Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 700



Trình Tuệ và Đổng Kính Thu lại sinh thêm một con trai, khi áp giải Lỗ Vương Tiêu Vân Phỉ vào kinh chịu thẩm, Trình Tuệ nghĩ đến chính mình đã lâu không thấy mẫu thân và Trình Khanh, cũng mang theo hài tử hồi kinh, tới mùa xuân, thư nhà của Đổng Kính Thu từng phong đưa tới, nhớ thê tử nhớ hài tử, Trình Tuệ chỉ có thể mang theo bọn nhỏ khởi hành trở về Sơn Đông.

Còn chưa có ra khỏi thành, gặp được một phụ nhân bên đường khóc lóc kể lể.

Hóa ra trượng phu của phụ nhân vào kinh đi thi, sau khi yết bảng thi hội không trúng, trượng phu không biết bị cái gì kích thích, rời nhà mấy ngày chưa về, phụ nhân này ở kinh thành đưa mắt không quen, phái người hầu trong nhà tìm kiếm mấy ngày không tìm được người, ở trên đường cái liền hỏng mất.

Có người qua đường kiến nghị phụ nhân báo quan, phụ nhân ấp úng không chịu đồng ý.

Trình Tuệ sai tỳ nữ bên người đi hỏi một chút xem có thể hỗ trợ hay không.

"Nghe giống khẩu âm Tuyên Đô."

Tỳ nữ đi hỏi thăm tình huống trở về, sắc mặt cổ quái.

"Là nữ quyến Kỷ gia Tuyên Đô, nàng không chịu báo quan tìm người, là sợ ảnh hưởng thanh danh của trượng phu."

Phụ nhân kia khóc lóc kể lể, nói chính mình vì nhà chồng khai chi tán diệp, có công sinh con.

Ngày thường sống cũng không tồi, chỉ là trượng phu sau nhiều lần thi không trúng liền nhiễm tật xấu lưu luyến hồng lâu sở quán, nhà trượng phu không thiếu bạc, chỉ cần nhìn vừa mắt, nữ nhân nào cũng nạp vào trong phòng, trượng phu một nam thừa tự hai nhà hai phòng, nàng là thê một, còn có một thê tử khác ở quê quán hầu hạ trưởng bối, lại có bảy tám mỹ thiếp hầu hạ, trong hoàn cảnh này, trượng phu của phụ nhân có thể chuyên tâm khổ đọc mới kỳ quái!

Kỷ gia Tuyên Đô, một nam thừa tự hai nhà hai phòng.

Từ ngữ mấu chốt làm Trình Tuệ không nhịn được xốc màn xe lên.

Đây chính là nói Kỷ Hạo nha!

Nhưng Kỷ Hạo sao lại biến thành như vậy?

Nàng hãy còn nhớ rõ khi đó, Kỷ Hạo cũng cực có tài hoa, hiện giờ ngay cả thi hội cũng chưa qua, vẫn là một cử nhân?!

Trình Tuệ cũng không phải còn có cũ tình với Kỷ Hạo, sau khi nàng gả cho Đổng Kính Thu, cuộc sống thực mỹ mãn, ngay cả hài tử cũng sinh hai đứa, đâu còn nhớ tới Kỷ Hạo.

Chỉ là hiện giờ bị gợi lên ký ức, nhớ tới bộ dáng Kỷ Hạo trước kia, rất khó liên hệ cùng vị trượng phu mà phụ nhân khóc lóc kể lể.

Khi Trình Tuệ đang thổn thức, mấy cử tử tìm tới, khuyên phụ nhân, nói bọn họ đã tìm được Kỷ sư huynh, Kỷ sư huynh không quá đáng ngại, chỉ là thấy thi đình yết bảng, thư viện có đồng môn đứng đầu nhị giáp, mới cảm thấy mất mát nhất thời uống quá nhiều rượu.

Hai cử tử đứng ở bên kiệu thở dài:

"Nghe nói khi Kỷ sư huynh vừa mới tiến vào thư viện cũng cực kỳ khắc khổ."

"Đúng vậy, nhưng tẩu phu nhân thường xuyên đưa canh đưa nước cho Kỷ sư huynh……"

Đọc sách vất vả, học sinh thư viện ai mà không như vậy?

Khi đến ngày nghỉ, tự nhiên có thể xuống núi tìm đồ ăn ngon, nhóm phu tử thư viện cũng thực quan tâm thân thể học sinh, sẽ không làm học sinh thật sự mệt quá sức. Kiều thê của Kỷ Hạo phá lệ không giống nhau, thường xuyên tới thư viện tìm Kỷ Hạo, Kỷ Hạo nào còn có tâm tư cầu học!

Sau này Kỷ Hạo nhiều lần khảo không trúng, thiếu chút nữa ngay cả cử nhân cũng không thi đậu, Kỷ Đại nãi nãi rốt cuộc mới biết khuyên Kỷ Hạo tiến tới, Kỷ Hạo bị chiều hư, nơi nào kiên nhẫn nghe này đó, nếu Kỷ Đại nãi nãi không săn sóc, hắn liền chính mình đi tìm người săn sóc, hồng nhan tri kỷ càng ngày càng nhiều, trong mấy năm nạp bảy tám mỹ thiếp.

Liền nói thi hội năm nay, học sinh khác đều đóng gói đơn giản lên kinh, Kỷ Đại nãi nãi lo lắng Kỷ Hạo ở kinh thành lại bị hồ ly tinh nào mê hoặc, nửa đường đuổi theo.

Không nghĩ tới, nàng đuổi càng chặt, Kỷ Hạo càng phản nghịch.

Lần này có vài ngày không trở về nhà, chính là ở thanh lâu lại có thân mật mới.

Kỷ Đại nãi nãi nói phải suy xét cho thanh danh của Kỷ Hạo nên không chịu báo quan, nhưng lại ở bên đường khóc lóc kể lể chuyện nhà, đây là sợ Kỷ Hạo có thể xoay người sao?

Hai cử tử bát quái, Trình Tuệ ngồi ở trong xe ngựa nghe được rõ ràng, trăm triệu không nghĩ tới Kỷ Hạo hiện giờ biến thành như vậy.

Đương nhiên, việc này không quan hệ cùng Trình Tuệ, nàng không có lập trường đi quản.

Đả kích dù lớn, ngần ấy năm qua đi, Kỷ Hạo cũng nên sớm hoãn lại.

Kỷ Hạo sa đọa, không phải bởi vì không có thể cưới được Trình Tuệ, mà là người này vẫn luôn không hiểu chính mình muốn cái gì, không có toàn lực vì chính mình tranh thủ.

Kỷ gia muốn nối dõi tông đường, Kỷ Hạo cũng tiếp nhận.

Kỷ Đại nãi nãi đưa canh đưa nước, Kỷ Hạo cũng không có lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

Trình Tuệ ôm nhi tử, lại sờ sờ tay nhỏ của nữ nhi, phân phó xa phu tiếp tục ra khỏi thành.

Nghe xong bát quái, lọt vào tai không vào tâm, Trình Tuệ nhớ thương Đổng Kính Thu ở Sơn Đông, nhớ thương "ruộng thí nghiệm" nàng thực hiện ở Sơn Đông, mấy năm nay Đổng Kính Thu làm quan ở Sơn Đông, vị quan thái thái Trình Tuệ không thích giao tế, lại tự học sách nông nghiệp, mang theo nông dân ở địa phương trồng trọt.

—— tiểu lang nói hải ngoại có giống tốt, sản lượng một mẫu hơn ngàn cân, không biết khi nào mới có thể tìm được nha!

Lương thực sản lượng cao mà Trình Tuệ nhớ thương thẳng đến Tân Khải năm 6 mới tìm được.

Khoai lang đỏ là nhóm hải thương trộm bí mật mang ra từ Lữ Tống Quốc, Lữ Tống Quốc luôn không muốn công khai, bất luận kẻ nào đều không thể mang khoai lang đỏ xuất cảnh, một sọt khoai lang đỏ, hải thương dùng một số bạc lớn hối lộ quan viên Lữ Tống mới mang được lên thuyền.

Bởi vì triều đình tìm giống tốt ở hải ngoại, mấy năm nay người chủ động hiến dâng "giống tốt" không ít, nhưng chủ yếu là hạt giống hoa cỏ.

Hải thương tìm được khoai lang đỏ, trước tiên ở địa phương trộm trồng một quý, xác nhận có thể quen thuộc với khí hậu Đại Ngụy, mới dâng khoai lang đỏ lên.

Kỳ thật khoai lang đỏ ở Lữ Tống Quốc được gọi là "Khoai ngọt". Thứ này dễ gieo trồng, dây đằng cắm xuống đất cũng có thể sống, sản lượng cao, ăn nhiều còn thông khí, tự nhiên không cao quý.

Nhưng nguyên nhân chính là vì nó đê tiện dễ trồng, dễ sống, gặp phải nạn đói mới là bảo bối cứu mạng.

Khi dân chúng đều đói đến trình độ muốn đi gặm vỏ cây, nào còn quản khoai lang đỏ thông khí hay không?

Khoai tây còn lại là Tân Khải năm tám tìm được.

Khoai lang đỏ từ hải thương tìm được, khoai tây là Tiêu Vân Diệp ra biển tìm được.

Sản lượng khoai tây không hề thấp hơn so với khoai lang đỏ, nhưng so với khoai lang đỏ càng thích hợp làm lương thực chính hơn.

Khi khoai lang đỏ mở rộng, Tiêu Vân Đình ở Tây Bắc còn không cảm thụ được nhiều, chờ Tiêu Vân Diệp dâng khoai tây lên cho Mạnh Hoài Cẩn, Tiêu Vân Đình đều không nhịn được mắng to Tiêu Vân Phái đồng dạng cũng ra biển là phế vật.

Tiêu Vân Phái vất vả kiếm bạc: "……"

Ở trên biển dãi nắng dầm mưa, Tiêu Vân Phái từ từ ngăm đen khô gầy, rất tưởng xốc thuyền không làm nữa.

Có bản lĩnh chính mình đi đi!

Tiêu Vân Phái nhịn.

Bởi vì Tiêu Vân Đình đến nay còn chưa có đón dâu, dưới gối cũng không có con, xem bộ dáng là tính toán vĩnh viễn đều không thành gia. Tiêu Vân Đình dù cho đầu óc thông minh như thế nào, hắn còn chưa có thoát ly khỏi phạm trù phàm nhân, là người liền sẽ già, sẽ chết, phủ Nghiệp Vương cần người truyền thừa, Tiêu Vân Phái hiện tại nghe lời chịu làm như thế, chính là đang chờ tiếp nhận vương vị của Tiêu Vân Đình —— đánh không lại, còn không thông minh bằng người ta, chỉ cần đua ai sống được lâu hơn!

Tiêu Vân Đình vì sao không cưới thê, ngoại giới là có suy đoán, có người nói hắn khi làm con tin trúng ám toán, khó có thể làm đàn ông…… Loại lời nói này đương nhiên không ai dám giáp mặt nói, nhưng không ảnh hưởng tất cả mọi người loạn tưởng.

Tiêu Vân Phái biết không phải bởi vì điều này.

Tiêu Vân Đình thuần túy chính là tự luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.