Ách Nô

Chương 4: Chiết cánh tiên tử (chiết = gãy ~> thiên thần gãy cánh =3=)



Nghe thấy Vương gia phân phó, Trần tổng quản vui sướng không thôi, vội vàng chạy đi gọi thầy thuốc, Điền Chính được thả ra cũng nhẹ nhàng thở phào.

Liễu Yến oán giận đứng ở nơi đó, trong lòng vạn phần không cam lòng. Sớm biết vậy đã không trực tiếp giáo huấn tên câm kia ở Tây viện, hẳn là nên đem nó tống ra ngoài phủ rồi sai người diệt khẩu mới đúng!

Ánh mắt ác độc hung hăng nhìn chăm chú theo bóng lưng Vương gia đang ôm Tiểu Nhiễm rời đi, nàng tuyệt đối sẽ không để tên dơ bẩn kia đem địa vị cùng sủng ái vất vả lắm nàng mới có được cướp đi!



Nhẹ nhàng đem người trong lòng thả xuống giường, lấy tay khẽ vuốt vết roi đỏ hằn trên má nó, Tây Tường Liệt thương tiếc hỏi han. “Muốn uống nước hay không?”

Im lặng gật đầu hai cái, Tiểu Nhiễm hành động rất tự nhiên, nó không biết là ở trước mặt Vương gia nên có biểu hiện hèn mọn một chút, nịnh nọt một chút, chính mình vậy mà lại có những phản ứng thành thực nhất.

Trước kia Trần tổng quản chỉ nhắc nó không được xuất hiện ở trước mặt Vương gia, cũng không dạy nó làm sao có thể hầu hạ và lấy lòng chủ nhân. Ở Vương phủ ba năm, công việc duy nhất của nó chính là quét tước đình viện cùng hoa viên, cho nên nó không biết a dua nịnh hót, cũng không hiểu phép tắc lễ nghi gì cả.

Tiểu Nhiễm thành thực gật đầu khiến Tây Tường Liệt lộ ra nụ cười có thể khiến tất cả mọi người kinh ngạc, sủng nịch nhìn Tiểu Nhiễm rồi cầm lấy bát nước mà nha hoàn đưa đến, thật cẩn thận uy nó uống.

Bọn nha hoàn đứng chứng kiến không khỏi kinh ngạc khiếp sợ. Kia chính là lãnh khốc Vương gia của bọn họ sao?! Chẳng những lộ ra nụ cười thật tâm hiền dịu, lại còn tự mình đút nước cho người khác! Chuyện này trước đây ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ, Vương gia cho dù trước kia có cười cũng chỉ là tư thế nhếch mép máy móc, đâu phải nụ cười xuất phát từ đáy lòng thế này, càng khỏi nói đến việc tự mình đút nước cho người khác uống!

“Vương gia, thầy thuốc đến đây”.

Tổng quản cung kính đứng một bên, bên cạnh là một lão già tóc bạc trắng, cúi đầu nói:“Thảo dân bái kiến Vương gia.”

Tây Tường Liệt liếc mắt nhìn thầy thuốc một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Dù có dùng dược liệu đắt tiền thế nào cũng phải chữa khỏi vết thương cho cậu ta, không được phép lưu lại vết sẹo, biết không?”

“Thảo dân nhất định dốc hết sức chữa cho công tử, thỉnh Vương gia yên tâm.”

Lão đại phu trong thành nổi tiếng là thần y, mỗi người đều gọi hắn là hoa đà tái thế, cũng chỉ có đại phú cao sang nhiều tiền mới thỉnh được hắn đến xem bệnh.

Sau khi xem mạch cùng vết thương của Tiểu Nhiễm xong, lão phu liền lấy bút viết ra một phương thuốc giao cho tổng quản, rồi mới xoay người đối Vương gia nói: “Vương gia, vị công tử này mạch tượng suy yếu, cơ thể vốn nhược, hiện tại lại bị trọng thương, nhất định phải cẩn thận an dưỡng. Thảo dân đã kê mấy dược liệu dùng để trị liệu vết thương bên ngoài, ngoài ra mỗi ngày còn phải dùng nhiều thuốc bổ tráng thân thể cho công tử, mới rồi ta cũng đã ghi hết trên phương thuốc kia”.

“Bổn vương đã biết, lui xuống bốc thuốc đi”.

“Kia thảo dân xin được cáo lui trước”.

Chờ thầy thuốc cùng tổng quản đều lui ra, Tây Tường Liệt lại phất tay ra lệnh cho nha hoàn trong phòng ra ngoài hết. Cúi đầu nhìn Tiểu Nhiễm, kìm lòng không đậu vươn tay xoa mặt nó.

Khuôn mặt như búp bê làm hắn không thể dời mắt, Tiểu Nhiễm mở thật to mắt chăm chú nhìn hắn, đem lại cho Tây Tường Liệt một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu.

Nhìn một hồi, cuối cùng Tây Tường Liệt đã muốn không thể khống chế nổi, ngồi bên giường đem thân thể yếu ớt mềm nhũn của Tiểu Nhiễm ôm vào trong lòng. Mũi ngửi thấy mùi hương của nó, cái loại hương thơm nhàn nhạt tự nhiên giống như trẻ con này làm Tây Tường Liệt trầm mê không thôi.

Tiểu Nhiễm ánh mắt trợn thật lớn, tại sao nam nhân này lại ôm nó, còn ngồi gần vào nó như vậy? Từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ thân cũng không có ôm nó thế, cảm giác chính mình được yêu thương thật sâu cùng coi trọng vậy.

Từ khi nương chết, sau đó sống cùng phụ thân, nó đã không còn thấy qua loại cảm giác này, hiện giờ đột nhiên như vậy khiến Tiểu Nhiễm có một loại xúc động muốn rơi lệ, muốn ở trong lòng nam nhân này rơi lệ. Chính là nước mắt lại thủy chung không có rơi xuống, bởi vì Tiểu Nhiễm đã sớm học được cách không rơi lệ trước mặt người khác rồi, không được để lộ ra sự yếu đuối của mình, càng không được rơi lệ làm người khác phiền não, bởi vì nó không có tư cách để mang đến phiền toái cho người khác.

Hai người cứ như vậy im lặng ngồi trên giường, một người say mê ôm ấp, một người yên lặng không nói gì, thẳng đến khi Tây Tường Liệt kêu một tiếng: “Nhiễm Nhi”.

Giật mình ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt, hắn gọi nó “Nhiễm Nhi”, giống như trước đây nương thường gọi nó.

Tiểu Nhiễm ngạc nhiên nhìn Vương gia, tại sao lại biết tên nó?

“Ta nghe thấy tổng quản gọi ngươi Tiểu Nhiễm, ta sẽ gọi ngươi là Nhiễm Nhi, từ nay về sau ngươi chính là Nhiễm Nhi của ta”.

Lại đem ôm nó vào trong ngực, đầu để ở vai Tiểu Nhiễm. “Ngươi vẫn không nói gì, là không nói được sao?”

Ngữ khí Tây Tường Liệt hoàn toàn bình thản, không giống như ngữ khí kinh ngạc của những người khác khi nói về vấn đề này.

Tiểu Nhiễm gật gật đầu, tựa vào vai hắn, nhu thuận im lặng giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

“Nguyên lai ngươi thật sự không nói được, như vậy cũng tốt, chiết cánh tiên tử càng làm cho người trìu mến”. Vuốt tóc Tiểu Nhiễm, Tây Tường Liệt biết rằng đây chính là người mình sẽ yêu thương.

Tiểu Nhiễm vẫn như trước không hề động, nó rất lưu luyến cái ôm của nam nhân, cái loại ôm ấp nó chưa từng được hưởng. Những lời trìu mến không ngừng quẩn quanh lỗ tai nó:

“Chiết cánh tiên tử càng làm cho người ta yêu thương”.

“Từ nay về sau ngươi sẽ là Nhiễm Nhi của ta”.

Nó có thể được người yêu thương che chở như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.