Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 55: Là bớt sao?



Edit + Beta: Vịt

((*) bớt: vết bớt trên người, do bẩm sinh)

Trải qua sự kiện kia, Lư Ninh rất khó có tâm tình tốt, làm ổ trong xe Thích Thiên Bách buồn bực không vui, người sau tận mắt nhìn thấy những thứ đó, đối với tâm tình hiện tại của Lư Ninh cũng khá hiểu.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa."

Thích Thiên Bách đưa tay ở đỉnh đầu Lư Ninh xoa hai cái, cười an ủi cậu: "Ở bên cạnh anh sẽ không xảy ra vấn đề."

Lư Ninh miễn cưỡng cười với anh một cái, nghiêng đầu qua trên vai Thích Thiên Bách: "Chuyện này dù sao cũng phải giải quyết, mặc dù tạm thời thoạt nhìn khả năng không có gì ảnh hưởng, nhưng nếu mặc kệ luôn sẽ biết thành tai họa ngầm. Hơn nữa anh cũng không phải siêu nhân, không tra ra ngọn nguồn bản thân em cũng không thể an tâm."

Thích Thiên Bách cũng biết Lư Ninh nói mới là mạch suy nghĩ chính xác, anh không thể coi Lư Ninh là trẻ con mà dỗ dành, chuyện này nghĩ như thế nào cũng lộ ra quỷ dị.

"Trở về kiểm tra video đi. Hôm nay đi thăm mẹ em, đừng mặt mày ủ ê như vậy."

Lư Ninh cười cười với anh: "Nói cũng đúng, lo lắng cũng không thể lập tức giải quyết sự tình."

Hai người sau khi tới, mới được bác sĩ thông báo, mẹ Ninh lại tự mình lén lút xuất viện, Lư Ninh mệt tâm mà dựa vào bên cạnh cửa sổ hành lang — Mẹ Ninh rõ ràng nhìn qua không giống loại người tư tưởng bảo thủ, tại sao không muốn ở lại bệnh viện như vậy, nếu như đơn thuần là vì tiết kiệm tiền......

"Người nhà của Tiêu Linh Hoa, là cậu hả?"

Lư Ninh sửng sốt một chút, nhìn hộ sĩ đưa tới một đống tài liệu, lúc này mới nhớ tới Tiêu Linh Hoa là tên thật của mẹ Ninh. Cậu vội vàng nhận lấy tài liệu, hộ sĩ cười hì hì nói: "Dì lúc đi khá vội vàng, cũng không nhìn thấy người nhà tới đón, liền tạm thời đặt ở chỗ tôi, tôi thấy dì hình như đối với phẫu thuật rất chống đối, những tài liệu này vẫn là không nên trực tiếp giao cho dì ấy tốt hơn."

Lư Ninh vội vàng nói cảm ơn: "Đúng vậy, cám ơn chị, suy nghĩ chu đáo như vậy."

Sau khi hộ sĩ rời đi, Thích Thiên Bách ôm cánh tay đứng ở bên cạnh Lư Ninh, hướng bóng lưng hộ sĩ nhỏ kia ngẩng ngẩng cằm: "Lớn lên đẹp mắt chính là được hoan nghênh a, tới bệnh viện một chuyến cũng có thể gặp người ái mộ."

Lư Ninh liếc anh một cái: "Em đều nghe không ra Thích đại thiếu gia là ghen em được hoan nghênh hay ghen mình không gặp được người ái mộ, so ra tướng mạo như anh chẳng lẽ không phải được hoan nghênh hơn? Con gái hiện tại đều thích kiểu men lì đấy."

Cậu đứng bên cửa sổ, tiện tay từ trong túi tài liệu lấy ra một tờ giấy trên cùng, Lư Ninh ở trên tài liệu quét một cái, đột nhiên nhíu mày, trước khi Thích Thiên Bách ghé tới, cậu lại đặt tờ giấy kia trở lại.

Thích Thiên Bách như không có việc gì quét túi tài liệu trên tay Lư Ninh một cái, ôm lấy vai cậu: "Vậy có bé gái sinh hảo cảm với anh, em cũng sẽ không có cảm giác?"

"Đương nhiên không có cảm giác."

Lư Ninh kéo khóe miệng một cái, Thích Thiên Bách bất mãn nắm mặt cậu kéo sang bên cạnh, Lư Ninh mới nói: "Anh một tên đồng tính luyến, con gái có hảo cảm với anh hay không không sao hết, nếu như có đàn ông sinh hảo cảm với anh mới sẽ cảm thấy nguy cơ."

Thích Thiên Bách cười nói: "Anh tạm thời tin lời ngon tiếng ngọt của em."

Bất quá Lư Ninh không có tâm tình gì chim chuột với anh, mấy tờ giấy cậu vừa xem qua là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mẹ Ninh, đối phương nhóm máu B, Ninh Kinh Hồng lại giống như hồi cậu còn sống, nhóm máu lại là A.

Lư Ninh mơ hồ nhớ một bên cha mẹ có người là nhóm B không thể nào sinh ra con nhóm máu A.

Chẳng lẽ cậu nhớ nhầm?

"Em sao thế?"

Thanh âm Thích Thiên Bách làm cho Lư Ninh hoàn hồn, cậu khẽ cười một cái: "Không có gì, nghĩ sự tình tới có chút xuất thần. Đúng rồi, chúng ta về nhà đi, về thăm mẹ em chút."

Thích Thiên Bách nhận thấy được tâm tình biến hóa của Lư Ninh, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đáp ứng. Cũng may loại cảm giác này của anh không có kéo dài quá lâu, Lư Ninh rất nhanh đã điều tiết tốt tâm tình của mình, hai người bọn họ cùng nhau lái xe trở lại huyện Duy.

Nửa đường bắt đầu đổ tuyết, Lư Ninh nhìn bông tuyết bay lả tả trên bầu trời, trong lòng cũng có cảm giác lạnh lẽo, mặc dù trước mắt vẫn chưa tra được bất kỳ chứng cớ liên quan nào, cậu lại luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện đã làm cho người ta mơ hồ có loại dự cảm bất an.

Sắc mặt Mẹ Ninh vẫn không tốt, nhưng tinh thần vẫn ổn, Lư Ninh từng mơ hồ hỏi bà có muốn cùng mình về Hạng thành hay không, cậu để ý một vài bác sĩ tâm lý còn có chuyên gia khoa tâm thần, nhưng bởi vì mẹ Ninh vừa làm xong giải phẫu, có chuyện đều chỉ có thể dựa vào hộ sĩ tới hỗ trợ, tạm thời cũng không nói gì quá rõ ràng, bất quá mẹ Ninh hình như rất bài xích thành phố lớn.

"Mẹ, đây là người bạn lần trước con mang về, mẹ từng gặp."

Lư Ninh một bên giới thiệu Thích Thiên Bách, một bên chú ý quan sát biểu tình mẹ Ninh, biểu hiện của bà hoàn toàn khác với lần đầu tiên nhìn thấy Thích Thiên Bách, dường như đã không nhận ra anh.

"À à, buổi trưa ở nhà ăn cơm chứ? Mẹ làm món ngon cho các con. Bất quá chúng ta đây là địa phương nhỏ, nói ăn ngon cũng không có thứ gì ngon, chính là đồ sạch tự nhiên nhà mình nhiều, không biết bạn con có thích không?"

Lư Ninh nhìn Thích Thiên Bách một cái, người sau lập tức cười nói: "Dì không cần vất vả, dì không phải vừa bị bệnh sao? Con cái gì cũng có thể ăn."

Lư Ninh chen miệng nói: "Anh ấy thích ăn cay. Mẹ, để con làm đi, đúng rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, con mua chăn bông mùa đông tới, còn mua cho mẹ cái áo lông, mẹ muốn xem chút không?"

Mẹ Ninh một xấp tiếng "Được" nói đáp ứng, cầm đồ Lư Ninh mang về tới phòng ngủ của mình thử quần áo. Bà bởi vì nguyên nhân giải phẫu và trị liệu hóa chất, tóc trên đầu đều rụng sạch, bất quá mẹ Ninh vẫn thích đẹp, tự mình dùng len đan mũ xinh đẹp đội đỉnh đầu, vừa giữ ấm vừa che đậy. Mẹ Ninh sau khi rời đi, Thích Thiên Bách ở một bên nói: "Không nghĩ tới em còn rất hiếu thuận."

Lư Ninh không hiểu ra sao nhìn anh: "Anh âm dương quái khí làm gì."

"Anh cho rằng em là một người không mạnh cảm giác nghi thức, nhưng trở về một chuyến cư nhiên mua cho mẹ em nhiều quà như vậy, anh đều không biết...... Aizz, em mua lúc nào, sao không nói với anh."

Lư Ninh nhịn không được cười một tiếng: "Tiền em mua đồ cho mẹ cũng không phải tiêu của anh a, hay là nói, anh ngay cả mẹ em cũng muốn ghen? Anh quá khoa trương rồi đi."

Thích Thiên Bách liền không nói gì nữa, tựa vào bên cạnh bếp lò, nhìn Lư Ninh ở một bên bận rộn nhóm lửa nấu cơm.

Lư Ninh trong lòng có chuyện, trên mặt cũng mang theo một chút, Thích Thiên Bách càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, anh muốn nói chuyện tán gẫu cùng Lư Ninh, nhưng lời đến khóe miệng lại không biết nói gì. Có lẽ thấy dáng vẻ này của cậu thật sự không hợp cố tình gây sự quấy rầy đối phương...... Chuyện Lư Ninh trong lòng lo lắng anh mơ hồ cũng có thể biết vài phần, bất quá không mở miệng hỏi được. Hơn nữa so với anh tới hỏi, anh càng hi vọng Lư Ninh chủ động nói với anh, như vậy lộ ra vẻ bọn họ thân mật hơn chút.

"Thích thiếu gia, anh rảnh vậy, giúp em chẻ ít củi nhé."

"Chẻ, chẻ củi?"

Thích Thiên Bách nhất thời phản ứng không kịp, chỉ vào mũi mình không hiểu ra sao nói: "Anh á?"

Lư Ninh nhét một thanh củi vào dưới bếp lò, mở hai tay trống rỗng của mình ra với anh: "Đương nhiên là anh, em vừa học được dùng bếp lò nấu cơm, không thể nào thuần thục, nhóm lửa cực kỳ tốn củi...... Mặc dù biết anh từ nhỏ sống an nhàn sung sướng khả năng đối với việc chẻ củi có chút xa lạ, bất quá mọi người không phải đều là bắt đầu từ con số 0 sao."

Thích Thiên Bách hừ lạnh một tiếng: "Việc nặng anh trước kia từng làm, nhưng bảo anh giúp em trả củi, em cũng không có chút phần thưởng với anh sao?"

"Ông đây ngày nào cũng nấu cơm cho anh anh cũng không cho em phần thưởng."

Thích Thiên Bách bị oán hận tới không nói ra lời, Lư Ninh dùng xẻng sắt nhỏ ở dưới bếp lò dùng sức chọc mấy cái, nhỏ giọng nói: "Bất quá ngược lại có một kinh hỉ có thể cho anh, tối nay...... Sau khi về hẵng nói."

Cậu nói tới ái muội không rõ, nhưng khó giải thích được làm cho người ta hưng phấn, nhưng Lư Ninh hết lần này tới lần khác chọn ở nơi này, anh muốn chiếm tiện nghi cũng không được...... Mẹ cậu vẫn ở trong phòng ngủ đấy, giáo dưỡng của Thích Thiên Bách không cho phép anh làm ra loại hành động không đạo đức này, bị bắt tại chỗ sẽ rất lúng túng.

Bất quá giống như anh đã nói, hồi đi lính việc nặng gì cũng làm qua, cho nên chẻ củi cũng không phải chuyện khó, Thích Thiên Bách không có đóng cửa trong sân, liền đứng ở giữa sân chẻ, trên trời bay xuống hoa tuyết, dưới hoàn cảnh như này chẻ củi cũng có một phen tình cảm khác biệt.

Lư Ninh ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, nhìn anh như vậy, đột nhiên cười một tiếng: "Mang anh về một chuyến, ngược lại giống như cải tạo lao động."

Thích Thiên Bách ngẩng đầu liếc liếc cậu không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu chẻ củi.

"Em kỳ thực rất tò mò quá khứ của anh...... Anh luôn nói mình làm lính đặc chủng, rốt cuộc làm nội dung gì?"

Thích Thiên Bác một bên chẻ củi tới bộp bộp vang lên, một bên nói: "Anh cho rằng em cả đời đều sẽ không cảm thấy tò mò với chuyện của anh."

Lư Ninh dùng tay nâng cằm anh lên: "Làm sao sẽ, trước kia chúng ta còn chưa quen thuộc, sau này phải sống cùng một chỗ, đương nhiên phải hiểu rõ hơn chút a."

Bất quá cậu nói những lời này cũng không để tâm, cậu đối với gia đình Thích Thiên Bách không biết gì cả, chỉ mơ hồ có thể nhận thấy được, quan hệ của anh và gia đình cũng không gần gũi lắm, bằng không anh một "Thái tử gia" tốt đẹp như vậy, cũng sẽ không chạy tới bộ đội tìm tội chịu.

Nhưng với hiểu rõ của Lư Ninh, nếu như cậu có cha mẹ như Thích Thiên Bách, cậu cũng sẽ không ở nhà.

— Lâm Tố Chi rốt cuộc có phát sinh quan hệ khác với Ninh Kinh Hồng hay không, chuyện bà bao dưỡng tiểu bạch kiểm là ván đã đóng thuyền. Cha tính kế mẹ, mẹ đội nón xanh cho cha, tính đi tính lại, cũng là vì chút tài sản này, kiểu gia đình này ai cũng sẽ không muốn ở lại đi.

— Cũng không biết là từ lúc anh bao tuổi đã bắt đầu biến thành loại quan hệ này.

Thích Thiên Bách ném thanh củi cuối cùng xuống đất, để Lư Ninh tới nhặt, Lư Ninh liền chạy tới thu thập củi rơi tán loạn trên đất vào trong làn, một bên còn không buông tha hỏi: "Công việc của bộ đội đặc chủng cũng có rất nhiều loại, anh làm gì?"

Thích Thiên Bách đặt búa một bên, bất đắc dĩ gãi ót: "Em hôm nay sao nhiều lời thế."

"Em tò mò được chứ?"

"Rồi rồi rồi......"

Thích Thiên Bách giúp cậu cùng mang làn đựng củi vào trong nhà, tìm một băng ghế nhỏ, ngồi vào bên cạnh Lư Ninh.

"Anh tiếp xúc với buôn ma túy khá nhiều, bất quá em cũng biết đấy, lính đặc chủng lên kế hoạch rất linh hoạt, chuyện làm cũng rất nhiều."

Lư Ninh theo bản năng sờ sờ cằm: "Nói như vậy, em lần đầu tiên gặp anh, anh dẫn người bắt mấy đại hán vạm vỡ đi trên phố...... Là đang làm nhiệm vụ sao?"

Nụ cười trên mặt Thích Thiên Bách biến mất: "Anh lúc ấy giải ngũ rồi, làm nhiệm vụ cái gì. Chỉ bất quá mình không nhàn rỗi được, thích xen vào việc của người khác thôi...... Em không phải nói anh chơi bời lêu lổng sao, trong tay vừa lúc có mấy người có thể dùng, liền dẫn bọn họ ở trên đường đi dạo. Bất quá Hạng thành thái bình thịnh thế, anh không có đất dụng võ gì cả."

Lư Ninh gật gật đầu, không có nói tiếp — Về phần Thích Thiên Bách tại sao giải ngũ, cậu cũng không tiện hỏi, tóm lại hẳn có vài nguyên nhân không thể tùy tiện nói với người khác đi, mà nhìn biểu tình của Thích Thiên Bách, cậu hỏi tiếp thì quá không biết điều.

Thích Thiên Bách đột nhiên vươn tay, cười ở trên cằm Lư Ninh cọ mấy cái: "Xem em...... Trên mặt đều cọ phải tro rồi, giống y mèo hoa nhỏ."

Lư Ninh bĩu môi đẩy tay anh ra, nhét mấy thanh củi xuống dưới bếp lò, sau đó đi mở nồi. Nước bên trong đun sôi rồi, cậu lại xé mở sủi cảo đặt một bên, cả túi đổ vào.

Đây là cậu mua trước khi về, ba người ăn hai túi sủi cảo hẳn là đủ.

"Nhìn không ra, Thích thiếu gia hồi dậy thì còn rất phản nghịch...... Dựa theo bối cảnh gia đình anh, cha mẹ trong nhà làm sao cũng sẽ không đồng ý cho anh đi làm lính đi. Huống chi là lính đặc chủng nguy hiểm còn cao hơn binh chủng bình thường......"

Thích Thiên Bách nhíu mày: "Có thể vào bộ đội đặc chủng hẳn nói năng lực anh mạnh chứ, tại sao nói anh phản nghịch."

"Ê......"

"Nói, em không hiếu kỳ anh vì sao giải ngũ sao?"

Lư Ninh vẻ mặt không sao cả: "Thích thiếu gia là người có cố sự, muốn nói luôn có một ngày sẽ nói với em."

Thích Thiên Bách cười nói: "Cố sự của em cũng không ít a, anh cũng sẽ chờ tới ngày đó em nguyện ý nói."

Lư Ninh nghĩ thầm, vậy hẳn còn phải rất lâu.

Lời bọn họ nói tới gần đủ, mẹ Ninh vừa vặn lúc này cũng từ trong phòng ngủ đi ra, Lư Ninh liền cười khen nói: "Lúc con mua đã cảm thấy màu này hợp với mẹ, mặc thật đẹp."

Mẹ Ninh thoạt nhìn cũng rất vui: "Hiện tại cuộc sống trải qua tốt, nói mua quần áo mới liền mua quần áo mới, trước kia chúng ta đều phải năm mới mới có thể mua bộ mới đấy."

Lư Ninh vội vàng khoát khoát tay, sợ bà nói thêm cái gì làm cho Thích Thiên Bách cảm thấy phiền: "Hiện tại sao so với trước kia được. Vừa lúc sủi cảo cũng nấu xong, mẹ, chuẩn bị ăn cơm đi."

Mẹ Ninh gật gật đầu, Thích Thiên Bách cùng đi thu dọn đồ dùng ăn, lúc chạm mặt Lư Ninh, vẫn là nhịn không được đưa lưng về phía mẹ Ninh hôn cậu một cái: "Ăn xong cơm tối liền đi."

Lư Ninh nhìn thần sắc mơ hồ lộ ra lo lắng của anh, cảm thấy buồn cười — Thằng cha này chính là vẫn băn khoăn "Kinh hỉ" mình nói đi.

Bọn họ sau khi ăn cơm xong, Lư Ninh liền mang theo Thích Thiên Bách cáo từ với mẹ Ninh, cậu cất kỹ một túi gắn miệng trong suốt mang theo người — bên trong đặt mấy sợi tóc của mẹ Ninh. Lư Ninh vẫn là quyết định lại thử 1 lần, quan hệ của mẹ Ninh và Ninh Kinh Hồng...... Cũng nên làm giám định ruột thịt mới đúng, cậu không thích loại cảm giác bị giấu diếm.

Bởi vì Thích Thiên Bách vội vã rời đi, trong nhà cũng quả thực không có chuyện gì khác, bọn họ ăn xong liền chuẩn bị về Hạng thành, cũng may tuyết rơi không lớn, trên đường trở về cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.

Hai người bọn họ ngồi ở trong xe, đèn xe chiếu phía trước, có thể nhìn thấy hoa tuyết nhỏ không ngừng rơi xuống trên kính chắn gió, ô tô không tiếng động mà nhanh chóng ở trên đường lớn chạy nhanh về phía trước, có loại không khí yên tĩnh tới mức làm cho người ta buồn ngủ.

Thích Thiên Bách muốn nói lại thôi rất nhiều lần, Lư Ninh đột nhiên giơ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã 10h rồi, muộn vậy a."

Thích Thiên Bách hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía trước: "Kết quả hôm nay nghỉ phép là nghỉ phép, lại không có thời gian bồi anh."

Lư Ninh đưa tay vào trong túi áo, sờ soạng hồi lâu: "Nói ra...... Chúng ta còn một đoạn thời gian dài mới có thể về nhà đi."

"Chắc vậy......"

"Vậy thì ở chỗ này cho anh đi, miễn cho qua thời gian."

Lư Ninh đột nhiên cười một cái, đưa tay tới trước mặt Thích Thiên Bách: "Cho anh."

Thích Thiên Bách liếc mắt một cái, thấy lòng bàn tay Lư Ninh đặt một hộp nhỏ màu đen: "Cái gì?"

"Quà sinh nhật."

"......"

Lư Ninh cười hì hì ghé tới: "Thích đại thiếu gia, anh từ sáng sớm đã quấn lấy em, không phải muốn cái này chứ?"

Cậu thừa dịp Thích Thiên Bách không kịp phản ứng, ở trên môi anh nhanh chóng hôn một cái: "Sinh nhật vui vẻ."

"Kít —!"

Tiếng phanh xe chói tai, kèm theo động tác phanh xe mãnh liệt của Thích Thiên Bách ở trên đường lớn trống trải vang lên, Lư Ninh thiếu chút nữa vọt lên trên kính chắn gió, cũng may kịp thời túm được cánh tay Thích Thiên Bách, không tới mức bay ra ngoài.

"Anh làm gì thế! Đột nhiên phanh xe."

Biểu tình Thích Thiên Bách có chút kỳ quái: "Em...... Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh?"

"Chuyện em muốn biết tự nhiên sẽ biết, cái này cũng không phải bí mật gì."

Lư Ninh cười cười, cậu mở cái hộp nhỏ ra, bên trong đặt hai cái nhẫn nam hình thức gần giống nhau, cậu một bên lầm bầm một bên lấy cái lớn hơn ra, mạnh mẽ đeo lên cho Thích Thiên Bách: "Mặc dù không đáng tiền lắm, bất quá cũng tốn hai tháng tiền lương của em đấy, anh cũng không được tùy tiện làm mất."

Thích Thiên Bách nhất thời không biết phản ứng thế nào — thẳng thắn so sánh với Lư Ninh, anh xác thực là người bị động làm cho người ta ghét.

Lư Ninh dùng cánh tay đụng anh một cái: "Ngơ cái gì, còn một cái đấy, anh muốn em tự mình đeo sao...... Oa!"

Cậu còn chưa nói xong, đã bị Thích Thiên Bách một cái đặt trên cửa sổ xe, đôi môi bị người gắt gao chặn lại. Thích Thiên Bách một bên ở trên môi cậu trằn trọc xâm nhập mà hôn xuống, một bên sò mò đeo nhẫn trên ngón áp út của Lư Ninh.

Sau kinh ngạc ban đầu qua đi, Lư Ninh dần dần bắt đầu phối hợp anh, kỳ thực cậu ban đầu lúc mua thứ này cũng có chút do dự, dù sao ý nghĩ của nhẫn bất đồng, cậu không biết Thích Thiên Bách có thể vui vẻ tiếp nhận hay không.

Lư Ninh ôm cổ Thích Thiên Bách, buông răng cắn môi anh ra, nhìn chằm chằm anh nhẹ giọng hỏi: "Món quà này...... Anh thích chứ?"

"Thích, cơ mà nên thêm một cái mới đúng."

Thích Thiên Bách cười ôm Lư Ninh lên chân mình, ôm eo cậu lại lần nữa triền miên mà hôn lên, Lư Ninh ở trên người anh đấm hai cái: "Về nhà hẵng nói."

"...... Ở chỗ này, đợi không kịp."

(Đây là cắt giảm của xe rung)

Tuyết ngoài cửa sổ càng rơi càng lớn, Lư Ninh ỉu xìu mà nằm ngoài trên ghế xe, Thích Thiên Bách phủ sau lưng cậu, ngón tay dọc theo hoa văn hình xăm của cậu sượt xuống: "Thật sự không nghĩ tới em sẽ vẽ thứ này......"

Lư Ninh không nói chuyện, tiếng tuyết đánh vào trên thủy tinh làm cho cậu buồn ngủ.

Thích Thiên Bách ở trên lưng Lư Ninh nhẹ nhàng hôn một cái, đột nhiên phát ra một tiếng nghi vấn ngắn: "Huh? Đây là cái gì?"

Lư Ninh rốt cục có một chút phản ứng, quay đầu lại hỏi: "Cái gì?"

"Nhìn kỹ, hình như không chỉ hình xăm...... Một mảnh màu xanh xanh này, là bớt sao?"

Lư Ninh đột nhiên mở mắt, cậu nghe Thích Thiên Bách phía sau ấp úng cười nói: "Thật sự là bớt, để che kín bớt mới vẻ một mảng hình vẽ lớn như vậy sao?"

Lư Ninh ngây ngẩn nằm nhoài ở đó, hồi lâu mới theo bản năng lặp lại lời anh: "Bớt...... Sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.