**** Huhuu chương này dài khiếp, dài gấp 4 bình thường T.T
Lư Ninh chỉ nhìn chằm chằm cửa cổng, hồi lâu không có làm ra phản ứng, người ngoài cửa nhưng chờ không kịp, cửa cổng bị đập tới một trận chấn động, mẹ Ninh ở trong phòng nghe được tiếng động, nghi ngờ cách cửa sổ hỏi: "Kinh Hồng, là ai đấy?"
"Tiểu Tước! Tiểu Tước ở nhà sao? Mở cửa, ta là ông ba của cháu."
Lư Ninh đặt xuống bộ đồ ăn đã rửa được một nửa, vẫy tay hai cái: "Là ông ba, không sao đâu, con ra ngoài xem xem."
Nụ cười trên mặt cậu có chút không nhịn được, cái tên Tiểu Tước này thật sự rất khó nghe, nhìn biểu hiện lúc trước của mẹ Ninh, cậu đoán có lẽ Ninh Kinh Hồng cũng kháng cự cái tên này, lúc này mới làm cho bà sửa miệng.
Lư Ninh mở cửa, nhìn thấy "Ông ba" câu nói đầu tiên là: "Ông ba, gọi cháu là Kinh Hồng đi, cháu đều lớn như vậy rồi, gọi nhũ danh quá xấu hổ."
Người tới chính là người ban ngày đánh xe, Lư Ninh cười với ông một cái, kéo cổng ra, hướng trong sân mở tay: "Ông tìm cháu có việc? Mau vào nói chuyện."
Ông ba có lẽ đối với cách nói chuyện như vậy của Lư Ninh rất không thích ứng, cười tới có chút mất tự nhiên, lại lắc đầu cự tuyệt: "Không vào, không phải ta tìm cháu, là có người tìm cháu."
Lư Ninh sinh lòng nghi ngờ — Cậu hôm nay vừa trở lại huyện Duy, người gặp qua ngoại trừ trên đường gặp "Ông ba", cũng chỉ có mẹ Ninh, còn có ai biết cậu về?
Cậu theo bản năng nhìn về phía sau ông ba, nơi đó quả nhiên đứng một người, trời đã đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy phác họa của đối phương.
Là nam.
Lư Ninh nhìn người nọ, ngoài miệng lại hỏi ông ba: "Tìm cháu?"
Ông ba gật gật đầu, sau đó ghé sát vào cậu nhỏ giọng nói: "Thằng nhóc cháu lăn lộn không tệ a, quen biết đều là người có tiền, người ta là xe hơi tới."
Lư Ninh càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, hóa ra ông ba còn không biết người này? Vậy sẽ là ai tìm tới cửa?
Trong đầu Lư Ninh có rất nhiều nghi ngờ, nụ cười trên mặt lại vô cùng ôn hòa, cậu ngoắc tay liên tục với người ngoài cửa: "Mau vào, đừng đứng ở cửa nói chuyện a, đi vào đi vào." Người trong thôn không phải đều nói trước cửa của quả phụ thị phi cỡ nào, hai đại nam nhân ở cửa nhà cậu nói chuyện bao lúng túng.
"Thật sự không vào!"
Ông ba nói liên tục mình chỉ là dẫn đường, Lư Ninh tiếp tục mời ông, ông ngược lại lui mấy bước. Ông ba có lẽ thật không biết cự tuyệt thế nào, đột nhiên vỗ đùi, nói: "Bà ngoại cháu nấu cơm, ta phải mau về."
"Ôi chao......"
Ông ba không để ý tới lời mời ở lại của Lư Ninh, chỉ để lại một bóng lưng vội vã đi xa, người đứng trong bóng tối lúc này đột nhiên đi về phía trước hai bước, thân hình hắn dần dần hiện rõ ra.
Vóc người không tệ.
Hắn lại đi về phía trước, ánh đèn từ cổng xuyên qua chiếu sáng mặt người nọ.
"Thích thiếu gia?"
Lư Ninh thấy rõ khuôn mặt đối phương, nhất thời cảm thấy kinh ngạc chút, cậu nhịn không được toát ra ý nghĩ ly kỳ cổ quái — Vị đại thiếu gia này sẽ không phải đuổi theo quần áo của mình đuổi tới đây chứ? Món đồ Zegna kia cậu còn chưa kịp giặt cơ...... Tha thứ cậu tầm mắt thiển cận, cái áo đó là áo thun dệt kim, ai biết có phải chất liệu cần giặt hay không, ném vào máy giặt giặt hỏng làm sao đây.
"Anh...... Có gì muốn làm?"
Thích Thiên Bách đi tới trước mặt Lư Ninh, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu không nói chuyện. Lư Ninh hướng trong sân nhìn một cái, sau đó kéo cửa ra thấp giọng nói: "Trước vào đây đã."
Mẹ Ninh khẳng định cũng nghe thấy một ít tiếng vang, chỉ bất quá bà không ra ngoài, cách cửa sổ hỏi Lư Ninh: "Kinh Hồng, là ai tới?"
Thích Thiên Bách nghe được tiếng động còn hướng trong nhà nhìn một cái, Lư Ninh xem không hiểu biểu tình trên mặt anh. Cậu muốn trước trấn an mẹ Ninh, bèn đáp lại: "Là bạn con tới. Không sao đâu, mẹ, mẹ không cần để ý."
Trong khoảng thời gian vừa mới chung đụng, Lư Ninh đã cảm giác được, mẹ Ninh người này rất không có chủ kiến, là một tiểu nữ nhân mười phần, bà trước kia có lẽ cũng muốn dựa vào Ninh Kinh Hồng, nhưng Ninh Kinh Hồng rất giống bà, tính cách cũng khá nhu nhược hướng nội, cũng không thể trở thành chỗ dựa của mẹ. Bây giờ Lư Ninh bảo bà không cần để ý tới bạn mình, mẹ Ninh thế nhưng thật sự không hỏi nữa, ngay cả phòng cũng không ra ngoài.
Lư Ninh ở dưới vòi nước rửa sạch dầu mỡ trên tay, tiện tay chỉ bàn ghế đặt góc tường nói: "Ngồi đi."
Thích Thiên Bách không động đậy, cứ đứng đó, toàn bộ quá trình đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, tâm tư Lư Ninh cũng không ngừng chuyển, cậu suy nghĩ vô số loại khả năng, nghĩ không ra nguyên nhân Thích Thiên Bách đuổi tới nơi này tìm cậu.
Lư Ninh rửa xong tay, đột nhiên cười một tiếng: "Thích thiếu gia, anh có biết đột nhiên tới nhà người khác như anh, lại không nói tiếng nào đứng hồi lâu, là sẽ bị đánh hay không."
Cậu xoay người nhìn về phía Thích Thiên Bách: "Rốt cuộc là chuyện gì làm cho anh huy động nhân lực chạy tới loại thâm sơn cùng cốc này đuổi theo tôi?"
Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu tỉ mỉ kỹ càng, giống như đang xác nhận cái gì, hồi lâu sau, anh rốt cục hừ một tiếng.
"Tôi tới tìm người, dẫn đường hình như dẫn tôi lộn chỗ rồi."
Anh nói xong lại hỏi: "Cậu ở đây?"
"Như anh thấy đấy."
"Sao lại đột nhiên về?"
Lư Ninh liếc anh một cái, tiếp tục trở lại chỗ vòi nước rửa xong sạch sẽ bộ đồ ăn, lúc Thích Thiên Bách cho rằng cậu không trả lời, Lư Ninh mới nói: "Mẹ tôi bị bệnh, đã nói với bà chủ xin nghỉ vài ngày về bồi bà ấy khám bác sĩ."
Chân mày Thích Thiên Bách rốt cục thả lỏng chút, trong lòng cũng không biết là tiếc nuối hay là thở phào nhẹ nhõm, anh lấy ghế bên tường tới, ở trong sân ngồi xuống.
Lư Ninh thu dọn đồ xong, lại thuận miệng hỏi: "Nói đi, anh tìm ai làm sao tìm tới tận nhà tôi?"
"Tôi trên đường gặp được người kia, hỏi ông ấy gần đây có người lạ vào thôn hay không, ông ấy dẫn tôi tới đây."
Lư Ninh ngạc nhiên nói: "Người lạ cái huyện này? Không phải anh? Tôi lớn lên ở đây, sao có thể xem như người lạ."
Thích Thiên Bách cau mày: "Người kia bảo hôm nay vào thôn chỉ có cậu."
"Vậy tôi cũng không phải người lạ."
Thích Thiên Bách không nói chuyện, Lư Ninh liền phối hợp lẩm bẩm một câu: "Người nào a tới đây tìm......"
Lẩm bẩm xong, đột nhiên nhớ tới ở cửa "Ánh trăng" gặp mặt 2 lần, Thích Thiên Bách dẫn theo một nhóm người, sau đó còn cùng hai ba đại hán vạm vỡ xảy ra xung đột tứ chi, anh ta chả lẽ có thân phân đặc thù gì?
Biểu tình Lư Ninh trở nên nghiêm túc chút, cậu hạ giọng nói: "Chả lẽ...... Anh tới bắt tội phạm truy nã?"
Biểu tình Thích Thiên Bách phức tạp mà lắc lắc đầu, Lư Ninh thấy anh muốn nói lại thôi, vội vàng cắt đứt: "Thôi vậy thôi vậy, tôi không hỏi nữa, anh cũng không cần nói với tôi." Có câu nói biết được càng nhiều, sống được càng ngắn, cậu cũng không muốn bởi vì mấy chuyện không liên quan đến mình chọc phải phiền toái.
Thích Thiên Bách cũng như không có việc gì lướt qua cái đề tài này, anh trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Xung quanh đây có khách sạn không?"
"Tôi đang muốn nói với anh chuyện này, huyện Duy nhưng không có khách sạn, ngay cả homestay cũng không có, anh nếu như muốn tìm khách sạn, phải tới thị trấn cách nơi này hơn 50km."
Lư Ninh trước khi tới huyện Duy đã làm một phen chuẩn bị "Công lược du lịch" tương tự, ngoại trừ ban đầu xuống tàu hỏa có chút mông lung, đối với khách sạn, bệnh viện, cục cảnh sát các loại công trình công cộng chủ yếu đều đã điều tra, cậu tùy thời đã làm xong chuẩn bị bị mẹ Ninh hoài nghi đuổi ra khỏi nhà.
"Phải không, nơi này lạc hậu như vậy."
Lư Ninh thấy anh không có ý tứ muốn rời đi, không khỏi hỏi: "Anh nếu không nắm chắc thời gian trời sẽ đen kịt, huyện Duy không giống với Hạng thành, không có sống về đêm, khi đó lên đường sẽ khó khăn."
"Tôi không đi thị trấn, tôi muốn tìm người ở chỗ này, đi rồi cũng còn sẽ trở lại."
Thích Thiên Bách nhíu nhíu mày hỏi: "Tôi muốn tìm người ngồi cùng một chuyến tàu hỏa với cậu, cậu lúc xuống xe có nhìn thấy những người khác hay không?"
Lư Ninh nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Lúc xuống xe thì gặp qua mấy người, nhưng tôi sao biết ai với ai."
— Dư Ôn quả thật cho tới bây giờ chưa từng công khai qua dung mạo của mình, Thích Thiên Bách không có biện pháp hình dung.
Lư Ninh thấy anh lại không nói, liền chủ động hỏi: "Vậy anh tối nay......"
Thích Thiên Bách hiểu ý tứ của cậu, nghe vậy quay đầu nhìn chằm chằm Lư Ninh, ở dưới ánh đèn màu cam, ánh mắt kia lộ vẻ u tối.
Lư Ninh đột nhiên đổi đề tài: "Ở trong xe mình ngủ?"
Sắc mặt Thích Thiên Bách có chút không tốt, Lư Ninh liền cười khoát khoát tay: "Đùa thôi, nhà thôi chỗ nhỏ, anh không ngại có thể chen trên một cái giường chút."
Thích Thiên Bách cũng là người đả xà tùy côn thượng (*), lập tức giơ cằm lên: "Không ngại."
...... Mấy người có tiền xin người khác giúp đỡ đều xin tới lẽ thẳng khí hùng, nếu không phải nhìn trên phần Thích Thiên Bách cho cậu mượn quần áo, cậu đã sớm quạt một cái tát lên mặt anh ta.
Lúc Ninh Kinh Hồng cùng Thích Thiên Bách trở về phòng mẹ Ninh đã buồn ngủ, phòng của Lư Ninh và phòng của mẹ Ninh phân ở hai phòng đông tây, ở giữa là chỗ nấu cơm, hai cánh cửa vừa đóng, ai cũng không ảnh hưởng đến ai. Duy chỉ có lúc ngủ có chút phiền phức, bọn họ chỉ có một bộ chăn màn gối đệm, một gối một chăn, gối còn có thể dùng quần áo cũ chịu đựng chút, chăn làm sao đây?
"Nơi này thuộc về ven vùng núi, vào đêm sẽ rất lạnh."
Lư Ninh ôm chăn bông đứng ở trước giường thương lượng với Thích Thiên Bách, đầy mặt nghiêm túc: "Nhưng hiện tại, chúng ta chỉ có một chăn. Nhà tôi không có điều hòa, giường đất cũng không đốt. Anh có thể lựa chọn tới trong xe ngủ, hoặc là đắp cùng một cái chăn với tôi."
Biểu tình trên mặt Thích Thiên Bách rất lạnh lùng: "Chỗ này tình huống thế nào tôi nhìn thấy được." Ý ở ngoài lời chính là, anh không quan tâm.
"Như vậy còn có một điểm tôi phải cường điệu chút."
Lư Ninh hít sâu một hơi: "Anh buổi tối không thể cướp chăn của tôi."
Thích Thiên Bách đột nhiên cười cười, trên người anh lệ khí (*) nặng, cười lên cũng rất hung: "Không cần lo, tôi ngủ thành thật."
((*) lệ khí: lệ = tàn bạo, hiểu sơ sơ là vẻ tàn bạo)
Lư Ninh khơi khơi chân mày: "Vậy thì tốt."
Ở chỗ này tắm rất phiền toái, phải tự mình đun nước, Lư Ninh ngồi xe hơn 10 tiếng, đã sớm mệt lắm rồi, càng không có tinh lực đứng dậy lăn qua lăn lại đun nước tắm. Thích Thiên Bách là một Đại thiếu gia, đoán chừng đời này ngay cả bếp lò cũng chưa từng nhìn thấy, bảo anh đun nước càng là thiên phương dạ đàm (*), hai người cứ như vậy không sạch sẽ mà nằm trên giường — tóm lại hai người đều không tắm, ai cũng đừng ghét bỏ ai.
((*) thiên phương dạđàm: ý là chuyện không thể nào, chuyện bất khả thi)
Thích Thiên Bách đối với tình huống trước mắt có chút không hồi thần được, anh cũng không biết mình tại sao lại mơ mơ hồ hồ đồng ý nằm trên giường cùng một người đàn ông khác. Nhưng anh cũng không nguyện ý tới trong xe ngủ, quá chịu tội, mà chứng suy nhược thần kinh của anh gần đây có xu thế nặng thêm, tới xe ngủ có lẽ sẽ trực tiếp gay go.
Thích Thiên Bách quay đầu qua nhìn một cái "Ninh Kinh Hồng" nằm bên cạnh, có chút hoảng hốt.
Anh sẽ tới huyện Duy hoàn toàn là nhất thời kích động, Đông tử bên kia vẫn không truyền về tin tức về Dư Ôn, loại thời gian này, đối phương lại chính miệng nói với anh, cậu ta muốn tới "huyện Duy" đi công tác, Thích Thiên Bách lập tức ngựa không ngừng vó mà cho người đi thăm dò về vị trí "huyện Duy". Đông tử bảo anh bình tĩnh chút, nói căn cứ vào phong cách hành động trước kia của Dư Ôn mà nhìn, cậu ta làm người nói chuyện có chút không đáng tin, đầy miệng chạy tàu hỏa. Thích Thiên Bách làm "Fan thâm niên" đương nhiên hiểu điểm này, nhưng bảo anh lúc đó vứt bỏ cơ hội đáng quý này, anh cũng không cam lòng.
Sau khi xác định vị trí, anh lập tức đi ô tô tới huyện Duy.
Nhưng anh lại không cách nào xác định người mình muốn tìm ở vị trí nào.
Bất quá anh rất nhanh phát hiện nếu như muốn tìm một người tới nơi này công tác hẳn là rất dễ dàng. Huyện Duy không hề phát đạt, hoặc là nói hoang vu, thôn giống như vậy người lạ vào, hơi hỏi thăm một chút hẳn có thể tìm được manh mối.
Không nghĩ tới tìm được cư nhiên là Ninh Kinh Hồng.
Thích Thiên Bách tiếp nhận không được! Anh không tiếp nhận được nam thần thích lâu như vậy, tìm lâu như vậy là loại tiểu bạch kiểm như Ninh Kinh Hồng.
Kỳ thực tra cứu kỹ, Thích Thiên Bách cũng không tính là fan lâu năm của Dư Ôn, nhưng kể từ sau khi ở trên mạng gặp được cậu ta, Thích Thiên Bách liền biết, anh sau này có lẽ đều không thể rời bỏ Dư Ôn.
Thích Thiên Bách có chướng ngại giấc ngủ rất nghiêm trọng, cũng không phải là từ nhỏ đã có, chính anh cũng không nhớ được lúc nào có loại bệnh này, chờ lúc anh lấy lại tinh thần, đã thật lâu không ngủ một giấc an ổn. Ban đầu chỉ là giấc ngủ nông, càng về sau thậm chí ngay cả ngủ cũng đều thành vấn đề. Thích Thiên Bách khám qua rất nhiều bác sĩ, khoa thần kinh khoa tâm lí khoa hồi phục thậm chí khoa não, nhưng toàn bộ vô dụng, cho tới lúc gặp được Dư Ôn......
Anh lần đầu tiên nghe AS-MR của Dư Ôn chỉ là tò mò, là ai đề cử anh nghe, là ai tiến cử anh tới trước mặt Dư Ôn...... Thích Thiên Bách hết thảy không nhớ rõ, nhưng nghe nghe, anh thế nhưng bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi, anh khi tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Thích Thiên Bách vĩnh viễn không quên được loại cảm giác vui vẻ thoải mái này, miễn cưỡng phải hình dung, có lẽ là "So với cao trào còn muốn sướng hơn rất nhiều" đi.
Ban đầu chỉ là cần ghi âm của cậu ta trợ giúp giấc ngủ của mình, sau đó, loại tình cảm này dần dần thay đổi mùi vị.
Giữa Thích Thiên Bách và Dư Ôn phát sinh qua rất nhiều chuyện, nếu như phải nói, một ngày một đêm đều nói không hết, một điểm quan trọng nhất là, Thích Thiên Bách cảm giác mình hình như thích cậu ta, thích một người đàn ông, thích giống như thích người yêu. Anh cũng không biết đây có phải người khác nói hay không, cái gọi là "Lưới tình", nhưng Dư Ôn ở trong mắt Thích Thiên Bách, tuyệt đối là một người hoàn mỹ.
...... Tuyệt đối không phải là một tiểu bạch kiểm có thể dễ dàng bị người bao dưỡng.
Người như Ninh Kinh Hồng, đạo đức bại hoại, không có điểm mấu chốt nào, sao có thể là Dư Ôn.
Cũng may cậu ta cũng không phải tới huyện Duy đi công tác, hơn nữa Ninh Kinh Hồng từ nhỏ sống ở nơi này, càng không khả năng lạc đường.
Thích Thiên Bách xem qua tấm ảnh "Cầu cứu" mà Dư Ôn bởi vì không tìm được đường đăng lên weibo, chỉ có lác đác mấy người hồi âm, không biết là bởi vì thật sự không có đồng hương, hay là cậu ta biến mất thời gian dài, mười mấy vạn fan của Dư Ôn đã quên mất cậu ta.
Thích Thiên Bách đối với loại kết quả này mừng thầm — anh hi vọng mọi người đều quên mất Dư Ôn, chỉ cần một mình anh nhớ là được rồi.
Anh lái xe tới huyện Duy, nhìn thấy cảnh sắc tương tự tấm ảnh trên weibo, vui mừng quá đỗi. Thích Thiên Bách ở trạm tàu hỏa đợi một lát, căn bản không nhìn thấy người, anh liền dọc theo đường cũ trở về, trên đường gặp được người đánh xe tự xưng là ông ba của Ninh Kinh Hồng, cũng là ông nói, Ninh Kinh Hồng là người duy nhất từ trạm tàu hỏa đi ra lúc đó.
Thích Thiên Bách vốn cũng chỉ nửa tin nửa ngờ với giải thích của ông, bởi vì đánh xe cũng không phải là thời thời khắc khắc chờ ở trạm tàu hỏa, có lẽ ông nhìn sót, lại có lẽ thời gian bọn họ đến khác nhau, tóm lại đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, Ninh Kinh Hồng và Dư Ôn không phải là một người.
Nam thần không phải là tiểu nhân, chuyện này đáng được ăn mừng.
Thích Thiên Bách nghĩ tới đây, lại không tự chủ được mà nhìn Ninh Kinh Hồng bên cạnh mình, ánh trăng lạnh lẽo từ trong cửa sổ tiến vào, rơi ở trên mặt cậu, làm nổi bật lên tiên khí phiêu đãng trên khuôn mặt "Ninh Kinh Hồng". Màu bạc có lẽ là sắc điệu cách thành tiên gần nhất, bất luận là ai đắm chìm trong loại màu sắc này, đều có thể trong nháy mắt tăng lên khí chất, huống chi bản thân "Ninh Kinh Hồng" lớn lên còn rất đẹp.
Khuôn mặt hại nước hại dân này, ở dưới ánh trăng thế nhưng đẩy lui yêu khí, trở nên vừa lạnh nhạt vừa kiêu ngạo.
Thích Thiên Bách khẽ nhíu mày, dưới đáy lòng đánh giá một câu — Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
"Thích Đại thiếu gia."
Người bên cạnh giống như bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại, tới sau đó còn quang minh chính đại mà mở to mắt nhìn gian cậu, Lư Ninh thật sự không thể nhịn được nữa, cậu biết cái xác này cực kỳ đẹp mắt, nhưng tối muộn rồi, có thể hảo hảo ngủ hay không?
"Anh vẫn chưa ngủ?"
— Nhưng người này vừa mở miệng, liền lập tức nguyên hình lộ rõ, nụ cười của cậu, cũng cay nghiệt, kém xa vạn dặm Dư Ôn.
Anh làm sao sẽ coi cậu ta thành Dư Ôn.
Thích Thiên Bách lập tức xoay đầu đi, chặt chẽ nhíu mày, đối với Lư Ninh ra vẻ một bộ chán ghét cùng cực. Lư Ninh cảm thấy cảm xúc của Thích Thiên Bách biến hóa, cậu không những không cảm thấy thế nào, trong lòng còn cảm thấy buồn cười, Lư Ninh có chút hứng thú ác, đôi khi trêu chọc người khác sẽ cảm thấy rất thú vị.
Kỳ thực cậu giữ mặt mũi cho Thích Thiên Bách, không nói thẳng ra mấy lời kiểu "Anh có thể đừng nhìn chằm chằm tôi không", Lư Ninh cảm giác mình đã rất phúc hậu.
Lư Ninh bị Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm lâu như vậy, làm cho cậu cũng không thể nhanh như vậy ngủ, cậu nhìn trần nhà đỉnh đầu, nhẹ nói: "Anh là lái xe tới đi?"
Thích Thiên Bách sửng sốt, anh vừa nãy đột nhiên cảm giác da đầu mình giống như bị lông vũ nhẹ nhàng gãi một cái, một loại mềm nhẹ nhưng dư âm dài thuận theo da đầu từ từ nổ tung, giống như ** lan tràn tứ chi bách hài trên thân thể.
Thích Thiên Bách nhịn không được run lên, dùng ót hung hăng cọ xát gối.
Lư Ninh nhận thấy được động tác của anh, nghi ngờ quay đầu sang hỏi: "Anh sao vậy? Anh run cái gì, trên người có rận?"
Thích Thiên Bách cũng không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, anh cau chặt chân mày, nghĩ một lát như đinh đóng cột nói: "Trên giường cậu có sâu."
"......"
Lư Ninh muốn chửi anh đánh rắm, nghĩ lại cân nhắc đến mình có việc cầu người ta, lại nhịn xuống: "Anh tới cùng có phải lái xe tới hay không?"
Thích Thiên Bách cười lạnh một tiếng: "Cậu lúc trước không phải bảo tôi ở trong xe ngủ sao? Còn không biết tôi có phải lái xe tới hay không?"
"Tôi muốn xác nhận chút."
Lư Ninh do dự một chút, lại hỏi: "Anh ngày mai vội tìm người sao?"
Thích Thiên Bách không nói chuyện, Lư Ninh đợi hồi lâu, không nghe thấy anh có phản ứng, liền xoay mặt sang chỗ khác nhìn, Thích Thiên Bách nhắm mắt lại, không nhúc nhích nằm ở nơi đó, giống như đã ngủ.
"Ngủ ngược lại rất nhanh......"
Lư Ninh nhỏ giọng nói thầm, sau đó kéo kéo chăn lên người mình, trở mình đưa lưng về phía hắn. Thanh âm Thích Thiên Bách lại đột nhiên từ phía sau cậu truyền tới: "Chuyện tìm người tạm thời không có đầu mối, cậu hỏi cái này làm gì?"
Lư Ninh bị anh dọa hết hồn, một lần nữa xoay người nằm ngửa: "Tôi ngày mai có thể mượn xe anh, đi thị trấn một chuyến hay không?"
"Đi thị trấn?"
Lư Ninh có chút ưu sầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ tôi bị bệnh, tôi muốn đưa bà tới bệnh viện, nơi này cách thị trấn xa, xe lừa lại quá xóc nảy...... Cũng không phải không thể thuê xe, chỉ sợ bên này thuê xe cũng khó. Bệnh tình bà ấy không thể tiếp tục kéo dài, tôi muốn sớm một chút đưa bà ấy tới bệnh viện...... Thích thiếu gia, nếu như thuận tiện, có thể mượn xe anh dùng chút không?"
Lư Ninh giống như bà già nói nhiều, thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, nhưng hồi lâu không thấy Thích Thiên Bách có phản ứng, cậu thở dài, bất đắc dĩ xoay mặt qua: "Thích thiếu......"
Lời của cậu nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, cái người bên cạnh đang nhắm mắt, hô hấp đều đều mà từ giữa mũi miệng phun ra, nhìn qua đã ngủ.
Lư Ninh nhìn chằm chằm anh một lát, Thích Thiên Bách cũng hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cậu thở dài, lật người đưa lưng về phía Thích Thiên Bách, thôi vậy, đợi mai nói sau — đại lão này rốt cuộc làm cái gì mà mệt thành bộ dáng này, nói chuyện cư nhiên ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lư Ninh phát hiện mình và Thích Thiên Bách đang dùng một loại tư thế cực kỳ không thể miêu tả dây dưa cùng một chỗ, cũng nói không được là ai động tay trước, cậu trợn mắt sửng sốt nửa ngày, nhất thời lại không nghĩ được người mình đang ở đâu.
Thích Thiên Bách rất đẹp trai, hơn nữa anh thuộc về kiểu đẹp trai tỉ mỉ quan sát ngũ quan sẽ tăng thêm vẻ đẹp. Anh hiện tại nhắm mắt, không có nói châm chọc với Lư Ninh, thụy nhan ngăn lại lệ khí đáy mắt anh, làm cho anh thoạt nhìn giống như heo con đang yêu vô hại.
Lư Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc hồi lâu, càng nhìn càng thấy thuận mắt, cậu luôn luôn không có sức kháng cự gì với đồ "vô hại".
— Bởi vì vô hại liền đại biểu, cậu có thể tùy tiện bắt nạt, tùy tiện xoa tròn xoa dẹt, ai sẽ không thích chứ?
Thích Thiên Bách lại đúng lúc này mở mắt, khuôn mặt to của Lư Ninh sát rất gần khiến anh bị dọa sợ. Phản ứng đáp lại của Thích Thiên Bách có chút mãnh liệt, anh đẩy mạnh một cái, Lư Ninh ngay cả kêu cũng không kịp kêu đã lăn tới gầm giường.
"......"
Sau khi "bịch" một tiếng khó chịu, Thích Thiên Bách rốt cục kịp phản ứng mình đang ở trong nhà người ta, lời hứa tối qua đã đáp ứng sẽ không giành chăn của người ta còn văng vẳng bên tai, sáng sớm lại đẩy người ta tới trên đất, thật sự có chút quá đáng.
Anh nghẹn họng im lặng hồi lâu, nhìn Lư Ninh nói: "Cậu làm gì...... Cách tôi gần như vậy."
Lư Ninh bị chọc cười, bọn họ tối nay ngủ là giường đất, cách mặt đất rất cao, cậu trực tiếp lăn xuống nhưng là mạnh mẽ ngã sấp, tên vô liêm sỉ Thích Thiên Bách cư nhiên không biết xấu hổ hỏi ra lời như thế.
Lư Ninh chậm chạp từ trên mặt đất bò dậy, nụ cười trên mặt có chút lạnh:"Nhưng lời này tôi nên hỏi anh chứ, anh tại sao tự tiện cách tôi gần vậy."
Cậu ở trên người vỗ nhẹ mấy cái, hừ lạnh nói: "Thích đàn ông là anh lại không phải tôi, đàn ông ở trong mắt tôi không có bất kỳ lực hấp dẫn nào, nhưng đối với anh...... Cũng không nói rõ được, ai biết Thích Đại thiếu gia có phải nửa đêm thú tính đại phát nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi hay không."
Thích Thiên Bách vốn là trong lòng còn có chút áy náy, bị Lư Ninh sặc một phen cũng chẳng quan tâm áy náy nữa, bên huyệt thái dương lại bị động tác cắn răng của anh nổi ra mấy sợi gân xanh: "Tôi thú tính đại phát?"
Lư Ninh không để ý đến anh, đi tới trước tủ quần áo cởi đồ ngủ xuống, đưa lưng về phía Thích Thiên Bách tìm quần áo mặc. Cậu cảm giác mình là một người trưởng thành thành thục, không cần thiết dây dưa quá lâu ở mấy chi tiết này, mà cậu cũng không phải thật tâm mắng Thích Thiên Bách cầm thú.
Thích Thiên Bách nhưng không biết trong lòng cậu nghĩ thế nào, anh bị chửi tới cực kỳ tức giận — Thích đàn ông thì sao, anh cũng không phải đối với tất cả đàn ông đều thích, bản thân anh vốn cũng không phải đồng tính luyến, chỉ là thích Dư Ôn biến thành đồng tính luyến mà thôi.
Lư Ninh nghe được phía sau có tiếng vang, cậu theo bản năng nghiêng đàu qua, còn chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì, cậu đã bị một cỗ lực mạnh từ phía sau xô vào trên tủ quần áo. Lư Ninh phản xạ có điều kiện đẩy tủ quần áo, Thích Thiên Bách lập tức túm lấy hai tay cậu gắt gao đặt phía dưới, anh đem hai cánh tay Lư Ninh kéo cao tới đỉnh đầu một tay nắm chặt cổ tay cậu, một tay khác từ giữa eo bụng Lư Ninh lách qua.
Lư Ninh bị anh đẩy mũi đập trên tủ quần áo, chóp mũi xót, trong đôi mắt lập tức phun ra nước mắt, Thích Thiên Bách từ phía sau lưng đè cậu, làm cậu không thể động đậy chút nào, ngay cả tay lau nước mắt cũng không rút ra được. Lư Ninh lo lắng bên này động tĩnh quá lớn sẽ ầm ĩ đến mẹ Ninh, hạ giọng chất vấn anh: "Anh làm gì...... Buông tôi ra! Điên rồi sao?!"
Thích Thiên Bách đang nổi nóng, giống như cố ý đối nghịch với Lư Ninh vậy, cậu càng bảo anh buông cậu ra càng không thuận không buông, tay giam eo cậu càng ôm càng chặt. Anh nghiêng đầu, đôi môi vừa vặn áp vào bên tai Lư Ninh, thanh âm trầm thấp nói: "Cậu thật sự là đàn ông? Ôm ôm ấp ấp đã kêu là thú tính đại phát? Cậu chắc là chưa từng thấy đàn ông thú tính đại phát thế nào đi, tôi cho cậu mở mang kiến tức chút?"
Anh vừa nói đã đem một tay theo bụng Lư Ninh sờ lên, đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết, cậu toàn lực giãy dụa, Thích Thiên Bách đã đem đầu gối từ giữa hai chân cậu chống lên tủ, đem Lư Ninh giống như tiêu bản gắt gao áp bên trên.
Anh ở trên người Lư Ninh dùng sức vuốt ve, vuốt ve cơ bắp căng chặt phong phú nhưng lại đơn bạc của cậu, người sau bị niết tới vừa đau vừa khó chịu, nhưng lại không cách nào tránh thoát, thân thể giữa lồng ngực Thích Thiên Bách và tủ đứng không chịu được uốn éo.
Thích Thiên Bách bị cậu uốn éo tới cả người bốc lửa, anh vốn là vừa nhìn hình xăm ở lưng Lư Ninh đã dễ dàng bị kích thích, bây giờ đối phương lại để trần thân trên bị anh ôm thật chặt vào trong ngực, dường như có thể muốn làm gì thì làm. Trong tay Thích Thiên Bách nắm lấy da thịt trơn mượt, động tác càng thêm thô lỗ, anh ban đầu chỉ là niết vài cái, sau đó phát triển đến cấu, lại ở trên người Lư Ninh liều lĩnh vuốt ve.
Lư Ninh hoảng sợ bị dọa không nhỏ, thân hình Thích Thiên Bách cao lớn hơn cậu rất nhiều, hiện tại cả người cậu đều bị một cái chân gác trên cao, chỉ có mũi chân khó khăn lắm đụng tới mặt đất, lúc Thích Thiên Bách sờ thân thể cậu cậu muốn tránh ra, nhưng giữa hắn và tủ đứng chặt chẽ mà đè ép, lúc giãy dụa chỉ có thể không tự chủ được mà dọc theo tủ quần áo kéo duỗi thân thể, ngực dán chặt trên cửa tủ ma sát. Phản kháng thất bại này ngược lại giống như đang phối hợp động tác của Thích Thiên Bách, cùng anh kích tình khó nhịn.
Thích Thiên Bách bị trêu chọc tới hai mắt bốc đốm lửa, cánh tay anh giống như kìm sắt hung hăng kẹp lại thân thể Lư Ninh, bàn tay vừa vặn nắm trên cơ bắp ngực cậu, cũng không quản đối phương có đau hay không, túm lấy dùng sức vuốt ve.
Lư Ninh bị động tác trừng phạt rõ ràng mang theo tính ám hiệu này dọa gần chết, khuỷu tay ở trên tủ đứng đụng tới "Bịch bịch" vang lên, Thích Thiên Bách cúi đầu, dọc theo hình xăm giao giữa cổ và vai cậu liếm cắn.
Lư Ninh nghe được tiếng thở dốc kiềm nén của người phía sau, giống như dã thú chộp con mồi vào dưới móng vuốt vậy. Đối phương còn không có hạ miệng với cậu, chỉ là bởi vì anh ta còn chưa chơi đủ. Nhưng anh thèm thuồng thân thể mỹ vị, anh còn là một con dã thú đói bụng đã lâu, loại dục vọng nguyên thủy nhất tùy thời sẽ chiếu thắng tâm chơi đùa, làm anh cắm móng vuốt vào trong thân thể con mồi.
Thích Thiên Bách há miệng một ngụm cắn lấy bên gáy cậu, ngoại trừ đau còn có loại tê dại làm cho người ta sợ hãi từ nơi đó truyền khắp tứ chi bách hài, Lư Ninh rốt cục kinh hoảng, tiếng mắng có chút run, thậm chí mang theo nức nở: "Đồng tính luyến ái chết tiệt! Anh có bệnh hả! Buông tôi ra!"
Thích Thiên Bách đè nén hơi thở của mình cảnh cáo nói: "Đây chỉ là dạy dỗ."
Anh cuối cùng không bắt nạt Lư Ninh đến cùng, Thích Thiên Bách chính là muốn hù dọa cậu, để cho cậu nhớ kỹ không được nói lung tung nữa, cũng không phải là thật sự muốn cưỡng gian cậu. Chỉ là eo thân khỏe gầy của thiếu niên sờ ở trong tay quả thật làm cho người ta dễ dàng mất kiểm soát, liếm cậu cắn cậu cũng không ở trong kế hoạch.
Dù sao cậu tối qua cũng không tắm.
Lư Ninh không biết Thích Thiên Bách làm sao đột nhiên lòng tốt thả cậu ra, chỉ là nhận thấy được đối phương khống chế lực đạo nhỏ rất nhiều, vội vàng từ dưới tay anh tránh thoát ra.
Tức giận của Thích Thiên Bách tan đi không ít, cầm áo khoác trên giường lên choàng lên người, anh không có nhìn Lư Ninh, ngữ khí hung tợn: "Còn dám mắng tôi đồng tính luyến ái...... Cậu thử chút."
Lư Ninh giận đến cả người phát run, cậu trong tủ quần áo tùy tiện móc ra một cái áo thun mặt lên người, nhanh chóng thay quần ngủ, sau đó xoay người lại hướng trên mông Thích Thiên Bách hung hăng đạp một cái, Thích Thiên Bách bị cậu đạp nhào lên trên giường.
"Ê!"
Lư Ninh ngay cả nhiều hơn một cái nhìn cũng không nhìn anh, quăng cửa đi ra ngoài.
Mẹ Ninh tỉnh sớm, ở gian ngoài đang nấu cơm, bà nghe được chút tiếng động, bây giờ lại thấy Lư Ninh mặt không biểu tình từ trong phòng lao ra, do dự hỏi: "Sao thế Kinh Hồng? Tức giận sáng sớm?"
Bà trước kia cho tới bây giờ chưa từng thấy Ninh Kinh Hồng tức giận, bà rất hiểu tính cách con mình, cho dù tức giận cũng chỉ sẽ một mình buồn bực không nói chuyện.
Cũng may công phu trở mặt của Lư Ninh rất cao, vừa nhìn thấy mẹ Ninh liền kéo ra nụ cười: "Con đâu tức giận, mẹ, sao mẹ không nghỉ ngơi, để con nấu cơm đi."
Mẹ Ninh cười lắc lắc đầu, "Không cần, mẹ luộc trứng gà, cháo hầm xong là có thể ăn sáng rồi, con nếu như muốn giúp thì tới trong hũ vớt ít dưa chuột, muối chắc được rồi, con thích ăn nhất."
"Hũ ở đâu ạ?"
Mẹ Ninh cười cậu: "Nói với con mấy lần cũng không nhớ được, đặt ở trong sân góc tường phía Bắc đấy."
Lư Ninh liền cầm lấy đĩa muốn đi vớt dưa chuột, mẹ Ninh lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì gọi cậu lại: "Đúng rồi, người bạn kia của con đâu? Rời giường chưa? Bảo cậu ấy ra ngoài ăn sáng."
Vừa nhắc tới Thích Thiên Bách Lư Ninh liền giận đến muốn nổ tung, rất muốn nói chết đói anh ta đi.
"Anh ấy dậy rồi, đợt lát nữa sẽ ra."
Mẹ Ninh đoạt lấy cái đĩa trong tay cậu, nói: "Vậy gọi người ta ăn cơm đi, mẹ đi vớt dưa chuột. Con lần đầu tiên mang bạn về, không được chậm trễ."
Lư Ninh cười đáp ứng, mẹ Ninh vừa ra khỏi cửa, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống — đồng tính luyến ái chết tiệt, còn muốn mình gọi anh ta ăn cơm, chết đói anh ta đi!
Lư Ninh ở trong đầu đâm Thích Thiên Bách 180 lỗ, sau đó chịu đựng tức giận về phòng mình — Cậu vẫn nhớ tới đề nghị tối qua, còn trông cậy vào anh ta hôm nay đưa mẹ Ninh tới thị trấn khám bác sĩ đấy, tên khốn Thích Thiên Bách này ở trong nhà mình tá túc một đêm, nhất định không thể để cho anh ta ở không, dùng xe một chút bù vào phí tá túc đi.
Bất quá, anh ta đã không bằng lòng đi thẳng vào vấn đề bàn bạc, cậu cũng không ngại dùng ít thủ đoạn.
Lư Ninh quyết định, sau này đều sẽ không khách khí với tên đồng tính luyến ái đáng ghét Thích Thiên Bách này nữa! Anh ta không phải muốn tìm người sao, được, cậu giúp anh ta tìm.
"Thích Đại thiếu gia, ăn cơm."
Cậu đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, sắc mặt vẫn còn tốt, chẳng qua là ánh mắt lành lạnh, Thích Thiên Bách bị cậu nhìn, cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Nhưng anh ngoại trừ tức giận, kỳ thực vẫn còn đang suy nghĩ một vấn đề — Tối qua anh rốt cuộc ngủ thế nào? Theo lý thuyết đổi hoàn cảnh lạ lẫm anh càng phải mất ngủ mới đúng.
Cái nghi ngờ này tạm thời không giải được, anh đi tới, Lư Ninh đột nhiên vươn tay, chặn ở trước cửa.
Thích Thiên Bách rũ mắt xuống nhìn chằm chằm cậu, người sau không cam lòng yếu thế, ngửa đầu nhìn về phía anh.
"Anh không định tiếp tục tới thị trấn tìm người sao?"
Thích Thiên Bách sửng sốt một chút, ngay sau đó nhăn lại lông mày: "Tại sao cảm thấy ở thị trấn có thể tìm được cậu ấy?"
Lư Ninh thu tay lại xoay người đi tới phòng ngoài: "Rất đơn giản, anh tới một hoàn cảnh lạ, quan tâm hàng đầu là gì?"
Thích Thiên Bách do dự nói: "Nguy hiểm?"
"Là ăn gì ngủ ở đâu!"
Nguy hiểm...... Cho rằng mình đang chụp ảnh chiến tranh sao.
Lư Ninh dẫn Thích Thiên Bách đến chỗ ăn cơm, vừa rót cháo ra, vừa nhìn ra ngoài sân, thấy mẹ Ninh chưa trở lại, cậu đặt bát trước mặt Thích Thiên Bách, nhìn anh cười đến có chút giảo hoạt: "Tôi đã nói qua với anh, trong thị trấn mới có khách sạn."
Thích Thiên Bách rũ mắt xuống nhìn ngón tay Lư Ninh: "Cậu muốn nói tôi nếu như tìm người, chỉ có thể tới thị trấn mới có thể tìm được?"
"Không, tôi chỉ là để cho anh biết một sự thật, không có bất kỳ nghĩa rộng nào."
— Nói không chừng tới thị trấn cũng tìm không được đâu.
"Vậy xem ra tôi tối qua không nên ngủ lại chỗ này."
Lư Ninh cười nói: "Anh không phải vẫn tiết kiệm được phí ở một đêm sao?"
Thích Thiên Bách biết cậu đang trêu mình, cực kỳ muốn ném cái bát trước mắt ra, đúng lúc ấy, mẹ Ninh lại bê đĩa tiến vào, anh đành phải áp hỏa khí.
"Đều rời giường rồi? Mau, ăn cơm, Kinh Hồng vẫn là lần đầu tiên dẫn bạn về......"
Giáo dưỡng của Thích Thiên Bách vẫn là rất tốt, nhìn thấy trưởng bối biết đứng dậy chào hỏi, Lư Ninh thuận thế giới thiệu: "Mẹ, đây là bạn con, họ Thích."
Thích Thiên Bách gật đầu một cái với mẹ Ninh: "Chào dì, đột nhiên tới thăm, quấy rầy rồi."
Tiếng nói của mẹ Ninh im bặt, đĩa trong tay cũng đột nhiên rơi xuống, Lư Ninh tay mắt lanh lẹ mà tiếp lấy, ân cần hỏi: "Sao thế mẹ? Không sao chứ?"
Mẹ Ninh lắc lắc đầu, thấp giọng mà bối rối nói: "Không sao không sao...... Nhanh ăn cơm đi."
Lư Ninh theo bản năng ngẩng đầu, Thích Thiên Bách cũng nhìn sang, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có kinh ngạc mức độ khác nhau. Lư Ninh nhíu mày, thu tầm mắt lại — Anh ta vừa nãy cũng chú ý tới đi.
Biểu hiện của Mẹ Ninh có chút khác thường, vừa nãy lúc vào phòng bà nhìn thấy mặt Thích Thiên Bách, khi đó thần sắc đã có chút không bình thường, lúc nghe Lư Ninh nói anh họ Thích, dứt khoát đột nhiên nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách bất động, bà hình như đang xác nhận......
Lư Ninh nói không rõ cảm giác gì, chỉ có một chút có thể khẳng định — Mẹ Ninh biết Thích Thiên Bách.
Bữa sáng này không khí không tốt lắm, trong lòng Lư Ninh thiên hồi bách chuyển, Thích Thiên Bách chỉ là đơn thuần nghi ngờ, mẹ Ninh thì biểu hiện rõ ràng nhất, không yên lòng.
Lư Ninh sau khi uống nửa bát cháo, ngữ khí bình thản nói: "Mẹ, ăn cơm xong mẹ thu dọn chút, chúng ta đi bệnh viện."
Mẹ Ninh có chút mất hồn mất vía, nhanh chóng liếc Lư Ninh một cái, lại cúi đầu uống cháo trong tay, lung tung nói: "Không cần......"
"Vừa lúc Thích thiếu gia có việc muốn đi thị trấn, chúng ta ngồi xe anh ấy đi bệnh viện, thuận đường."
Thích Thiên Bách nghe đến đó, sắc mặt bất thiện mà trừng tới, Lư Ninh vẫn như cũ mỉm cười, cậu nói chuyện với mẹ Ninh, ánh mắt lại nhìn Thích Thiên Bách: "Anh ấy muốn tới thị trấn làm việc, con đi giúp đỡ."
Thích Thiên Bách bị chọc tới nghiến răng nghiến lợi — Ý ngoài lời của Lư Ninh anh đương nhiên nghe hiểu, đối phương ý tứ là nói, nếu anh đáp ứng theo bọn họ cùng tới thị trấn, cậu liền sẽ hỗ trợ tìm người anh muốn tìm.
Mẹ Ninh vẫn ở bên cạnh không yên lòng mà cự tuyệt: "Không cần, Thích...... Thích thiếu gia cũng rất bận, Kinh Hồng, đừng thêm phiền toái cho người ta."
Lư Ninh kinh ngạc hỏi Thích Thiên Bách: "Thích thiếu gia, thuận đường đưa chúng tôi đi bệnh viện sẽ rất phiền toái sao?"
Chút chuyện này đương nhiên không phiền toái, chỉ bất quá bị người uy hiếp làm, cảm giác lại bất đồng. Thích Thiên Bách cười lạnh nói: "Không phiền toái."
Lư Ninh mang theo nụ cười đầy mặt, hiếu thuận mà bóc một quả trứng gà cho mẹ Ninh, đặt ở trong bát bà: "Mẹ xem, anh ấy nói không phiền toái."
— Tóm lại loại chuyện tìm người này luôn là việc người nghe theo ý trời, tìm không được cậu cũng không phải chịu trách nhiệm, trước mắt ngược lại có một việc làm cho Lư Ninh rất cảm thấy hứng thú.