Lư Ninh quả thực bị tin tức bất thình lình này dọa hết hồn, cậu mặc dù không ngại gọi giỡn ba ba với chủ nợ, nhưng khi chủ nợ thật sự biến thành ba ba, Lư Ninh vẫn cảm thấy cực kỳ sụp đổ.
Tình cảm của cậu đối với Thích Thiên Bách rất phức tạp, có đôi khi muốn đánh chết anh ta, có đôi khi lại muốn lấy lòng anh ta, nhưng dù sao phải nói vẫn là muốn đánh chết anh ta, nếu như anh ta thật sự là ba ba mình, cho dù nói giỡn cũng không nhịn được.
Bất quá hẳn không quá khả năng đi, dung mạo của mẹ Ninh mặc dù đủ kinh diễm, nhưng cái này cũng giới hạn ở lúc bà còn trẻ, Thích Thiên Bách sẽ không khẩu vị nặng như vậy đi, hơn nữa anh ta còn là 1 đồng tính luyến ái...... Không đúng không đúng, quan trọng nhất chính là tuổi căn bản không khớp đi, Ninh Kinh Hồng năm nay mười tám tuổi, mười tám năm trước, Thích Thiên Bách nhiều lắm là cũng mới 7-8 tuổi, đâu có năng lực để cho phụ nữ mang thai.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lư Ninh lén lút thở phào nhẹ nhõm, cậu cơ hồ có thể khẳng định, mẹ Ninh nhất định đang nói hươu nói vượn.
"Mẹ đương nhiên biết a, Tước nhi, con không phải vẫn luôn hỏi mẹ, mình có phải đứa nhỏ không có cha hay không sao?"
Mặt mẹ Ninh lộ ra nụ cười hiền từ, đưa tay từ trên mặt Ninh Kinh Hồng nhẹ nhàng phủ xuống: "Tước nhi, mẹ vốn cũng không muốn nói cho con biết, bởi vì con còn nhỏ, nhưng gần đây con thể hiện đã giống như người lớn, hẳn có thể thừa nhận những thứ này......"
Lư Ninh bị sờ nổi da gà khắp người, cậu hoảng sợ mở to mắt — không không không không, cậu vẫn còn con nít, hoàn toàn không cách nào thừa nhận a!
Lư Ninh cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, cậu nhìn về phía cửa, không nhìn thấy thân ảnh Thích Thiên Bách, lúc này mới nhẹ giọng an ủi mẹ Ninh: "Mẹ, người ở cửa...... Hẳn không phải cha con, mẹ có phải muốn nói anh ta cũng là con trai của cha con hay không?"
Chuyện phát sinh ở mười tám năm trước, vậy cũng hẳn là gút mắc giữa bậc cha chú, sao có thể có liên quan tới cậu và Thích Thiên Bách.
Nhưng mẹ Ninh lại như đinh đóng cột mà lắc lắc đầu: "Không thể nào, con là con độc nhất của cha con, là người thừa kế duy nhất của Thích gia, hắn sao có thể có đứa con khác chứ, hắn không thể nào có đứa con khác."
Lư Ninh càng thêm cảm thấy thần sắc bà khác thường, mà càng ngày càng kích động, đành phải trước thuận theo lời bà nói: "Vâng vâng vâng, con là người thừa kế duy nhất, mẹ, mẹ trước bình tĩnh chút, mấy chuyện cũ kia không vội nói với con, chờ mẹ đều nghĩ rõ ràng sự tình rồi, hẵng nói sau cũng không muộn, được chứ?"
Lư Ninh cười kéo chăn lên, dịch dịch góc chăn cho mẹ Ninh: "Hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể của mẹ."
Mẹ Ninh gật gật đầu, nhìn Lư Ninh mỉm cười nói: "Mẹ biết con hiếu thuận, tất cả nghe theo con."
Lư Ninh ngồi ở bên cạnh nhìn bà, mẹ Ninh không biết đang nghĩ gì, mắt cứ nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau, nói với Lư Ninh: "Tước nhi, mẹ có chút mệt, con trước về nhà đi, mẹ quen một mình ở bệnh viện rồi, sẽ không thế nào hết."
Lư Ninh thở dài — Rốt cục muốn ngủ rồi: "Vâng, mẹ có chuyện gì không cần một mình chống đỡ, kịp thời gọi điện thoại liên hệ con."
Sau khi mẹ Ninh đáp ứng Lư Ninh mới rời khỏi phòng bệnh.
Cậu rốt cục phải thừa nhận mẹ Ninh quả thực có chỗ kỳ quái, đối phương ngã bệnh hình như không chỉ có thân thể mà thôi, trạng thái tinh thần của bà cũng rất không tốt. Lư Ninh tin, mỹ nhân quốc sắc thiên hương luôn sẽ có nhiều trải nghiệp trầm bổng nhấp nhô hơn người bình thường, tin mẹ Ninh nhất định cũng như vậy, quá khứ của bà, có lẽ có liên quan tới Thích gia đi.
Nhưng Ninh Kinh Hồng đến cùng có phải con của Thích gia hay không, còn phải đợi thương thảo.
Lư Ninh từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, nhìn thấy Thích Thiên Bách đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cậu đi tới bên cạnh Thích Thiên Bách, len lén liếc trên mặt anh mấy lần — mặc dù trong lòng biết lời của mẹ Ninh không thể tin, nhưng bị cho biết loại tin tức này, quả thực làm cho người ta không cách nào không để ý, Lư Ninh hiện tại liền sẽ khống chế không được mà chú ý mặt Thích Thiên Bách, quan sát tuổi của anh, so sánh hai người có phải thật sự có chỗ tương tự hay không.
Vẫn may anh ta thoạt nhìn dáng vẻ 26-27 tuổi, có gương mặt như vậy, sau lưng hẳn sẽ không là thân thể bốn năm mươi tuổi đi.
Nhưng Ninh Kinh Hồng tại sao muốn dùng cái ghi chú tên "Ví tiền lớn Thích" này, mang theo...... Mùi vị hài hước và làm nũng.
Ơ? Làm nũng?
Lư Ninh đối với hình dung từ điện quang đá lửa lóe lên này cực kỳ đồng ý, cậu ban đầu đã cảm thấy kỳ quái, loại xưng hô ví tiền lớn Thích mặc dù có ý tứ châm chọc nồng đậm, nhưng trong châm chọc lại có ngụ ý một chút làm nũng.
Loại làm nũng này chỉ có đối với trưởng bối mới có đi. Ninh Kinh Hồng nhất định đã sớm biết quan hệ giữa mình và Thích Thiên Bách, nói không chừng còn ngầm mừng thầm...... Nhưng cậu chưa từng yêu cầu tiền tài đối với Thích Thiên Bách hoặc là Thích gia, Ninh Kinh Hồng không giống với cậu, cậu cao hứng có lẽ cũng không phải tự nhiên coi một người có tiền là ba ba......
"Cậu nhìn chằm chằm tôi lâu như vậy, nhìn ra cái gì?"
Thích Thiên Bách xoay người, chống lại tầm mắt Lư Ninh, người sau lại giống như vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm anh không nhúc nhích.
— Thân tình.
Tính cách Ninh Kinh Hồng vốn là hèn yếu, thời gian dài phiêu bạt ở thành phố lớn không quen thuộc, áp lực cuộc sống lại lớn, dẫn tới hắn càng thêm tối tăm. Hắn có lẽ cũng không thích cuộc sống thành phố lớn, nếu như có thể, hắn càng muốn ở bên cạnh mẹ, nhưng không có cách nào, trong nhà chỉ có một mình hắn kiếm tiền, hắn nếu như cũng tùy hứng trốn ở quê không ra khỏi cửa, cuộc sống của hai mẹ con bọn họ liền khó mà tiếp tục.
"Thích thiếu gia, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
— Thật sự có thể có một người anh trai như Thích Thiên Bách là tốt rồi.
Thích Thiên Bách sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Lư Ninh đột nhiên hồi thần, lập tức cười nói: "Không có gì, chuyện bên này tôi xử lý xong rồi, chúng ta đi thôi. Tối nay không bằng tạm thời ở khách sạn một đêm, vì ngủ một giấc đặc biệt về huyện Duy không khỏi có chút gây ồn ào."
Thích Thiên Bách kỳ quái nhìn Lư Ninh hai cái, rốt cục vẫn là gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý — Vừa nãy trạng thái của cậu ta thật kỳ quái. Thích Thiên Bách vốn cũng không định lại về nhà Ninh Kinh Hồng, anh đã bỏ qua thời cơ tốt nhất tìm kiếm Dư Ôn, ở nơi này đợi thêm cũng vô ích, mà anh bình thường còn có việc phải bận rộn, không có thời gian tiếp tục ở nơi này hao phí.
Anh hơi chần chờ một chút, hướng Lư Ninh dò hỏi: "Cậu bao giờ thì về Hạng thành? Sáng mai tôi sẽ lái xe trở về."
Lư Ninh cẩn thận suy nghĩ một chút, cự tuyệt nói: "Thôi vậy, tôi còn muốn ở đây bồi mẹ tôi, hướng bác sĩ cặn kẽ hiểu rõ tình huống của bà ấy." Đặc biệt là phải hiểu rõ một chút nếu như bà thật sự có vấn đề phương diện tinh thần, còn thích hợp làm giải phẫu hay không.
Mặc dù cậu cũng rất muốn theo xe Thích Thiên Bách cùng về, nơi này ngay cả tàu cao tốc cũng không thông, một ngày chỉ có một chuyến xe lửa, ngồi lâu như vậy mệt mỏi muốn chết...... Còn không bằng trực tiếp theo xe Thích Thiên Bách rời đi.
Ui, nhưng không có biện pháp, hiện tại cậu làm con trai người ta, luôn phải chịu trách nhiệm mới được.
Thích Thiên Bách gật gật đầu, liền dẫn đầu đi ra ngoài bệnh viện.
Hai người lúc tới khách sạn đã có chút muộn, lễ tân vẫn là bác gái kia, bà ta đối với Thích Thiên Bách ấn tượng rất sâu sắc, bà ta có lẽ đời này cũng không gặp qua người dùng tiền nện người như vậy, cho nên đối phương vừa đến, bác gái liền tập trung ánh mắt tới đây, Lư Ninh nhận thấy được biểu tình của lễ tân khác thường, còn cố ý nhìn Thích Thiên Bách một cái, nhưng người sau phản ứng phi thường bình tĩnh, đối với nhìn chằm chằm của bác gái không lưu tâm.
Lư Ninh và Thích Thiên Bách đứng ở lễ tân, hai người đều không mở miệng trước, bác gái theo bản năng bịt túi, lắp bắp hỏi: "Cậu...... Các cậu muốn làm gì?"
Lư Ninh cảm thấy buồn cười, trên mặt không khỏi kéo ra: "Chúng tôi tới khách sạn đương nhiên là ngủ lại, bà không cần ghi thông tin khách sao?"
"Không cần ghi."
Thích Thiên Bách đoạt lời bác gái mở miệng trước.
"Hử?"
Thích Thiên Bách cau mày khó chịu giải thích: "Độ giữ bí mật thông tin khách nơi này của bọn họ quá thấp, trực tiếp thuê phòng đi."
"A?"
Lư Ninh đầy mặt nghi ngờ, nhưng bác gái lễ tân cũng rất hiểu Thích Thiên Bách nói là cái gì, trong lòng bà biết mình cầm tiền của người khác, rất đạo lý, cũng không tranh luận với Thích Thiên Bách, trực tiếp cho bọn họ một cái chìa khóa.
Lư Ninh không cầm chìa khóa, nằm bò trên quầy nói: "Xấu hổ quá, phiền mở hai phòng tiêu chuẩn cho chúng tôi đi."
Cậu nói xong xoay mặt lại nhìn về phía Thích Thiên Bách: "Thích thiếu cũng không quen ngủ cùng một phòng với người khác đi?"
— Dưới tình huống có điều kiện, cậu thật sự không muốn sử dụng cùng một phòng tắm với người khác.
Thích Thiên Bách do dự trong nháy mắt, anh vẫn không thể xác định đêm hôm đó mình ngủ có phải là tác dụng của "Ninh Kinh Hồng" hay không, có lẽ nên lại thử một lần......
Anh hồi thần liền thấy Lư Ninh nghi ngờ nhìn anh, Thích Thiên Bách nhất thời cảm thấy lúc này đề xuất loại yêu cầu này sẽ cực kỳ mất mặt, thế là từ xoang mũi phát ra tiếng "Ừ" rầu rĩ: "Đúng là như vậy, cậu nghĩ cũng rất chu đáo."
Bác gái lễ tân liền lại cho thêm một cái chìa khóa, thái độ không tốt lắm, trực tiếp ném ở trên bàn: "Tiền đặt cọc hai trăm đồng."
Hai người sau khi làm xong thủ tục vào ở, liền đi lên lầu tìm phòng của mình, bọn họ leo tới nửa cầu thang, vừa vặn gặp phải một đôi tình nhân muốn trả phòng, Lư Ninh theo thói quen mỉm cười với người ta một chút, ai biết đôi tình nhân nhìn cậu một cái, giống như gặp quỷ liền lăn lẫn bò mà chạy xuống lầu, nụ cười của Lư Ninh liền cứng lại trên mặt — Cậu vẫn là lần đầu tiên bị người lần đầu gặp mặt chán ghét như vậy.
Cậu nghi ngờ sờ mặt mình, Thích Thiên Bách lại ở một bên trào phúng: "Yên tâm đi, mặt nạ của cậu không bị rách."
Lư Ninh nhìn anh một cái, liền lập tức nghĩ rõ ràng — những người này, bao gồm cả bác gái lầu dưới, sở dĩ sẽ có phản ứng khác thường như vậy, đều là bởi vì Thích Thiên Bách lúc trước đã tới nơi này, xem ra Thích đại thiếu gia tìm người tìm tới thật sự đủ ồ ạt.
"Vẫn là Thích thiếu gia uy phong lớn, còn chưa vào ở, đã trước tiên thu phục người ta."
Thích Thiên Bách từ chỗi đáp lại: "Tôi tới nơi này một đoạn thời gian, ngược lại phát hiện một vài chỗ thú vị."
"Chỗ nào kỳ quái."
Thích Thiên Bách nghiêng mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Cậu có cảm thấy kỳ quái hay không, chỗ này giao thông coi như phát triển, lại rất gần khu kinh tế tỉnh, thanh sơn lục thủy, nhưng thế nào cũng không phát triển nổi, không có nghĩ qua nguyên nhân sao?"
Lư Ninh còn chưa gặp qua Thích Thiên Bách nghiêm túc như vậy thảo luận kinh tế một địa phương, không khỏi cũng nghiêm túc lên: "Nguyên nhân gì? Tôi không nghĩ tới."
"Kinh tế du côn."
"Kinh tế du côn? Đó là cái gì?"
Thích Thiên Bách lắc lắc đầu: "Tôi cũng chỉ là nghe qua mà thôi, cậu không biết kinh tế du côn, hẳn là nghe qua "cường long không đè được địa đầu xà (*)" rồi đi? Nông thôn nhỏ các xa trung tâm chính trị liền dễ dàng sinh ra hình thức kinh tế như vậy, cái này không khác lắm với kinh tế sơn tặc thời xưa, dùng thủ đoạn đơn giản thô bạo áp bách dân chúng bình thường, ép chính phủ chi tiền, cho nên bất luận bên trên nâng đỡ thế nào, cũng không có cách nào để cho địa phương này chân chính phát đạt lên."
((*) địa đầu xà: chỉđám côn đồ, ác báức hiếp dân thường ởđịa phương)
Lư Ninh không hiểu lắm mấy chính trị kinh tế này, nhưng nghe ý tứ của Thích Thiên Bách, loại hình thức kinh tế này có điểm giống kinh doanh hắc đạo trong phim đạo chích...... Quá siêu hiện thực đi.
"Không tin?"
Lư Ninh chớp mắt một cái: "Luật pháp hiện tại của nước chúng ta đã rất hoàn mỹ rồi, phát triển tới loại trình độ này, hẳn vẫn không tới mức đó đi."
Thích Thiên Bách cười cười không nói chuyện, Lư Ninh liền thở dài: "Bất quá trên thế giới quả thật có rất nhiều góc chúng ta không nhìn thấy."
"Cậu yên tâm, du côn cũng sẽ chờ thời mà tiến vào, sẽ không đột nhiên phá cửa mà vào. Nhưng ở nơi này, thủ đoạn đơn giản thô bạo như uy hiếp, hối lộ thật sự hữu dụng hơn nhiều so với giảng đạo lý."
"......"
Nói nhiều như vậy chính là tìm lý do cho mình lúc tìm người làm tới náo nhiệt như vậy mà thôi.
Bọn họ nói chuyện, Lư Ninh đã đi tới trước phòng mình, cậu lấy chìa khóa ra, cười hướng Thích Thiên Bách lắc mấy cái: "Tôi đã tới rồi, trước về phòng nghỉ ngơi, về phần "kinh tế du côn" mà anh nói...... Tôi không hiểu lắm, đối với tiểu dân chúng như tôi mà nói, chỉ cần mấy du côn kia sẽ không nửa đêm xông tới là được."
"......"
"Ngủ ngon."
Thích Thiên Bách nhìn cửa đóng chặt nhíu mày — đề phòng cướp giống như đề phòng anh.
Lư Ninh quả thật đối với Thích Thiên Bách có tâm đề phòng, một thằng cha hi-fi đối với mình động tay động chân hư hư thực thực tùy thời khả năng thực thi cưỡng gian, cậu không đề phòng mới là lạ. Lư Ninh cảm thấy có cần thiết bắt đầu từ bây giờ hảo hảo tập thể hình, ít nhất không thể tiếp tục cánh tay bắp chân nhỏ như vậy bị bắt nạt nữa.
...... Cũng không biết ăn bao nhiêu lòng trắng trứng có thể luyện thành cái dạng kia của Thích Thiên Bách.
Sau khi Lư Ninh tắm rửa qua, bắt đầu thu chuyện ma phần hôm nay. Thích Thiên Bách cách vách đang trằn trọc trở mình, lúc nhận được tin nhắn thiếu chút nữa trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên — mấy hôm nay trải qua ngẩn ngơ, nhất thời cảm thấy Dư Ôn chỉ thiếu chút nữa là có thể gặp mặt, nhất thời lại triệt để mất đi tin tức đối phương, chợt cao chợt thấp, trị Thích Thiên Bách tới không còn cáu kỉnh.
Anh hiện tại đã hoàn toàn sẽ không oán trách Dư Ôn chỉ live truyện ma không thu AS-MR, chỉ cần còn có thể nhìn thấy người là tốt rồi. Lâm Thụy Đông từng đề nghị với anh, nếu như đối phương là nam chủ live, sẽ thích fan nói chuyện nhuyễn manh, hắn bảo Thích Thiên Bách học "nhuyễn manh" một chút, Thích Thiên Bách cảm thấy hắn chỉ là đang giỡn mình mà thôi.
"Đại Đại thật lợi hại ~ Đại Đại tiếp tục đừng có ngừng ~~ [icon] [icon]"
Thích Thiên Bách nhìn từng màn đạn trên màn hình bay qua, như có điều suy nghĩ — từ góc độ nam chủ mà nói, hình như đúng là loại phương thức nói chuyện đáng yêu này dễ dàng dẫn tới hảo cảm hơn, dù sao nam nhân cá tính gì đó hắn làm đàn ông trong lòng cực kỳ có khinh xuất.
Thích Thiên Bách đương nhiên từng dao động, anh cũng thường xuyên vì dao động của mình cảm thấy xấu hổ, ban đầu hoàn toàn là bị thanh âm của Dư Ôn hấp dẫn, sau đó dưới sự ủng hộ hắc khoa học kỹ thuật của Lâm Thụy Đông, tra được ảnh của Lư Ninh, đối phương giống với tưởng tượng của anh, dung mạo làm cho người ta cực kỳ thoải mái...... Quá trình nghĩ lại mà kinh, túm lại anh là bị Dư Ôn bẻ cong queo.
Nhưng Lư Ninh hiện tại đã chết, Dư Ôn cũng không phải Lư Ninh, Thích Thiên Bách cho rằng lúc nhìn thấy di ảnh của Lư Ninh sẽ đau lòng, nhưng hôm sau "Dư Ôn" liền login.
Tim còn chưa kịp đau đã có hi vọng.
Thích Thiên Bách đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu hoài nghi tình cảm của mình — chả lẽ anh chỉ là đơn thuần thích thanh âm của Dư Ôn mà thôi?
Anh chỉ đơn thuần bởi vì kích động ngốc nghếch của phái nam mà thôi đi...... Dư Ôn nếu như là nam, khẳng định sẽ có cùng loại kích động này với anh, hắn hiện tại lại không nhớ được mình, chẳng phải là sẽ có khả năng rất lớn sẽ bị đường gợn sóng (*) và nhan sắc câu dẫn.
((*) đường gợn sóng: chỉ dáng người 3 vòng tiêu chuẩn)
Không đợi Thích Thiên Bách xoắn xuýt xong nội tâm của mình, chuyện ma của Dư Ôn đã kể xong. Lư Ninh sau khi live xong không vội logout, cậu đang nhìn ảnh chân dung phát sáng của "Muốn ngủ trước cố sự" ngẩn người — đứa nhỏ này hôm nay làm sao ngoan như vậy, tới giờ cư nhiên vẫn chưa tới tìm cậu.
Lư Ninh vừa nghĩ xong, lại thấy cái ảnh chân dung kia "vèo" một cái tối lại, Lư Ninh một cái từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu — cư nhiên thực sự tối rồi! Cô ấy logout rồi!
Hôm nay không cần ngủ trước câu chuyện nữa?
Lư Ninh qua rất lâu mới tiếp nhận hiện thực này, ui, vốn cho rằng fan trung thành của mình, hóa ra cởi fan chỉ là trong nháy mắt! Không lương tâm! Tất cả fan đều không lương tâm như vậy!
(cởi fan: không còn là fan nữa)
Lư Ninh tức giận ném điện thoại vào dưới gối, kéo chăn ra ngủ.
Thích Thiên Bách sau khi logout, do dự thật lâu gửi cho Lâm Thụy Đông một tin nhắn: "Gửi ghi chép tin nhắn của đám bạn gái của mày cho tao."