Mạnh Cảnh Xuân vừa nghe thấy giọng nói này, giống như gặp phải quỷ, sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra.
Trương Chi Thanh nghe thế thì ráng nhịn cười, chỉ nói: “E là người quen, chứ làm gì có kẻ nào rảnh rỗi xông bậy xông bạ vào đây được.”
Thẩm Anh bất chợt buông tay, Mạnh Cảnh Xuân giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, xoay người lại, mặt đau khổ: “Hạ quan không biết đây là phủ của Tướng gia, thật sự là xông nhầm…… xông nhầm……” Hồi trước có nghe người ta nói, nhà của Tướng gia ở gần Vạn Bồ lâu, nàng phải xui xẻo cỡ nào mới xông nhầm vào trong phủ của hắn chứ.
Mặt Thẩm Anh lại không hề có ý cười: “Vừa rồi thở hồng hộc như trâu vậy, bị ai đuổi à?”
Mạnh Cảnh Xuân nâng mắt nhìn hắn một cái, dưới ánh trăng mờ ảo thấy vẻ mặt Thẩm Anh cực kỳ nghiêm túc, không tìm ra nổi một chút vui đùa nào, Mạnh Cảnh Xuân sợ nhất là dáng vẻ này của hắn.
Vì thế nàng cúi đầu nói: “Đi tra án, bị người ta rượt……”
Thẩm Anh cau chặt mày: “Gần đây Đại Lý tự còn có vụ án kiểu này nữa cơ à? Nói nghe một chút xem.”
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu vân vê tay mình, thầm than lần này thì hỏng rồi.
Nhưng nghĩ lại, nàng còn đang bị hắn nắm cả một đống điểm yếu trong tay, vẫn nên thành thật khai báo thì tốt hơn.
Nàng liền nói: "Có một vụ án ở Vạn Bồ lâu, nên hạ quan đến đó xem một chút, không cẩn thận đánh thắng vài đồng, lại không ngờ bị người ta hiểu lầm thành gian tế nội ứng của Vạn Bồ lâu, cho nên…… bị mấy người chơi cùng đuổi đánh.”
Một bên Trương Chi Thanh xen vào nói: “Như vậy tức là Mạnh đại nhân đi đánh bạc à?”
Mạnh Cảnh Xuân vội biện bạch cho mình: “Ta đã nói với Từ thiếu khanh rồi, không tính là phạm pháp!”
Thẩm Anh nghe, thầm nghĩ xem như còn thông minh, lại hỏi: “Không cẩn thận đánh thắng vài đồng là thắng bao nhiêu?”
Mạnh Cảnh Xuân nhăn mày, móc ngân phiếu từ trong lồng ngực ra: “Để hạ quan đếm đã.”
Đếm xong đống ngân phiếu lớn lớn nhỏ nhỏ đó, mặt nàng đen sì…… lại được đến hơn một ngàn lượng. Tay nàng run run, nắm chặt lấy ngân phiếu, trả lời: "Một ngàn...... Ba trăm lượng."
Thẩm Anh thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi nói: “Chỉ vì một ngàn ba trăm lượng này mà ngươi bị rượt từ Vạn Bồ lâu đến tận đây cơ á? Dân cờ bạc toàn là mấy người không cần mạng, ngươi cũng không chịu cân nhắc suy nghĩ thiệt hơn. Dù sao cũng không phải tiền ngươi khổ cực kiếm ra, cứ quăng cho bọn họ là được.”
Mạnh Cảnh Xuân buột miệng nói ra: “Sao lại không phải là tiền khổ cực kiếm ra chứ? Hạ quan đi một chuyến đến Vạn Bồ lâu mà sợ đến mức tim cũng muốn vọt ra khỏi cổ họng rồi, tiền thắng được là của hạ quan cả!” Đầu óc nàng mơ hồ: “Còn nữa, Tướng gia chỉ biết đứng nói chuyện nên không thấy đau thắt lưng(1), một năm hạ quan chỉ nhận được có 40 lượng bạc xem như đủ sống, đương nhiên không thể nào so sánh với người có lương bổng 3600 lượng như Tướng gia!”
(1) Đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng: Ý chỉ những người không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ cho họ mà lại còn ba hoa khoác lác, đã được hưởng lợi lại còn khoe mẽ. Cũng có ý chê bai một người không biết tình hình thực tế, chỉ biết nói miệng mà không biết làm, nói như rồng leo làm như mèo mửa, tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao trong khi năng lực thực tế thì thấp. (nguồn: baike.baidu.com)
Thẩm Anh khẽ kéo khóe miệng: “Ai nói cho ngươi biết bổng lộc của ta là 3600 lượng một năm?”
Mạnh Cảnh Xuân không thể khai ra Trần Đình Phương, liền nói đại: “Người trong Lại bộ.”
Trương Chi Thanh đứng một bên mấp máy môi, trong mắt chứa đầy ý cười vụn vặt: “Trần tả tướng cũng chỉ được có 3000 lượng thôi, sao hữu tướng có thể được 3600 chứ.” (chú thích của editor: Cùng là thừa tướng nhưng hữu tướng vẫn thấp hơn tả tướng một bậc)
Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân thối thối, thầm mắng tên hỗn đản Trần Đình Phương, há mồm nói láo mà không sợ bị hóc xương sao, lần tới nhất định phải tính sổ với hắn!
Hôm nay Trương Chi Thanh tới đây vốn là để đưa cho Thẩm Anh một ít thuốc an thần, thấy trời đã muộn nên Thẩm Anh mới tiễn hắn ra cửa, không ngờ lại tóm được tên quỷ láu táu Mạnh Cảnh Xuân ngay trước cửa. Mới đầu Thẩm Anh còn sững sờ một chút, nhưng thấy bộ dạng nàng chật vật như vậy, chắc chắn không phải cố ý đến tìm hắn, mà là xông bậy xông bạ vào, cho nên mới có mấy câu hỏi kia.
Trương Chi Thanh thấy giọng Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn bị nghẹt, liền nói: “Bệnh phong hàn của Mạnh đại nhân còn chưa hết sao?”
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu đáp: "Trương thái y không cần lo lắng, thân thể của hạ quan vốn dĩ rất tốt, sẽ khỏe nhanh thôi.”
Trương Chi Thanh nghe vậy thì không nói nữa, quay sang nói với Thẩm Anh: “Cũng không còn sớm, ta đi trước đây.” Hắn ngừng một chút, lại nói: “Nhân hạt táo chua kia, ngươi cũng ăn tiếp cho hết đi.”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nói trong lòng, cái đó mình đã đưa từ đời thuở nào rồi, một bình nhỏ tí như vậy mà Tướng gia ăn mãi không xong, chẳng lẽ sợ nàng hạ độc hắn sao? Hừ, lòng dạ hẹp hòi.
Nghĩ một hồi lại chảy nước mũi, nàng lấy khăn ra lau.
Thấy Trương Chi Thanh đã rời khỏi, nàng nhớ đến một ngàn ba trăm lượng trong túi áo nàng, kích động muốn về ngủ một giấc, khom lưng đang định cáo từ, Thẩm Anh lại lạnh lùng nhìn nàng: “Đóng cửa lại, đi theo ta một chuyến."
Mạnh Cảnh Xuân không khỏi oán thầm, nhanh cho ta về nhà đi, ta cũng không phải gia đinh trong phủ ngươi, gọi thì đến đuổi thì đi, dựa vào cái gì mà bắt ta phải đi theo ngươi chứ?!
Nhưng khi nàng ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Thẩm Anh, chỉ có thể nuốt toàn bộ mấy lời oán than vào trong. Bây giờ hắn đang nắm đàng chuôi của nàng, có tác dụng hơn bất cứ lời đe dọa nào, Mạnh Cảnh Xuân chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt mà nuốt hết vào bụng, nén giận không dám than phiền gì cả.
Tiểu nhân vô sỉ! May mà nhóm sĩ tử làm quan còn chưa tôn hắn lên làm tấm gương để noi theo, chứ nếu mà biết hắn âm hiểm nhỏ mọn như vậy thì chả phải sẽ hối hận đến mức phun máu chết sao!
Dường như Thẩm Anh nhận ra nàng đang bất mãn, đi một hồi còn quay đầu lại liếc nàng một cái.
Mạnh Cảnh Xuân lại vội vàng cúi đầu xuống, cúp đuôi lẽo đẽo theo hắn vào trong.
Phủ của hắn thuộc dạng nhà cao cửa rộng, nhưng lại không phô trương, không hổ là phủ mà Hoàng thượng ban cho sủng thần, không chê vào đâu được. Nhưng Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy to quá thế này cũng không tốt, Thẩm Anh keo kiệt như vậy, đèn lồng trong phủ chỉ có loe hoe vài chiếc, dọc theo đường đi gió đêm lạnh hiu hiu thổi qua, thật sự là muốn bao nhiêu u ám thì có bấy nhiêu.
Không ngờ lương của Thẩm Anh lại chưa tới 3000 lượng một năm, thực không biết tài khoản hơn mười vạn lượng kia hắn kiếm kiểu gì, cho dù lợi tức có nhiều thì cũng không nhiều đến mức đó nha.
Nàng còn đang suy nghĩ thì Thẩm Anh đã dẫn nàng đến trước một gian phòng. Hắn dừng lại kéo cửa phòng ra, nội thất không khác mấy với thư phòng trong quan xá trước đây.
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ thầm, Tướng gia này ở quan xá lâu quá nên thành thói quen rồi, bây giờ một tòa nhà lớn mà cũng có thể bị hắn biến thành như vậy, đúng là đáng tiếc.
Trong phòng rất sạch sẽ, Mạnh Cảnh Xuân đành phải cởi giày để ngoài, cũng không dám đi sâu vào trong, chỉ đứng gần cửa, tìm chút cảm giác an toàn. Hình như đèn trong phòng đã được thắp lên từ lâu, có phần yếu ớt, Thẩm Anh bước vào gẩy gẩy tim nến, lại lấy thứ gì đó ra từ trong ngăn tủ, đưa đến trước mặt Mạnh Cảnh Xuân .
Mạnh Cảnh Xuân theo thói quen nâng tay chà mũi, lại bị Thẩm Anh phủ lên tay.
Da đầu nàng lập tức run lên, đầu óc mơ hồ.
Thẩm Anh cúi đầu nhìn nàng, thấy phía dưới lỗ mũi bị chà đến phát đỏ, nhìn như sắp lủng đến nơi. Thế này là chà bao nhiêu lần rồi không biết nữa? Cũng không biết đường đổi sang cái khăn khác tốt hơn.
Thẩm Anh đưa nàng một cái khăn sạch, giọng không nóng không lạnh: "Không cần trả, ngươi cầm xài đi."
Mạnh Cảnh Xuân duỗi tay nhận lấy, trong lòng còn rủa thầm một câu, giọng điệu như kiểu bố thí, làm như mình không mua nổi cái khăn không bằng, thật là đáng ghét.
Sau đó Thẩm Anh như làm ảo thuật, thần kỳ lấy ra một lọ thuốc mỡ, cũng đưa luôn cho nàng: “Tốt xấu gì cũng là một cô nương, dưới lỗ mũi bị chà thành cái lỗ rồi, còn không biết đường bôi ít thuốc mỡ vào.”
“Không phiền Tướng gia để ý đến cuộc sống của hạ quan, nếu không còn chuyện gì khác, hạ quan xin được cáo từ trước.”
Nàng nhận lấy mà cũng không thèm nói tiếng cảm ơn nào, khó chịu xoay người ra ngoài mang giày vào.
Trời muộn thế này mà còn đi về một mình, nàng cũng không sợ gặp phải kẻ xấu sao? Thẩm Anh nói: “Để ta sai người đưa ngươi về quan xá.”
“Hạ quan đang mặc nam trang mà, sợ gì chứ?” Nàng xỏ giày xong, đứng lên, vẫn đưa lưng về phía Thẩm Anh như trước, "Hạ quan thật sự không dám làm phiền Tướng gia."
Thẩm Anh đi theo nàng, thấy nàng vừa ra khỏi cửa liền gọi một gã sai vặt đến, bảo hắn âm thầm đi theo nàng, chờ nàng an toàn về đến quan xá mới được về.
Mạnh Cảnh Xuân cũng không phải kẻ ăn hại, sao lại không biết có người theo sau mình chứ, nhưng người kia lại không có hành động gì khác, Mạnh Cảnh Xuân cứ mặc kệ hắn. Lọ thuốc mỡ lành lạnh trong tay bị nàng truyền nhiệt vào nóng lên, nàng sợ thuốc bị tan, liền cho vào túi tay áo.
Lại bắt đầu chảy nước mũi, nàng sụt sịt, thuận tay cầm khăn lên lau, vừa mới giơ tay lên lại để xuống. Thôi, khăn này nhìn là biết đồ quý, đem ra lau mũi có phần hơi bị phí, vì thế lại cất vào trong túi tay áo, lấy chiếc khăn cũ ra lau.
Ban đầu Tướng gia nhìn cũng rất điềm đạm ôn hòa, sao từ khi biết nàng là nữ lại trở nên khó lường như vậy?
Lúc tốt lúc xấu, thực không biết hắn đang suy tính chuyện gì.
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ không thông, cảm thấy như Thẩm Anh thay đổi thành một con người khác vậy, không còn là Tướng gia mình quen biết lúc đầu nữa.
Nàng bình an về đến quan xá, người đi theo phía sau cũng lập tức bỏ đi. Mạnh Cảnh Xuân đứng trước cửa một lúc, ngắm trăng một lúc rất lâu rồi mới vào phòng.
Vốn tưởng rằng sẽ vì một ngàn ba trăm lượng tiền phi nghĩa tự nhiên rớt trúng đầu mà kích động đến không ngủ được, nhưng thật ra những suy nghĩ của nàng lại không xoay quanh một ngàn ba trăm lượng kia. Trằn trọc trăn trở hồi lâu, con vẹt kia cũng rất là yên tĩnh, chắc là do ban ngày không ngủ nên buổi tối không còn sức mà kêu gào nữa.
Mạnh Cảnh Xuân thật sự không ngủ được, đứng lên nói với con vẹt kia: “Tới đây, học một câu với ta nào, Tướng gia là người xấu."
Con vẹt không thèm để ý đến nàng.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, lại nói: “Vậy thì đổi câu khác, Tướng gia là người tốt?"
Nghĩ nghĩ rồi lại cau chặt mày, cảm thấy bản thân mình đúng là đang nói điêu. Con vẹt vẫn ngó lơ nàng.
"Tướng gia âm hiểm?" Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Tướng gia làm nhiều việc ác? Tướng gia ỷ thế hiếp người? Tướng gia tâm cơ thâm sâu?"
Đầu óc nàng vào đêm khuya không được nhanh nhạy lắm, vốn từ có phần nghèo nàn, vẹt kia chỉ nhìn nàng không thèm mở miệng.
Nàng nhận thấy mình đúng là nhàm chán, ngáp một cái xoay người lại ngủ tiếp.
Nhưng con vẹt kia lại phá lệ hô một tiếng, đầu tiên hơi khàn sau đó rõ hơn, “Tướng gia”……
Nàng nâng đầu ngó qua, vẹt kia như nhặt được báu vật, cứ "Tướng gia, Tướng gia, Tướng gia" kêu không ngừng. Mạnh Cảnh Xuân kinh ngạc, hận không thể xông lên bịt mỏ nó lại!
Vẹt lại hướng về nàng gọi thêm vài lần "Tướng gia, Tướng gia, Tướng gia", Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng bổ nhào qua, giọng hung ác: “Mau câm mỏ!”
Vẹt vẫn không ngừng, la lên càng lúc càng hăng hái.
Mạnh Cảnh Xuân gấp gáp: “Mau kêu ‘Không có ai’ đi, không thì ta sẽ ném ngươi ra ngoài!”
Vẹt coi như cũng thức thời, ngậm mỏ lại. Đến khi nàng vừa xoay người đi thì nó lại trêu tức hô lên: "Tướng gia, Tướng gia, Tướng gia......"
Mạnh Cảnh Xuân sắp bị nó chọc đến phát điên.
Đấu trí đấu dũng với vẹt cả một đêm dài, cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân phải đánh thuốc nó, bấy giờ mới đổi được một canh giờ bình an.
Nhưng chẳng bao lâu là bình minh, tiếng chuông trên chòi canh gác từ xa xa truyền tới, Mạnh Cảnh Xuân rời giường rửa mặt đi đến Đại Lý tự.
Đến giờ hạ triều, Từ Chính Đạt quay về nha môn, nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân liền gọi nàng qua.
Từ Chính Đạt nói: “Vụ Vạn Bồ lâu tra thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Mạnh Cảnh Xuân lập tức nghĩ đến một ngàn ba trăm lượng bạc kia, liền nói: “Hôm qua hạ quan đến Vạn Bồ lâu mới chỉ để nhận đường thôi, không phát hiện ra manh mối quan trọng gì.”
Từ Chính Đạt nhướng mắt: "Ngươi đánh bạc sao?"
Mạnh Cảnh Xuân ấp a ấp úng: “Vâng…… đánh bạc.”
Từ Chính Đạt chưa từng đến mấy nơi kiểu này, có hơi tò mò hỏi: “Tiền vốn cược là bao nhiêu?”
Mạnh Cảnh Xuân nhăn mày: “Ở Vạn Bồ lâu là năm mươi lượng……”
“Năm mươi lượng?” Giọng Từ Chính Đạt hơi cao lên: “Nhiều vậy!” Lỡ như thua thì không phải là lỗ chết sao!