“Gia Kỳ, tôi biết tôi sai, sai lắm rồi. Tôi hứa, tôi không dám quậy phá nữa, cậu đại nhân đại lượng tha cho tôi”
“Tha???” cậu nhíu mày “Tại sao tôi phải tha cho cậu? Cậu đưa ra cho tôi ba lí do “
Tôi ngẩng đầu lên trời ,cúi xuống nhìn bầy cá háu ăn kia mà mồ hôi túa ra
như mưa. Siết chặt bàn tay, nuốt nước bọt đánh ực, tôi lên tiếng
“Một : tôi không thù không oán với cậu, cậu không thể làm vậy với tôi. Hai:
tôi thực sự chỉ phá hỏng mấy thứ đó thôi mà, tôi cam kết sẽ chịu trách
nhiệm với chúng. Ba: mặc dù tôi chưa nghĩ ra nhưng ít nhất cậu phải cho
tôi một lí do, tại sao cậu định ném tôi cho lũ cá ngốc kia ăn?”
Sau vài giây im lặng, có vẻ như cậu ta không định làm vậy với tôi. Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Nghĩ là làm, tôi nhân lúc hắn đang im lặng liền chạy một mạch
Tôi chạy bán sống bán chết
Có vẻ như cậu không đuổi theo nhưng tôi cảm giác được mùi nguy hiểm cận kề
Chạy một hồi, tôi chọt nhận ra bản thân mình đang rơi vào mê cung, không tìm được lối ra
Dĩ nhiên, do kĩ thuật leo tường của tôi hơn người nên mấy bức tường bằng
cỏ này không làm khó được.Nhảy một hồi cũng bở hơi tai, tôi nhanh chóng
tìm đường thoát thân
Từ trước đến nay, tôi chưa từng đặt chân đến đây nên tình trạng của tôi lúc này không khác gì người say đi trong đêm tối
Tôi cố gắng tìm cho ra lối thoát. Cũng may, đi mãi cuối cùng cũng đến được cổng sau của biệt thự. Chẳng nghĩ nhiều, tôi leo cổng ra ngoài
Phù!
Trời xanh, mây xanh, cảnh vật bao phủ một màu xanh mơn mởn.
Có gì đó không đúng?
Trần Gia Kỳ? Tại sao cậu ta không đuổi theo? Không lẽ???
Xa xa,người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng dựa lưng vào tường, chăm
chú nhìn đồng hồ. Sau một hồi nghiềm ngẫm sự dịch chuyển của thời gian,
người đàn ông ngẩng lên, nở nụ cười gian tà
“1h54p, kĩ thuật ngày càng sa sút rồi”
Giọng nói quen thuộc ấy không ai khác chính là kẻ thiên thần đội nốt quỷ. Tôi trợn mắt nhìn hắn,không quên định dùng chiêu karate đối phó thì ôi
thôi, ý tưởng hoàn toàn bị sụp đổ.
Chưa đến mười giây, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi mơ hồ nhìn về phía hắn trong gang tấc
Tôi vô thức chìm vào trong giấc ngủ, hình như tôi nghe được giọng nói của
Gia kỳ đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cậu ta nói với người ấy là
hãy buông tha cho tôi, đừng đem tôi đi
Ừm
Tôi cũng không muốn đi đâu cả , tôi mệt mỏi rồi
Là tiếng mama đại nhân “Trần Gia kỳ, con mà không đem Tiểu Khuê trở về nhà ngay lập tức thì đừng trách”
....
Tỉnh lại, tôi đã thấy mình đang nằm trên giường của papa đại nhân.Ông nhìn
tôi một cách thấm thúy, quay sang nói với mama đại nhân của tôi
“Bà xã, em ra tay hơi tàn độc rồi. Vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ?”
Mama đại nhân đanh giọng “Anh nghĩ em không nể mặt bố mẹ nó sao? Từ xưa đến
nay, em có bao giờ hành xử tệ bạc với nó chưa? Ngay cả với Tiểu Khuê còn nhiều lần thắc mắc là tại sao em lại cưng Gia Kỳ hơn, nhưng nó làm em
quá thất vọng!!! Ông xã, có những chuyện có thể mắt nhắm mắt mở cho qua
nhưng có những chuyện ta cần phải mạnh tay cương quyết..”
Tôi “...” có chuyện gì thế nhỉ? Sao tôi lại ở đây?
Nghi hoặc nhìn mama,dấu chấm hỏi to bự chảng đặt lên đầu tôi chưa kịp làm rõ thì papa đại nhân nói rằng “Con tốt nhất im miệng lại cho ta, bằng
không mama của con làm những chuyện ta không thể tưởng tượng được đâu..”
Chẳng hiểu có chuyện gì??? Là sao ta????
Mama đại nhân nói “Tiểu Khuê, ngày mai con lập tức sang Mĩ với Thiện Vũ làm đám cưới. Còn chuyện ở Việt Nam để ta xử lí!”
Tôi “ ????????????”
....
Tôi không hề biết rằng trong lúc tôi bị Gia Kỳ lôi đi,mọi người tưởng tôi
mất tích nên mama đại nhân đã dùng máy định vị để tìm tôi.Cũng may, khi
tôi vừa ngất thì cũng là lúc mama đại nhân cho người đến đưa tôi về
Hú hồn, đám cá sấu coi như bị bỏ đói!
Ngay ngày hôm sau, tôi được đưa đến sân bay . Điều kìa lạ là không ai ra tiễn tôi ngoài papa đại nhân.
Khi tôi loa phát thanh vừa vang lên, tôi đang định kéo vali đi thì anh rể tôi liền xuất hiện
“Giang tiểu Khuê, em còn không mau tới cứu Gia Kỳ, nhanh lên!”
Chẳng hiểu sao lúc đó, trong đầu tôi không nghĩ được gì ngoài việc chào tạm biệt Thiện Vũ rồi chạy theo anh rể đi cứu Gia Kỳ
Hóa ra, mama đại nhân đã nhốt Gia Kỳ trong một căn phòng, cho người hành hạ cậu ấy bởi cậu ấy dám đối xử tệ bạc với tôi.
Trên đời này, bạn đừng bao giờ khinh thường tình mẫu tử, bởi chưa đến lúc
bộc phát thì nó chỉ là ngọn đèn dầu nhen nhói cháy nhưng gặp xăng thì nó bùng lên mạnh mẽ, nó sẵn sàng thiêu dụi mọi thứ nó đi qua
Cứ ngỡ trước kia mama đại nhân không thương tôi ,nào ngờ tôi đã nhầm ! Có phải mama tàn nhẫn không?
Hỏi: tại sao nhốt Gia Kỳ vào một căn nhà sau đó cho người đánh đập, tra tấn
Trả lời : dạy cho Gia Kỳ một bài học, đụng vào ai không đụng lại đụn phải
Giang Tiểu Khuê, đặc biệt là đụng trúng thiên hậu thế giới ngầm. Dĩ
nhiên, bao năm trong bao bọc của Hòa Nhã, Gia Kỳ có quyền được được nước làm tới nhưng biết việc Gia Kỳ ở bên một cô gái nào đó rồi Tiểu Khuê
cũng theo một tên nào đó khiến Hòa Nhã nổi giận nên Gia Kỳ không tránh
khỏi tai họa
Hỏi : vậy sao trước kia Hõa Nhã lại đồng ý cho Gia Kỳ đến với Giang Tiểu Khuê?
Trả lời: Gia Kỳ là học trò cưng của Hòa Nhã, gả con gái cho Gia Kỳ là điều hiển nhiên
Hỏi : vậy sao Thiện Vũ với Tiểu Khuê lại có hôn ước
Trả lời: ngươi có thể hỏi câu thông minh hơn được không? Hừm, có thế mà
không biết. Thực ra, Vũ và Khuê làm gì có hôn ước khỉ gió nào? Chẳng quá chuyện này là do Hoaf Nhã bày kế
Hỏi : vậy sao Hòa Nhã lại đối xử với anh Kỳ như thế?
Trả lời : làm ơn đi, bạn có thể đọc lại phần trước xong hẵng hỏi được không? Hừ, hỏi toàn câu thiếu muối như thế ai mà chịu được
..............
Tôi đến căn phòng mà Gia Kỳ bị nhốt thì???
Ủa? Gia Kỳ đâu?
Nhó xung quanh, không gì, một lát sau, tôi thấy vết mãu trên đất. Gia Kỳ, không lẽ???
“Giang Tiểu Khuê, cạu quay lại làm gì? Sao cậu không đi theo Vũ đi! “
Luồng hàn khí bủa vây căn phòng khiến tôi thấy rờn rợn, da gà chẳng mấy chốc
mà nổi lên hết. Tôi hoảng hồn nhìn cậu mà cả người run lên bần bật, tôi
nhăn nhó nhìn người nào đó với ánh mắt ngây thơ vô tội nhất hành
tinh.Mím chặt môi , tôi dơ bàn tay phải ngang tai, mắt tràn đầy hi vọng
“Gia Kỳ, tôi sai rồi!”
Cậu lạnh lùng liếc tôi “Nói, cậu sai ở đâu?”
À???? Cái này nan giải thật! Chẳng biết bản thân mình có lỗi gì nhưng cứ nhận lỗi cho xong việc.Lúc này tự dưng hỏi thế làm người ta khó nghĩ quá.
“Cái này,…à thì..à…Gia Kỳ, tôi sai rồi, tôi cực kì sai luôn, tôi đã mắc một
lỗi nghiêm trọng tớ mức rơi xuống mười tám tầng địa ngục mà không ngóc
nổi mình…Gia Kỳ, tôi sai rồi!”
Mặt cậu tái đi, có chút giận dữ
“Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu sai ở đâu? Nói!”
Ngửa mặt lên than trời, tôi mà biết tôi sai ở đâu thì tôi đâu hứng thú nói tào lao với câụ
Gia Kỳ tiến gần tôi hơn, tôi run sợ nép mình vào tường, sợ sệt nhìn vào cặp mắt lạnh lẽo của cậu
“Gia Kỳ, cậu đại nhân đại lượng tha lỗi cho tôi. Hức, mặc dù tôi không biết
tôi sai ở đâu nhưng tôi vô cùng và trân thành xin lỗi cậu. Tôi xin thề
có bóng đèn chứng giám, nếu lời xin lỗi của tôi với cậu không đủ chân
thành thì bóng đèn rơi trúng đầu tôi..”
Rầm!
Choang!
Tôi trố mắt nhìn cây đèn chùm trên trần nhà rơi xuống
OMG
Hú hồn, suýt thì rơi trúng đầu, cũng may Gia Kỳ kéo tôi nhanh, bằng không tôi toi mạng
Ông trời à, ông không nên nghe mấy lời thề của con chứ
Tôi len lén nhìn Gia Kỳ, ấp úng nói
“Gia Kỳ..chuyện….chuyện này…à,..à..đèn, đèn nhà cậu cũng một thời gian rồi,
nhất định nó cần thay, nhất định nó cần thay..ha ha ha”
Cậu trừng mắt nhìn tôi, khinh bỉ nói
“Giang Tiểu Khuê ơi là Giang Tiểu Khuê, đến bóng đèn còn phản bác lời hứa của
cậu thì cậu lấy bằng chứng gì để tôi tin tưởng cậu được”
Tôi ngơ ngác nhìn xác bóng đèn, không ngừng chửi thầm kẻ nào đã nắp bòng đèn không ra hồn, tôi vừa hứa bóng đèn đã rơi đánh rầm!
*ngửa mặt lên trời, nước mắt lưng tròng, hận tới mức không thể đập tan bóng đèn kia cho vài phát nữa cho bõ tức*
Nhìn Gia Kỳ một cái, tôi cố gắng niềm nở như chưa hề có chuyện gì sảy ra
“Gia Kỳ, bây giờ tôi phải làm gì thì cậu mới tin tôi thực lòng xin lỗi cậu”
Cậu ta tặc lưỡi một cái, nhún vai “Chịu”
Tôi căm phẫn nhìn cậu, lấy tay vò đầu “Mẹ ơi là mẹ, sao đời con lại gặp thể loại người như vậy. Ôi mẹ ơi, hừ, Trần Gia Kỳ, óc cậu làm bằng gì mà
cậu kêu chịu. Thế ngày trước đứa nào oai phong lẫm liệt vỗ ngực kêu
thông minh nhất quả đất thế mà bây giờ kêu chịu là sao????”
Mắt
cậu lóe lên tia nham hiểm, cậu nhếch mép cười “không phải là đại thiếu
gia tôi đây đầu óc ngu si như cậu mà không nghĩ gì, căn bản là tôi không thích nghĩ thôi “
Tôi lườm cậu, bớt sỉ nhục IQ của bản cô nương đi, cậu nghĩ cậu thông minh hơn Anh-Xtanh?
Tôi không hề nao núng đáp trả “Rốt cuộc cậu muốn nói gì, cậu nói toẹt cho tôi nhờ”
Cậu “Chậc, bây giờ thì bớt ngốc rồi. Này, nói cho tôi biết, tại sao đồ óc
vật thiếu suy nghĩ như cậu lại đồng ý lấy Thiện Vũ? Không nhẽ cậu bị
tường đụng trúng đầu ?”
Tôi “tôi thích thì lấy, mắc mớ đến cậu à?”
Cậu “Ồ, nhĩ nhiên là không liên quan tới tôi nhưng tim tôi bị cậu chà đạp
một cách không thương tiếc nên tôi bắt cậu đến đây để ăn vạ. Nhưng nghĩ
kĩ thì..thì vụ làm ăn này của tôi bị lỗ rồi, phải làm sao bây giờ?? Con
mixu bị cậu cạo lông, cá trong bể bị cậu sát hại, hoa lan chuông bị cậu
triệt phá, bây giờ, cậu định đền tôi kiểu gì??? Nói trước, dù mama đại
nhân nhà cậu có tiền tỉ thì cùng không đền nổi tình cảm của tôi giành
cho những thứ đó đâu..”
“Vậy, tôi phải làm sao?”
Hắn như
chỉ trực tôi nói câu này, vui vẻ nói “Tôi không cần cậu làm việc gì vĩ
đại cho cam, chỉ cần cậu không lấy Thiện Vũ, ngoan ngoãn bên tôi cả đời
là được..”
Bùng!
Mặt tôi đỏ bừng, tôi có thể hiểu đây là một lời tỏ tình của cậu không?
Trần Gia Kỳ, cậu biết không, tôi chờ câu nói của cậu rất rất lâu rồi
Tim tôi cũng vừa mới nguội này thì cậu kịp thời đổ nước sôi vào
Rốt cuộc, trong tim cậu có tôi hay không? Hay cậu chỉ là một phút bồng bột, quen với hình bóng của tôi rồi nên cảm thấy mất mát khi tôi đồng ý lấy
Thiện Vũ
Thực lòng, tôi không hẳn muốn lấy Thiện Vũ bở tôi nghĩ
rằng chỉ cần có một bờ vai vững chắc là đủ để tôi dựa dẫm cả đời, để tôi được sống vui vẻ, tự do
Có lẽ, tôi đã nghĩ cậu là một kẻ độc tài trong tình yêu và tôi là tín đồ không trung thành với tình yêu. Hai kẻ
đột biến NST như chúng ta có lẽ là sự hài hòa nhất của nhân loại
Nhưng cậu biết không, Trần Gia Kỳ?
Mỗi khi bên cậu tôi cảm thấy căng thẳng, không khí bị loãng, tôi thấy ngột thở
Xa cậu rồi tôi thấy hối hận
Tôi không e dè mà nhìn thẳng vào mắt hắn “ Không xong rồi, Trần Gia kỳ, tôi nỡ yêu cậu mất rồi”
Đến giờ phút này, tôi chính thức tuyên bố với nhân loại,: tôi tỏ tình với Trần Gia Kỳ!
.......
Phải làm sao đây? Tôi nỡ yêu cậu thật rồi?
Tôi bị điên rồi, điên rồi
Cơ thể tôi bắt đầu căng cứng, bàn tay rắn chắc của cậu ôm chặt lấy eo
tôi,cái miệng không ngoan ngoãn cắn một phát vào tai tôi. Tôi cảm nhận
được hơi thở nóng ran đang phả vào mặt, xoay người, tôi cắn vào má kẻ
nào đó mà trách mắng
“Đồ yêu nghiệt nhà cậu, tại sao lúc nào xung quanh cậu cũng có những cô gái xinh đẹp bám nhỉ?”
Đáp lại tôi là một cái gõ vào trán rõ đau. Cậu nhìn thẳng vào mắt tôi, tay
ôm lấy má tôi. Cậu cầm một tay tôi đặt lên nồng ngực cậu “Ngốc ạ, trong
tim tôi chỉ có cậu thôi. Dù đời này, kiếp này, cậu đừng mong thoát khỏi
tay tôi. Cậu có giỏi chạy theo tên nhóc Thiện Vũ sang Mĩ xem, tôi cam
đoan xới tung nước Mĩ để lôi cậu về bên tôi..”
Sống mũi tôi cay
cay, mắt đã ọng nước từ khi nào “Tên khốn nhà cậu, tại sao đã quên cậu
rồi tôi lại phải nhớ cậu một lần nữa, đồ khố, sao để tôi phải nhớ đến
cậu. Đi thì đi rồi, cậu bám trong tim tôi để làm cái gì?? Hừm, bực thật! Tất cả là tại cậu, cho nên, cuộc đời tôi cậu phải chịu trách nhiệm”
Tôi ôm chặt lấy người Gia Kỳ, lần này cậu đừng hòng thoát khỏi tay của bản cô nương