Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 93: Cô nãi nãi



Vì thế, cả hai bên đều vội vàng sinh nở vào cùng một ngày, đều vô cùng náo nhiệt, chẳng quan tâm được gì khác.

Mạnh Cảnh Xuân sinh con gái, đương nhiên là Thẩm Anh đã nghĩ ra tên từ lâu, hắn ôm tiểu nữ nhi, mỉm cười nói: “Không bằng gọi Hồi Cam đi.” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, nghĩ một lát, cảm thấy rất tốt, hiển nhiên là không có ý kiến. Lại nghe thấy lúc này Thẩm Thời Linh cũng đang sinh con, thở dài nói: "Không biết bên phía trưởng tỷ thế nào rồi.”

Lúc này Thẩm Thời Linh cũng đã sinh được một cậu con trai, từ trên xuống dưới trong phủ đều vô cùng vui sướng. Vì đây là thai đầu, Thẩm Thời Linh phải chịu không ít đau khổ, sinh xong thì mệt đến mức không muốn nói bất cứ câu gì nữa. Nghiêm Học Trung ôm con, cực kỳ kích động đứng bên giường hỏi Thẩm Thời Linh muốn đặt tên gì. Lần này Thẩm Thời Linh lại lười, hiếm khi quẳng một chuyện trọng đại như thế cho Nghiêm Học Trung: “Chàng xem thế nào rồi lo liệu thôi.”

Thế là tên của con trai của Thẩm Thời Linh liền do Nghiêm Học Trung đặt, chỉ có một chữ "Hoán".

Nghiêm Học Trung tự giác biết mình đi ở rể, để đứa bé đi theo họ của Thẩm Thời Linh. Vì thế tiểu nhi tử liền có tên là Thẩm Hoán.

Sau đó Thẩm Thời Linh nghe nói tiểu nữ nhi nhà Thẩm Anh cũng chào đời cùng một ngày, lập tức hỏi hắn ngày sinh tháng đẻ của con bé, Thẩm Anh vội nói: "Ngươi đừng có mà làm ẩu, tiểu tử nhà các ngươi cũng họ Thẩm đó.”

Thẩm Thời Linh nói: "Nói bậy cái khỉ gì vậy? Ta chỉ muốn xem khuê nữ nhà các ngươi sinh vào canh giờ nào, dù sao cũng phải quyết định ai lớn ai nhỏ chứ?”

Thẩm Anh cảm thấy có lý, nhưng để đề phòng Thẩm Thời Linh lừa hắn, liền nói: “Ngươi cũng viết ngày sinh tháng đẻ của tiểu tử nhà ngươi ra đi, chúng ta cùng so.”

Thẩm Thời Linh tràn đầy tự tin, cầm lấy giấy bút, viết xuống, sau đó nói xong rồi, ngươi cũng mở tờ giấy của ngươi ra nhìn xem.

Hai tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ hợp lại, nhà ngươi là giờ Mùi ba khắc, nhà ta cũng là giờ Mùi ba khắc, Thẩm Anh lập tức cướp lời, nói trước một bước: “Giờ Mùi ba khắc là bà mụ thay hài tử tắm rửa xong mới ghi nhớ canh giờ, cho nên nhà chúng ta vẫn sớm hơn.”

Thẩm Thời Linh nói: "Được thôi, cứ tính là tắm rửa cần một khắc đi, vậy nhà các ngươi đẩy về phía trước một khắc, tức là giờ Mùi hai khắc. Có bản lĩnh thì sau này lúc làm mai so bát tự cũng dùng giờ Mùi hai khắc luôn đi.”

Thẩm Anh kéo lấy tờ giấy trên bàn, vo thành một cục, thản nhiên đứng lên: "Cái này ngươi không cần quản, tương lai mấy chuyện kiểu như làm mai cho cháu gái, còn chưa cần đến cô cô phải quan tâm. Cho nên Hồi Cam của chúng ta chính là tỷ tỷ.”

Thẩm Thời Linh không ngờ người này lại có thể không biết xấu hổ đến mức đó, cũng lười phải nói thêm gì với hắn, liền đi tìm Mạnh Cảnh Xuân để thương lượng. Mạnh Cảnh Xuân thì lại thật sự không quan trọng mấy chuyện này lắm, nghe Thẩm Thời Linh liên miên cằn nhằn nói tràng giang đại hải, cuối cùng nàng cũng chỉ rất công bằng mà nói một câu: “Xem mai mốt ý của bọn nhỏ thế nào thôi.”

Vì thế vấn đề khó khăn ngàn đời này, cứ thế mà tạm thời bị gác lại.

***

Đang là giữa thu, đúng lúc hài tử hai nhà tổ chức tiệc trăm ngày, vì khách khứa mời đến không khác nhau lắm, cho nên liền gom lại một chỗ. Thẩm Thời Linh ghét bỏ Thục viên quá nhỏ, ngay cả cái bàn cũng không có chỗ để bày, lại nói Thẩm Anh không phóng khoáng, liền dứt khoát mời một nhà bốn miệng bọn họ đến Thẩm trạch ở thành tây, cùng nhau tổ chức tiệc trăm ngày.

Thẩm Anh nghe vậy thì hơi bất mãn, tòa nhà này trên danh nghĩa vẫn là của ta, vậy mà ngươi ở cứ như là của mình vậy, thật đúng là không biết chừng mực. Lúc này Thẩm Thời Linh liền đập ra một đống ngân phiếu cho hắn: "Bao nhiêu tiền ta cũng mua, ngươi cái tên keo kiệt trong mắt chỉ toàn tiền này. À đúng rồi, trước mắt ngay cả lương bổng ngươi cũng không có, phải chăng trong nhà đã nghèo đến mức không có tiền mua gạo luôn rồi?”

Bên cạnh, Mạnh Cảnh Xuân nắm lấy tay A Thụ, nghe vậy cười yếu ớt nói: "Cũng tàm tạm cũng tàm tạm. Tướng gia có tiềm chất làm nghề mộc, có khi tương lai lại làm nghệ nhân, cũng sẽ không đói chết.”

Thẩm Anh thì ôm tiểu nữ nhi Hồi Cam, vươn một bàn tay ra, đang định cầm lấy ngân phiếu, Thẩm Thời Linh nói: “Không đưa khế đất mà đã muốn cầm ngân phiếu sao? Ngươi cũng quá không hiểu quy củ buôn bán rồi đấy?”

Thẩm Anh lập tức xoay người, ngồi xổm xuống nói với A Thụ: “Phong thư mà sáng nay phụ thân đưa cho con đâu rồi?”

Hiện tại A Thụ đã có thể nghe hiểu rất nhiều lời, cũng có thể nói không ít mấy câu vụn vặt lẻ tẻ, tuy hắn có chút không hài lòng về chuyện Thẩm Anh trọng nữ khinh nam, nhưng lời của phụ thân thì vẫn răm rắp nghe theo. Đôi tay nho nhỏ chui vào trong cổ áo, sờ soạng cả buổi mới lấy ra được một phong thư nhỏ vuông vắn, hai tay nâng lên đưa cho Thẩm Anh.

Thẩm Anh rất là hưởng thụ, trong chốc lát cảm thấy cực kỳ đắc ý. Xem xem, con trai ta đã có thể làm việc thỏa đáng, trong khi con trai ngươi vẫn còn đang bú sữa. Hắn đứng dậy, một tay mở phong thư kia ra, nhanh chóng lướt qua một cái, phát hiện không thích hợp, cuống quít nhét vào lại cho A Thụ, nói với Thẩm Thời Linh: “Hôm khác nói sau.”

Vì thế, đối với phong thư trên tay A Thụ, Thẩm Thời Linh trái lại cảm thấy tò mò kinh khủng. Nàng thừa dịp Thẩm Anh ôm Hồi Cam, nhanh chóng ngồi xổm xuống, xoa xoa mặt A Thụ, nhét một viên kẹo qua, lập tức đổi lại được phong thư trong tay hắn.

Nhanh chóng mở ra liếc một cái, cũng là một tờ khế đất, nhưng không phải Thẩm trạch cũng không phải Thục viên. Thẩm Thời Linh hét lớn một tiếng: “Bây giờ tiểu tử ngươi lợi hại quá à nha, thế này là muốn Kim Ốc Tàng Kiều sao? Mua một tòa nhà xa hoa như vậy! Mau mau thành thật khai báo, muốn giấu tiểu kiều kiều nào đấy?”

Thẩm Anh hấp tấp định đoạt lại, nhưng vướng Hồi Cam ôm trong ngực, vì thế lực chiến đấu của hắn cũng giảm mạnh.

Thẩm Thời Linh cầm tờ khế đất kia, đưa đến trước mặt Mạnh Cảnh Xuân: "Tiểu Mạnh, muội có biết chuyện này không?”

Mạnh Cảnh Xuân cau chặt mày, nhìn rõ nét chữ trên đó, làm bộ làm tịch nhìn Thẩm Anh, ai oán nói: “Quả nhiên thói xấu có mới nới cũ của Tướng gia là sự thực...... Chưa gì đã muốn mua nhà mới cưới dâu mới hay sao......"

Thẩm Anh gấp chết rồi, vội nói: “Làm gì có!”

Mạnh Cảnh Xuân không thể diễn tiếp được nữa, bỗng nhiên hà hà cười một trận. Nàng cầm lấy khế đất từ trong tay Thẩm Thời Linh, lại nhìn nhìn, rất là bình tĩnh nói: "Nhìn bộ dáng Tướng gia chắc là định chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi. Lo trước tính sau đến mức này, thật đúng là khiến người ta —— "

Thẩm Thời Linh cảm thấy thật nhàm chán, liếc Thẩm Anh, nói: “Ngươi đừng có xem nữ nhi như bảo bối như thế nữa, kiểu gì cũng có một ngày thành nữ nhi nô. Không chừng mai mốt Hồi Cam trưởng thành thành một đại cô nương rồi, sẽ lập tức ghét bỏ ngươi, xem đến lúc đó ngươi đi đâu mà hối hận." Nàng ngồi xổm xuống, ôm ôm A Thụ: “A Thụ à, phụ thân con không thích con rồi. Hay là con đi theo cô cô đi? Hôm nay ở trong phủ chơi với đệ đệ, không cần đi nữa.”

A Thụ lắc đầu, cực kỳ ngây thơ trả lời: "Đệ đệ vụng về, chơi không vui......" Hắn nói xong lại níu chặt lấy góc áo Mạnh Cảnh Xuân: "A Thụ có mẫu thân......"

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng bế hắn lên, vẻ mặt áy náy nói với Thẩm Thời Linh: “Con nít nói bậy, trưởng tỷ......"

Đương nhiên Thẩm Thời Linh biết là con nít nói bậy, lại xoa xoa mặt A Thụ, nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Tiệc rượu bên kia đã chuẩn bị gần xong rồi, đi ra đó trước đi.”

Nàng nói xong liền đi trước, dường như A Thụ biết mình nói sai, vùi đầu trong cổ mẫu thân, không ừ hử tiếng nào.

Mạnh Cảnh Xuân vuốt vuốt lưng hắn, xoa xoa đầu hắn, giọng ôn hòa: “Chẳng qua bây giờ đệ đệ còn chưa biết nói chuyện. Hồi trước con cũng từng như thế, sao lại có thể nói hắn vụng về chứ?”

A Thụ càng vùi đầu thấp hơn, một lúc lâu sau mới lộ ra hai con mắt, thành thành thật thật nói: "A Thụ sai, sau này không nói nữa.”

Thẩm Anh thấy vậy, nói: “Con mau mau xuống đi. Người đã lớn tồng ngồng thế rồi, sao còn không biết ngượng mà để cho mẫu thân ôm, không sợ mẫu thân mệt à?”

A Thụ sợ bị phụ thân coi thường, tuy rằng hết sức luyến tiếc, nhưng cũng chỉ đành phải giãy vài cái, ra hiệu Mạnh Cảnh Xuân thả hắn xuống dưới. Mạnh Cảnh Xuân cười nhẹ, thả hắn xuống, duỗi tay qua nắm lấy tay hắn, lại nghiêng đầu nói với Thẩm Anh: “Thằng bé mới nhỏ như vậy mà, chàng cần gì phải thế. Lần sau chàng mà còn hung dữ với thằng bé, thiếp sẽ trở mặt đấy.”

A Thụ đứng ở một bên, cực kỳ đồng ý mà gật gật đầu.

Thẩm Anh thấy tiểu gia hỏa kia tự mãn như thế, liền nghiêm mặt, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn một cái. Tiểu gia hỏa lập tức rụt rụt cổ, càng nắm chặt tay Mạnh Cảnh Xuân hơn.

Tiệc trăm ngày lần này có không ít người tới dự, Tông Đình mang hai cái khóa trường mệnh, đưa mỗi người một cái, rất là công chính.

Ngoài ra, Tông Đình còn mang rất nhiều đồ ăn tới cho A Thụ. A Thụ vô cùng thông minh, nhận lấy bao đồ, ngẩng đầu liền gọi Tông Đình “cữu công công”, khiến Tông Đình nghe mà vui như mở cờ trong bụng, lập tức khiêng tiểu gia hỏa lên vai.

Tông Đình cười nói: "A Thụ à, con gọi như vậy, e là phụ thân con càng thêm không thích con đó.”

Thẩm Anh đứng bên cạnh đen mặt, ôm Hồi Cam đi thẳng vào trong.

Đợi Nghiêm Học Trung ôm Thẩm Hoán ra, Hồi Cam nhìn nhìn tiểu tử mập mạp ở đối diện mình, vậy mà lại nghiêng thân ra đằng trước, duỗi tay qua nhéo lấy khuôn mặt kia.

Dường như Thẩm Hoán mới vừa tỉnh ngủ, hai mắt mịt mịt mờ mờ, có vẻ như rất sợ người, bị Hồi Cam bóp như vậy, khuôn mặt liền nhăn nhó chui vào trong lòng Nghiêm Học Trung.

Tông Đình đứng ngoài nhìn, nói với Mạnh Cảnh Xuân bên cạnh: “Tiểu cô nương nhà các ngươi mới thế này mà đã lợi hại, mai mốt e là con trai nhà Nghiêm đại nhân sẽ bị bắt nạt mất."

Mạnh Cảnh Xuân lẩm bẩm: “Còn không phải sao, cũng không biết tính tình giống ai nữa.” Hồi Cam mềm nhũn, bộ dáng khiến người ta yêu thích cực kỳ, ngũ quan tinh xảo, lại cực giống Mạnh Cảnh Xuân. Nhưng tính tình này, lại có vài phần bóng dáng của Thẩm Thời Linh trong đó.

Mọi người vui cười, gia đình hòa thuận vui vẻ, dường như không thể tốt hơn được nữa.

Mạnh Cảnh Xuân do dự một lúc lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Hoàng hậu nương nương còn khỏe không?”

Từ sau khi Đổng Tiêu Dật từ quan, nàng cũng chưa từng nghe thấy tin gì của Đổng Tiêu Dật. Tuy trong cung không hề có động tĩnh gì, nhưng cũng có người suy đoán, thật ra Đổng Tiêu Dật cùng với Tử Giang không ở trong cung.

Bây giờ Thẩm Anh đã không chú ý bất kỳ chuyện gì trong triều nữa, lại càng không đi tìm hiểu, vì thế nàng cũng chưa từng hỏi Thẩm Anh.

Đôi mắt hoa đào của Tông Đình hơi híp lại, tầm mắt rơi xuống cây hợp hoan trước phòng, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi vẫn còn nhớ vị cô cô kia của ngươi à, chỉ đáng tiếc lúc này chắc là Hoàng hậu nương nương không tiện xuất cung, lại càng không tiện gặp người. Bảo bối của Hoàng thượng đấy."

“Nói vậy tức là, còn ở trong cung?" Vậy mấy lời đồn trước đó đều là tin đồn vô căn cứ?

“Khoảng vài ngày trước đây, ta từng gặp nàng ấy.” Mấy lời kế tiếp của Tông Đình còn chưa kịp ra khỏi miệng, phía sau cũng đã vang lên một giọng nữ quen thuộc ——

“Sao? mấy ngày trước Tông đại nhân từng gặp ta à? Sao ta lại không nhớ được nhỉ.”

Tông Đình giật mình quay đầu lại, thấy Đổng Tiêu Dật, vội vàng định thỉnh an, lại vướng A Thụ còn đang ngồi trên vai, nhất thời có phần chân tay luống cuống.

A Thụ thấy Đổng Tiêu Dật lạ mắt, sững sờ nhìn nàng một lúc.

Đổng Tiêu Dật cũng nhìn hắn, nói: "Xuống dưới đi, cữu công công của con cũng không còn trẻ nữa, đừng để lão nhân gia mệt mỏi."

Tông Đình bị nàng nói một câu, nghẹn họng, không đáp lại được tiếng nào. Đổng Tiêu Dật cười cười, ôm lấy A Thụ: “Biết phải gọi ta là gì không?”

Mạnh Cảnh Xuân bị Đổng Tiêu Dật lặng lẽ bất ngờ đến thăm, cũng giật nảy mình. Đổng Tiêu Dật nhìn nàng, cười nói: “Bây giờ tiểu nha đầu làm mẫu thân rồi, ngay cả tiếng cô cô cũng không gọi nữa à?”

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gọi nàng một tiếng: "Cô cô."

Đổng Tiêu Dật quay lại nhìn A Thụ, nói: “Mẫu thân của con gọi ta là cô cô, con biết nên gọi ta bằng gì chưa?”

Tiểu gia hỏa ngó ngó Đổng Tiêu Dật, đột nhiên thấy có chút buồn bực. Hắn ra vẻ suy nghĩ hồi lâu, cực kỳ không đành lòng gọi tiếng này đối với một nữ nhân thoạt nhìn không hề già tí nào, thấp thỏm kêu lên một tiếng: "Cô...... Nãi nãi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.