Ai Chạm Vào Sứ Trước

Chương 20: C20: Chương 20



Bách Trầm Tùng rất biết ơn vì đám Nam Tử ở đó, nếu không chỉ có hai người cậu và Lương Phong ăn cơm, cậu cứ cảm thấy anh có thể sẽ làm chuyện gì đó khác người vậy. Lúc ăn cơm, miệng Nam Tử vẫn luôn lải nhải.

Lương Phong gật đầu đáp lời, trò chuyện mấy câu, Bách Trầm Tùng chỉ tập trung ăn cơm, không nói gì cả. Kiều Đình ngồi đối diện cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Bách Trầm Tùng.

Trước khi ăn cơm, Kiều Đình gửi tin nhắn cho tên người yêu cũ kia, nói không trả tiền thì cậu ta lập tức kiện, không thì gặp ở tòa án.

Sắp ăn xong cơm, điện thoại di động của cậu ta kêu tít tít mấy cái, Bách Trầm Tùng ở gần nghe thấy nên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Kiều Đình cũng vừa khéo ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt của cậu ta không tốt.

Bách Trầm Tùng còn chưa hỏi cậu ta có chuyện gì, mấy người chưa xác định được tình hình, còn chưa kịp nói lời nào thì cửa phòng riêng đã vang lên tiếng “rầm”.

Vừa nghe tiếng kia đã biết là dùng chân để đá, phục vụ ở bên ngoài kêu lên mấy tiếng, vô cùng ồn ào.

"Kiều Đình, mày đi ra cho tao!!" Người ở cửa gào giọng rống lên, hình như bên cạnh anh ta còn có thêm hai người, có tiếng người nói.

Rầm...

Cửa mở ra, nếu không mở nữa thì cửa sẽ vỡ mất.

Hai người kia Nam Tử và Bách Trầm Tùng đã gặp cả rồi, là người cùng cắt bánh kem ở tiệc sinh nhật trước đó, ai có thể ngờ tới người cùng mừng sinh nhật lúc này lại cầm chai thủy tinh trong tay đến đây đánh người cơ chứ.

"Mẹ nó, mày có ý gì?" Giọng tên kia chậm lại, anh ta nhìn Kiều Đình, bước từng bước về phía trước.

Bách Trầm Tùng cản anh ta lại: "Mày muốn làm gì?"

"Chính anh làm chuyện đáng ghét, không biết xấu hổ mà còn nói." Kiều Đình giận dữ siết chặt nắm đấm, giọng nghe khá ổn nhưng âm cuối lại run run.

Tên kia bị cản lại, nghiêng người về phía trước nhưng bước chân không bước tiếp được: "Tao làm chuyện gì đáng ghét? Chính mày là người nói lời chia tay trước, tao đi tìm người khác, mày lại không vui, thế nào? Tao còn phải giữ mình chỉ có thể đ* một mình mày sao?"

Bách Trầm Tùng đẩy anh ta một cái: "Mẹ nó, mày nói chuyện đàng hoàng vào."

"Không phải chứ, mẹ nó, tao bực mình quá." Nam Tử cau mày đứng bên cạnh: "Mẹ nó, mày là thằng nợ tiền mà còn hung dữ à? Mày hung dữ cái chân tao á!"

Tên kia ngẩng đầu lên chỉ vào người Kiều Đình: "Kiều Đình, tao đã nói tạm thời tao không có, bảo mày chờ một thời gian, mày nhất quyết muốn ép tao sao?"

"Chờ một thời gian là chờ bao lâu?" Bách Trầm Tùng lạnh giọng: "Lúc đó mày đòi tiền, cậu ấy gom góp khắp nơi cho mày, bây giờ trả nợ, mày không gom khắp nơi được à?"

Tên kia sốt ruột, nghiêng đầu lườm Bách Trầm Tùng: "Tao nói chuyện với cậu ta liên quan gì đến mày..."

"Liên quan gì đến tao, mày không trả tiền thử xem." Bách Trầm Tùng lạnh mặt nhìn anh ta, hai người dí sát vào nhau.


Trong tình huống phẫn nộ cực độ, con người sẽ đánh mất lý trí, giống như điên vậy.

Chỉ trong khoảng thời gian vài giây như thế.

Chẳng biết tên kia lấy được cái chai thủy tinh từ chỗ nào, giơ tay vung lên ném xuống.

Bách Trầm Tùng tránh ra, thật ra có thể miễn cưỡng tránh được.

Kết quả là Lương Phong ở bên cạnh bất thình lình đạp một cước ra, tốc độ nhanh đến mức Bách Trầm Tùng không kịp phản ứng.

Lưng tên kia đập mạnh vào thùng bia phía đằng sau.

Vừa đạp cước này xuống thì phải đánh nhau thật, không muốn đánh cũng phải đánh, tình hình hỗn loạn thành một đống.

Theo tình thế đó sẽ phá nát cả phòng riêng nhà người ta.

Ông chủ sợ đến mức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Được mấy phút thì có người hét lên: "Cảnh sát đến!"

Đám Bách Trầm Tùng không phải là đồ ngốc, đã nói cảnh sát đến thì sẽ dừng tay không đánh nữa, nên ngừng thì phải ngừng.

Nhóm người đánh nhau khó tránh khỏi kéo quần áo, cổ áo rách tươm, tóc Nam Tử rối tung lên, mấy người đứng một chỗ, còn chưa kịp thở phào được tiếng nào.

Tên kia đứng sau Lương Phong giống như mất não, có lẽ là do vừa bị người ta đánh thê thảm quá, không nhịn được, đứng dậy lại cầm chai xông lên, nện thẳng xuống bả vai Lương Phong.

Anh đang đưa lưng về phía anh ta, có muốn tránh cũng không tránh được.

Trong nháy mắt, Bách Trầm Tùng không chút suy nghĩ, hành động theo bản năng, lao lên lấy cánh tay ôm bả vai Lương Phong cản lại, cái chai trực tiếp vỡ nát vụn trên cánh tay cậu.

Trùng hợp cảnh sát vừa đến đúng lúc nhìn thấy, xông lên ấn tên kia xuống đất.

"Mẹ nó không phải anh mọc mắt sau lưng à?" Bách Trầm Tùng đau đớn đến mức sắp ngất đi, cắn răng chửi người, trên cánh tay máu thịt nhầy nhụa ngay cả một chỗ sạch sẽ đều không nhìn thấy, có lẽ là bị mảnh vụn thủy tinh đâm vào rồi.

Lương Phong đỡ người, cúi đầu xuống nhìn cậu, hơi thở rất nặng nề: "Cậu đúng là đồ điên."

"Tôi đệch đệch đệch đệch..." Nam Tử cuống quýt đến mức lắp bắp đi lắp bắp lại một từ như đ ĩa xước.

Cậu ta cũng không biết phải đặt tay ở chỗ nào, dùng sức gãi đầu mình.


Bách Trầm Tùng bị cảnh sát kéo đi, vội vàng nhét vào trong xe đưa đến bệnh viện, Lương Phong đi theo cậu.

"Mẹ nó, giữa trưa tôi mới từ bệnh viện đi ra, bây giờ lại đi vào." Bách Trầm Tùng đau đến mức cả người run rẩy không khống chế được, cúi đầu rụt người lại, dựa lưng lên người Lương Phong: "Hay tôi cứ làm một cái thẻ hội viên cho rồi."

Lương Phong bịt miệng cậu lại, lên tiếng dạy dỗ: "Còn chưa đủ đau đúng không, đừng nói nữa."

Bách Trầm Tùng muốn há miệng cắn anh nhưng không cắn được, miệng chẳng còn chút sức nào, đầu lưỡi chỉ vừa chạm phải, giống như đang li3m người ta.

Theo bản năng, Lương Phong vẫn còn đang nói tiếp một câu: "Tay bẩn, đừng li3m."

Nghe vô cùng đứng đắn.

"Đệch." Mẹ nó Bách Trầm Tùng muốn cúi đầu bật cười luôn.

Sao cái người này lại có chấp niệm sâu sắc với việc tay có sạch sẽ hay không như thế cơ chứ.

Máu trên cánh tay chảy giống như vỡ đập, bản thân Bách Trầm Tùng mơ màng không nhìn thấy, cũng không có sức mà nhìn, nhưng Lương Phong nhìn thấy thì nhíu chặt lông mày.

Cánh tay máu me nhầy nhụa, nhìn thấy đã đau.

Vốn dĩ là đập lên người anh, kết quả là Bách Trầm Tùng lại chịu.

Đến bệnh viện, Bách Trầm Tùng được y tá vội vàng đưa đi cầm máu, mảnh vụn thủy tinh bị ghim vào được lấy ra từng cái một, bị rách một lỗ thật lớn, phải khâu không ít mũi, may là không bị thương đến xương cốt.

Lương Phong chờ ở bên ngoài, Nam Tử và Kiều Đình bị đưa đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Có camera theo dõi, nhưng thông thường đánh nhau sẽ bị tạm giữ hai ngày.

Đưa người đi xong, bác sĩ bước ra nói không có việc gì rồi, chỉ là khâu vết thương tốn thời gian một chút thôi, Lương Phong yên tâm để người ta đưa đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Mấy tên gây sự kia bị bắt, phía ba người bọn họ bên này phải nộp tiền phạt, cả đám ra ngoài được đã sắp đến nửa đêm, rạng sáng rồi.

"Cái chuyện quái quỷ gì vậy chứ?" Nam Tử nắm mấy sợi tóc trên đầu: "Chẳng phải tôi chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm thôi sao, thế nào lại đến đồn cảnh sát rồi lại bệnh viện nữa."

"Khổ cho Trầm Tùng, cả đêm phải xoay qua xoay lại ở cả hai chỗ mình ghét nhất." Nam Tử nói.

Kiều Đình: "Rất xin lỗi, chuyện này đều là do tớ."


"Có liên quan gì đến cậu cơ chứ, là do đám kia bỉ ổi thôi." Nam Tử nhìn cậu ta, duỗi tay vỗ vỗ hai cái trên lưng cậu ta: "Không bị đánh chứ?"

Kiều Đình lắc đầu nói không, nói không thành tiếng.

Chỉ là cậu ta cảm thấy rất áy náy, cảm thấy mình liên lụy đến người khác.

Ba người gọi xe trước cửa đồn cảnh sát, vội vàng cuống quýt đi về phía bệnh viện.

Lúc bọn họ qua, Bách Trầm Tùng vừa mới khâu vết thương xong, đau đến mức trên đầu toàn mồ hôi, cậu đang ngồi trên giường xuýt xoa, tay kia cũng run lên theo.

Nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cửa 'lạch cạch' mở ra, cậu ngẩng đầu lên.

"Xong việc rồi à?" Bách Trầm Tùng hỏi.

Nam Tử cúi đầu lau đầu một cái, thở dài: "Xong việc rồi, nộp chút tiền phạt, bị dạy dỗ một lúc."

Bách Trầm Tùng gật đầu nói “Ừ”.

Trong phòng bệnh có tổng cộng bốn bệnh nhân, đều được sắp xếp cùng một chỗ, vừa chật chội vừa khó chịu, Bách Trầm Tùng không muốn ở lại, cau mày nhưng cũng chẳng còn cách nào, bác sĩ nói lát nữa có người đến thay thuốc, còn phải chịu đựng trong một lúc nữa.

Phòng vốn đã nhỏ, bốn người đàn ông to cao đứng cùng nhau như mấy ông thần giữ cửa, cụ già bên cạnh nhìn thấy cũng sợ hãi.

"Bao lâu cậu mới có thể khỏi được?" Nam Tử hỏi một câu, tìm một chiếc ghế dựa nhỏ ngồi xuống.

"Không biết, chắc một tháng." Bách Trầm Tùng thở ra một hơi: "Không có việc gì đâu, thịt tớ lành nhanh."

"Nhanh cái rắm." Nam Tử mắng một câu.

"Các cậu về trước đi, tớ ở đây chờ thay thuốc xong sẽ đi." Bách Trầm Tùng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Trời sắp mưa, hai cậu đi nhanh đi, coi chừng bị ướt."

"Cậu còn lo hai đứa bọn tớ bị gặp mưa?" Nam Tử cũng cạn lời: "Một mình cậu ở lại á?"

"Tôi ở lại." Lương Phong trả lời.

"Vậy được, về đến nhà nhớ gọi điện thoại." Nam Tử đứng dậy.

Kiều Đình bước qua liên tục nói xin lỗi Bách Trầm Tùng, Bách Trầm Tùng đau đến mức không có sức lực, vung tay lên đuổi người: "Đừng ồn ào nữa, nhanh cút hết đi."

Hai người đi rồi, Lương Phong im lặng ngồi trên ghế đối diện Bách Trầm Tùng, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn cậu chằm chằm.

Anh chìn chằm chằm đến mức khiến Bách Trầm Tùng không còn cách nào phải lên tiếng: "Anh lại làm sao thế?" Cậu xuýt xoa một tiếng: "Đưa nước cho tôi."

Lương Phong vặn mở chai nước đưa đến bên miệng cậu, bảo cậu há miệng.

Bách Trầm Tùng cầm cái chai, ngửa đầu lên uống: "Tôi có tàn tật đâu."


"Sao ở bên cạnh tôi, cậu cứ bị người ta đánh hoài." Lương Phong chống khuỷu tay trên đùi, cúi người nhìn vào mặt cậu, bản thân anh cũng thấy buồn bực.

Bách Trầm Tùng nở một nụ cười khẽ, liếc nhìn anh: "Đúng vậy, lúc trước là bị anh đánh, bây giờ là bị người khác đánh."

Lương Phong trả lời: "Trách tôi."

"Là tự cái tay tôi chen vào thôi." Bách Trầm Tùng nhìn anh.

"Có phải cậu xem nhiều manga anime siêu anh hùng không, suốt ngày nghĩ đến chuyện thấy việc nghĩa thì hăng hái mà làm." Lương Phong giương mắt lên nhìn cậu, không thể nói rõ ánh mắt anh thế nào, không dịu dàng nhưng cũng không tức giận: "Cái chai đó cứng như vậy, cậu nói đỡ là đỡ, cậu là Iron Man à?"

"Anh có thể đừng mắng nữa không?" Bách Trầm Tùng ngồi trên giường hất cằm với anh: "Không đánh người thì đổi thành mắng à?"

Lương Phong cười gật đầu, chịu thua, không nói nữa, chẳng hiểu sao anh lại giơ tay lên dùng sức xoa nhẹ đầu Bách Trầm Tùng một phen.

"Anh vuốt mèo đấy à." Bách Trầm Tùng sẵng giọng: "Anh nuôi con mèo lần trước kia được bao lâu rồi?"

"Con đó à..." Lương Phong đứng dậy đưa ghế cho ông cụ, người ta cần dùng.

Anh ngồi bên cạnh Bách Trầm Tùng, chân chạm vào chân, cả người đều là hơi nóng.

"Con mèo lang thang, trước đó nhặt được, tính cách rất kiêu kỳ, thường xuyên cắn tôi, sau đó thì rất dính người." Lương Phong nghiêng đầu vừa nhìn cậu chăm chú vừa cười.

Bách Trầm Tùng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng không nói ra được.

Hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau như thế một lát.

"Tôi lại thiếu cậu một món lớn rồi." Bỗng nhiên Lương Phong mở miệng.

"Ừm." Ngược lại Bách Trầm Tùng cũng gật đầu.

Quả thật rất lớn, nửa cánh tay xém chút nữa đã gãy luôn rồi.

"Tôi phải trả thế nào đây?" Lương Phong nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi, đặt một cánh tay phía sau Bách Trầm Tùng.

Hai người ngồi rất gần, lúc tên Lương Phong này ngồi còn cao hơn một chút, giống như đang ôm người vậy, hơi thở trên mũi anh phả lên mặt Bách Trầm Tùng, khô nóng, cả người cậu đều bị bao vây trong hơi ấm và mùi hương trên người Lương Phong.

Bách Trầm Tùng khẽ cười, uể oải nói: "Anh còn thẻ nữa không? Hình như không còn."

Lương Phong nở nụ cười, ngón tay đang chống tay di chuyển vị trí, dời đi một centimet.

Đầu ngón tay trỏ của anh chĩa vào đầu ngón tay Bách Trầm Tùng.

Bách Trầm Tùng nghiêng đầu qua nhìn anh, phát hiện đầu ngón tay của người này hơi lành lạnh, không nóng như ở trên người.

Bỗng nhiên Lương Phong khẽ nở nụ cười giống như một tên lưu manh: "Nếu không thì tôi tự dâng mình cho cậu nhé? Có muốn không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.