Mạnh Cảnh Xuân niệm tình hắn đang là bệnh nhân, cho nên cũng nhân nhượng, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Vậy thái độ thế nào mới hợp với ý của Tướng gia......"
“Đút ta ăn cơm trước."
"Ồ, không phải Tướng gia không đói vì quá đói rồi à?" Mạnh Cảnh Xuân nói rồi cúi đầu và thêm một miếng cơm vào miệng, "Với cả lúc nãy ta đút cơm cho Tướng gia, Tướng gia còn không thèm quay đầu qua, tuyên bố là không muốn ăn đấy."
Thẩm Anh như đang giận dỗi: “Lúc nãy nàng qua loa như thế, ta nuốt trôi được à?”
Mạnh Cảnh Xuân nói: “Vậy để ta ăn xong rồi đút cho Tướng gia.” Nàng nói xong lại tiếp tục vùi đầu ăn, ăn cực kỳ nhanh.
Thẩm Anh nhìn không nổi, cau mày nói: "Ăn từ từ thôi."
Nàng cấp tốc ăn xong, gác đũa xuống: "Ta sợ Tướng gia đói chết nên mới phải ăn nhanh như thế.” Nàng vừa nói vừa đứng dậy, kéo ghế dựa đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, múc một muỗng canh, cực kỳ khuôn phép đưa tới bờ môi hắn: "Tướng gia ăn canh trước đi.”
Thẩm Anh rất hưởng thụ uống một ngụm canh, lại hơi ghét bỏ nói: “Hơi mặn.”
Mạnh Cảnh Xuân liền cầm chén cơm lên, múc một thì nhỏ đưa tới: "Tướng gia ăn miếng cơm."
Thẩm Anh ăn xong, vẫn có phần không hài lòng: "Hơi khô."
Mạnh Cảnh Xuân lại rót cho hắn một chén nước.
Thẩm Anh bỗng nhiên nói: "Sợ ta đói chết mà nàng còn về muộn thế à?”
Mạnh Cảnh Xuân cũng không oán hận, chỉ nói: “Chưa làm xong việc nên cũng không có lòng dạ nào về nhà. Mà Tướng gia không tìm người khác đút cơm được à? Không muốn đói chết thì kiểu gì cũng có biện pháp."
Thẩm Anh bị nàng nói nghẹn lời, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào mới tốt, quay đầu sang chỗ khác: "Ta không thích."
Đã bao giờ nàng thấy Thẩm Anh lộ ra toàn bộ hỉ nộ ái ố trên mặt như thế này đâu, cảm thấy bất thường, lập tức duỗi tay qua, sờ lên trán hắn, lại sờ sờ trán mình, nói: “Đâu có nóng đâu ta.”
Thẩm Anh vẫn quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn nàng, lát sau lập tức đánh trống lảnh: “Haiz...... Không biết nàng có chê ta già không nữa.”
“Hở?” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, sững sờ một chút. Già? Hình như nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Huống chi năm nay hắn cũng chỉ mới hai mươi tám, diện mạo vóc dáng đều còn rất trẻ, sao có thể sinh ra ý nghĩ lo được lo mất như thế......
Mạnh Cảnh Xuân cắn môi, vươn cả hai tay ra, quay mặt hắn sang đây: “Tuy Tướng gia lớn tuổi......"
Nàng còn chưa dứt lời, Thẩm Anh đã hơi méo miệng nói: "Quả nhiên là chê ta già.”
"Nhưng mà!" Mạnh Cảnh Xuân nhìn chằm chằm hắn không tha, “Bây giờ Tướng gia không khác gì đứa con nít, ta còn đang chê Tướng gia không hiểu chuyện đây!”
Thẩm Anh bỗng nhiên nâng lên cánh tay trái vẫn buông thõng dưới bàn nãy giờ, vói qua bóp bóp mặt nàng: “Ủy khuất nàng rồi.”
Giọng nói mềm nhẹ lập tức đập vào trái tim bé nhỏ của Mạnh Cảnh Xuân, nàng hơi hơi quay đầu, ho nhẹ một tiếng: "Xem ra hôm nay Tướng gia quả thật là bị sốt rồi, phải uống thuốc thôi.”
“Không sốt.” Thẩm Anh nhìn nàng, nói: “Khiến nàng bận đến mức này, lại còn không danh không phận đi theo ta, thật sự đã ủy khuất nàng rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân nhất thời không biết đáp lại thế nào, thật lâu sau mới nói: "Không quan trọng."
"Tiểu lừa đảo."
Mạnh Cảnh Xuân rụt tay về, phồng má, không chịu phục nói: “Không phải mà.”
Thẩm Anh thân bỗng nhiên nghiêng người ra đằng trước, trực tiếp dựa vào nàng. Mạnh Cảnh Xuân ngồi thẳng người, mặc cho hắn dựa, nâng tay vỗ nhẹ lên lưng hắn. Ừ, thật muốn cứ ôm mãi thế này, nếu như thời tiết không quá nóng.
Thẩm Anh khẽ ngửi mùi mộc hương thoang thoảng trên mái tóc nàng, trong lòng càng cảm thấy buồn bã. Mạnh Cảnh Xuân lại mở miệng nói: “Hôm nay ta chạy lòng vòng bên ngoài suốt một ngày, cả người đầy mồ hôi, Tướng gia đừng chê thối.”
Thẩm Anh vẫn dựa vào, không nhúc nhích, một lát sau mới nói: “Nơi xa nhất mà nàng từng tới là nơi nào?”
Mạnh Cảnh Xuân trả lời ngay lập tức: "Giang Châu.”
“Nếu mang nàng đến một nơi càng xa hơn, nàng có muốn đi không?”
“Chỗ nào?” Mạnh Cảnh Xuân hỏi xong, lập tức nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: "Đất Sở?"
Thẩm Anh trầm mặc một chút rồi mới đáp lại một tiếng.
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm hít một hơi: "Tướng gia muốn về nhà sao?"
“Ừ......” Hình như Thẩm Anh phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, nói tiếp: “Mà ta muốn dẫn nàng cùng về xem một chút.”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ cũng tốt, chỉ là...... lúc này nói đi là đi ngay được sao? Từ đây đến đất Sở, đi về ít nhất cũng phải hơn một tháng, nếu muốn ở lại một thời gian, vậy thì không thể ít hơn hai tháng. Mà lúc này đâu phải là thời điểm có thể thoát thân......
Nàng đang cân nhắc, Thẩm Anh đã thong thả mở miệng nói: "Không cần lo lắng không đủ thời gian. Ta đang bị thương, tạm thời không lên triều, còn chuyện bên phía nàng, ta vừa mới nói với Nghiêm Học Trung rồi, xin nghỉ hai tháng cũng không sao.”
Mạnh Cảnh Xuân oán thầm, Nghiêm Học Trung người này sao có thể như thế? Một mặt trách nàng lười biếng, mặt khác lại thoải mái đồng ý cho nàng nghỉ phép, trở mặt cũng quá nhanh đi?!
"Chỉ là ——" Thẩm Anh ngồi thẳng người lên, nhìn vào mắt nàng, nói: “Nếu thế thì phải đi cực gấp, sẽ rất khổ cực."
Mạnh Cảnh Xuân nhoẻn miệng cười: “Có sao đâu, kinh thành thật buồn chán, hiếm khi được đi xa như vậy, mừng còn không kịp, chẳng lẽ còn sợ một tẹo khổ cực trên đường à?”
Thẩm Anh vỗ nhẹ lên vai nàng: “Đi nghỉ sớm đi. Nàng chỉ cần chuyển giao công việc trong Đại Lý tự, ta sẽ chuẩn bị tốt những chuyện còn lại. Hai ngày sau xuất phát.”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu thật mạnh.
Đương nhiên nàng biết, làm đến mức độ này tức là thế nào, mà e là bây giờ cả Nghiêm Học Trung Thẩm Thời Linh đều đã biết rành mạch chuyện của bọn họ rồi. Chỉ có một mình nàng ngây thơ, tưởng che mắt được một đám người mà thôi.
Quay về đất Sở cùng với Thẩm Anh, là để giải một nút thắt trong lòng hắn. Còn đối với nàng mà nói, điều này có nghĩa là bắt đầu một hành trình mới.
***
Nghiêm Học Trung đích thân tiếp nhận vụ án của Đinh Lễ quan, vài vụ án linh linh lẻ tẻ trên tay Mạnh Cảnh Xuân cơ bản cũng đã xong, nàng chỉ nói với đồng liêu là trong nhà xảy ra vài chuyện đột xuất, phải về gấp. Triều đại này vốn coi trọng đạo hiếu, đồng liêu vừa nghe thấy nàng nói thế, tưởng là cha mẹ nàng xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi nhiều nữa.
Nàng xử lý xong mọi việc trên tay, Thẩm Anh cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Đêm trước hôm xuất phát, Mạnh Cảnh Xuân lại bỗng nhiên bị Thẩm Thời Linh gọi qua.
Thẩm Thời Linh gặp riêng nàng trong phòng ngủ, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Vết thương của A Anh rất sâu, khó lắm mới tốt lên được, trên đường đi đừng để cho hắn quá mệt mỏi.”
“Ơ?” Mạnh Cảnh Xuân hơi sững sờ, ngay sau đó phản ứng kịp, lại đột nhiên nhớ đến vài chuyện không quá hay ho, mặt nhất thời đỏ lên, vội nói: "Sẽ không sẽ không."
Thẩm Thời Linh cười cười, nhưng ý cười lại nháy mắt biến mất. Nàng nói tiếp: “Quan hệ giữa cha ta với A Anh rất tế nhị, đã qua nhiều năm như thế, bây giờ gặp lại chưa chắc sẽ ầm ĩ, nhưng cũng không thể quá tự nhiên, ngươi khuyên hắn nhiều một ít cũng tốt."
Mạnh Cảnh Xuân lấy hết dũng khí hỏi: "Không biết năm đó vì sao Tướng gia rời khỏi nhà......"
Thẩm Thời Linh đáp lời: “Thật ra lý do rất đơn giản. Trước kia cha ta buôn bán, nhưng không phải là làm ăn chính đánh gì. Từ nhỏ A Anh đã được đi học, là người có cốt khí, đương nhiên cảm thấy nhục nhã, trong cơn tức giận liền bỏ nhà ra đi. Hắn đi nhiều năm như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng hỏi đến mấy chuyện trong nhà. Dù sao năm đó hắn đậu Tam Nguyên, vinh quanh vô hạn, cũng không liên quan gì đến người trong nhà nữa, hầu như cắt đứt liên lạc. Phụ thân ta rất bướng bỉnh, người khác có đưa ra quyết định ngốc nghếch gì cũng nhất định không khuyên lấy một câu. A Anh thì cố chấp, mà da mặt hắn cũng quá mỏng, đừng thấy bây giờ hắn ra vẻ như bình tĩnh không gợn sóng như thế, thật ra vẫn rất dễ ngượng như xưa. Bây giờ khó khăn lắm hắn mới có dũng khí về nhà một chuyến, công lao của ngươi không thể bỏ qua.”
Nàng dừng một chút: “Nhắc tới chuyện này, còn phải cảm ơn ngươi.”
Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay nói: "Không dám không dám...... Ta đâu có làm gì đâu......"
Thẩm Thời Linh cười nhạt: "Ngươi không cần ngại ngùng với ta. Bộ dạng bạc tình trước kia của A Anh, ta đều biết cả. Nhưng kể từ khi gặp ngươi, hắn như đã thay đổi thành một người khác vậy. Mẫu thân ta luôn lo lắng hắn sẽ cô đơn suốt đời, nếu lần này thấy ngươi về cùng hắn, nhất định là vui đến mức ngủ không được."
Mạnh Cảnh Xuân mím môi, bị nàng nói thế lại càng ngại ngùng hơn.
Giọng điệu Thẩm Thời Linh chậm dần: “Mẫu thân ta rất thích ăn hộp điểm tâm tám loại của Phù Dung lâu, khi A Anh còn chưa rời nhà, rất hay mua cho bà ăn. Sau khi A Anh bỏ đi, mẫu thân cũng không ăn nữa, sợ đau lòng.”
Đương nhiên Mạnh Cảnh Xuân nghe ra ý tứ trong câu nói của nàng, nhỏ giọng đáp: “Đến lúc đó ta sẽ mua."
Thẩm Thời Linh rất hài lòng với phản ứng của nàng, nói tiếp: "Về phần nha đầu Đại Duyệt kia...... Văn chương của ngươi tốt như vậy, hiển nhiên là đã đọc rất nhiều sách. Nha đầu kia là đồ ngốc, ngươi nói chuyện với nàng phải nói tới nơi tới chốn. Chỉ là đã rất nhiều năm Đại Duyệt không gặp A Anh, tuy sẽ không quấn hắn suốt ngày như hồi bé, nhưng chắc cũng sẽ làm phiền hắn rất nhiều. Ngươi khoan dung một chút.”
Mạnh Cảnh Xuân chỉ lo gật đầu.
Thẩm Thời Linh đứng dậy, nhìn nàng nói: “Ngươi không thể cứ mãi mặc đồ nam trang như thế này. Vác bộ dáng này đi gặp mẫu thân ta, bà ấy chắc chắn sẽ bị dọa."
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên theo.
Thẩm Thời Linh cầm một cái khay tới, nhanh chóng đánh giá nàng một phen: "Ước lượng kích thước của ngươi một chút. Trước đó có may cho ngươi hai bộ, tuy không được xem là sang quý, nhưng cũng khá xinh xắn. Ngươi thử một chút đi.”
Đã mười mấy năm Mạnh Cảnh Xuân không mặc nữ trang, nàng nhìn thoáng qua hai bộ quần áo trên khay, hít sâu một hơi rồi vươn tay nhận lấy.
“Thay ở đây luôn đi, không sao đâu.” Thẩm Thời Linh nói rồi đi về phía bàn trang điểm, “Nghe A Anh nói, hơn mười năm nay ngươi không mặc nữ trang, chắc cũng chỉ biết cột tóc đơn giản, hôm nay ta dạy ngươi một chút.”
Thẩm Thời Linh như vậy ngược lại làm cho Mạnh Cảnh Xuân có phần được sủng ái mà lo sợ. Nàng vụng về thay sang nữ trang, soi soi gương, lại thấy hơi khó chịu. Thẩm Thời Linh liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Nhìn khá vừa người. Mặc mùa này có thể hơi nóng, nhưng đất Sở không nóng như kinh thành, mặc bộ này thì vừa vặn.”
Tay áo hơi bó, cổ áo thấp thấp lộ ra một đoạn vải lót trắng ngần bên trong, thắt lưng bó chặt, càng lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, Thẩm Thời Linh tay chân nhanh nhẹn chải đầu rồi búi cho nàng một kiểu tóc phổ biến của thiếu nữ chưa chồng. Nàng hỏi: “Học được chưa?”
Hình như Mạnh Cảnh Xuân không hề hoài nghi năng lực tiếp thu của mình, tự cảm thấy đã lĩnh ngộ được, liền khẽ gật đầu. Thẩm Thời Linh nhìn khuôn mặt của nàng, nói: "Mộc mạc quá. Nhưng màu da ngươi trắng, không cần đánh thêm phấn nữa, nếu không ngược lại rất thô tục.” Thẩm Thời Linh nói xong, liền vẽ lông mày cho nàng, đánh lên một ít phấn hồng, lại mở hộp sứ nhỏ đựng son ra, dính lấy một ít rồi thoa lên môi Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân để mặc cho nàng làm, cuối cùng Thẩm Thời Linh nói: “Thế này là được rồi, mẫu thân ta sẽ rất thích cho mà xem. Đứng lên cho ta nhìn một chút.”
Mạnh Cảnh Xuân rất là biết điều đứng lên.
Thẩm Thời Linh nhìn ngực nàng: “Đừng nói là ngươi vẫn đang quấn vải bó đấy?”
Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc đỏ mặt.
Thẩm Thời Linh thở dài: “Thứ này vẫn nên quấn ít một chút thì tốt hơn.”
Mạnh Cảnh Xuân vội đáp lại. Thẩm Thời Linh nhìn thoáng qua bên ngoài: "Canh giờ không còn sớm, về nghỉ ngơi đi, sáng mai là phải đi rồi.” Nàng lại nhìn cái khay trên bàn, nói: “Bộ kia ta bảo hạ nhân xếp vào trong bao đồ của ngươi là được.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng mềm mại nói một câu "cảm ơn trưởng tỷ" rồi rất biết điều mà cáo từ.
Nàng đi đến ngoài cửa, đứng dưới mái hiên một lát. Đèn lồng đong đưa theo gió đêm, cái bóng trên đất cũng động đậy. Ửng hồng trên mặt nàng đã tan đi, nhớ đến vào lời Thẩm Thời Linh vừa nói, trong lòng mơ hồ cảm thấy áp lực.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân, liền khẽ xoay người lại. Thẩm Anh đang đi về hướng này, nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân đứng dưới mái hiên, mượn ánh đèn nhìn rõ lớp trang điểm nhè nhẹ trên mặt nàng cùng với bộ nữ trang lộ rõ eo thon, hắn lập tức ngây người.