Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 52: Kẹo mạch nha



Mùng sáu tháng tư, Hoàng thượng về trời, cả nước để tang.

Mười sáu tháng tư, tân đế đăng cơ. Mấy hạng mục công việc cho lễ đại điển đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức dâng sớ thỉnh tân đế lên ngôi, Tương vương lại nói tiên hoàng còn đang trong tang kỳ, cho nên đại điển đăng cơ bị dời lại vào hai mươi bốn tháng năm.

Tuy là như vậy, Thẩm Anh vẫn bận đến không có thời gian về phủ, ăn uống nghỉ ngơi đều ở tại Chính sự đường, mà cũng chỉ có thể ngủ rất ít. Thi thoảng Mạnh Cảnh Xuân lại mang cơm canh đến cho hắn, nhưng ngay cả mặt của hắn cũng không được gặp.

Hôm ấy, khi nàng đưa cơm canh cho Thẩm Anh, nghe thấy hai tiểu lại không có chuyện gì làm đang ngồi tán dóc.

Một tiểu lại nói: “Ngươi có biết Trần Hàn lâm không?"

“Trạng nguyên năm ngoái ấy à?”

“Chính hắn. Từ khi trong cung xảy ra chuyện đó, hắn liền bệnh không dậy nổi, cứ nằm trong phủ, không hề bước chân ra ngoài. Hôm qua ta nghe nói, vị Trần Hàn lâm xuất gia rồi.”

“Vậy chắc Tả tướng phải nóng ruột đến điên mất......"

Tiểu lại kia lại làm động tác suỵt, "Ngươi không thấy dạo này Tả tướng không đến Chính sự đường nữa à?”

Mạnh Cảnh Xuân nghe mà ngẩn người, hắn vậy mà lại muốn trốn vào cửa Phật ——

Trong lòng thật sự đã buông bỏ sao?

Nàng đứng dưới mái hiên suy nghĩ mà sửng sốt, khó khăn lắm mới có thể lấy lại tinh thần đi đưa cơm canh, không ngờ vẫn không gặp được Thẩm Anh. Tâm tình nàng không tốt, vốn dĩ không gặp được Thẩm Anh nên cứ lo lắng không biết hắn có ăn ngon ngủ yên hay không, bây giờ lại còn nghe thấy chuyện của Trần Đình Phương, càng cảm thấy đời người đúng là không ngừng thay đổi.

Nàng vội vàng rời khỏi Chính sự đường, thấy hơi nhức đầu, quyết định trở về nghỉ. Nhưng khi nàng đi ngang qua Công bộ, chợt có người gọi giật nàng lại.

Mạnh Cảnh Xuân quay đầu, thấy Bạch Tồn Lâm đuổi tới. Cũng đã rất lâu rồi nàng không gặp Bạch Tồn Lâm, hắn có vẻ ổn trọng hơn một chút, nhưng nhìn bộ dạng vẫn cứ không theo khuôn phép gì như thế.

Bạch Tồn Lâm gãi gãi ót, nói: "Mạnh hiền đệ có biết Trần hiền đệ...... sắp sửa xuất gia không?”

"Sắp sửa?"

Bạch Tồn Lâm gật gật đầu: "Hắn muốn đến Viên Giác tự, xuất gia theo Huyền Tuệ phương trượng. Huyền Tuệ tuổi tác đã cao, vốn không thu đồ đệ nữa đâu đấy. Tuy nói nhân duyên này rất khó có được, không phải ai cũng có thể cầu, nhưng người như hắn mà xuất gia thì hơi......"

Hắn không nói nốt nửa câu còn lại, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn có thể đoán được ý đáng tiếc trong đó. Nàng chỉ nói: “Nhân duyên gặp gỡ của đời người, không thể nào nói chính xác được. Có thể Bạch huynh thấy đáng tiếc, nhưng trong lòng Trần hiền đệ thì đã không còn gì vướng bận, đối với hắn mà nói, không phải là chuyện tốt hay sao?”

Bạch Tồn Lâm lại nói: “Hiện giờ hắn còn ở trong nhà, nghe nói mai là phải đi rồi. Chúng ta tốt xấu gì cũng từng cùng chung khoa thi, không đi chào một tiếng sao? Xem như là thăm bệnh cũng được. Ta đi một mình thì thật sự rất ngại, bình thường Mạnh hiền đệ có quan hệ tốt với hắn như vậy, đi cùng nhau đi.”

Mạnh Cảnh Xuân cân nhắc một lát, cắn cắn môi. Nàng còn nhớ lần cuối gặp Trần Đình Phương, bộ dáng hùng hổ doạ người của hắn thật sự như thay đổi hoàn toàn vậy. Nhưng thật ra, trong ván cờ này, suy cho cùng thì hắn mới chính là người cực kỳ không muốn thua nhất, cố chấp nhất, cũng không được vừa lòng nhất.

Cuối cùng, Mạnh Cảnh Xuân cũng đồng ý đi thăm Trần Đình Phương, không hoàn toàn vì đáng thương hắn. Tuy trước kia nàng thường hay nói nhảm trước mặt hắn, nhưng từ lúc bắt đầu nàng đã thấy được, Trần Đình Phương không hề xấu, huống chi, nói gì thì nói, Trần Đình Phương cũng là người đầu tiên nguyện ý dẫn dắt nàng kể từ khi nàng đặt chân đến kinh thành.

Từng cùng khoa, từng quen nhau, bây giờ hắn muốn rũ bỏ thế tục hồng trần, làm bạn với thanh đăng cổ phật, nàng đến chào tạm biệt cũng là lẽ phải.

Từ sau khi Bạch Tồn Lâm thất bại trong cuộc khảo sát cuối năm, cũng bất giác xa cách với Mạnh Cảnh Xuân. Lúc này hai người đi cùng nhau, hắn lại thấy lúng túng, trên cả một đoạn đường đều không có một câu tán gẫu nào.

Hai người đến Trần phủ, trước đó Mạnh Cảnh Xuân còn lo Trần Đình Phương không muốn gặp khách, nhưng sau khi gã sai vặt vào bẩm báo, lại trực tiếp dẫn bọn họ đi đến hậu viện.

Nắng xuân chiếu xuống, có một người cầm quyển sách, lười nhác ngồi ngược nắng dưới hàng liễu xanh um, thanh thản như không thuộc về nơi trần thế.

Bạch Tồn Lâm khẽ gọi hắn một tiếng, Trần Đình Phương nghe thấy, nâng đầu.

Mạnh Cảnh Xuân thấy, tuy hắn ốm hơn lúc trước, nhưng sắc mặt có vẻ khá hơn, dáng vẻ vẫn nhàn nhạt lười biếng như xưa, lại có thêm một phần không tranh với đời, tự do thoải mái như áng mây trôi.

Nàng không nói gì, Bạch Tồn Lâm hỏi: “Hiền đệ có khỏe không?”

"Đã phiền huynh lo lắng rồi.” Trần Đình Phương ung dung nói, “Ngồi đi.”

Bạch Tồn Lâm nhìn hắn ngây người, nghe vậy mới cuống quít kéo Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống ghế dưới tán liễu.

Ba người câu có câu không tán dóc, cuối cùng Bạch Tồn Lâm cảm thấy lúng túng, nghĩ là không còn gì để nói nữa, chỉ qua quýt bỏ lại một câu "Hiền đệ bảo trọng, ngu huynh xin cáo từ" rồi đứng dậy, đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Cảnh Xuân, ý là nên đi thôi.

Thật ra Mạnh Cảnh Xuân còn có chuyện muốn nói với hắn, nhưng lại không tiện mở miệng dưới tình hình này, chỉ đành từ bỏ, đứng dậy theo.

Nhưng Trần Đình Phương lại chậm rãi nói: "Mạnh huynh có thể nán lại một chút hay không?”

Bạch Tồn Lâm nghe vậy, rất biết điều xin cáo từ trước.

Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống lần nữa, nói: “Có chuyện gì sao?”

Hình như Trần Đình Phương nhớ đến những chuyện xa xưa, lại có chút thấy đáng tiếc: “Khoảng thời gian này năm trước, lúc chúng ta đi diễu hành trên phố Ngự, ngươi có còn nhớ mùi hoa khi đó không?”

Mạnh Cảnh Xuân nỗ lực nhớ lại, nhưng tất cả chỉ là một mảnh mơ hồ: “Không có ấn tượng.”

“Thật ra cũng chỉ mới một năm thôi......" Hắn cười nhạt, than nhẹ “Chuyện đời biến hóa thật nhanh.”

Mạnh Cảnh Xuân không nói gì.

“Hôm ta đến Thẩm phủ tìm ngươi nói những lời đó, bây giờ nghĩ lại, quả thật là gây nghiệt. Thật ra, cần gì phải cuốn ngươi vào chứ, chuyện này đều đã được sắp xếp hết cả rồi, ta chỉ là không chết lòng......" Hắn dừng một chút, nhìn hướng Mạnh Cảnh Xuân, "Ngươi, có thể quên đi không?"

Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay nói: "Ta là một kẻ rất cẩu thả, chả nhớ được gì.”

Trần Đình Phương biết nàng đang trấn an mình, chỉ cười nhạt, cũng không nói tiếp về chuyện này nữa.

Mạnh Cảnh Xuân lại hỏi dò: “Không biết nút thắt trong lòng hiền đệ, đã thật sự tháo gỡ được chưa?”

Trần Đình Phương không trực tiếp trả lời nàng, chỉ chậm rãi nói: "Kinh thành có một loại kẹo mạch nha mà hồi bé ta đặc biệt thích ăn. Có lần ta từ Quốc Tử Giám trở về, đã sắp đến cửa phủ rồi, nhưng lại bởi vì nhớ đến kẹo mạch nha kia, liền quay ngược trở lại để mua. Khi đó, ta mua được kẹo vào tay, cực kỳ vui vẻ, không để ý đường đi nên bị trượt chân, ngã một cú đau điếng. Kẹo mạch nha cũng từ trong bọc giấy bung ra, vung vãi đầy đất.”

“Sau đó thì sao?”

“Mùa hè, quần áo mặc cũng mỏng, nên khuỷu tay đầu gối đều bị trầy xước cả.” Hắn cười nhạt nói tiếp, “Đống kẹo mạch nha cũng bị bẩn hết, nhưng ta lại nhịn đau đứng lên, nhặt lại toàn bộ kẹo mạch nha, cất vào trong bọc giấy lần nữa, lấy từng viên ra lau sạch rồi ăn. Cuối cùng ăn nửa tháng trời mới hết.”

Mạnh Cảnh Xuân nghe, bó tay than một tiếng: “Mua thêm một bọc không được à?”

Trong ý cười của Trần Đình Phương mang theo một ít cay đắng: “Nhưng đó là kẹo mạch nha mà ta vừa mới mua được vào tay...... Lúc đó ta nghĩ, nếu không phải vì đống kẹo mạch nha này, ta cũng sẽ không bị ngã thành như thế. Trực tiếp vứt bỏ, ta thấy tiếc. Nhưng cứ lau sạch từng viên rồi ăn như thế, ta lại cảm thấy cực kỳ ủy khuất."

Mạnh Cảnh Xuân trầm mặc không nói.

Trần Đình Phương thở nhẹ ra một hơi: “Sau đó lại phát hiện ra, trong đời người có rất nhiều chuyện cũng là như thế. Có khi cảm thấy rất đau, thật muốn buông tay, nhưng dù sao cũng bị đau rồi, nếu buông tay, biến thành hai bàn tay trắng, sẽ cảm thấy không cam lòng. Mà cắn răng tiếp tục chống đỡ, thì lại khó tránh khỏi có phần ủy khuất."

Nghe hắn nói như vậy, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng nghĩ lại một vài chuyện, cũng cảm thấy đồng cảm. Nhưng nàng lại nói: "Nhưng...... Cuối cùng ngươi cũng đã ăn được kẹo mạch nha. Cho dù có ủy khuất có buồn có đau đớn, nhưng cuối cùng cũng đã —— ăn được mà.”

Trần Đình Phương hơi giật mình, cười yếu ớt tự giễu, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhành liễu mảnh mai rũ xuống mặt nước, thật lâu sau mới thở dài: "Đúng vậy, chuyện không cầu được trên đời này nhiều vô số kể, nhưng rốt cuộc ta vẫn còn có thể ăn được kẹo mạch nha."

Gió nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc buông xõa của hắn phất phới, Mạnh Cảnh Xuân nhìn mà có chút ngây người. Thiếu niên mười tám tuổi, lòng sâu đến mức này, dường như hiểu rõ mọi việc, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

“Ngày mai hiền đệ vào chùa sao?”

Trần Đình Phương nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”

Mạnh Cảnh Xuân ngây người nhìn mái tóc của hắn lần nữa.

Trần Đình Phương yếu ớt cười: "Lòng ta thật sự tĩnh lặng mà.” Hắn dần dần thu lại ý cười, đăm chiêu nhìn con chim tước đang rũ lông dưới gốc cây hợp hoan cách đó không xa: "Thế sự vô thường, phải biết quý trọng người trước mắt.”

Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây trôi lững lờ, thời tiết hôm nay đúng là rất đẹp. Nàng hít sâu một hơi, trả lời: "Ta biết."

Editor: Thích cái cách suy nghĩ của chị Mạnh. Ngta thường chỉ nhìn vào những ủy khuất của mình khi phải ăn kẹo mạch nha dính bụi. Nhưng dù gì cũng đã ăn dc, đã nếm dc vị ngọt ngào của nó, không phải sao?

***

Lần đầu tiên Thẩm Anh về phủ trong vòng nửa tháng qua, chỉ vội vội vàng vàng tắm qua một cái, liền mệt mỏi nằm ngủ, ngay cả cơm chiều cũng không ăn.

Mạnh Cảnh Xuân bưng khay, đứng ngoài cửa phòng hắn một lúc, rốt cuộc cũng không gõ cửa quấy rầy hắn, im lặng đi về.

Thẩm Thời Linh đứng xa xa nhìn, cau mày. Ở lâu trong Thẩm phủ, đương nhiên có rất nhiều chuyện có thể đoán ra đầu mối, sao nàng lại không biết giữa Thẩm Anh với Mạnh Cảnh Xuân tồn tại một loại tình cảm không thể nói rõ cơ chứ. Đôi này nếu muốn quang minh chính đại sống cùng với nhau, có thể nói là rào cản vô số. Với tình hình trước mắt này, khi nào Thẩm gia mới có người kế tục được đây?

Ngay từ đầu Thẩm Thời Linh đã không đồng ý để Thẩm Anh làm quan, xem đi, bây giờ mệt mỏi đến thế này, nửa chết nửa sống, về đến nhà mà ngay cả nửa câu cũng không nói nổi. Mạnh Cảnh Xuân cũng thật là, đứng bên ngoài lâu lắc lâu lơ, cuối cùng lại không đẩy cửa vào trong ân cần hỏi han một phen. Đâu phải vợ chồng già đâu, hai tên trẻ tuổi sức lực dồi dào mà lại ở chung như thế, có ý gì vậy?

Đêm dần dần sâu, Mạnh Cảnh Xuân thổi tắt đèn, nằm trên giường kéo tấm chăn mỏng lên, suy nghĩ một vài chuyện, mãi mà không có cách nào ngủ được.

Xung quanh an tĩnh đến phát điên, nàng trằn trọc một lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài hành lang.

Bước chân kia ngừng trước cửa phòng nàng, nàng sửng sốt, cuống quít ngồi dậy, hỏi: "Ai vậy?"

Giọng nói cực kỳ uể oải của Thẩm Anh vang lên: "Ta."

Giọng hơi nghẹn, Mạnh Cảnh Xuân không biết rốt cuộc hắn tới đây vì chuyện gì, liền vội vàng xuống giường đi mở cửa.

Chỉ thấy hắn mặc một bộ trung y lỏng lẻo mỏng manh trên người, tóc rũ rượi, mặt đầy mệt mỏi.

Mạnh Cảnh Xuân thấy bộ dạng này của hắn, hỏi: “Tướng gia sao vậy? Không phải đang ngủ sao?"

Thẩm Anh nói giọng khàn khàn: "Cho ta mượn nửa cái giường ngủ một lát."

“Gì cơ?” Mạnh Cảnh Xuân không rõ tình huống hiện tại cho lắm, “Không phải Tướng gia...... Đang ngủ ngon giấc sao?"

Trên gương mặt nửa tỉnh nửa mê của Thẩm Anh lại nổi lên một chút không kiên nhẫn, trong giọng nói mang theo ý oán hận: “Phòng kế bên...... Thật sự là quá ồn."

"A?" Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ, phòng kế bên không phải là phòng của Thẩm Thời Linh cùng Nghiêm Học Trung sao......

Quá, quá ồn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.