Tôi khựng lại trước bàn thêu, nhìn bước đi ngập ngừng của Acheron. Đã bảy tuổi, em đã là một cậu bé rất xinh đẹp. “Có ai ghét em đâu, akribos.”
Nhưng trong thâm tâm tôi biết sự thật.
Và nó cũng thế.
Em đến gần hơn để tôi nhìn thấy vết bàn tay hằn đỏ trên má. Không có giọt lệ nào trong đôi mắt màu bạc xoay tròn. Em tôi đã quá quen với việc bị đánh nên dường như đã coi việc đó như không.
Ít nhất cũng trừ trong tim nó.
“Chuyện gì xảy ra?” Tôi hỏi.
Em trai tôi quay mặt đi.
Tôi rời khỏi bàn thêu, và bước đến bên cạnh nó. Quỳ trước mặt em, tôi nhẹ nhàng vén lọn tóc vàng khỏi cái má sưng. “Nói chị nghe.”
“Bà ôm Styxx.”
Không cần hỏi tôi cũng biết “bà” là ai. Em đã đi gặp mẹ. Tôi không thể nào hiểu được mẹ làm thế nào có thể yêu thương tôi và Styxx hết mực nhưng lại quá tàn nhẫn với Acheron. “Và?”
“Em cũng muốn được ôm.”
Khi đó tôi nhận ra. Những dấu hiệu của một đứa bé không muốn gì ngoài tình thương của mẹ. Đôi môi bé run run, đôi mắt ướt lệ.
“Tại sao em trông y hệt như Styxx mà em thì đáng ghê tởm, còn nó thì không? Em không hiểu tại sao em là một quái vật. Em đâu có cảm thấy vậy đâu.”
Tôi không thể giải thích cho nó hiểu, bởi vì tôi, không như những người khác, cũng không nhìn thấy sự khác biệt gì. Tôi thật tâm mong ước Acheron biết được người mẹ hiền như tôi.
Nhưng ai cũng coi nó là quái vật.
Tôi chỉ nhìn thấy một đứa bé trai. Một đứa bé không muốn gì hơn là được gia đình chấp nhận thay vì ruồng rẫy. Tại sao cha mẹ tôi không thể thấy được tấm lòng dịu dàng, nhân hậu của nó? Trầm lặng, và tử tế, nó chưa bao giờ giơ tay hại một con kiến. Chúng tôi cùng chơi đùa với nhau, và cùng cười giỡn. Và khi cần, tôi ôm em mỗi khi nó khóc.
Tôi cầm bàn tay nhỏ nhắn của em. Mềm mại. Bàn tay của một đứa trẻ. Không có chút tàn ác nào. Chưa từng hại ai.
Archeron lúc nào cũng là một đứa bé dịu dàng. Trong khi Styxx luôn luôn tìm cách kêu ca, oán trách mọi việc nhỏ nhặt, cướp lấy đồ chơi của tôi và của những đứa trẻ khác, thì Acheron lúc nào cũng hòa hoãn, an ủi, quan tâm những người bên cạnh.
Nó có vẻ trưởng thành hơn một đứa bé bảy tuổi. Có nhiều lúc dường như nó còn trưởng thành hơn cả tôi nữa.
Đôi mắt nó đúng là kỳ lạ. Màu bàng bạc, xoáy tròn, ngược lại với điều tiên đoán nó có quan hệ với thần linh. Nhưng chắc chắc điều đó càng làm nó đặc biệt hơn chứ không gớm ghiếc chút nào.
Tôi nở nụ cười hi vọng sẽ làm dịu đi nỗi đau của nó. “Một ngày nào đó Acheron, thế gian sẽ biết được em đặc biệt như thế nào. Sẽ có ngày không ai e sợ em cả. Em sẽ thấy.”
Tôi giơ tay ôm choàng nó, nhưng nó bước lùi lại. Thằng bé đã quen với việc bị người khác đánh đập và cho dù nó biết tôi sẽ không làm thế, nó vẫn e ngại không chấp nhận sự an ủi của tôi.
Tôi vừa đứng dậy, thì cánh cửa phòng tôi bật mở. Một toán cận vệ bước vào.
Sợ hãi trước cảnh tượng đó, tôi lùi lại không biết họ muốn gì. Bàn tay Acheron nắm chặt, níu lấy chiếc váy màu xanh, đứng nấp sau chân tôi.
Cha và chú tôi bước vào giữa hàng cận vệ cho đến khi đứng trước mặt tôi. Cả hai người gần như giống y hệt nhau. Họ cùng có màu mắt xanh lơ, mái tóc vàng bồng bềnh và làn da trắng mịn. Dù chú tôi trẻ hơn cha ba tuổi, không ai có thể đoán được điều đó nếu chỉ nhìn họ. Họ dễ dàng bị nhầm là anh em sinh đôi.
“Anh đã nói nó đang ở cạnh con bé,” cha nói với chú Estes. “Nó lại làm hỏng con nhỏ.”
“Đừng lo,” Estes đáp. “Em sẽ xử việc này. Anh không bao giờ phải lo cho nó nữa.”
“Chú nói vậy là sao?” Tôi hỏi, kinh hoảng trước sự tàn bạo trong giọng họ. Có phải họ định giết Acheron không? “Đừng nhiều chuyện,” cha gằn giọng. Ông chưa bao giờ nạt nộ
tôi trước đây. Máu tôi chợt đông lạnh giá.
Cha chộp lấy Acheron và đẩy nó tới trước mặt chú.
Acheron trông hoảng hốt. Nó với tay nắm lấy tôi, nhưng chú giựt tay nó lại, và lôi đi.
“Chị Ryssa!” Acheron gọi.
“Không!” Tôi hét, cố chạy lại bên nó.
Cha kéo tôi lại và giữ lấy tôi. “Nó đi đến chỗ tốt đẹp hơn.”
“Ở đâu?”
“Atlantis.”
Tôi kinh hoàng nhìn họ dẫn Acheron đi, em hét lớn kêu tôi cứu em.
Atlantis rất xa nơi đây. Quá xa, và chỉ một thời gian ngắn trước đây, chúng tôi đã cùng họ giao tranh. Tôi chỉ nghe những điều kinh khủng về chốn đó và những người sống ở nơi ấy.
Tôi nức nở nhìn cha tôi. “Nó sẽ sợ lắm.”
“Loại như nó không bao giờ sợ gì đâu.”
Tiếng kêu thét và van xin của Acheron
Cha tôi có thể là một vị hoàng đế hùng mạnh, nhưng ông đã sai. Tôi biết cơn sợ hãi sâu thẳm trong tâm hồn của Acheron.