Against The Rules

Chương 8



Rule là một thiên thần. Anh là một bệnh nhân tuyệt hảo - biết nghe lời, không hề phàn nàn, ngoan ngoãn như một chú cừu non ...miễn là Cathryn luôn ở bên cạnh anh. Cô không nghĩ đang để mình vướng vào cái gì khi hứa sẽ ở bên anh, cho đến khi, lần đầu tiên, một cô y tá bước vào, đánh thức anh dậy, kiểm tra nhịp tim và huyết áp. Đôi mắt Rule mở to sáng rực lên và anh cố gắng để ngồi dậy trước khi vết thương ở đầu làm anh ngã xuống với một tiếng rên. "Cathryn?" anh kêu lên bằng giọng khàn khàn.

Em ở đây", cô vội vàng trấn an anh, nhảy ra khỏi ghế, nắm lấy tay anh và đan những ngón tay cô vào bàn tay anh. Anh nhìn chằm chằm vào cô với sự tập trung cao độ: "Đừng rời xa anh".

"Em sẽ không rời xa anh đâu. Em đã hứa mà, anh nhớ không?"

Anh thở phào nhẹ nhõm và thư giãn, nhắm mắt lại lần nữa. Cô y tá hơi cau mày và nghiêng người lại gần, "Ông Jackson, ông có biết ông đang ở đâu không?"

"Tôi đang trong một bệnh viện đáng ghét" anh càu nhàu đáp lại mà không thèm mở mắt ra.

Người y tá mập mạp có nước da ngăm đen và đôi mắt nâu sắc sảo, mỉm cười nhìn Cathryn thông cảm: "Chúng tôi sẽ đánh thức anh ấy mỗi giờ để chắc chắn rằng đó là một giấc ngủ bình thường và anh ấy không bị hôn mê. Đó chỉ là một biện pháp đề phòng nhưng nó sẽ tốt hơn để đảm bảo an toàn"

"Đừng có nói về tôi như thể tôi không có ở đây vậy" anh càu nhàu

Lại một lần nữa ánh mắt của người y tá bắt gặp ánh mắt của Cathryn và cô đảo mắt đầy ý nghĩa. Cathryn xiết lấy tay Rule và trách: "Cư xử cho phải phép chứ. Cứ cáu kỉnh thế này sẽ không ích gì đâu".

Vẫn không mở mắt, Rule kéo tay cô lên mặt mình và vuốt ve nó trên má mình, "vì em vậy", anh thở dài "nhưng thật khó mà mỉm cười khi cái đầu em đang muốn nổ tung ra".

Anh đã cư xử tử tế như đã nói; vì Cathryn, anh ngoan ngoãn đến mức buồn cười. Tuy nhiên những người y tá cũng nhanh chóng nhận ra rằng nếu họ yêu cầu Cathryn tránh sang bên, Rule sẽ từ chối hợp tác với bất cứ điều gì họ muốn anh làm. Anh yêu cầu sự có mặt của cô ngay lập tức, và sau một vài lần cố gắng yêu cầu anh nhưng không thành, những người y tá đã đồng ý làm vậy. Cathryn biết rõ rằng anh đang trơ mặt dùng chính những vết thương của mình để giữ cô ở bên cạnh anh, nhưng thế vẫn khá hơn là việc anh ấy giận điên lên, cô hoàn toàn chia sẻ nỗi đau với anh, vỗ về anh và ở bên anh một cách không mệt mỏi.

Cho đến lúc chiều muộn trước khi cái dạ dày đang sôi ùng ục của cô nhắc nhở cô rằng cô đã lâm vào cảnh khó khăn khi không có tiền, không mang theo đồ trang điểm và cả quần áo để thay, hay thậm chí là cả một cái lược cũng không. Lúc sáng, Lewis đã đãi cô cái bánh sandwich mà cô chỉ ăn hết một nửa và bây giờ cô đang trong tình trạng sắp chết đói, hoặc là cái dạ dày của cô đang cảnh cáo cô như thế. Cô cẩn thận đút Rule vài miếng thạch anh thích ăn, nhưng anh từ chối món súp đậu tương nấu nhừ và khi Cathryn nếm thử nó thì cô cũng hiểu tại sao. Thậm chí là một người đang đói như cô cũng không thể ăn nổi nó. Súp đậu tương nấu nhừ chưa bao giờ xuất hiện trong thực đơn cá nhân của cô và Rule cũng chẳng có sở thích với món ấy.

Anh không ốm đến mức không biết được những gì đang diễn ra xung quanh mình. Sau khi nhìn vào đôi mắt sáng lên của Cathryn khi cô thử món súp và sau đó nhăn nhó mặt, anh nói dịu dàng: "em xuống quán ăn nhanh mà kiếm gì đó ăn đi. Đến giờ chắc em đã đói lắm rồi. Trong lúc em ra ngoài, anh sẽ không sao đâu".

"Đúng là em đang đói" cô thừa nhận, nhưng nhăn nhó thêm vào: "Nhưng em không nghĩ là họ sẽ cho em ăn khi nhìn dáng vẻ em thế này. Em thậm chí còn không có lấy một cây lược, không mang theo tiền và cả quần áo sạch cũng không. Em còn chẳng nghĩ đến việc phải mang theo ví. Chúng mình cứ chờ anh bình phục và rời khỏi đây thôi".

"Hãy gọi cho Lewis và nói với anh ta những gì em cần. Anh ấy có thể mang xuống ngay tối nay" anh gợi ý cô

"Em không thể yêu cầu anh ấy được"

"Em có thể. Chẳng phải anh ta là quản lý nông trai của em sao?", anh yêu cầu một cách gay gắt. Thôi, anh sẽ tự gọi anh ta. Trong khi chờ đợi, hãy lấy ví của anh ở ngăn kéo trên của bàn đầu giường và tự đi ăn đi'

Cô ngập ngừng. Sau đó, khi anh đang cố gắng để tự đứng thẳng lên, khuôn mặt đang tái nhợt của anh thậm chí còn trắng nhợt hơn nữa khi anh cử động, cô vội chấp nhận: "được rồi, được rồi" khi cô nhanh chóng dỗ dành anh quay trở lại gối nằm. Khi cô mở ngăn kéo ra, cái ví đang nằm ở trên góc phải và cô lấy nó xuống, sau đó đứng tần ngần một lúc nhìn cái ví đầy vẻ hối tiếc. Cô ghét tiêu tiền của anh, mặc dù vì sao điều đó làm cô khó chịu thì cô không thể nói được.

"Đi đi" anh ra lệnh. Và bởi vì cô đang quá đói nên cô ngoan ngoãn làm vậy.

Trong lúc cô đang ngồi ở quán ăn, chậm rãi nhai những chiếc bánh quy nhạt nhẽo và ăn súp khoai tây, cô đã không thể chống lại sự tò mò mà nhìn vào ví của anh. Cô nhìn quanh đầy tội lỗi khi lần đầu tiên cô xem xét những bức ảnh anh mang theo. Một cái rõ ràng là ảnh của mẹ anh, người mà Cathryn cũng không nhớ rõ lắm bởi vì bà đã mất khi Rule còn là một đứa trẻ. Nét giống nhau mờ nhạt ở hình dạng lông mày và cái miệng đã nói lên quan hệ huyết thống gần gũi giữa họ. Một cái khác là ảnh của bố Rule, cao và vững chắc, với một cậu bé gầy gò tầm 10 tuổi đứng cứng nhắc bên cạnh ông, cau có nhìn vào máy ảnh. Cathryn mỉm cười, cô đã từng nhìn thấy cái sự cau có ấy nhiều lần trên khuôn mặt người đàn ông này khi trưởng thành.

Khi cô lật tấm nhựa tiếp theo, miệng cô rơi xuống và há hốc. Trong khi cô đang nửa hi vọng sẽ tìm thấy một tấm ảnh của mình, thì cái mà cô nhìn thấy lại không phải là điều mà cô đã mong đợi. Cô đã nghĩ rằng có lẽ anh ấy sẽ mang theo cái ảnh chân dung ở trường chụp khi cô học năm cuối trung học hoặc thậm chí là một trong những bức ảnh thời đại học của cô, nhưng cái mà Rule luôn mang theo bên mình lại là bức ảnh được chụp khi cô mới học lớp một. Khi ấy, cô là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, vẫn còn đủ những chiếc răng và những chiếc răng xinh xẻo ấy đang cắn chặt môi dưới đến phát đau khi cô nhìn chằm chằm vào máy ảnh với đôi mắt đen to, sẫm màu. Làm thế naà nào mà anh ấy có được bức ảnh này? Khi anh bắt đầu đến nông trại, cô phải ít nhất là 12, hay 13 tuổi rồi. Cô cũng không thể nhớ chính xác được. Anh ấy chỉ có thể có bức ảnh đặc biệt này khi xem quyển anbum gia đình cô.

Còn có một tấm ảnh khác của ...Ward Donahue. Cô chăm chú nhìn vào bức ảnh bố cô với đôi mắt xa xăm mờ ảo, sau đó quay trở lại với sự tò mò ban đầu của mình. Rule chỉ mang theo những thứ giấy tờ nhận dạng cơ bản: bằng lái xe, bằng phi công và thẻ bảo hiểm xã hội. Ngoại trừ những thứ đó và 45 đô la ra, ví anh rỗng không.

Nước mắt cô bỗng trào ra. Bốn bức ảnh và ba tấm thẻ là toàn bộ giấy tờ tùy thân của anh. Không có thứ gì mắc lại trong bất kì khe nào, không ghi nhớ, không có gì để cho biết đặc điểm của người đàn ông luôn khép kín bản thân này. Bỗng nhiên cô hiểu ra rằng trong cả cuộc đời anh, Rule Jackson chỉ nói câu: "Anh cần em" với một người duy nhất, còn cô thì hầu như luôn từ chối anh dù cách này hay cách khác.

Cô hít vào một hơi thở sâu và rung rung. Cô gần như đã phạm phải một lỗi lầm tồi tệ nhất trong cuộc đời mình, và cô phải hầu như biết ơn vụ tai nạn của Rule, bởi vì nó đã giữ không cho cô bỏ đi và có lẽ sẽ gây ra một vết rạn nứt không thể hàn gắn giữa họ. Cô yêu anh và cô sẽ đấu tranh cho tình yêu ấy.

Cô đã quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì với anh nhưng tối muộn hôm đó, những lời ấy lại bất ngờ tuôn ra không kiểm soát nổi: "làm cách nào mà anh có bức ảnh của em ở trong ví thế"?

Một nụ cười nhăn nhó hiện lên trên khóe miệng anh:" anh đang tự hỏi là liệu em có giữ được sự tò mò không. Và rõ ràng là em không thể"

Mặc dù mặt đỏ bừng vì tức giận, Cathryn vẫn không đễ tâm đến sự trêu chọc của anh. "Anh đã lấy nó ở đâu?" cô khăng khăng hỏi.

"Lấy từ một cái hộp đựng đầy ảnh cũ. Có vài cái hộp như thế được cất trên gác mái. Thế thì sao?"

"Em không hiểu. Tại sao phải là chính cái ảnh ấy?"

"Nó nhắc anh đến một số thứ" cuối cùng anh miễn cưỡng nói.

"Như là gì?"

Anh chậm rãi quay sang nhìn cô, ánh mắt thẫm như đêm đen: "Em thực sự muốn biết?"

"Vâng, Có vẻ như đó là một lựa chọn không chắc chắn lắm"

"Không đúng. Chính đôi mắt ấy đã thu hút anh" anh thì thầm, "Mắt em cũng biểu lộ sự lo lắng, sợ hãi giống như vậy khi em mở mắt ra và nhìn vào anh khi chúng ta lần đầu tiên yêu nhau, bên dòng sông"

Kỉ niệm đó giống như một tia chớp lóe lên, làm cô sững sờ, nó sống động trong đầu cô như thể sự việc vừa mới xảy ra. Anh nâng người mình lên khủy tay, đón nhận sức nặng của mình từ bầu ngực trẻ trung, nhạy cảm của cô, và anh gọi "Cat" với một giọng khẩn nài nhẹ nhàng. Cho đến lúc ấy, cô đang bị bao bọc trong sự mơ hồ, nhưng từ âm thanh giọng nói của anh, cô trở nên thức tỉnh với bao điều: hơi nóng đang bừng lên của vầng thái dương trên đầu, đám cỏ nhoi nhói dưới thân thể để trần của cô, tiếng vo ve lười nhác của một con ong khi nó đang cố tìm kiếm một bông hoa dại nhỏ bé, hấp dẫn, tiếng ca réo rắt của những chú chim trên tán cây gần đó.

Cô cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của việc mà cô vừa làm và nhận ra người vừa cùng cô làm điều đó, chính là người đàn ông vẫn đang ôm cô trong sự sở hữu thân mật. Cô cũng nhận ra sự đau đớn khác thường trên cơ thể mình, trong khi những dư âm của sự sung sướng vẫn còn vang vọng. Kinh hãi vì cơn sự xáo động làm cô run rẩy cả thể xác lẫn tinh thần, niềm khao khát đang nảy nở muốn làm lại cái điều đang chờ đợi đó hầu như lớn hơn những gì cô có thể chịu đựng được. Đôi mắt sợ hãi của cô mở căng ra nhìn trân trối vào anh, trong sâu xa bóng mắt sẫm màu, mềm mượt phản chiếu sự không chắc chắn mà cô cảm nhận khi có bước đầu tiên và quan trọng nhất để trở thành một người đàn bà.

Bây giờ, cô không thể nói điều gì, và một lát sau, anh thở dài mệt mỏi rồi nhắm mắt lại. Với đôi mắt đầy lo lắng, cô thơ thẩn nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Cô đã đứng suốt đêm cạnh giường của David trong nhiều tuần trước khi anh mất, và cô đau đớn nhớ lại những ngày vô tận ấy. Ở đây chẳng thể có bất cứ sự so sánh thực tế nào cả - Rule chắc chắn sẽ bình phục - nhưng sự trùng hợp bề ngoài ấy cũng đủ để bóp ngẹt trái tim cô. Mất David là một nỗi đau thật khủng khiếp. Nếu có bất cứ điều gì xảy đến với Rule, cô không bao giờ có thể chịu đựng được nữa.

Thật là một đêm tồi tệ. Cathryn thậm chí còn chẳng lo mặc đến cái áo ngủ mà Lewis mang đến cho cô. Mặc dù cô đã thuê một trong những chiếc giường cũ được dành cho những người ở lại qua đêm với bệnh nhân nhưng cô vẫn phải ngủ ở ghế suốt đêm vì hoặc là cô hoặc là Rule sẽ phải làm điều đó. Ở giữa sự không thoải mái của đôi chân và cơn đau đầu khủng khiếp mà anh đang chịu đựng, Rule đã không thể ngủ được, và có vẻ như đến lúc anh vừa cố xoay sở để nằm xuống và nhắm mắt lại để ngủ, thì một y tá lại vào đánh thức anh dậy. Đến lúc rạng sáng, anh thốt lên quan điểm của mình rằng việc điều trị ấy đã kéo dài khi vượt qua cả giới hạn của sự kiên nhẫn và Cathryn chắc cũng rơi vào tình trạng căng thẳng tương tự nếu như cô không quá mệt mỏi đến thế.

Có lẽ chính nỗi đau mà anh đang chịu đựng dai dẳng đã khiến anh mơ về Việt Nam, nhưng lặp đi, lặp lại như thế, anh choàng tỉnh từ giấc ngủ chập chờn, mệt mỏi với bàn tay siết chặt lại và mồ hôi túa ra từ khắp cơ thể. Cathryn không hỏi anh bất cứ câu gì, chỉ an ủi anh bằng sự hiện diện của cô, nói chuyện nhẹ nhàng với anh cho đến khi anh thấy thoải mái. Cô đã gần kiệt sức nhưng cô vẫn ở bên cạnh anh bất cứ lúc nào anh mở mắt ra và tình yêu của cô hiển hiện trong từng cái nắm tay dịu dàng. Anh đã không thể gọi lên tên nó nhưng anh đáp lại cái nắm tay của cô, bình tĩnh lại bất cứ khi nào cô đến gần. Tối hôm đó anh bị ốm nặng và ngày tiếp theo thì bị sốt nhẹ. Mặc dù những người y tá đã trấn an cô rằng đây không phải là điều gì bất thường, nhưng cô vẫn luôn ở bên anh bất cứ lúc nào, giữ một túi đá chườm trên trán anh và không ngừng làm lạnh cơ thể anh bằng khăn ướt.

Anh đã ngủ suốt đêm hôm đó cho đến đêm ngày thứ hai, điều này thật là may mắn, bởi vì Cathryn đã ngã gục trên giường và không hề cựa quậy gì suốt cả đêm dài. Thật không biết là liệu cô có nghe được tiếng anh khi anh gọi cô không nữa.

Vào buổi sáng ngày thứ 3 cô vừa được an ủi vừa bị báo động khi bác sĩ cho anh về nhà. Họ sẽ thoải mái hơn khi ở nông trại nhưng cô không hoàn toàn chắc chắn rằng Rule đã đủ khỏe để làm điều đó mà không cần đến sự theo dõi sức khỏe hiện thời. Bác sĩ đã thân thiện trấn an cô rằng anh hiện rất khỏe nhưng cũng đưa cho cô những hướng dẫn hết sức tỉ mỉ để giúp cho Rule yên ổn ít nhất là cho đến hết tuần này. Anh sẽ phải đi ngủ một cách nghiêm ngặt cho đến khi cơn đau đầu và chóng mặt hoàn toàn khỏi hẳn, bởi vì thật là liều lĩnh khi anh cố đi lại với nạng trong khi lại không thể giữ thăng bằng. Chuyến bay trở lại nông trại khiến anh kiệt sức, và khuôn mặt anh nhợt nhạt một cách đáng báo động khi, không phải là không có khó khăn, nhiều người trong nông trại mang anh lên gác và đặt anh vào giường. Mặc dù hành động của họ rất cẩn thận song anh vẫn bị đau nhói ở đầu và Lorna, người đã gặp họ với khuôn mặt biểu lộ cả sự tin tưởng lẫn lo lắng, đã rời khỏi phòng với đôi mắt mọng nước. Những người đàn ông đi ra khỏi phòng và để Cathryn giúp anh ổn định lại.

Cô chu đáo giúp anh cởi áo sơmi và quần bò, chân bên trái đã bị thương khó cử động của anh khiến anh khó tuột ống quần ra. Sau khi kê chân anh lên những chiếc gối, và để nó tựa vào những chiếc chăn đã cuộn lại, cô dém chăn quanh anh: "Anh có đói không" cô hỏi, lo lắng rằng chắc anh vẫn chưa cảm thấy đói, "anh có khát không? Có cần gì không?"

Anh mở mắt và nhìn xung quanh phòng, không trả lời câu hỏi của cô, anh khẽ nói: "đây không phải là phòng của anh"

Cathryn đã nghĩ rất nhiều về việc sắp xếp chỗ ở này và đã hướng dẫn Lorna chuyển đồ của Rule vào phòng khách ở phía trước. Phòng ngủ của anh thì nằm ở góc sau của ngôi nhà này, trông ra khu chuồng ngựa, mà Cathryn thì không nghĩ rằng anh có thể nghỉ ngơi với tất cả những hoạt động diễn ra trong sân. Không chỉ thế, phòng khách còn gần với phòng ngủ của cô, nó sẽ thuận tiện hơn nếu anh gọi cô, hơn nữa nó cũng có một phòng tắm nối liền và là phòng ngủ duy nhất trong ngôi nhà này có sự xa xỉ đó. Xét về việc Rule khó cử động được thì vị trí của phòng tắm là nhân tố cần được quan tâm nhất. Cô chỉ hy vọng anh sẽ hợp tác.

Cô nói một cách bình tĩnh: "Không, đây chỉ là phòng ở bên cạnh phòng em thôi. Em muốn anh ở gần phòng em lúc ban đêm. Nó cũng có cả một phòng tắm nữa đấy". Cô nói thêm.

Anh cân nhắc những gì cô nói, hàng lông mi rũ xuống che phủ mắt anh: "được thôi", cuối cùng anh chấp nhận: "anh không đói nhưng anh đã yêu cầu Lorna lấy súp hoặc cái gì tương tự. Điều đó sẽ làm bà ấy cảm thấy tốt hơn".

Vậy là anh cũng để ý thấy Lorna buồn, mặc dù hoàn cảnh của anh bây giờ... Cathryn cũng không hỏi Lorna đã làm gì cho anh. Ai mà biết có những bí mật gì ẩn chứa đằng sau khuôn mặt khắc khổ của người đầu bếp ấy? Và cô cũng rất mừng khi thấy rằng anh đang quan tâm đến mọi người bởi vì cô đã từng nghĩ anh đã mất đi cái khả năng ấy từ lâu rồi.

"Lew ở đâu?" Rule gằn giọng "anh có chuyện cần nói với anh ta"

Cathryn nghiêm mặt nhìn anh: " Bây giờ anh phải nghe lời em, Rule Jackson. Anh phải tuân theo những yêu cầu rất nghiêm ngặt để giữ yên ổn và nếu anh gây ra cho em bất cứ khó khăn nào, em sẽ bốc anh lên máy bay và đưa anh quay trở lại bệnh viện nhanh đến mức đầu anh sẽ quay mòng mòng thậm chí còn tệ hơn trước nữa đó. Không làm việc, không lo lắng và cũng không cố gắng tự ngồi dậy. Anh hiểu không?"

Anh nhìn trừng trừng vào cô: "Quên nó đi. Anh sắp có một vụ làm ăn và ..."

"Bọn em sẽ giải quyết việc đó" cô ngắt lời anh "em không nói rằng anh không được nói chuyện với Lewis, nhưng em phải đảm bảo được rằng anh đã nghỉ ngơi đủ để có thể nói chuyện".

Anh thở dài: "luúcnày, em thật hùng mạnh với vai trò của mình, làm anh vô dụng như một con rùa với cái mai của nó vậy". Anh nói với sự hoà nhã giả dối: "nhưng điều này sẽ không được lâu dài đâu và tốt hơn hết là em nên nhớ điều đó"

"Anh đang dọa chết em đấy à?" Cô trêu chọc, cúi xuống và hôn nhanh lên môi anh và chạy thẳng đi trước khi phản ứng bị tê liệt của anh nhanh trở lại. Đôi mắt đen lơ mơ buồn ngủ của anh từ từ nhìn xuống người cô với một lời đe doạ uể oải, sau đó hàng lông mi của anh không mở ra lần nữa và nhìn anh như thể đã lờ mờ ngủ rồi.

Cathryn yên lặng kéo cửa sổ để cho bầu không khí trong lành, sau đó nhón chân ra nhẹ nhàng và đóng cửa lại sau cô.

Ricky đang dựa vào tường ở bên ngoài phòng, đôi mắt nâu lục nhạt đầy thành kiến nheo lại giận dữ: "chị đã bảo Lewis không đưa tôi tới bệnh viện để tôi có thể gặp Rule, phải vậy không?" Cô buộc tội "chị không muốn em ở bên cạnh anh ấy. Chị muốn anh ấy lúc nào cũng là của mình chị"

Lo sợ tiếng nói giận dữ của cô ta có thế đánh thức anh dậy, Cathryn túm lấy cánh tay Ricky thật chặt và kéo cô ta ra xa cánh cửa "Yên lặng đi" cô thì thầm một cách giận dữ "anh ấy đang ngủ và anh ấy cần nghỉ ngơi đủ sức"

"Em đoán là anh ấy đã làm thế" Ricky chế nhạo.

Cathryn đã trải qua 2 ngày khủng khiếp và sự bình tĩnh của cô đã mòn xơ rồi, cô cáu kỉnh "cứ nghĩ những gì cô muốn nhưng tránh xa anh ấy ra. Chưa bao giờ tôi có ý làm những điều tôi nói nhiều như bây giờ đâu. Tôi cảnh cáo cô, tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi cần để ngăn cô gây phiền phức đến anh ấy khi anh ấy còn đang ốm như vậy. Đây là nông trại của tôi và nếu cô muốn tiếp tục ở đây, tốt hơn hết là cô nên chú ý đến những điều mà tôi đang nói"

"Ôi chúa ơi, cô làm tôi cảm thấy phát ốm đấy! Nông trại của cô! Nhà của cô! Cô luôn tưởng rằng cái nông trại ngu ngốc nhỏ tí này làm cho cô hơn những người khác à?"

Bàn tay Cathryn nắm chặt hơn nữa. Cô phát ốm. Cô ốm và mệt mỏi vì sự sự hiểm ác rõ ràng và đầy ghen tị của Ricky, thậm chí mặc dù cô hiểu được những cái đó. Có lẽ Ricky đã nhìn thấy sự cố gắng kiềm chế cuối cùng đã biến mất qua biểu hiện của Cathryn, bởi vì cô ta nhanh chóng dịch ra xa và đi xuống gác, bỏ lại Cathryn đứng ở hành lang đang cố gắng kiểm soát cơn thịnh nộ có thể làm cô nổ tung ra.

Sau vài phút, cô xuống bếp và chuyển yêu cầu về món súp của Rule, kinh nghiệm từ trước cho cô thấy rằng giấc ngủ của Rule là giấc ngủ ngắn, và cô muốn có cái gì đó sẵn sàng để anh ăn khi anh tỉnh lại. Đôi mắt ướt của Lorna loé sáng khi biết Rule muốn bà làm gì đó cho anh và bà vội vàng lao vào bếp. Trong vòng nửa tiếng đồng hồ cái khay đã được chuẩn bị với một tô súp đậm đà đầy rau mà bà đã nấu và một li trà đá. Khi Cathryn mang cái khay lên lầu, cô ngẫm nghĩ rằng nếu Rule vẫn còn đang ngủ thì cô có thể ăn súp, bởi vì bỗng nhiên cô thấy mình rất đói.

Nhưng Rule đã tỉnh dậy khi mà cô mở cửa, cử động một cách mệt mỏi trên giường. Anh đang cố gắng ngồi dậy và cô vội vã đặt cái khay lên bàn ăn và chạy đến giúp anh, đặt một cánh tay đằng sau lưng anh để hỗ trợ trong khi chèn cái nệm vào đúng vị trí để đỡ anh. Sau đó cô phải đặt chân anh ngồi một cách thoải mái, một quá trình làm cho anh phải xiết chặt quai hàm trước khi nó kết thúc. Anh ăn súp ngon lành hơn biểu hiện khi ăn bất cứ thứ gì trong bệnh viện, nhưng tô súp vẫn còn một hơn nửa khi anh đặt nó xuống và gay gắt nói "ở đây nóng thật đấy".

Cathryn thở dài nhưng anh ấy nói đúng. Những cái cửa sổ thì thẳng hướng Đông nam và căn phòng nhận đủ hơi nóng từ ánh mặt trời buổi chiều. Nó sẽ chẳng có gì đáng lưu tâm với một người không phải ngồi cả ngày trong phòng, nhưng bây giờ thì mồ hôi đang lấp lánh trên mặt và thân mình anh. Hệ thống lò sưởi trung tâm và điều hòa nhiệt độ chưa bao giờ được lắp đặt trong ngôi nhà cổ này, vì vậy giải pháp duy nhất mà cô có thể nghĩ tới là mua một cái quạt thông gió. Trong lúc đó cô nhớ ra rằng nhà họ có một cái quạt điện và cô vội vàng tìm nó. Ít nhất nó cũng có thể giúp thay đổi không khí cho đến khi cô mua được một chiếc điều hòa.

Cô lắp cái quạt vào chỗ lối ra và bật lên, hướng luồng khí thẳng vào cơ thể anh. Anh thở dài và giơ cánh tay phải lên che ngang mắt "anh nhớ một ngày ở Sài gòn" anh thì thầm "đó là một ngày nóng khủng khiếp đến nỗi không khí cũng gần như sánh đặc lại. Đôi giày của anh đã dính chặt lấy vỉa hè khi mà anh chạy dọc theo đường máy bay lên thẳng. Đó là cái nóng, Cat - nóng kinh khủng đến nỗi nếu Nam không phải là địa ngục, thì nó phải là cái thứ hai. Suốt nhiều năm, cái cảm giác mồ hôi tuôn trên lưng cũng tồi tệ như cảm giác có một con rắn đang bò trườn trên lưng anh bởi vì nó nhắc anh về cái ngày ấy ở Sài gòn"

Cathryn đứng yên như thể cô vừa bị ném một hòn đá, sợ phải nói bất cứ điều gì. Đây là lần đầu tiên anh chia sẻ với cô kí ức của anh về chiến tranh và cô không biết chắc liệu anh có dần dần trở nên quen thuộc khi nói về điều này hay đó chỉ là một chút ngẫu hứng. Anh trả lời câu hỏi đó khi anh di chuyển cánh tay và nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen thẳm của anh điềm tĩnh"cho đến một ngày tháng 7, tám năm trước đây" anh thì thầm "lại là một ngày nóng, nóng đến khắc nghiệt và khi anh nhìn thấy em đang bơi trần dưới dòng sông, anh đã ghen tị với em và anh đã nghĩ đến việc nhảy xuống đó với em. Rồi anh nghĩ rằng những người đàn ông khác cũng có thể dễ dàng nhìn thấy em như anh đã thấy và anh muốn lắc em cho đến khi răng em va vào nhau. Em cũng biết điều gì đã xảy ra. " anh tiếp tục một cách dịu dàng "Và trong khi anh làm tình với em, ánh mặt trời thiêu đốt trên lưng anh và mồ hôi chảy khắp người anh nhưng anh không nghĩ về Việt Nam cái ngày nóng ấy. Tất cả những gì mà anh có thể nghĩ tới đó là cách mà em ngọt ngào và cuồng nhiệt trong vòng tay anh, nằm dưới anh và thiêu đốt anh bằng một sức nóng hoàn toàn khác hẳn. Anh không bao giờ còn để tâm đến cái nóng và mồ hôi sau ngày đó, bởi vì tất cả những điều mà anh phải làm là nhìn lên ánh mặt trời vùng Texas và nghĩ về việc làm tình với em"

Cathryn nén người lại, không thể nói gì hay cử động được. Anh đưa tay về phía cô "Lại đây em"

Cô nhận thức ra chính mình khi đầu gối cô chạm vào cạnh giường, bàn tay anh nắm lấy tóc cô khi anh kéo thẳng cô về phía mình. Anh không hề cố đón gặp cô giữa chừng; mà anh buộc cô đi hết quãng đường hướng đến anh, kéo nửa người cô ngang qua giường. Miệng họ vồ vập vào nhau và lưỡi anh chuyển đến cô một thông điệp đầy sức hút nam tính, khiến cho cô có cảm giác quay cuồng "anh muốn em ngay bây giờ" anh thì thầm vào miệng cô, nắm lấy tay cô và trượt nó xuống phía dưới thân thể anh. Cathryn kêu lên, những ngón tay cô xác nhận sự khẩn thiết của anh.

"Chúng ta không thể"cô phản kháng, giằng môi ra khỏi anh, mặc dù cô tiếp tục như vậy là vô thức quan tâm đến sức khỏe của anh, bàn tay cô trượt thẳng lên, đẩy vào vùng bụng cứng chắc đang tì vào mình "anh không thể, anh không nên cử động...."

"Anh sẽ không" anh hứa, tán tỉnh bằng một giọng thì thầm khàn khàn "anh vẫn khỏe mà"

"Nói dối", giọng cô run run dịu dàng "Không, Rule. Không phải bây giờ"

"Em phải có trách nhiệm giúp anh thỏa mãn"

"Đó không phải là những gì bác sĩ đã nói" cô lắp bắp "em phải có trách nhiệm giúp anh không quá kích động"

"Anh sẽ không kích động nếu em làm anh thỏa mãn'

"Làm ơn có lý đi"

"Những người đàn ông đang bị kích thích thì không bao giờ có lý cả". Mặc dù chính cô cũng cảm thấy buồn cười, vùi mặt cô dưới những sợi lông loăn xoăn trên ngực anh cho đến khi cô đã kiềm chế được tiếng cười khúc khích của mình "Cậu bé tội nghiệp" cô ngâm nga.

Anh mỉm cười và vứt bỏ cố gắng để thuyết phục cô vào giường mặc dù cô vẫn nghi ngờ rằng liệu cô có thể chống lại đòi hỏi tình dục của anh không nếu anh khăng khăng lâu hơn.

Anh luồn tay vào tóc cô, nhìn những sợi tóc đỏ thẫm rơi xuống "có phải em đang nghĩ đến việc bỏ đi không khi bây giờ anh không thể làm gì để ngăn em lại?" anh hỏi, thái độ vờ như thờ ơ.

Cathryn ngẩng đầu lên ngay lập tức, tóc cô bị kéo giật ra khi cô làm thế. Cô nhăn mặt vì đau và anh thả món tóc anh đang giữ " Tất nhiên là không!"cô mạnh mẽ phủ nhận

"Em không nghĩ đến điều đó chút nào à?"

"Không hề" cô mỉm cười nhìn xuống anh và xoa ngón tay quanh núm ti đàn ông nhỏ xíu mà cô tìm thấy giữa những sợi lông tóc xoăn "em nghĩ là em sẽ ở đây sau tất cả mọi chuyện, em chắc chắn sẽ không để mất cơ hội sai khiến anh nữa đâu. Có thể em sẽ không bao giờ có một cơ hội khác"

"Vì thế, em đang ở đây để trả thù?" Anh cũng mỉm cười, nụ cười gian tà chỉ làm khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhưng với Rule đó đã là một cái gì ý nghĩa. Tiếng cười chưa hề dễ dàng đến với anh.

"Em chắc chắn thế rồi" cô trấn an anh, khuấy động cái điểm nhỏ bé trên thân thể anh đến căng cứng "em sẽ trả lại anh từng nụ hôn và thích thú xem anh xoay sở ra sao. Em cũng sẽ tính nợ anh cho cái lần phát vào mông mà anh đã làm với em. Em không có khả năng để trả cho anh điều tương tự nhưng em chắc chắn sẽ nghĩ ra cái gì đó". Một hơi thở dài rùng mình phát ra từ ngực anh "anh khó có thể đợi".

"Em biết" cô nói một cách vui sướng "đó chính là sự trả thù của em. Làm cho anh phải đợi, đợi và đợi.... ....."

"Em đã bắt anh đợi tám năm. Em sẽ làm gì để bù đắp lại. Biến anh thành một thầy tu?"

"Anh còn xa mới thế, Rule Jackson, vì vậy đừng cố gắng để nói với em về sự khác biệt. Wanda đã nói với em về danh tiếng của anh trong thị trấn. "hoang dã như một chú chồn vizon" là cái cách mà cô ấy đã miêu tả với em về anh và chúng ta đều hiểu điều ấy có nghĩa gì"

"Đúng là chuyện phiếm của đàn bà" anh càu nhàu.

Mặc dù tâm trạng đã tốt hơn nhưng anh rất nhanh mệt, và khi cô giúp anh nằm xuống anh đã không phản đối.

Điều hòa nhiệt độ là thứ đầu tiên trong danh sách những đồ cô cần mua, nhưng Lewis đã mất rất nhiều thời gian để đưa Rule về từ bệnh viện và bây giờ anh ấy khá là bận rộn để cô có thể bảo anh bay về San Antonio, nơi có lẽ là thành phố gần nhất mà cô có thể mua một cái điều hòa nhiệt độ nhỏ mà không cần thêm thiết bị điện khác nữa trong nhà. Điều đó có nghĩa là cô sẽ phải lái xe, một hành trình sẽ mất khoảng hai giờ đồng hồ cho một lượt đi. Và báo cáo thời tiết thì phải gọi là hơn cả giống nhau: nóng, nóng và nóng. Rule cần cái điều hòa nhiệt độ đó.

Nhưng bây giờ thì cô đang rất kiệt sức, và ý nghĩ phải lái xe một đoạn đường dài khó khăn hơn những gì cô có thể đối mặt. Cô phải dậy thật sớm vào buổi sáng và đến cửa hàng đồ gia dụng ở San Antanio trước khi nó mở cửa. Đó là cách để cô có thể quay về nông trại trước buổi trưa và thoát khỏi cái nắng khủng khiếp nhất.

Sau khi tắm một lúc lâu, cô kiểm tra lại Rule một lần nữa và thấy rằng anh ấy vẫn ngủ. Đó là giấc ngủ liền một mạch dài nhất mà anh đã có nên cô cũng thấy an lòng rằng anh vẫn đang được điều trị. Nhìn trầm ngâm vào dải băng trắng bó ở chân anh từ đầu gối đến các ngón chân, cô ước rằng nó biến mất đi và Rule lại một lần nữa ở nơi anh thuộc về, thoát khỏi sự kìm hãm này. Cô nhẹ nhõm với ý nghĩ có anh dưới sự bảo bọc của cô ít nhất vài ngày nữa, cũng nhiều như việc cô đau lòng khi thấy anh yếu ớt và không làm gì được.

Lợi dụng sự yên lặng, cô nằm ngang lên chiếc giường của mình và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, chỉ bị đánh thức bởi một giọng trầm, và cáu kỉnh gọi tên cô. Cô đứng lên và hất tóc ra khỏi khuôn mặt và liếc nhìn vào chiếc đồng hồ như cô vẫn thường làm vậy. Cô đã ngủ gần hai tiếng. Chẳng trách vì sao Rule lại gọi cô như vậy. Chắc anh đã thức dậy một lúc và đang băn khoăn không biết có phải mình đã bị bỏ rơi không.

Vội vàng đến phòng anh, cô nhận thấy rút cuộc không có vấn đề gì cả. Khuôn mặt hồng hào và mái tóc rối bù của anh chứng tỏ rằng anh vừa mới tự thức dậy và gọi cô theo bản năng tự nhiên. Sau hai ngày cô luôn lập tức chạy đến bên anh, anh đã quen với việc có cô khi anh vẫy tay và gọi.

"Em đã ở đâu đấy?" anh càu nhàu hỏi.

"Em ngủ" cô nói và khẽ ngáp "thế anh muốn gì nào?". Trong một khắc anh nằm đó với vẻ gắt gỏng, sau đó anh đáp "anh khát" .

Có một bình nước và một cái ly ở trên bàn cạnh giường của anh nhưng Cathryn không phản ứng lại và cô đi lấy nước cho anh. Bác sĩ đã bảo cô vết thương ở đầu của Rule sẽ khiến anh khó chịu trong vài ngày và bất cứ một sự cử động nhỏ nào cũng sẽ làm anh bị đau. Cô luồn tay xuống dưới gối và cẩn thận nâng đầu anh khi cô giữ cốc nước cho anh. Anh uống nước. "Ở đây nóng khủng khiếp thật đấy" anh thở dài nói khi đã uống hết ly nước.

Cô phải đồng ý với anh về điều này. "Buổi sáng em sẽ lái xe đi San Antone để mua một cái điều hòa đặt chỗ cửa thông gió" cô nói "anh cố chịu đựng nốt ngày hôm nay, ngày mai anh sẽ được dễ chịu thôi"

"Đó là một khoản chi không cần thiết" anh bắt đầu, mặt nhăn lại.

"Nó không phải không cần thiết đâu. Anh không thể mau bình phục được nếu anh cứ nằm ở cái nơi nóng nực như thế này, cái nóng sẽ giết anh dần dần mất"

"Nhưng anh vẫn không thích ..."

"Điều đó không phụ thuộc vào việc anh thích hay không" cô cho anh biết "em nói em sẽ mua một cái điều hòa nhiệt độ và em sẽ làm thế"

Đôi mắt đen huyền của anh nhìn cô một cách nghiêm nghị "hãy làm những gì em thích, bởi vì khi anh khỏe và hoạt động trở lại, em sẽ gặp rắc rối đấy"

"Em không sợ anh đâu" cô mỉm cười, mặc dù đó gần như một lời nói dối. Anh thật mạnh mẽ, cứng rắn và có sức mạnh tình dục ảnh hưởng tới cô đến nỗi, nếu không thực sự sợ anh thì cô cũng cần cẩn thận nhiều hơn.

Sau một hồi, biểu hiện trên mắt anh đã dịu bớt vài phần "Em trông như thể là đang tê liệt cả chân rồi. Thay vì chạy đi, chạy lại, sao em không ngủ luôn lại đây với anh? Cả hai chúng ta có lẽ sẽ ngủ ngon hơn."

Lời đề nghi của anh khiêu khích đến nỗi cô gần như trèo lên nằm cạnh anh ngay lúc đó, nhưng cô nhớ lại nỗ lực gần như nghiêm túc của anh khi quyến rũ cô chỉ vài giờ trước và cô miễn cưỡng chống lại hành động ấy "không có cách nào cả. Anh sẽ chẳng bao giờ chịu nghỉ ngơi nếu có một người phụ nữ nằm trên giường với anh" (hihi hiểu nhau thế :D)

"Tuần tới thì sao?" Anh thì thầm, dò dẫm một ngón tay trên cánh tay trần của cô.

Cathryn chẳng biết nên cười hay khóc nữa. Phải chăng anh đã cảm thấy rằng cảm giác của cô đã thay đổi một cách mạnh mẽ ? Có vẻ như anh biết rằng điều duy nhất giữ cô tránh xa giường anh chính là mối bận tâm của cô về vết thương của anh. Anh đang hành động như thể mọi thứ đã tốt đẹp giữa họ, như thể chẳng có nghi ngờ gì vướng bận trong đầu cô cả. Có lẽ cũng chẳng có gì thật. Cô đã thực sự không có thời gian để quyết định chính xác cô sẽ làm gì với lời cầu hôn của anh. Có lẽ cô đã quyết định rồi và cô chỉ phải đối mặt với nó thôi. Thật nhiều điều có lẽ ...

Nhưng cô không ngốc đến nỗi thừa nhận với bản thân mình bất cứ điều gì ngay lúc này. Cô đã quá mệt mỏi và kiệt sức do những việc đã xảy ra trong hai ngày qua. Mà cô còn có một nông trại phải quản lý, một thương vụ bán ngựa phải chuẩn bị, phải đấu tranh với sự hiểm ác của Ricky, thời gian dành cho những đòi hỏi của Rule. Ngay lúc này, cô còn quá nhiều điều phải quan tâm để có thể đưa ra một quyết định nghiêm túc như vậy. Một trong những nguyên tắc căn bản của cô là không đưa ra quyết định không thể thu hồi nếu cô đang chịu nhiều áp lực. Sau này, khi chân Rule đã hồi phục sẽ còn rất khối thời gian để nghĩ về điều đó.

Cô mỉm cười với anh và vuốt ngược tóc khỏi trán anh "tuần tới chúng ta sẽ nói về điều này nhé" cô đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.