Bách Trầm Tùng muốn mắng một câu anh cười cái rắm, kết quả còn chưa nói ra miệng thì chính cậu đã bật cười thành tiếng, hai người như có bệnh vậy. Cô bé nghe điện thoại mở cửa rời đi, chỉ còn lại hai người và hai chén cơm niêu, ngồi trên quầy cùng cầm đũa giương mắt nhìn nhau.
Hai kẻ thù tự dưng lại ngồi ăn cơm cùng nhau, hình ảnh này thật sự rất kỳ lạ, không nói một câu nào, chỉ vùi đầu vào ra sức và cơm.
Không biết quán cơm kia xếp cơm kiểu gì mà suất của Lương Phong có một quả trứng trần, suất của Bách Trầm Tùng lại không có.
"Ăn không?" Lương Phong đưa mắt nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng trả lời: "Không ăn, anh ăn đi."
Kết quả anh lại giống như không nghe thấy, chia ra một nửa lớn gắp vào trong chén của Bách Trầm Tùng, người đối diện sững ra vài giây, cậu há miệng ra rồi lại khép miệng lại, không nói nhiều mà trực tiếp gắp lấy đút vào miệng ăn.
Đồ đã để trong chén rồi, không ăn nữa thì chính là làm giá. Nhưng cậu và Lương Phong đâu có quen thân tới mức có thể ăn cùng một quả trứng cơ chứ, tình cảnh hiện tại này thật sự rất kỳ lạ.
"Anh trước giờ đều quen vậy à?" Bách Trầm Tùng không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi một câu.
"Nhìn tôi giống vậy à?" Lương Phong để đũa xuống, cầm cốc nước lạnh lên uống ực một hớp: "Chẳng lẽ nhìn tôi thân thiết như vậy?"
"Có thể tự biết mình chút không, lại còn thân thiết nữa." Bách Trầm Tùng lười phản ứng lại anh.
Cơm hơi mặn, Bách Trầm Tùng xoay người lại rót một cốc nước, tiện thể rót thêm nước cho Lương Phong.
Anh nghiêng đầu nhìn có vẻ vô lại, cười nói một câu: "Cậu biết chăm sóc người khác quá nhỉ."
"Ăn cơm thì ngậm miệng lại." Bách Trầm Tùng lại nhai viên đá rộp rộp trong miệng.
Chuông cửa vang lên.
"Đệch thời tiết quần què gì mà phơi quần cộc của ông đây thành khô..." Nam Tử nói cả câu đến một dấu phẩy cũng không có, hùng hùng hổ hổ vào cửa, vừa nhìn thấy Lương Phong, cậu ta lập tức im miệng.
Vài giây sau Nam Tử phản ứng lại: "Mẹ nó anh đuổi người gì mà theo tới tận quán rồi, anh muốn tiền hay muốn mạng thế?!"
"Muốn người?" Lương Phong không chắc chắn đáp một câu, hơi nhướng một bên mày: "Có được không?"
Nam Tử không phản ứng kịp.
Bách Trầm Tùng nghe câu này thì thấy bất thường, cậu lập tức đuổi người: "Buổi trưa tôi phải nghỉ ngơi, đóng cửa quán, ăn xong chưa, ăn xong rồi thì đi đi."
"Được." Lương Phong đứng dậy buộc túi rác lại: "Mai có lúc nào rảnh không?"
Bách Trầm Tùng khom người cúi đầu vứt rác, không hề do dự một giây: "Không có."
Người đối diện yên lặng một lúc lâu, Bách Trầm Tùng ngẩng đầu nhìn Lương Phong, bất đắc dĩ nói: "Không lừa anh, thật sự không có. Ngày mai lớp chuyên ngành định ra ngoài liên hoan, ở đó hai ngày."
Lúc này Lương Phong mới gật đầu: "Được, khi nào có thời gian thì nói cho tôi."
Bách Trầm Tùng đang tự hỏi nói cho anh làm gì, sao lúc nào người này cũng có vẻ lãnh đạo, suốt ngày giống như báo cáo công việc vậy.
Lương Phong bồi thêm một câu: "Có thời gian thì báo tôi, mời cậu ăn một bữa cơm."
Anh nói rồi xoay người đẩy cánh cửa kính vang lên tiếng ding dong, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu thẳng vào chói chang khiến người ta cau mày, Lương Phong cất bước về phía chiếc Porsche bị chiếu tới nóng bỏng dưới tàng cây.
"Chuyện gì đấy?" Nam Tử há miệng kéo dài lời nói trong cuống họng nhìn Bách Trầm Tùng: "Kẻ thù thành bạn à? Không đánh không quen? Cậu thích kiểu này à?"
"Vẫn chưa phải là bạn." Bách Trầm Tùng cười: "Cậu hỏi nhiều quá."
"Sáng nay tớ học từ hơn tám giờ, học một mạch tới trưa đến mơ màng, càng nhìn ông thầy trên bục giảng càng thấy giống Chu công, mẹ nó cứ thế lao tới chào hỏi tớ." Nam Tử ngồi trên ghế, mồ hôi đầy người còn chưa hết, cầm tờ giấy rách trong tay quạt qua lại.
"Buổi tối Kiều Đình muốn tới quán bar uống rượu, cậu đi không?" Nam Tử hỏi.
"Không đi, ngày mai tớ còn phải dậy sớm, không ở lại được." Bách Trầm Tùng ngồi bên dưới điều hòa, vén nửa bên áo lên hóng gió.
"Cũng phải, mai Kiều Đình không đi, có lăn lộn thế nào cũng không sao." Nam Tử gật đầu, nghiêng đầu dùng tờ giấy quạt sau lưng Bách Trầm Tùng: "Để gió thổi vậy ốm đó."
Bách Trầm Tùng dịch vị trí đi chút, lúc thò tay vào túi thì chạm vào tấm thẻ Lương Phong đưa cho, cậu mân mê trong tay nhìn rất lâu rồi cười: "Buổi tối dẫn cậu đi tắm."
Nam Tử ngoáy lỗ tai giống như ông già: "Hả? Kiểu tắm rửa thuần túy ấy hả?"
Bách Trầm Tùng dùng thẻ ký vào đầu cậu ta: "Nếu không cậu muốn kiểu nào?"
Nam Tử nhướng mày cười gian tà, Bách Trầm Tùng cong môi, nghiêng đầu làm như không thấy vẻ không đứng đắn đó.
"Có phải thằng nhóc Kiều Đình kia đang yêu đương không, gần đây tớ chẳng thấy nó mấy, suốt ngày lang thang bên ngoài." Nam Tử ngồi gác chéo chân ngồi, tư thế giống như đại gia.
Ngoài miệng Bách Trầm Tùng nói: "Cũng có thể." nhưng trong lòng lại nghĩ nó nào chỉ có người yêu, lại còn là bạn trai, hơn nữa còn hôn nhiệt tình như lửa, chưa biết chừng thời gian này đã phát triển tới bước cuối cùng trên giường kia rồi.
Nhưng Bách Trầm Tùng không thể nói chuyện này, Nam Tử là một người không giữ được cái miệng, hơn nữa chuyện này là do cậu vô tình chứng kiến, chính Kiều Đình còn chưa nói, vậy thì cậu lại càng không nên mở miệng tuyên truyền khắp nơi cho được.
Đến lúc đó lại gây phiền toái cho người khác.
Giả ngu là tốt nhất.
"Cậu nói xem, đến lúc hai người các cậu đều có người yêu, chỉ còn mình tớ cô đơn, mọi người sẽ nói cái gì?" Nam Tử nghiêng đầu nhìn Bách Trầm Tùng, cực kỳ không biết trái phải nói: "Cậu đừng có mà hôm nào đó dẫn người yêu về cho tớ xem, nếu không tớ trực tiếp xuất huyết não tại chỗ cho cậu xem."
Bách Trầm Tùng cười lắc đầu, không nói gì.
"Có điều nói thật là chớp mắt đã sắp năm tư đại học rồi, mẹ nó sắp tốt nghiệp đến nơi rồi tớ vẫn chưa có người yêu, buồn lòng quá cơ."
Miệng Nam Tử ngậm thuốc, ngửa đầu nhìn bóng đèn: "Vốn chuyện này buồn thật, nhưng mà thôi, tớ nghĩ lại còn có cậu cùng chưa có người yêu với tớ, trong lòng tớ lại dễ chịu hơn rồi."
"Cậu nói xem sao cậu không kiếm người yêu thế?" Nam Tử nhìn cậu với vẻ mặt đầy u sầu.
"Không có ai vừa mắt." Bách Trầm Tùng trả lời.
Cậu nói thật, học sinh cấp ba, sinh viên đại học năm nhất mới nói yêu đương là thanh xuân, là sự rung động của hormon, động lòng trong thoáng chốc, thuần khiết không tạp chất. Cậu năm thứ tư đại học, già rồi không hạ mình nói chuyện yêu đương, vậy thì đúng là phải xem duyên phận, lợi ích tiền bạc rồi cả chút h@m muốn s1nh lý. Nếu muốn tình cảm sạch sẽ đơn thuần, vậy thì tám mươi phần trăm là không đơn thuần nổi rồi.
"Vậy cậu nhìn ai vừa mắt?" Nam Tử thở ra một luồng khói thuốc, giống như rút gân trợn tròn mắt nhìn Bách Trầm Tùng: "Chẳng lẽ cậu thấy tớ vừa mắt?"
Bách Trầm Tùng cười: "Tớ nên nói vừa hay vẫn chưa vừa đây?"
Nam Tử bĩu môi, quay đầu cười đùa cợt nhả: "Vừa một nửa là được rồi."
Buổi chiều nay, sinh viên đông hơn chút, đáng nhẽ tám giờ quán trà sữa đóng cửa, cứ thế bị kéo dài đến tám giờ rưỡi. Nam Tử đứng ở cửa giống như thần giữ cửa, thấy khách chuẩn bị đẩy cửa thì đi lên ngăn lại, nói quán đã đóng cửa, không cho người vào nữa.
Bách Trầm Tùng rửa chiếc cốc cuối cùng, quay đầu cười: "Bán hàng thế này sớm muộn gì cũng phải đóng cửa sập tiệm."
Nam Tử lắc chùm chìa khóa trong tay sải bước tới ngồi trên ghế: "Rửa xong đi đã rồi đi rót lấy chai bia rồi suy xét tiếp chuyện sập tiệm."
Bách Trầm Tùng cười cười không lên tiếng, trước kia ra cửa thì lên gối eo Nam Tử, bảo cậu ta khóa cửa.
Cậu dùng điện thoại tra thử bản đồ quán kia của Lương Phong, quy mô rất lớn, khoảng cách rất xa, bắt xe qua chắc chừng nửa tiếng là tới.
"Sao đột nhiên cậu muốn đi chỗ xa như vậy chứ?" Nam Tử kéo cửa xe taxi, dịch từ một bên sang một bên khác giống như con sâu róm không lông.
Bách Trầm Tùng khom người vào xe, cười giỡn: "Người khác cho, còn là nhất quyết xin tớ đi, tớ không đi sẽ khóc."
Thế mà Nam Tử lại tin, trợn mắt: "Mẹ nó, thật hay giả?"
Bách Trầm Tùng khẽ cười "ừm" một tiếng, nghiêng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ cười, Lương Phong khóc sẽ có vẻ thế nào, đoán chừng đến khi cậu vào quan tài cũng không thấy được, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng bù đắp chút vậy.
Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại trước cửa một nhà tắm, trang hoàng khá khiêm tốn, nhưng vào đến cửa có một hàng nhân viên chỉnh tề, khom người chín mươi độ, há miệng ngậm miệng đều nói một câu khách sáo "Chào quý khách" khiến người nghe ngượng ngùng một cách kỳ lạ.
Nam Tử giống như lãnh đạo xuống thôn quê thị sát, giơ tay lên phân phối, nâng cao giọng, cười đến mức mắt cong như lưỡi liềm, nhỏ như cây tăm xỉa răng vậy.
Bách Trầm Tùng tới quầy lễ tân đăng ký, lúc cậu lấy tấm thẻ kia ra, nhân viên còn thoáng sững sờ, sau đó vừa đứng thẳng vừa nhỏ nhẹ khom lưng hỏi: "Lúc nữa Lương tổng có đến không ạ?"
Ra vẻ hỏi thăm tình hình đây mà.
"Hả?" Bách Trầm Tùng cũng thoáng ngây người mấy giây rồi mới cười: "Anh ta không đến."
Nhân viên kia thở phào nhẹ nhõm rõ ràng, cười cong môi: "Vậy anh là bạn của ông chủ Lương ạ?"
Bách Trầm Tùng đáp một câu: "Coi là vậy đi, nhưng cũng không thân lắm."
Nhìn Lương Phong này bình thường tính tình kỳ lạ, khó gần, có khi trong mắt nhân viên, anh giống như Diêm Vương cũng nên.
"Anh khiêm tốn quá, sao có thể không thân, thẻ này chỉ có hai tấm, ông chủ có một tấm, còn một tấm dự phòng."
Bách Trầm Tùng ngẩn ra một lúc lâu, tay khẽ gõ vài cái trên mặt bàn quầy, nhân viên ngẩng đầu nhìn cậu, Bách Trầm Tùng hỏi một câu: "Tôi đăng kí thông tin ở đây là anh ta sẽ biết à?"
Người nhân viên cười: "Đương nhiên là biết ạ, tấm thẻ này liên kết với di động của anh ấy, anh vào phòng nào, chọn hoa quả nào, dùng ghế nào, anh ấy đều biết cả."
Mặt Bách Trầm Tùng sầm xuống, đi lâu cả tám đời tới cái chỗ quỷ quái thế này, nào có được tắm thả lỏng, cậu làm thế này rõ ràng là rảnh rỗi sinh nông nổi đi tìm cho mình một chiếc máy theo dõi.
"À, tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc, thế nên..."
"Dạ, quẹt xong rồi, tầng hai, phòng 203, cần gì thì báo chúng tôi bất cứ lúc nào là được ạ, lầu ba có bể bơi và phòng nghỉ ngơi, đến lúc đó bọn họ sẽ giới thiệu cho anh ạ."
Tốc độ của người này quá nhanh, Bách Trầm Tùng cũng chưa kịp nói gì đành miễn cưỡng cười, nhắm mắt cất thẻ đi. Người nhân viên bên cạnh mỉm cười, khom lưng cẩn thận nói nhẹ nhàng: "Đi theo tôi ạ."
Bách Trầm Tùng quay một lượt không thấy Nam Tử, cuối cùng phát hiện ra cậu ta ở trên ghế massage trong góc, người giống như hòa thành một thể với chiếc ghế vậy, nhìn không cẩn thận sẽ không nhận ra được.
Phòng tắm riêng cách gian, Bách Trầm Tùng tắm xong, mặc áo choàng tắm, buộc kỹ đai áo bên hông, đi theo nhân viên vào một phòng massage.
"Phòng này chỉ có Lương tổng dùng, bình thường anh ấy tới đều gọi thầy Lý, đúng lúc hôm nay thầy ấy không bận lắm nên xếp anh vào khoảng thời gian trống luôn." Nhân viên này nói xong rồi ra cửa, bưng đ ĩa trái cây cùng với rượu và đồ uống vào.
Bách Trầm Tùng nói cảm ơn, cởi áo choàng tắm ra, nghe lời ngoan ngoãn nằm sấp xuống, Nam Tử ở bên cạnh nhắm hai mắt thoải mái tới mức đầu óc mơ màng, trong miệng ngâm nga vài tiếng sau đó nghiêng đầu cứ thế ngủ thiếp đi.
Bách Trầm Tùng cẩn thận quan sát trong phòng một lượt từ trên xuống dưới, trang trí, phục vụ đúng là tốt thật, từng góc từng chi tiết đều được để ý cẩn thận, theo lý thuyết ông chủ phải là một người tinh tế, những thành quả này rất khó mà kết hợp với gương mặt kia của Lương Phong.
Nhưng đối với cậu, Lương Phong vẫn chưa rõ ràng, tiếp xúc chưa được mấy ngày, không thể coi là hiểu rõ được.
Bách Trầm Tùng không nghĩ tiếp nữa, nghiêng đầu vừa định chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi thì chỗ cửa lại có tiếng động vang lên.
"Anh Bách, đây là cho anh, ông chủ vừa gọi điện thoại tới nói ạ." Nhân viên cười rạng rỡ, đưa ly rượu tới cho cậu, để trên chiếc bàn trước mặt.
Là Long Island Iced Tea đang tỏa ra hơi lạnh, tối rồi còn đưa rượu, đúng là rất Lương Phong. Bách Trầm Tùng tự dưng khẽ cong môi cười thì lại thấy tờ giấy lót ly bên dưới.
Chữ dính với nhau nhưng vẫn khá dễ nhìn.
"Tập lưng không tệ."
"Mẹ nó." Bách Trầm Tùng bật thốt lên, ngửa đầu nhìn camera ở một góc, quay đầu hỏi một câu: "Phòng này của các người còn có cả camera?"
Nhân viên cười: "Những chỗ khác thật sự không có, chỉ có phòng này là có lắp."
"Vậy..." Bách Trầm Tùng liếc camera: "Có phải tôi nên cám ơn anh ta hay không."
Bách Trầm Tùng làm một động tác cực kỳ ngây thơ, cậu nằm sấp, sau đó ngẩng đầu về phía camera trước mặt, miệng làm khẩu hình: Cút.
Ngây thơ như con nít vậy, tự mình bày trò xong mẹ nó lại vùi đầu cười.
Trong phòng yên tĩnh chưa tới mười phút, Bách Trầm Tùng còn đang chìm đắm trong cơn đau đớn khi bị ấn huyệt vị ở lưng, cửa lại bị gõ lần nữa.
Vẫn là nhân viên kia, cô ta vào cửa cười: "Phòng nghỉ ở lầu ba, phòng 302 đã chuẩn bị xong cho anh, có thể ngủ một giấc thật ngon."
"Cám ơn, làm phiền rồi." Bách Trầm Tùng thật sự cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác như giày vò.
Cô ta nói xong vẫn chưa đi, vừa cười vừa ngẩng đầu, lại cười híp mắt.
Cô ta há miệng nói thêm câu nữa: "Ông chủ nói để anh nghỉ ngơi ở phòng 302 cho khỏe, sau đó... sau đó sáng sớm mai anh ấy tới, anh ấy tới lấy* anh."
Lấy anh?
Cưới anh?
*Chỗ này cố tình dùng từ đồng âm: đều có phiên âm là /qǔ/ nhưng có thể hiểu theo hai nghĩa: 取 (lấy/chọn), 娶(lấy trong lấy vợ/cưới vợ)
Bách Trầm Tùng: "???"
Mẹ nó rốt cuộc là lấy nào vậy? Một người sống sờ sờ mà dám dùng từ lấy, tám mươi phần trăm từ ngữ của tên Lương Phong này chắc chắn là do dì đầu bếp ở căn tin dạy rồi.