Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 13: Khó giấu



Trương Chi Thanh biết Thẩm Anh xưa nay vẫn luôn nhạy bén, cho dù vừa rồi hắn không nói rõ ra, nhưng Thẩm Anh chắc cũng đã đoán được tám, chín phần mười. Nếu Mạnh Cảnh Xuân thật sự là nữ nhân, đó chính là việc hệ trọng trong triều, không chỉ Lễ bộ sẽ bị trách hỏi, mà một đám quan coi thi và chấm thi của kỳ thi mùa xuân, thậm chí ngay cả một vài quan địa phương có liên quan cũng sẽ bị liên lụy.

Nếu thật sự là như vậy thì lá gan của Mạnh Cảnh Xuân cũng quá lớn rồi! Đây chính là phạm vào tội khi quân đó!

Những chuyện này Trương Chi Thanh cũng không dám nói ra ở đây. Triều đình có rất nhiều tai mắt, một tên y quan làm trong Thái y viện như hắn không thể ăn nói lung tung. Cứ việc làm bộ như không biết, cần gì phải chọc thủng tầng giấy này làm chi đâu. Như vậy mới là tốt nhất với hắn. Nhưng không ngờ hôm nay Thẩm Anh lại hỏi đến chuyện này, chắc chắn là do trong lòng đã sinh nghi, chỉ cần một câu khẳng định của hắn nữa mà thôi. Cũng không biết Thẩm Anh sẽ xử lý thế nào.

Trương Chi Thanh cau chặt lông mày, cũng không nói thêm gì nữa, chia tay Thẩm Anh rồi vác hòm thuốc chuồn lẹ.

Còn Thẩm Anh thì làm ra vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra, đi về một hướng khác.

Trong nha môn ở bên kia tường, Mạnh Cảnh Xuân cũng đang cực kỳ đau đầu nhức óc. Độ chi chủ sự Dương đại nhân đem một rương lớn chất đầy sổ sách hàng ngày ra đặt trước mặt nàng, nói: “Sổ sách ghi chép hàng ngày từ năm ngoái đến tháng 3 năm nay đều ở đây cả.”

Theo như lời Dương chủ sự thì đống sổ sách này ghi chép về công trình thủy lợi ở U Châu năm ngoái, mỗi ngày Độ chi đều ghi chép lại, phòng thu chi bên Công bộ(1) kiểm tra và sao chép, cuối cùng nộp lên cho Kế tỉnh Hộ bộ ty xét duyệt.

(1) Công bộ: Cơ quan trông coi việ cxây dựng thành hào, cầu cống đường sá, tu sửa xây dựng......

Đến lúc này thì Mạnh Cảnh Xuân đã đại khái hiểu được là có chuyện gì xảy ra. Chắc là khi đối chiếu thì đống sổ sách trước mặt này không khớp với phần kết toán thu chi cuối năm, hoặc là không khớp với sổ sách bên kho bạc.

Nhưng Dương chủ sự lập tức dội cho nàng một chậu nước lạnh, nói: “Kế tỉnh đã kiểm tra đối chiếu, mấy ghi chép trong này không có chênh lệch gì với bên kho bạc.”

Mạnh Cảnh Xuân đơ ra, trong lòng gào thét, mấy số liệu này khớp với kho bạc không phải là quá tốt rồi sao? Còn muốn tra gì nữa? Không lẽ là ăn no rửng mỡ muốn đi hành hạ người khác sao!

Dương chủ sự lại nói: “Tuy số liệu trùng khớp, nhưng công trình thuỷ lợi U Châu thì lại có vấn đề. Vào buổi lâm triều sáng nay, có một vị quan vạch tội Công bộ, bảo là trong chuyện này có người đứng giữa kiếm lợi, lấy bạc triều đình bỏ túi riêng.”

"......"

Dáng điệu Dương chủ sự giống như đã nhìn quen mấy loại chuyện này, thản nhiên nói tiếp: “Mấy khoản mục này, càng chính xác không có sai sót gì thì càng kỳ lạ. Lúc Mạnh đại nhân thẩm hạch thì đừng có bị mấy số liệu ‘xinh đẹp’ này lừa.”

Hắn nói chuyện vô cùng khách sáo, nhưng lại làm cho Mạnh Cảnh Xuân lo ngay ngáy.

Mạnh Cảnh Xuân do dự hỏi một câu: "Hạ quan muốn hỏi một câu, hôm nay trên điện là vị đại nhân nào dâng sớ vậy?”

Vẻ mặt Dương chủ sự bình thản: "Ngự Sử đài, chỉ là giám quan bình thường mà thôi.”

“Vậy họ có chỉ mặt nói tên người bị tố cáo không?”

"Không có."

“Vậy...... bằng chứng thì sao?”

“Có mấy bức thư trao đổi làm bằng chứng, nhưng thư đó lại là do thư lại viết thay, không có cách nào nhận ra là ai.”

“Có dấu ấn tín hay không?”

"Không có."

Mạnh Cảnh Xuân âm thầm hít sâu một hơi. Đây chính là việc trọng đại phải giữ bí mật không được cho ai biết trong miệng Từ Chính Đạt đó sao? Hay cho một lão cáo già, một cáo trạng bình thường của Ngự Sử đài mà lại làm ra vẻ thần bí ghê gớm như vậy, lão có ý gì chứ? Lại thêm một đám Ngự Sử đài kia nữa, chỉ cầm mỗi một bức thư không có dấu ấn tín cũng không thể tra ra được là chữ viết của ai, vậy mà đã xem nó như chứng cớ trình lên trên, ngay cả đạo đức nghề nghiệp tối thiểu nhất cũng không có.

Dương chủ sự không biết nàng đang thầm oán gì, chỉ nói tiếp với nàng: “Song hôm nay ở trên điện, bệ hạ lại bác bỏ bản sớ đó.”

Làm tốt lắm! Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ rốt cuộc cũng có được một người không hồ đồ.

"Nhưng ——" Dương chủ sự liếc nàng một cái, "Hoàng thượng lại bí mật ra lệnh, bảo Đại Lý tự lập hồ sơ kiểm tra đối chiếu sự thật."

Đến tận lúc này, Mạnh Cảnh Xuân mới xem như sáng tỏ. Người xưa bảo lòng vua khó dò quả không sai, Hoàng thượng mới chính là vị khó đoán nhất ở đây. Khó trách vẻ mặt Từ Chính Đạt lại thấp thỏm nặng trĩu như vậy, sự tình lần này thật sự chả hay ho gì.

Hoàng thượng ngờ vực nhưng lại không muốn điều tra công khai, vậy rốt cuộc ai là người mà ông ấy hoài nghi? Ai là người mà ông ấy bảo vệ? Thật đúng là mâu thuẫn đến cực điểm.

Dương chủ sự lấy thẻ bài đeo nơi thắt lưng và chùm chìa khóa đưa cho nàng: “Việc này không quá cấp bách, Đại Lý tự cứ chậm rãi điều tra là được. Sau này khi đến thì ngươi cứ trình thẻ bài ra cho tiểu lại xem là có thể vào trong, còn chìa khóa thì cất giữ cẩn thận chút.”

Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ không tình nguyện nhận lấy, khi cầm đến chỉ cảm thấy mấy thứ này nặng trình trịch. Vụ án Hàn Chí Thanh lần trước, đến bây giờ mà vẫn còn có người nói xấu lung tung sau lưng nàng, lúc này lại phải nhận lấy một công việc vừa phí sức vừa không có kết quả gì tốt như thế này, không biết năm nay bị cái sao quỷ quái gì chiếu mệnh mà xui dữ vậy nữa. Chỉ vì 40 lượng lương bổng mỗi năm mà phải đem cả mạng ra mà làm việc!

Sau đó Dương chủ sự lại dắt nàng đi gặp mấy vị toán sư trong Hộ bộ ty, bảo là có chỗ gì không hiểu thì cứ trực tiếp tới hỏi họ là được. Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, cầm theo hộp văn kiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, từ trong rương lấy ra một quyển sổ sách, lật xem qua quýt. Mỗi một khoản chi tiêu đều được ghi chép rõ ràng, viết chính xác đến từng con số lẻ, trình bày gọn gàng ngay ngắn, quả là ‘xinh đẹp’.

Chắc người làm sổ sách này cũng là một kẻ lành nghề. Nàng quay đầu sang Dương chủ sự: “Dương đại nhân có biết là ai bên phòng thu chi của Công bộ làm không?”

Dương chủ sự liếc nhìn nàng một cái, nói: “Đằng sau quyển sổ có viết tên, tính toán thẩm hạch gì cũng có đủ cả.”

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng lật đến trang cuối cùng, quả là ở đây viết rất rõ ràng ai là người tính toán, ai là người thẩm hạch. Nàng suy ngẫm, cảm thấy cần phải đến Công bộ một chuyến mới được, liền cất sổ sách lại vào trong rương, cẩn thận khóa kỹ. Vừa mới định đứng dậy thì nghĩ đến chuyện gì đó, lại mở hộp văn kiện của mình ra, từ trong đó lấy ra một ổ khóa be bé, khóa thêm một tầng lên trên cái rương kia.

Dương chủ sự nhìn thoáng qua thấy động tác nhỏ này của nàng, không dấu vết nheo nheo con mắt. Tuổi còn nhỏ mà đã có lòng đề phòng như vậy, không biết sau này sẽ đến mức nào.

Dương chủ sự giống như biết được nàng định làm gì, gọi nàng lại, nói: “Đừng nên rêu rao chuyện này ra ngoài. Nếu muốn đến Công bộ tra hỏi, thì cứ nói là Kế tỉnh đối chiếu sổ sách năm ngoái nên có chuyện muốn hỏi, nhất định không được nói là vì muốn điều tra về chuyện tham nhũng bạc của triều đình.”

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Chuyện này ai cũng nói là đừng để lộ ra ngoài, nhưng miệng lưỡi thị phi thì ai có thể ngăn được? Chỉ cần có một người biết là sẽ có người thứ hai, thứ ba biết. Cần gì phải phí sức che che giấu giấu như vậy.

Nàng cầm theo hộp văn kiện rời khỏi Kế tỉnh, thấy dù sao chuyện này cũng không gấp, thôi thì quay về Đại Lý tự trước, xử lý xong hết mấy chuyện quan trọng hơn đã.

Đi ngang qua cửa Chính sự đường, nàng ngừng lại bước chân, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Tướng gia cũng cực kỳ đáng thương, nếu nàng đã xin ở nhờ một đêm rồi, thì cũng không thể ở nhờ không công đúng không? Ngẫm lại, nàng cũng còn chưa trả than củi và nến mượn hồi trước đâu, vậy thì mua thêm một vài thứ rồi trả cùng một lượt được không?

Như vậy thì lại giống như mình quá để ý đến hắn.

Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, xách hộp văn kiện bỏ đi.

***

Thời tiết vẫn âm u như cũ, hôm qua mưa cả đêm, nên bây giờ trên mặt đất vẫn đọng lại mấy vũng nước. Trong Chính sự đường tĩnh mịch lạnh lẽo, Thẩm Anh ở lại đến tận giờ Dậu(2) mới thu dọn đồ đạc quay về quan xá. Ngoài trời đã tối, phố Ngự vắng vẻ hiu quạnh, có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của mình. Khi đi ngang qua nhà bếp, hắn cũng lười không muốn vào, trực tiếp về phòng.

(2) Giờ Dậu = 5h – 7h tối.

Đốt đèn lên, hắn lại vô thức đến thư phòng nhìn qua một cái, cởi giày bước vào trong, thắp nến trên bàn thấp lên. Ngọn lửa mờ ảo khẽ bập bùng rồi càng lúc càng mạnh hơn, chiếu sáng mọi thứ trong phòng.

Bên dưới cái chặn giấy là một tờ giấy nhỏ, Thẩm Anh cầm lên đọc đọc, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua chồng chăn mền được xếp gọn gàng bên cạnh, vẻ mặt trầm xuống. Trong thư phòng trống trơn dường như vẫn còn thoang thoảng mùi rượu trên cơ thể của đứa nhỏ kia. Cần gì phải......

Hắn thấy có chút hoảng hốt.

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

Hắn đã ở quan xá này 11 năm cũng chưa từng gặp qua ai siêng gõ cửa nhà hắn như vậy. Hắn đứng dậy, rời khỏi thư phòng, ra ngoài mở cửa.

Mạnh Cảnh Xuân đứng tại cửa, một tay cầm hộp đựng thức ăn, một tay xách túi vải.

Thẩm Anh hỏi nàng như mọi khi: “Có chuyện gì thế?"

Trên mặt Mạnh Cảnh Xuân tràn đầy ý cười ấm áp, nhìn rất là thân thiết, đồng thời cũng mang theo một chút nịnh bợ: “Hạ quan tới trả than củi và nến."

Thẩm Anh cho nàng vào, Mạnh Cảnh Xuân để túi vải xuống đất, lại dè dặt đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, hỏi: “Tướng gia chưa ăn cơm đúng không?"

Thẩm Anh không có khẩu vị, lại thấy nàng lấy chén từ trong hộp ra, tự hỏi tự nói: "Tiểu Lục nói hôm nay chưa thấy Tướng gia đến nhà bếp, hạ quan mới nghĩ thầm, hôm nay nhà bếp nấu cháo ngon như vậy, Tướng gia không ăn thì rất là đáng tiếc, nên liền đem một phần về đây.”

Nàng bưng chén nhìn ngó bốn phía, nơi này cũng không thích hợp để ăn cơm nha, ngay cả một cái ghế cũng không có.

Thẩm Anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư nàng, vẻ mặt điềm nhiên xoay người đi vào thư phòng. Mạnh Cảnh Xuân liền cất lại chén vào trong hộp, cầm hộp vào thư phòng theo hắn. Đợi Thẩm Anh ngồi xuống, Mạnh Cảnh Xuân cũng không khách khí kéo tấm nệm êm qua, ngồi đối diện với hắn. Sau đó từ trong hộp lấy ra đũa thìa, cơm, thức ăn, chén cháo, lại thêm vài cái bình bình lọ lọ.

Mở nắm chén ra, cháo bên trong lập tức tỏa khói. Thẩm Anh cầm thìa lên, cúi đầu húp cháo. Mạnh Cảnh Xuân nhìn hắn ăn, đưa một lọ sứ trắng sang: “Lọ này chứa Toan táo nhân(3)”. Sau đó lại đưa tiếp một lọ sứ nhỏ khác: “Còn đây là bột Toan táo nhân.”

(3) Toan táo nhân: Là nhân hạt của quả táo chua đã chín già phơi khô, một vị thuốc có tác dụng dưỡng tâm, an thần, bổ âm, liễm hãn. (Editor: Thanks nàng YuYing đã góp ý nhé)

Thẩm Anh giương mắt nhìn nàng.

Mạnh Cảnh Xuân vội bổ sung: “Là đặc sản quê nhà, đặc sản quê nhà.” Nuốt dưới bọt, lại nói: “Cho Toan táo nhân này cùng với Phục thần(4) vào nước, đun lên xông người, có tác dụng an thần thoải mái, trị...... phiền muộn mất ngủ.”

(4) Phục thần: Một vị thuốc có tác dụng dưỡng tâm, an thần, lợi tiểu, trị mất ngủ, ngủ không sâu, dễ tỉnh.

Thẩm Anh tà tà nhìn nàng, đợi nàng tiếp tục nói hết.

“Bột Toan táo nhân thì tiện hơn một chút, chỉ cần hòa vào với nước ấm là được, cũng có tác dụng trị phiền muộn mất ngủ......”

Hay cho một câu muộn phiền mất ngủ, rốt cuộc tối hôm qua nàng là ngủ say thật hay là giả vờ?!

Trên mặt Thẩm Anh vẫn bình thản như cũ, giọng nói cũng nhàn nhạt: “Quê ngươi ở Giang Châu sao?”

"A? Đúng vậy."

“Ở Giang Châu cũng thu được Toan táo nhân sao? Ta lại không biết đấy.” Giọng điệu Thẩm Anh cực kỳ bình thản.

“Có chứ!” Mạnh Cảnh Xuân hơi chột dạ, nhưng vẫn không quên phản bác lại, “Chỉ là không được nhiều thôi.”

Thẩm Anh lại nói: “Lần sau mà muốn hối lộ thì không thể lại đưa đặc sản quê nhà nữa.”

Mạnh Cảnh Xuân chán nản, lão tử có ý tốt muốn tặng quà cho ngươi, vậy mà ngươi còn chê ta bủn xỉn chỉ đưa đặc sản quê nhà. Thôi, không nên so đo với người vừa khó tính lại vừa lập dị.

Thẩm Anh thủng thỉnh uống hết chén cháo rồi đột nhiên hỏi nàng: “Giang Châu ở rất xa kinh thành. Ngươi được giữ lại kinh thành làm quan, không biết bao giờ mới được về nhà, vậy cha mẹ ngươi không nhớ ngươi sao?”

Đôi mắt trong sáng của Mạnh Cảnh Xuân phút chốc ảm đạm, nhưng trong giọng lại không nghe ra được tí buồn phiền nào: “Gia mẫu mất năm kia, còn gia phụ thì đã qua đời từ lâu. Ở Giang Châu chỉ còn một người cậu bà con xa buôn bán dược liệu.”

Thẩm Anh nghe vậy thì nhất thời lại không tìm ra được lời nào để nói nữa, chỉ hỏi: “Sao lại muốn thi lấy công danh?”

Dường như Mạnh Cảnh Xuân hơi hốt hoảng một chút, nói: “Không có tiền. Hạ quan cũng phải nuôi bản thân mình chứ.”

Lý do khỉ gì vậy? Chỉ vì vậy mà giả nam trang, mạo hiểm phạm tội khi quân mất đầu cũng muốn vào kinh thi lấy công danh?! Nói bậy bạ gì đâu không.

Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần, bĩu môi: "Tướng gia không tin thì cũng chịu thôi." Nói xong thì cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén.

Chỉ một lát sau nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện chính sự, vội vàng hỏi: “Tướng gia có làm giám sát cho công trình thuỷ lợi ở U Châu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.