mút.
Tây Tường Liệt gấp gáp tiến nhập vào bên trong, để cho Tiểu Nhiễm gắt gao ngậm lấy, bao trùm lên hạ thể nóng rực của mình.
Mỗi một lần bị xuyên thấu, đều nghe thấy Vương gia kêu tên mình. Tiểu nhiễm ôm chặt thân hình trần trụi rắn chắc của người bên trên, nhắm mắt lại cảm thụ sự chuyển động mạnh mẽ của hắn bên trong cơ thể mình.
Tiểu Nhiễm vẻ mặt có chút hốt hoảng, càng dùng sức ôm chặt nam nhân mình yêu thương hết mực này, nước mắt không kìm nổi chảy xuống…
~oOo~
Tiểu Nhiễm trở về Nguyệt Tiên Cư, cao hứng nhất có lẽ chính là Thu Đào, nàng lại trở về làm nha hoàn bên người công tử, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng công tử bị lạnh hay mệt mỏi nữa rồi. Tuy rằng nàng đến bây giờ vẫn không biết công tử cùng Vương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần bọn họ hoà thuận trở lại, nàng cũng rất vui vẻ.
Hơn nữa thoạt nhìn Vương gia cùng với công tử cảm tình so với trước kia còn muốn tốt hơn. Tất cả những thứ liên quan đến công tử Vương gia đều tự mình an bài chuẩn bị, mỗi món ăn đều phải đưa ngài kiểm tra trước, không có dinh dưỡng sẽ không được phép đặt lên bàn cơm của công tử.
Còn có lần trước, buổi sáng ngày đó nàng vô tình chứng kiến Vương gia vô cùng tôn quý của bọn họ thế nhưng tự tay mặc quần áo cho công tử, chưa hết, hắn còn tự mình chải tóc giúp công tử. Nàng khi ấy miệng há hốc, nhưng lúc sau nghĩ lại thấy cảm động muốn chết, công tử thật sự là quá hạnh phúc đi.
Hiện tại Vương gia giống như là sủng ái công tử đến thế nào cũng cảm thấy không đủ, chỉ hận không thể đem đối phương ngậm vào trong miệng (=.=”) Việc này làm cho bọn hạ nhân các nàng kinh ngạc không thôi.
“Công tử, Vương gia nói hắn hôm nay phải vào cung một chuyến, đến tối mới có thể trở về, dặn ngươi không cần nhớ hắn.” Thu Đào cười hì hì nói.
Tiểu Nhiễm mặt lập tức liền đỏ lên, nó ngẩng đầu liếc mắt nhìn thần tình tủm tỉm của Thu Đào, nhanh chóng làm bộ như đang chơi với bạch điêu mà không để ý đến nàng.
“Ha ha,” Thu Đào nhịn không được cười ra tiếng:“Công tử, ngươi không cần ngượng ngùng. Vương gia sủng ngươi như vậy đến cả ta cũng cao hứng theo. Sau này các ngươi đều đừng cãi nhau nữa, bằng không cả hai sẽ đều khó chịu, ngươi xem Vương gia vẫn là thực yêu ngươi đi?”
Tiểu Nhiễm lúc này cả hai tai đều đỏ lên.
Sau khi Thu Đào đi ra ngoài, Tiểu Nhiễm ôm bạch điêu trong lòng bắt đầu ngây người. Nhớ tới Vương gia đối với nó thật là tốt, liền lại bắt đầu đỏ mặt.
Mấy ngày nay cảm giác thật sự vô cùng hỗn loạn. Ngay tại thời điểm nó nghĩ rằng mình thực hạnh phúc, lại xảy ra việc khiến nó phải rớt mộng. Nhưng lúc mà nó đã muốn hoàn toàn tuyệt vọng, hạnh phúc lại lần nữa đến với nó.
Lúc này đây, hạnh phúc chân chính có phải hay không đã không còn quá xa xôi ? Nó cùng Vương gia có thể một mực ở cùng nhau không?
Nó sẽ không nói, nó không thể đem những suy nghĩ trong lòng mình thổ lộ với Vương gia được, nhưng mà… Vương gia hắn hẳn là sẽ biết đi?
————————-
p/s : mới đọc kỹ hết một lượt bộ này rồi, quả thực ghét thằng công vô cùng tận =”=