Lư Ninh nhịn không được bật thốt lên: "Đồng tính luyến."
"......"
Thích Thiên Bách một cái kéo khăn lông trên cổ mình xuống, đi lên trước hai bước trực tiếp dán vào trên người Lư Ninh, người sau hậu tri hậu giác kịp phản ứng mình lại lần nữa giẫm người ta đau chân, dưới cái nhìn gần của Thích Thiên Bách quyết tâm yếu ớt mà dời tầm mắt: "Đồng tính luyến...... Cũng không có gì không tốt. Tôi là nói, đồng tính luyến hoặc là dị tính luyến chỉ là một loại tính hướng mà thôi, Thích thiếu gia chỉ bất quá khác với mọi người, không cần thiết để ý như vậy."
Cậu nói xong cũng cảm thấy phi thường kỳ quái, mình ở đây an ủi cái gì, tại sao Thích Thiên Bách thân là đồng tính luyến sẽ đối với bị gọi là đồng tính luyến cảm thấy chán ghét? Lúc cậu nói những lời này cũng không có tỏ vẻ chút ý tứ kỳ thị nào...... Chậc chậc, chả lẽ là khủng đồng thâm quỹ (*)?
((*) Khủng đồng: chứng sợđồng tính luyến
Thâm quỹ: không dám thừa nhận mình làđồng tính luyến)
Dựa theo phản ứng mấy lần này của anh ta mà nhìn, vị đại thiếu gia này quỹ cũng không thâm a.
Thích Thiên Bách không biết Lư Ninh đang oán thầm cái gì, nhìn thấy hai phiến môi đỏ sẫm của cậu đang "Ba ba" mà khép khép mở mở, nói nội dung gì một chút cũng không nghe vào. Không đợi Lư Ninh nói xong, Thích Thiên Bách liền cầm hai đầu ngón tay hướng mặt cậu véo lên, đem lời còn lại của đối phương cắt đứt ở trong miệng.
Anh cúi đầu, dùng khe hẹp mà thân thể và vách tường tạo thành phong bế không gian vây Lư Ninh ở giữa, chăm chú nhìn cậu thấp giọng nói: "Lúc nào cũng đồng tính luyến đồng tính luyến gọi tôi, xem ra cậu rất rõ ràng tính hướng của mình?"
"Tôi đương nhiên rõ ràng."
Lư Ninh ngọ ngoạy mấy lần, rốt cục thành công hất tay Thích Thiên Bách, cậu ngửa đầu nhìn chằm chằm anh kịch liệt mà thở hổn hển: "Điểm này anh cứ yên tâm, tôi lớn như vậy còn chưa từng sinh ý nghĩ không an phận nào với nam nhân!" Không giống vị Thích đại thiếu gia này, ngủ cũng phải có người bồi, còn không dám nghe người khác nói đồng tính luyến...... Dối trá!
"Tôi 25 năm trước kia cũng chưa từng sinh ra ý nghĩ không an phận nào với nam nhân, cậu mới 18, còn rất sớm."
Thích Thiên Bách cười tới rất ác liệt, anh chống tường sau lưng Lư Ninh cúi người, cố ý tiến tới trước mặt cậu: "Hay là nói, cậu từng sinh ra ý nghĩ không an phận với phụ nữ?"
Lư Ninh sửng sốt một chút, ngay sau đó mới lắp bắp nói: "Đương, đương nhiên......"
— Kỳ thực về vấn đề này Lư Ninh vẫn chưa từng nghĩ qua, bởi vì liên quan tới tính cách và nghề nghiệp, cậu kỳ thực không phải quá thích tiếp xúc tứ chi quá thân mật với người lạ, điểm này không phân biệt nam nữ, đều giống nhau......
Thích Thiên Bách vừa thấy Lư Ninh đáp lại thái độ như vậy nhất thời cười đến càng vui vẻ, anh giống như tên bệnh thần kinh: "Xem ra cậu cũng không phải rất xác định nhỉ, không bằng cùng tôi thử chút, nói không chừng sẽ có phát hiện mới."
Khảo nghiệm cả nhà anh......
Lời của Lư Ninh còn chưa nói ra miệng, đã lại bị Thích Thiên Bách niết cằm, động tác của đối phương ở trong mắt cậu đột nhiên giống như slow motion trong phim, trong tầm mắt bị từng tấm từng tấm mà phân giải, lông mi rậm của đối phương nhẹ nhàng rũ xuống, ngược sáng ở trên mặt tỏa xuống một mảnh bóng râm, anh cúi đầu, giữ khoảng cách cùng với mình vô hạn gần hơn, tới lúc trên môi rơi xuống một mảnh xúc cảm mềm mại, Lư Ninh mới từ trong ngây ngốc lấy lại tinh thần.
— A a a a a a a a a a!!!!
Cậu bị...... Cậu bị đồng tính luyến gặm a!!!!!
Tiếng thét chói tai của Lư Ninh đều bị nụ hôn này chặn ở trong cổ họng, Thích Thiên Bách dường như đã sớm biết trước được động tác kế tiếp của cậu, rất thuần thục mà túm lấy hai tay cậu, dùng sức đặt trên tường, kiên trì hoàn thành nụ hôn kia.
Nhưng kỳ thực anh cũng không đối với Lư Ninh hôn quá sâu, chỉ ở trên môi cậu trằn trọc một phen, quả thật giống như đang thử dò xét. Sau khi nụ hôn kia kết thúc, Thích Thiên Bách lập tức ngẩng đầu lên, Lư Ninh bị hôn tới sững sờ ở đó, hồi lâu không hồi thần được, trong lúc nhất thời chỉ biết mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh.
Thích Thiên Bách hồi vị rất lâu, buông tay nắm bả vai Lư Ninh ra, khẽ nhíu mày.
"Cậu đây là cái biểu tình gì! Bị buồn nôn rõ ràng là tôi!"
Lư Ninh rốt cục giữ vững không được tu dưỡng tốt, cậu hung hăng đẩy Thích Thiên Bách ra, dùng tay áo ra sức lau môi mình mấy cái — Kiếp trước, lại thêm kiếp này, Lư Ninh còn chưa từng phát sinh loại chuyện "Hôn" với ai, cũng không phải nói nụ hôn của cậu có bao quý giá, nhưng cũng không thể bị động hôn với Thích Thiên Bách a! ĐM!
Thích Thiên Bách bị đẩy tới lảo đảo mấy cái, lui về sau cùng Lư Ninh cách nhau khoảng cách nhất định, anh cũng không tiến lên nữa. Anh nhìn Lư Ninh một cái, biểu tình trên mặt có chút cổ quái: "Lúc tôi hôn cậu, cậu cảm thấy buồn nôn sao?"
Lư Ninh đã tức tới không biết nên nói gì, cậu cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là dứt khoát không nên tiếp tục cùng thằng ngốc Thích Thiên Bách này làm giao kèo gì nữa. Cậu một cái kéo cửa phía sau ra nổi giận đùng đùng mà xông ra bên ngoài, còn chưa đi mấy bước đã bị một cỗ lực mạnh kéo cánh tay giống như xé diều giật trở lại. Lư Ninh cảm thấy trước mắt một trận trời đất đảo ngược, sau đó cậu liền bị đặt ở trên giường, Thích Thiên Bách đang nằm nhoài phía trên cậu.
Anh giống như có bệnh, dùng ngón tay ở trên mặt Lư Ninh nhẹ nhàng vuốt ve, sờ thẳng tới môi cậu, sau đó dùng ngón cái nhu bên trên, xúc cảm nhẵn nhụi như bột vàng ở trên bụng ngón tay lan ra, làm cho người ta có loại cảm giác không chân thật giống như đang nằm mơ: "Tôi cảm thấy, dường như không quá giống như trong tưởng tượng, có thể cho tôi thử lại một lần hay không?"
Lư Ninh giận đến cả người phát run: "Thích thiếu gia......" ĐM!
Thích Thiên Bách hiển nhiên cũng không phải là đang trưng cầu đồng ý của Lư Ninh, trước khi cậu nói thêm lời cự tuyệt, Thích Thiên Bách lại cúi đầu hôn xuống, hai chân Lư Ninh sớm đã bị anh dùng đầu gối đè, cánh tay cũng đè trên mặt giường nước, có thể nói, ở trước mặt Thích Thiên Bách, chỉ cần anh muốn, Lư Ninh liền cơ hồ không có cơ hội phản kháng.
Phương thức anh hôn giống như đang dò xét, hoặc là nói thưởng thức, Lư Ninh cong thân thể muốn tránh thoát áp chế của Thích Thiên Bách, đối phương liền thuận thế duỗi đầu lưỡi vào trong miệng cậu.
Lư Ninh trợn to mắt, đầu lưỡi Thích Thiên Bách cuốn lấy cậu không ngừng chuyển động, lần này là đem cả khoang miệng Lư Ninh đều liếm một lần, hốc mắt Lư Ninh từ từ ẩm ướt, cậu cũng không biết là bị buồn nôn hay là bởi vì giãy dụa quá kịch liệt......
Thích Thiên Bách sau khi hôn xong cuối cùng ngừng lại, lúc anh lui ra ngoài đầu lưỡi mang ra một tia nước miếng, Lư Ninh khiếp sợ nằm ở nơi đó, kịch liệt mà thở hổn hển, Thích Thiên Bách dùng tay lau lau nước miếng lưu lại trên môi Lư Ninh, bất đắc dĩ nói: "Cậu không cần bởi vì loại chuyện này khóc đi? Cậu là nam sao?"
Lư Ninh rốt cục đạt được quyền tự do của hai tay, cậu ngồi dậy chuyện đầu tiên chính là đánh Thích Thiên Bách một chưởng, Thích Thiên Bách tránh rất nhanh, không có bị cậu quạt ở trên mặt, ngược lại đánh vào trên đầu, sau đó anh liền ôm đầu nhảy xuống, đi theo phía sau Lư Ninh: "Ê, cậu không cần khóc chứ, làm cho tôi giống như đang bắt nạt con gái vậy."
"Anh mắt mù hả!"
Lư Ninh mạnh mẽ xoay người, trên mặt nửa điểm nước mắt cũng không có — Có lẽ là vừa nãy ánh đèn từ phía sau cậu chiếu tới, rơi vào trên mặt Lư Ninh loang loang lổ lổ, có điểm giống nước mắt. Lư Ninh bị tức cười: "Anh nói khảo nghiệm chính là cái này? Anh có phải đọc tiểu thuyết nhiều hay không!"
Thích Thiên Bách sau khi bị mắng cư nhiên cũng đặc biệt không có phát giận, anh chỉ là nắm cánh tay Lư Ninh không để cho cậu rời đi, đầu lưỡi ở trên môi mình nhẹ nhàng liếm: "Tôi sẽ không để cho cậu làm không công. Cậu đã cảm thấy hôn môi cùng tôi buồn nôn, tôi có thể ở trên điều kiện giao dịch, tăng thêm 1 ít con số."
"Ông đây không muốn làm giao dịch chó má gì với anh!"
Thích Thiên Bách lãnh khốc mà nhìn chằm chằm cậu: "Cậu còn thiếu tôi 10 vạn đồng, dựa theo tính toán tỷ lệ vay, tới hiện tại đã lên tới 11 vạn. À đúng rồi, còn có cái áo của tôi, cái Zegna kia, cậu không giặt còn tốt, nhưng cậu hiện tại giặt nó, loại quần áo này không thể giặt, bất kể là giặt khô hay là giặt nước, đều sẽ phá hỏng tạo hình của nói. Cho nên cộng thêm hao tổn quần áo, tổng cộng 20 vạn, phiền cậu hiện tại liền trả tiền."
Lư Ninh nhìn chằm chằm anh cạn lời hồi lâu, từ đáy lòng tán dương: ".................. Anh tính toán rất không tệ a."
Thích Thiên Bách cười nói: "Nhà chúng tôi vốn chính là làm ăn, tôi là thương nhân, phương diện tính nợ đương nhiên không thể sai sót. Cho nên, cậu hiện tại phải trả tiền tôi."
Cậu nếu như có tiền, đã sẽ không mượn tiền Thích Thiên Bách.
Qua nhiều ngày như vậy, Thích Thiên Bách đều không hề đề cập tới chuyện cậu mượn tiền, Lư Ninh cho là chút tiền trinh này đối với người có tiền mà nói không tính là gì, anh căn bản không để trong lòng, hoặc là dứt khoát quên, lại không nghĩ tới tên vô liêm sỉ này ngay cả bộ quần áo cũng ghi vào sổ nợ.
Tiểu nhân hèn hạ!
"Tôi lại không nói mình là quân tử phẩm đức cao thượng, cậu nhất định muốn cho rằng tôi hèn hạ, vậy thì cho rằng tốt lắm."
Thích Thiên Bách không sao cả mà ngồi vào trên giường, sau đó hướng trên đệm tựa một cái, rất giống tên lưu manh: "Bất quá 20 vạn đối với tôi mà nói đúng là tiền trinh, cậu nếu như chịu theo tôi làm giao dịch, khoản nợ này của chúng ta liền xóa bỏ, cậu nếu như không chịu, lập tức trả tiền."
Lư Ninh sắp bị tức nổ rồi, cậu biết ngay có liên quan tiền bạc với người khác sẽ trở thành nhược điểm, cái này gọi là tay mềm bắt nạt người (*)! Nếu không phải Thích Thiên Bách biểu hiện không quan tâm đối với tiền như vậy, cậu có chết cũng không vay tiền đại thiếu gia này! Không được, sau này vô luận như thế nào không thể có dây dưa với anh ta, anh ta trở mặt không nhận người.
((*) tay mềm bắt nạt người: kiểu dùng chiêu mềm dẻo để gây khó dễ người khác)
Thích Thiên Bách lập tức vươn tay ra: "Cầm tới đi."
Lư Ninh sửng sốt một chút: "Tôi về cầm tiền cho anh......"
Thích Thiên Bách cười lắc lắc đầu: "Tôi nói lập tức, chính là ý tứ hiện tại, lập tức, chính là ở đây. Không trả được thì nói không trả được, còn cái gì mà trở về cầm cho tôi, cậu nếu như chạy thì làm sao đây."
"Anh cũng quá ấu trĩ rồi đi! Anh không phải biết đơn vị công tác của tôi ở đâu sao?!"
Thích Thiên Bách đối với lần này chẳng ừ chẳng hữ, nhưng thái độ muốn cậu "Hiện tại lập tức trả tiền lại" một chút cũng không có mềm hóa, anh vươn tay về sau, ở đầu giường lục lọi lấy ra một túi văn kiện: "Không được, lập tức trả tiền, hoặc là, lập tức ký hợp đồng."
Anh đứng lên đưa túi văn kiện tới trước mặt Lư Ninh, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm cậu: "Nếu ký, nợ nần giữa chúng ta liền xóa bỏ."
"...... Anh thật có khí phách!"
Cậu cố gắng khắc chế kích động cùng Thích Thiên Bách đồng quy vu tận, một cái túm lấy túi văn kiện, sau đó rút phần hợp đồng kia từ trong túi văn kiện ra.
Nội dung hợp đồng cũng không phải có điều khoản bá vương gì, Lư Ninh từ trên xuống dưới nhìn kỹ mấy lần, phát hiện tỉnh táo lại nghiêm túc suy nghĩ, cũng không phải là hoàn toàn không thể tiếp nhận...... Những điều khoản này cũng không phải xấu xa như mình nghĩ, nội dung chủ yếu kỳ thực cũng chỉ là giống như mấy cái Thích Thiên Bách ban đầu nói với cậu, tùy truyền tùy tới.
"Hai bên phải ở trong mức độ tiếp nhận lớn nhất tận lực thỏa mãn nhu cầu của phía bên kia...... Đây là ý gì?"
Thích Thiên Bách cười nói: "Ý tứ mặt chữ."
Lư Ninh nhíu mày: "Nhưng mà, hành động vừa nãy của anh đã vượt ngoài mức độ tiếp nhận của tôi."
"Hành động gì của tôi?"
"Hành động anh cưỡng hôn tôi!"
Lư Ninh nhịn không được rống lên một câu.
Nhắc tới vừa nãy cậu liền giận muốn chết, buổi tối bị coi thành gối ôm đệm giường gối đầu ngủ, cậu nhịn một chút liền qua đi, nhưng bị đồng tính cường hôn đã có thể cũng coi là một loại hành động xâm phạm, tôn nghiêm làm đàn ông của Lư Ninh không cho phép như vậy!
Thích Thiên Bách làm ra vẻ nghiêm túc suy tư, anh suy nghĩ một chút hỏi: "Cậu xác định đây đã vượt qua cực hạn nhẫn nại của cậu?"
Lư Ninh còn chưa kịp đáp lại, Thích Thiên Bách đột nhiên vươn tay, lòng bàn tay dán lên phía sau cổ Lư Ninh, nhẹ nàng kéo cậu về phía ngực mình, anh đem đầu Lư Ninh áp ở ngực, sau đó cúi đầu ở bên tai Lư Ninh thấp giọng nói: "Cậu phải nghĩ kỹ hẵng nói, lúc cậu bị mẹ tôi bao dưỡng, điểm mấu chốt cũng không cao như vậy."
Lư Ninh sửng sốt một chút, theo bản năng phủ nhận: "Tôi không có bị......"
"Tôi đã điều tra rõ ràng, Ninh Kinh Hồng."
Thích Thiên Bách nhẹ giọng cười nói: "Cậu nói cậu không có bị bao dưỡng thì không bị bao dưỡng? Cậu coi tôi là thằng ngu có phải hay không? Nếu như cậu kiên trì mình không có bị bao dưỡng, vậy cũng chỉ có một khả năng, cậu không phải là Ninh Kinh Hồng."
Lư Ninh bị một câu hời hợt của Thích Thiên Bách dọa tới mồ hôi lạnh chảy không ngừng, cậu kể từ khi không hiểu ra sau tiến vào thân thể Ninh Kinh Hồng tới nay, còn chưa từng nghĩ qua vạn nhất mình bị nhìn thấy thân phận nên làm thế nào, bởi vì cậu vẫn tin chắc thời đại này sẽ không có bất cứ ai sẽ tin loại chuyện hồn phách trao đổi, người hiện đại đối với yêu ma quỷ quái phần lớn ôm một loại thái độ "Sợ mà không tin", ngay cả bản thân Lư Ninh, cho dù sau khi tự mình trải qua loại chuyện này, cũng như cũ không có khả năng thừa nhận nó.
Cũng may Thích Thiên Bách cũng là một trong ngàn vạn người hiện đại có loại quan điểm này, anh nói câu "Ngoại trừ cậu không phải Ninh Kinh Hồng" cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, anh rất nhanh đã dời đi lực chú ý.
"Cậu có thể bị bà ấy bao dưỡng, vì tiền làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, kim chủ đổi thành tôi liền không tiếp nhận được?"
Lư Ninh ngẩng đầu nhìn Thích Thiên Bách một cái, đối phương cười tới rất xấu xa: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không cầu cậu lên giường với tôi, ra tay cũng hào phóng hơn mẹ tôi, cậu còn có gì không hài lòng?"
Lư Ninh trầm mặc hồi lâu, giống như lẩm bẩm tự nói: "Vậy quả thực không có gì không hài lòng."
Cậu nói xong hướng Thích Thiên Bách lộ ra nụ cười theo thói quen: "Vậy thì, Thích thiếu gia, anh định ra bao nhiêu tiền mua tôi? Nếu như phải giải quyết việc chung, 20 vạn cũng không đủ phí tôi mấy lần ra sân khấu."
((*) ra sân khấu ởđây không phải là ra sân khấu ở quán bar mà làđi riêng với khách hàng)
"......"
Thích Thiên Bách không nghĩ tới mình sẽ bị Lư Ninh chiếu tướng, tay khoát lên vai cậu đột nhiên cảm thấy rất nóng, anh cảm giác mình dường như đang sờ một bức tượng vàng nhỏ.
Lư Ninh cười đến càng thêm hòa khí: "Hơn nữa tôi gần đây làm xong một dự án lớn, giá trị con người đang ở vào kỳ thăng cao, tiền của anh có lẽ rất nhanh liền sẽ tiêu hết."
Thích Thiên Bách sau khi nghe uy hiếp của Lư Ninh, mày nhíu tới càng chặt, anh dường như rất rầu rĩ, ở tại chỗ đi tới đi lui. Lư Ninh chăm chú nhìn anh, luôn cảm thấy Thích Thiên Bách sẽ không ở phương diện tiền bạc bị uy hiếp, tại lúc Lư Ninh xoắn xuýt có nên nhân cơ hội nói một câu "Nhưng mà" hoặc là "Bất quá" chuyển ý hay không, Thích Thiên Bách đột nhiên xông tới một cái ôm ngang cậu lên ném trên giường nước, sau đó mình nhanh chóng đè lên.
Lư Ninh óa một tiếng hét thảm, Thích Thiên Bách một bên cười một bên xé quần áo cậu: "Cậu đắt như vậy, chúng ta nhanh chóng làm toàn bộ, đừng lãng phí."
Thích Thiên Bách chôn mặt bên cổ Lư Ninh, Lư Ninh cảm giác được hô hấp nóng rực của anh đã phun trên xương quai xanh của mình. Lư Ninh có chút sợ, một bên túm quần áo cậu một bên hô lớn: "Tôi còn chưa nói xong! Tôi phải nói! Dùng một phương pháp xử lý điều hòa! Anh không được ép tôi! Chúng ta hòa bình ở chung không tốt sao!"
Thích Thiên Bách vốn chính là dọa cậu, Lư Ninh giống như anh mong muốn mà thỏa hiệp rút lui, anh cũng thấy thu hoạch tốt. Nhưng Lư Ninh bởi vì giãy dụa tóc tản mát cả giường, dáng vẻ túm cổ áo dồn dập thở dốc thật sự làm cho người ta không dời mắt nổi.
Hơn nữa lúc cậu thở dốc, cực kỳ giống Dư Ôn.
Thích Thiên Bách ra vẻ vô sự mà thở dài, nhấc chân bước xuống giường: "Hòa bình ở chung, sớm nói như vậy không phải được rồi sao, hại tôi hành hạ lâu như vậy."