Một ngày này, trời bỗng nhiên đổ tuyết, dần dần bao trùm toàn bộ Vô Yến Nhai, tuy nhiên màu trắng ấy lại không che dấu được đỉnh núi màu đỏ hết sức rõ ràng kia.
Thu được thiệp mời, võ lâm nhân sĩ đều đáp ứng lời mời đến dự, trong nhai để tránh có xung đột ngay từ đầu đã phân phối tốt đệ tử của Vô Ảnh Giáo tự mình ra dẫn đường lên núi, mà phụ trách dẫn đường cho đoàn người Đông Phương Diễm chính là Ảnh Nghị.
Ảnh Nghị diện vô biểu tình dẫn bọn họ xuyên qua phiến rừng rậm tràn ngập sương mù dày đặc kia, sau khi đi lên đỉnh núi, các môn phái khác nhân mã đã tề tựu đầy đủ. Đám đông nghìn nghịt kia đã cấp cho kiến trúc nguyên bản trong trẻo nhưng lạnh lẽo túc mục vài phần sinh khí.
Ảnh Nghị xoay người cung kính nói:
“Thỉnh các vị ở nơi này chờ một chút, Giáo chủ sẽ đưa Lâm công tử tiến đến đón chào ngay bây giờ.”
Khi nói đến Lâm công tử dường như còn có thâm ý khác nhìn Thẩm Vân liếc mắt một cái, nhưng thật không ngờ rằng giờ phút này Thẩm Vân lại phá lệ trầm tĩnh.
Lúc này Đông Phương Diễm đã sớm trở thành tiêu điểm của các đại môn phái, đặc biệt là Thẩm Vân còn khiến người khác càng chú ý hơn nữa.
Hôm nay Thẩm Vân mặc y phục nguyệt sắc bên ngoài khoác thêm cừu y, càng khiến cho hắn hiện ra khí chất bất phàm không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ. Nhưng mà trên dung mạo tựa như thiên tiên này, đôi mắt tựa như ảo mộng kia bên trong lại quanh quẩn một tầng sầu bi nhàn nhạt, khiến cho người ta không khỏi nghĩ muốn đem hắn ôm vào lòng hảo hảo trấn an một phen.
Thẩm Vân lẳng lặng nhìn màu sắc đỏ tươi kia mà cảm thấy hết sức chói mắt, khả biết rõ chính mình càng tới gần Lâm Phi thì càng phải bình tĩnh, nếu không sẽ liên lụy đến Đông Phương Diễm cùng Sở Lăng Phong.
Qua một hồi lâu, Ảnh Vô Song mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm cắt vừa người, khóe miệng mang theo ý cười thật sâu nắm tay một nam tử xuất hiện trước mặt mọi người, tươi cười kia khiến cho hắn nguyên bản dung mạo đã là yêu diễm động lòng người, nay lại càng thêm đẹp đến kinh tâm động phách. Này cùng một thân bạch y lãnh diễm tựa thiên tiên của Thẩm Vân hoàn toàn đối lập. Một ít đệ tử của các môn phái kiến thức nông cạn, khi nhìn thấy Thẩm Vân cùng Ảnh Vô Song ánh mắt liền không ngừng liếc qua ngó lại, đều cảm thấy chuyến đi này không tệ, thế nhưng lại có thể nhìn thấy người xinh đẹp như thế.
Mà hết thảy nảy cũng không được Thẩm Vân để ý, ánh mắt hắn sớm đã bị người phía sau Ảnh Vô Song hấp dẫn qua.
Y đồng dạng mặc hỉ phục đỏ thẫm, trên gương mặt anh tuấn mang theo ý cười thản nhiên. Tươi cười như vậy đối với Thẩm Vân là vô cùng quen thuộc, hắn thường thường có thể trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Phi mang theo tươi cười như vậy nhìn mình. Nhưng là hôm nay Lâm Phi lại mang theo tươi cười chỉ chuyên thuộc về mình hắn đứng ở bên người một nam nhân khác, thậm chí sắp trở thành thê tử của gã. Hắn như thế nào cũng không có biện pháp chịu đựng nhìn đến hết thảy, Thẩm Vân vội vàng muốn vọt đến bên người Lâm Phi hỏi y một chút rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, Đông Phương Diễm vẫn đứng ở bên cạnh Thẩm Vân lại đưa tay giữ chặt hắn, ý bảo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ. Hết thảy này đều lọt vào trong mắt Ảnh Vô Song, chỉ nghe Ảnh Vô Song mở miệng nói:
“Được các vị nể mặt đến đây tham dự hôn lễ của ta, bây giờ cũng không nhiều lời khách sáo nữa, thỉnh các vị an tọa.”
Nói xong dẫn đầu đoàn dắt Lâm Phi đi vào bên trong.
Hôm nay chỗ ngồi là dựa vào địa vị của các đại môn phái trong võ lâm mà sắp xếp. Đương nhiên, Đông Phương Diễm một hàng tự nhiên là ngồi ở thượng tọa. Thẩm Vân lẳng lặng ngồi ở một bên, rõ ràng Lâm Phi ở ngay phía trước hắn có vài bước, lại làm cho Thẩm Vân có cảm giác bọn họ lúc này cách xa ngàn trùng sơn.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu….”
“Phi!!!”
Nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên cất lên, bốn phía giang hồ nhân sĩ bắt đầu nghị luận.
“Người nọ là ai a, cũng dám ở đây hô to gọi nhỏ, này không phải công khai đối nghịch cùng với Vô Ảnh giáo sao.”
Đại đệ tử của Không Động phái nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, nghĩ kêu tên cũng phải nghĩ đến đối phương là ai a. Ta xem hắn là không muốn sống nữa.”
Đường môn Nhị đệ tử lộ ra vẻ mặt khinh miệt.
“A, kia không phải là ‘Mị Vân công tử’ trong truyền thuyết sao? Hắn không phải đã sớm biến mất ở trong giang hồ à? Như thế nào hôm nay lại xuất hiện ở đây?!”
Một vị trưởng bối kinh ngạc nói.
“……”
“……”
Ảnh Nghị tiến lên cung kính nói:
“Thẩm công tử, có chuyện gì có thể chờ đến khi Giáo chủ hoàn thành nghi lễ rồi nói sau không được sao?”
Tuy rằng là lời hỏi, nhưng ngữ khí cũng là tuyệt không cho người khác cự tuyệt.
Lâm Phi khi nghe đến tiếng nói trong trẻo ấy, từ đáy lòng đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc trào dâng, nhưng thân mình mảnh khảnh của Thẩm Vân bị Ảnh Nghị vây chặn, khiến cho Lâm Phi không nhìn được dung mạo của hắn.
Ảnh Vô Song thản nhiên mở miệng nói:
“Nghị, vô phương, ngươi lui ra.”
Sau đó quay đầu lại đối Thẩm Vân nói:
“Thẩm công tử cứ nói ra suy nghĩ của mình a.”
Dù vậy bên môi của Ảnh Vô Song mang theo ý cười lại không tới đáy mắt.
Ảnh Nghị đáp:
“Vâng.”
Liền thối lui sang một bên.
Lâm Phi rốt cuộc thấy được dung nhan thanh lệ tuyệt mỹ của Thẩm Vân, mà giờ phút này trong đôi mắt kia lại mang rất nhiều ý nghĩa gì đó mà mình không hiểu được.