Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 16: Tôi chán ghét cái bộ mặt đeo mặt nạ này của cậu



Edit + Beta: Vịt

Lư Ninh đứng trước hóa lỏng khí, cười không nổi.

Nước trong nồi sùng sục sùng sục sôi, Lư Ninh cầm lấy hai cây đũa dài ở trong nước quấy, mì ăn liền theo hướng cậu quấy xoay tròn, tản mát ra mùi tinh dầu công nghiệp mê người.

Lư Ninh đem mì ăn liền trước mặt sau khi triệt để quấy tơi, thêm vào trong nồi hai quả trứng gà, sau đó gắp vào hai cái tô.

Quá huyền diệu rồi, không nói tới cậu mới tới đây chưa tới mấy phút đồng hồ, đã đảo khách làm chủ nấu mì cho chủ nhân ăn, liền...... loại phú nhị đại như Thích Thiên Bách, kéo cửa tủ lạnh ra cư nhiên nhét đầu tủ lạnh mì ăn liền.

Gần gũi dân tới quá mức.

Cái người bị Lư Ninh oán thầm không biết lúc nào đã đứng đằng sau cậu, Lư Ninh quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nảy sinh trao đổi ánh mắt với đối phương, lại quay mặt lại.

"Xấu hổ quá, còn ở trong nhà anh nấu cơm."

Cậu nói như vậy hoàn toàn là từ lễ phép, kỳ thực trong lòng phi thường cạn lời, có thể đặt đồ ăn ngoài ai không đặt, nhưng Thích Thiên Bách nói tiểu khu này không cho phép bên ngoài ship vào, tới lúc đó còn phải chạy quãng đường rất xa. Thích Thiên Bách chính là tàn phế cấp cao trên sinh hoạt, Lư Ninh không muốn dùng từ ngữ khách khí hơn để hình dung một người mì ăn liền cũng không biết nấu.

...... Nhưng cùng một đứa con trai của một nữ nhân hư hư thực thực bao dưỡng qua mình cùng bàn ăn cơm, cảm giác phi thường vi diệu.

Lư Ninh nhét vào trong miệng một ngụm mì sợi, cân nhắc làm sao mở miệng cho phải: "Giữa chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn, hoặc là nói là hiểu lầm, bất quá tôi vẫn là muốn cám ơn anh kịp thời chạy tới cứu tôi ra ngoài."

Thích Thiên Bách liếc liếc cậu, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Bọn họ lúc ăn cơm cách tới đủ gần, Lư Ninh có thể thấy rõ toàn bộ hắn. Không thể không thừa nhận, người này lớn lên rất tuấn tú, ngũ quan cường tráng, đường cong rõ ràng, trên người hắn có một loại khí chất đặc biệt, nói không ra là cái gì, tóm lại không giống người bình thường.

Hắn khả năng chính là chúng tiểu cô nương thường nói, hormone hành tẩu (*).

((*) hiểu nôm na là men lỳ, rất có mị lực)

Lư Ninh để đũa xuống, thở dài: "Bất kể anh có tin hay không, có một điểm tôi phải làm sáng tỏ. Tôi là bị bắt cóc tới chỗ kia, về phần Thích tiên sinh tại sao bắt cóc tôi, tôi cũng không rõ ràng, tôi không phải người có tiền, gã dùng súng chỉa vào người tôi, ép tôi ký thỏa thuận. Thỏa thuận này trái với ý nguyện cá nhân tôi, anh không làm trở ngại tôi...... ngược lại chính là đúng lúc."

Lư Ninh đã nhận thấy được mâu thuẫn giữa Thích Thiên Bách và vị Thích tiên sinh kia, cậu cảm thấy nói ra chuyện này khá tốt. Cho dù là họ Thích, hay là "Lâm Tố Chi" chưa từng gặp mặt trong truyền thuyết, Lư Ninh cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn họ, đây nói không chừng sẽ là cơ hội.

Thích Thiên Bách không có phản ứng đặc biệt gì, sau khi cúi đầu ăn vài miếng mì, mới ngẩng đầu hướng cậu ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch miệng — địch ý phi thường rõ ràng.

Cái này trong dự liệu của Lư Ninh, dù sao hắn hiện tại đối chọi với người có thân phận hiềm nghi là "Tiểu bạch kiểm" mẹ hắn bao dưỡng, từ nội dung vị Thích tiên sinh kia để lộ ra có thể thấy được, Ninh Kinh Hồng thậm chí tùy thời có thể chính thức trở thành bố dượng của Thích Thiên Bách, đối với một người như vậy là rất bực mình.

Lư Ninh không muốn tiếp tục miễn cưỡng, cúi đầu ăn mì. Lúc cậu cho rằng Thích Thiên Bách sẽ không nói chuyện với mình, đối phương lại đột nhiên nói: "Cậu không muốn ký thỏa thuận với ông ta, chính là rất hưởng thụ cuộc sống được bao dưỡng nhỉ."

"Đương nhiên không phải, tôi đã cường điệu với Thích tiên sinh rất nhiều lần, tôi với Lâm phu nhân chỉ có quan hệ thương nghiệp, có lẽ anh có thể gọi là money talk, cái gọi là bao dưỡng trong miệng các anh lại hoàn toàn không phải."

Lư Ninh trên sự kiện này xác định cắn chết không thừa nhận, Lâm Tố Chi cũng sẽ không ngu tới mức nói với con mình bao dưỡng tiểu bạch kiểm, bản thân Ninh Kinh Hồng không mở miệng, còn không phải tùy cậu nói như thế nào.

Cậu chỉ là người qua đường vô tội đội nồi, ai thích đối chọi với ai, tóm lại cậu không đối.

Người bình thường lúc bị chỉ trích mình là bị bao dưỡng hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ lộ ra vẻ bối rối hoặc chột dạ, Lư Ninh không giống, bởi vì không chưa làm qua chuyện này, cho nên lẽ thẳng khí hùng, bị hỏi mặt cũng không đổi sắc.

Đương nhiên, cũng liên quan với da mặt cậu đủ dày.

Thích Thiên Bách nhìn phản ứng của cậu ở trong mắt, trong tay không có chứng cớ, hoài nghi đối với Lư Ninh có một tia dao động, "Nếu như cậu không phải bị bao dưỡng, người kia sao sẽ tìm tới trên đầu cậu?"

Lư Ninh cười cười với hắn: "Ngài nếu muốn uy hiếp một người, sẽ lựa chọn hạ thủ kiểu gì?"

"......"

"Tôi là nơi khác tới Hạng thành làm việc, không có bối cảnh cũng không có tài lực...... Đúng rồi vị Thích tiên sinh kia đối với bối cảnh gia đình tôi hẳn là điều tra qua, quê tôi có một người mẹ bệnh nặng, cần dùng tiền gấp. Anh vừa nãy cũng nhìn thấy trên tờ hiệp nghị viết chính là cái gì, làm loại chuyện này đương nhiên sẽ lựa chọn loại người tôi đây.

Thích Thiên Bách không biết có phải tin một phen lời nửa thật nửa giả của Lư Ninh hay không, cũng không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa, cầm chén mì trước mặt ăn sạch sẽ: "Cậu không cần gấp gáp giải thích, tôi không giống ông ta, cho dù cậu thật sự bị bao dưỡng, tôi cũng sẽ không thương hại cậu."

Đối phương nhếch nhếch mép, lộ ra hai cái răng nhanh sắc nhọn: "Tôi chưa bao giờ làm chuyện trái pháp luật."

Lư Ninh cảm thấy hắn có lời chưa nói hết, quả nhiên Thích Thiên Bách nói tiếp: "Nhưng nếu như cậu dám gạt tôi, tôi có cách xử lý không trái pháp luật, làm cho cậu trải qua không thoải mái."

Thích Thiên Bách chợt từ chỗ ngồi đứng lên, lướt qua cái bàn một cái bóp cằm Lư Ninh, ngón cái và ngón trỏ niết hai má cậu, chen vào lõm xuống thật sâu: "Nói láo tinh, tôi có thể bởi vì cậu còn nhỏ tuổi tha thứ cậu một lần, tiếp tục nói hưu nói vượn tôi không tha cho cậu nữa."

Thích Thiên Bách dựa tới quá gần, lúc nói chuyện hơi thở đều phun trên mặt cậu, Lư Ninh cũng không thích bị người nhìn xuống như vậy, phải nói, bởi vì nguyên nhân chiều cao, trước kia chỉ có cậu nhìn xuống người khác.

Lư Ninh bắt được tay Thích Thiên Bách dùng sức gỡ xuống, người sau đầu ngón tay lại giống như kìm sắt gắt gao bấm trên khuôn mặt cậu, Lư Ninh căn bản cạy không động. Cậu có chút tức đến nổ phổi: "Buông ra! Anh có chứng cớ gì nói tôi nói láo!"

"Chứng cớ? Không cần, trực giác của tôi chính là chứng cớ."

Thích Thiên Bách mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt cao quý lãnh diễm, lời nói ra lại giống như đùa giỡn lưu manh: "Hoặc là cậu có thể chứng minh mình bán không phải là phía trước, là mông, vậy tôi liền tin."

Lư Ninh sửng sốt một chút, ngay sau đó bị một loại cảm xúc dị thường phẫn nộ tràn ngập lồng ngực. Lư Ninh không phải đồng tính luyến, nói chính xác hơn, cậu còn chưa xác nhận qua mình rốt cuộc có thể yêu ai hay không, bất kỳ nam nhân nào bị nói "Bán mông" đều sẽ không cao hứng.

"Câm miệng!"

Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, đột nhiên cười ra tiếng, sau đó từ từ buông lỏng tay bóp Lư Ninh, ngón cái ở trên mặt cậu nhẹ nhàng hoạt động: "Cậu rốt cục lộ ra bộ mặt thật, từ lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy cậu rất kỳ quái, trên này giống như đeo mặt nạ vậy. Hiện tại mới phát hiện, so với nụ cười giả kia của cậu, vẫn là khuôn mặt tức giận làm cho người ta cảm thấy thoải mái."

Lư Ninh bị hắn sờ tới cả người nổi da gà, cũng có chút khẩn trương, chỉ có cậu hiểu rõ Thích Thiên Bách nói là cái gì — Lư Ninh bình thường làm quan hệ xã hội, đối với người ôn nhu, cũng rất thân sĩ, nhưng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, cậu theo thói quen trong ngoài không đồng nhất, nhưng lần đầu tiên bị người nhìn ra......

Lư Ninh tức giận mà túm lấy cổ tay hắn, lặp lại nói: "Buông tôi ra."

Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rốt cục giống như hài lòng buông tay ra, hắn không có tiếp tục lặp lại bất kỳ cảnh cáo nào, ánh mắt ngoan lệ đủ làm người ta kinh hồn táng đảm.

Lư Ninh chỉnh là một chút cổ áo mình ngồi thẳng thân thể, sau đó khẽ rũ mắt xuống: "Phải nói tôi cũng nói rồi, anh thích tin thì tin, không tin thì thôi."

Thích Thiên Bách đột nhiên trở nên rất dễ nói chuyện: "Tiếp tục."

"Tôi nói nhiều như vậy, anh lại cái gì cũng không nói với tôi, không quá công bằng đi. Anh rốt cuộc là làm sao tìm được tới đó?"

Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu, tay duỗi tới dưới bàn sờ, Lư Ninh mỉm cười hỏi: "Anh muốn làm gì."

Lư Ninh nghi ngờ một chút, lấy di động ra, điện thoại cậu không có khóa, sau khi trượt mở khóa chính là giao diện tin nhắn, bên trên rõ ràng là một tin nhắn — Cứu mạng, tôi bị bắt cóc, nhanh báo cảnh sát chút.

Cái này vậy mà là cậu tự mình gửi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.