Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 1



Editor: D Ẹ O & Beta: Nấm

Tiếng sấm xuân thức tỉnh vạn vật, báo hiệu đông sang xuân lại về.

Kinh trập qua đi, khí trời dần chuyển ấm áp, sau một mùa đông lạnh lẽo, Tứ Phương trấn lại nhộn nhịp như xưa, từng gian hàng cái quán nô nức người qua lại, âm thanh rộn rã phố phường cứ truyền vào tai Văn Điềm, khiến cậu nảy sinh cảm giác hốt hoảng không chân thực.

Cậu giơ tay che đi ánh mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, nắng ngày xuân tuy không chói chang nhưng cũng đủ khiến cậu chói mắt. Chợt tiếng gọi từ đằng xa truyền đến kéo cậu trở về hiện thực.

“Công tử! Công tử! Phu nhân cho tìm ngài!”

Một thiếu niên mặc hồng y vui mừng chạy lại chỗ cậu, hệt một cục thịt mập mạp trắng tròn bọc vải đỏ nhảy tưng tưng.

Tiểu bánh bao xoa mồ hôi trên trán, thở hổn hển đứng trước mặt Văn Điềm cố lấy lại sức, “Công tử, phu nhân cho gọi người tới kìa!”

Ngày mai chính là ngày đại hôn của tiểu thư, công tử thân là em ruột của đại tiểu thư, sẽ đích thân hộ tống đại tiểu thư sang nhà chồng, tuy đã dặn đi dặn lại về quy trình rước dâu nhưng phu nhân vẫn không yên lòng, sai hắn kêu công tử lại dặn dò thêm lần nữa.

Phải rồi, ngày mai chính là ngày tỷ tỷ xuất giá.

Văn Điềm hốt hoảng nhớ lại, tầm mắt chậm rãi đảo qua mảnh sân nhà treo đầy những chiếc lồng đèn và lụa đỏ tràn ngập không khí vui tươi ngày cưới, cứ thế ký ức như nước lũ mãnh liệt tràn về.

Cậu còn nhớ như in cái ngày mình tự tay chôn cất tỷ tỷ dưới chân núi Nam Minh.

Nhớ khi ấy cậu phải bán tháo tất cả gia tài còn sót lại trên người nhưng vẫn không đủ để mua một chiếc quan tài đàng hoàng, dù là cái rẻ mạt nhất, số tiền đó chỉ đủ cho cậu mua tạm một tấm chiếu cói, cậu dùng tấm chiếu ấy quấn quanh thân thể đã lạnh như băng của chị, không có sư thầy tụng kinh siêu độ, cũng chẳng có người thân nào để chia buồn, chỉ lẻ loi mình cậu gắng gượng đào một cái hố đất để chôn thi thể chị gái bên cạnh mộ của mẹ.

Hai ngôi mộ tạm bợ trơ trọi được đặt cạnh nhau, đây là mộ của chính hai người thân yêu nhất đời cậu, vậy mà giờ đây ngay cả một tấm bia mộ cậu cũng không làm được cho họ.

Đại Phúc không biết cậu đứng ngẩn người ra đấy làm gì, giơ tay quơ quơ trước mặt cậu, “Công tử? Người còn không mau qua đấy thì phu nhân sẽ nổi giận đó.”

Văn Điềm thoát ra từ trong mớ ký ức đau thương, cậu hồi phục tinh thần, ngơ ngác hỏi: “Đại Phúc, nay là năm bao nhiêu rồi?”

“Ngày 18 tháng giêng, Bình Sở năm thứ ba!” Đại Phúc không do dự đáp: “Người hỏi câu này ba lần rồi.”

“Vậy à?” Văn Điềm thần hồn trên mây lắc lư theo hắn đến hậu viện, người thì cứ ngơ ngác không biết đây là mơ hay là thực.

Bình Sở năm thứ ba…

Năm cậu mới 16 tuổi, và cũng là năm người chị ruột của cậu – Văn Thư Nguyệt sẽ xuất giá.

“Chuyện hối hận nhất đời ta là đã gả cho gã!” Trong đầu chợt vang lên tiếng khóc khản đặc thê lương, Văn Điềm lảo đảo suýt ngã, hên có Đại Phúc ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy cậu, căng thẳng truy hỏi cậu bị làm sao vậy.

Văn Điềm lắc đầu ý bảo không có gì, nhìn quanh quất một vòng, màu đỏ ngày vui khiến cậu càng thêm chói mắt, “Không sao đâu, chúng ta mau đi thôi.”

Nhà chồng của Văn Thư Nguyệt chính là Tiêu gia ở Nhạc Hà trấn sát bên, một dòng dõi thư hương nổi tiếng gần xa, vị hôn phu Tiêu Trường Hiến lớn lên tuấn lãng, một bụng đầy tài hoa, mới 18 tuổi đã thi đỗ tú tài.

Phải biết, mới 18 tuổi đã đậu tú tài là chuyện rất hiếm, ở Nhạc Hà trấn hay thậm chí là cả Nam Minh quận cũng chẳng có được mấy người.

Nếu không phải tổ tiên hai nhà có chút quen biết, thì chắc có lẽ cũng sẽ chẳng có đoạn nhân duyên này, xét thấy hai bên gia đình môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, nên mới quyết định kết thành thông gia.

Văn Thư Nguyệt an tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, để bà tử trang điểm cho nàng, Văn Điềm nhìn gương mặt thân thuộc lại có phần hơi non nớt hơn trước mặt, mũi chợt chua xót nhịn không được muốn khóc.

Ngày 19 tháng giêng, Bình Sở năm ba, Văn Thư Nguyệt xuất giá, đoàn đưa dâu dài nườm nượp chấn động cả Tứ Phương trấn. Người người đều nói đây quả thực là một đôi thần tiên quyến lữ, nhưng tiếc thay đoạn hôn nhân này lại không có cái kết đẹp như chuyện thần thoại.

Con trai chết yểu, trượng phu vứt cho nàng một tờ hưu thư rồi đi lấy người khác, Văn Thư Nguyệt cả ngày đều trốn ở trong nhà, chỉ biết chia sẻ cùng mẹ và em trai.

Mẫu thân của Văn Điềm là Phó Hữu Cầm, nhà mẹ từng là đại gia tộc phú thương có tiếng một thời, sau thoái ẩn về Tứ Phương trấn, để lại cho con cháu đời sau tài phú nhiều không đếm xuể, nhưng Phó gia tới đời mẹ cậu thì chỉ có mỗi một cô con gái là Phó Hữu Cầm.

Ông bà Phó nhất mực thương yêu đứa con gái rượu của mình, bởi vậy khi nghe tin Phó Hữu Cầm muốn gả cho Văn Bác Lễ, kẻ nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, đương nhiên là họ không đồng ý.

Văn Bác Lễ ở rể nhà Phó gia. Tuy vậy nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, hai vợ chồng ngọt ngào chung sống với nhau, sinh hạ một đôi long phượng thai, nhị lão Phó gia thấy vậy cũng an tâm phần nào, trước khi lâm chung đem hết gia sản truyền cho con rể, thậm chí còn cho hai đứa nhỏ theo họ cha.

Đây là nỗi lòng của người làm cha làm mẹ, có ai mà ngờ được, kẻ bề ngoài thoạt nhìn thì như quân tử khiêm tốn, Văn Bác Lễ, sau lưng lại chính là kẻ tiểu nhân ăn cháo đá bát.

Đằng sau lời hẹn thề một kiếp một đôi người kia, Văn Bác Lễ lại lén lút ngoại tình, thậm chí còn có cả một đứa con trai riêng lớn hơn Văn Điềm những hai tháng tuổi.

Nắm chặt nắm đấm phía dưới tay áo, Văn Điềm khịt khịt mũi, khàn giọng nói: “Tỷ tỷ hôm nay đẹp quá.”

Văn Thư Nguyệt mở to mắt nhìn cậu, gương mặt giống cậu như đúc lộ ra vẻ dịu dàng, “Mới nãy mẹ có tìm em đấy, nãy giờ em chạy đi đâu vậy?”

Văn Điềm nỗ lực nặn ra một nụ cười khó coi, “Em đứng trong sân hóng mát ấy mà.”

“Hữu Linh về rồi à?” Hữu Linh là nhũ danh của Văn Điềm, do hồi cậu còn nhỏ, Phó Hữu Cầm cố ý đặt để dễ nuôi.

Bà tay nâng một chiếc hộp gỗ, khoan thai bước lại gần, vóc người đẫy đà, da dẻ trắng hồng được bảo dưỡng tốt, cộng thêm quanh năm quen sống trong nhung lụa, mái tóc đen mượt được búi gọn gàng và cài lại bằng chiếc trâm màu ngọc bích, lộ ra khí chất ung dung quý phái.

Ngay giây phút Văn Điềm nhìn thấy bà, cổ họng cậu lại bắt đầu nghèn nghẹn, thanh âm khàn khàn gọi một tiếng “Nương”.

Phó Hữu Cầm bị cậu dọa sợ hết hồn, vội vàng đưa hộp gỗ cho tỳ nữ đằng sau lưng, bước vội lại ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, “Đang yên đang lành mà con sao vậy, phụ thân mới la con hả?”

Văn Điềm dùng sức lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy bà, như bé con lạc đường đã lâu tìm được đường về nhà, chôn đầu trong lòng bà khóc nức nở.

Bà tử đang bận bịu cũng bị tiếng khóc kinh thiên động địa của cậu dọa ngừng tay, nhìn Văn Thư Nguyệt rồi lại nhìn sang Văn Điềm, vẻ mặt hoang mang chẳng biết làm sao.

Văn Thư Nguyệt vỗ vỗ lưng cậu, nghĩ lại thấy tức cười, đứa em trai này từ nhỏ đã mềm mại đáng yêu, nhưng chưa từng thấy cậu khóc nước mắt nước mũi tèm lem như bây giờ, nhịn không được muốn chọc cậu hai câu, “Đã lớn đầu rồi, vậy mà còn hay thích khóc nhè.”

Văn Điềm tuy biết bộ dạng mình rất mất mặt, nhưng suy cho cùng đột nhiên được gặp lại người thân vốn đã mất nhiều năm khiến cậu không kìm được cảm xúc vui sướng lẫn lộn với bi thường trào dâng trong đáy lòng.

Khóc một hồi lâu, Văn Điềm mới miễn cưỡng nín khóc, cậu dùng tay áo quẹt nước mắt, ngẩng đầu nhìn mẫu thân và tỷ tỷ, vớ đại cái lý do hơi ngu một chút để ứng phó, “Con chỉ đang thấy…. tỷ tỷ sắp phải lập gia đình, nên mới có chút thương tâm.”

“Con đó…” Phó Hữu Cầm lấy tay chọc chọc trán cậu, đáy mắt đong đầy yêu thương, “Đến khi nào mới chịu trưởng thành đây.”

Văn Điềm rũ mắt che giấu cảm xúc trong lòng, mặt ngoài thì vẫn giả bộ lôi kéo ống tay áo của bà, “Nương à, người ngồi chơi với tỷ tỷ tiếp đi nha, con ra ngoài một lát đây.”

Phó Hữu Cầm hỏi, “Con lại muốn đi đâu nữa? Việc cần làm ngày mai nhớ hết chưa đó?”

Văn Điềm lộ ra một nụ cười, làm nũng xin tha: “Nhớ rõ rồi mà, con đi tý về liền.”

Phó Hữu Cầm hết cách đành buông cậu ra, “Để Đại Phúc đi với con, nhớ về sớm đó.”

Văn Điềm vẫy vẫy tay, chạy vọt ra sân.

“Cái thằng này thiệt là…” Phó Hữu Cầm lắc đầu, mang theo chút bất đắc dĩ xoay người vào nhà.

Vừa bước khỏi cửa, nụ cười trên môi Văn Điềm tắt ngắm, cậu xoay người lại, nương theo tán cây nhìn hai mẹ con ngồi trong nhà, mẫu thân cầm hộp gỗ đặt lên tay tỷ tỷ, hai người cười cười nói nói về điều gì đó.

Cậu hít một hơi thật sâu, huyệt Thái Dương chợt trở nên đau đớn, cậu cũng không biết tại sao bỗng dưng mình lại trở về quá khứ. Trên thực tế thì mới giây trước cậu còn đang ngồi sưởi ấm trong căn nhà cũ kỹ xập xệ của mình, mẹ và chị gái đều lần lượt qua đời, cậu cũng chẳng còn thiết sống nữa, nhưng rồi lại cảm thấy không cam lòng cứ thế chết đi để cho kẻ thù được hả hê, nên cậu cố níu lấy hơi tàn mà sống, mãi đến ngày hôm ấy chợt cậu nghe có tiếng nổ vang trời, chờ khi cậu mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện bản thân đã trở lại bốn năm trước, cách ngày Văn Thư Nguyệt xuất giá một hôm.

Qua hết đêm nay, Văn Thư Nguyệt sẽ đi lấy chồng, đầu đội mũ phượng ngồi kiệu bao người đưa gả sang nhà Tiêu gia.

Hình ảnh Tiêu Trường Hiến tay ôm tân hoan diễu võ dương oai lướt qua đầu cậu, Văn Điềm dùng sức cắn môi, cái đau kích thích cậu ứa nước mắt, đầu óc căng thẳng cũng dần bình tĩnh lại, cậu quay đầu kiên định bước ra ngoài.

Lần này, cậu tuyệt đối sẽ không để tỷ tỷ phải làm con thiêu thân lao vào hố lửa thêm nữa.

Trước tiên, Văn Điềm thay một bộ đồ bằng vải thô không mấy bắt mắt, chỉnh lại tóc tai, tìm khăn vải quấn hai vòng để che mặt, cuối cùng đội thêm một cái nón rộng vành, xong xuôi mới thăm dò xung quanh rồi lẻn ra ngoài.

Cọc hôn sự này tất nhiên không thể thành, nếu giờ này mà muốn từ hôn thì là chuyện không tưởng, cho nên cậu cần phải tìm cách khác.

Băng qua hai ngõ hẻm yên tĩnh, là đường cái náo nhiệt, phố đông người qua lại, gần đây có một khu chợ, hai bên đường phố đầy ắp những quầy hàng, tiếng rao mời chào khắp các ngõ hẻm.

Văn Điềm hơi thu người, lướt nhanh qua đám đông, hướng về phía đông của con phố, nơi đó là góc chết, địa điểm tụ tập ưa thích của đám lưu manh côn đồ, không chịu đi làm mà thích kết bè kết phái lắc lư khắp nơi, thu tiền bảo kê sống qua ngày.

Đám du côn này vừa vặn lại là sự trợ giúp thích hợp cho Văn Điềm.

Góc hẻm tối tăm dơ bẩn, đám hán tử lôi thôi lếch thếch túm năm tụm bảy ngồi chồm hổm ở ven đương, vừa nhìn thấy Văn Điềm thì lập tức bày ra vẻ mặt lưu manh tính kế.

Đời trước Văn Điềm cũng từng qua lại với đám người này, thừa hiểu đức hạnh của cái đám này ra sao, cậu chậm rì rì móc ra năm lượng bạc chìa trước mắt chúng, “Ba người, 20 lượng bạc, đây là tiền đặt cọc.”

“Cần làm gì?” Một tên cao to bước lên phía trước, trong mắt ánh lên sự giả dối, muốn thừa cơ chụp lấy đống bạc trên tay Văn Điềm.

Văn Điềm thu tay về, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, “Cần thêm hai người nữa.”

Gã đàn ông hừ một tiếng, vẫy tay gọi hai kẻ nữa tiến lên, đều là những tên to con, “Nói đi, muốn tụi này làm gì đây?”

“Đi theo ta rồi biết.” Văn Điềm tận lực nhỏ giọng giả dạng thâm trầm bí hiểm, sải chân dẫn ba người ra khỏi trấn.

Tứ Phương trấn cách Nhạc Hà trấn một dãy núi, nếu muốn đi thì chỉ có hai con đường, một là đi đường do quan mở, tuy bằng phẳng nhưng lại xa, một đường khác lại khó đi hơn, phải vòng qua chỗ đám sơn tặc Tây Sơn, ít có ai dám chọn con đường này.

Kỳ thiên lĩnh là j vậy?

Ngày hôm nay Văn Điềm dẫn bọn họ đi, lại là con đường thứ ba.

Ở trung gian hai dãy núi có một con sông, sông Tứ Hộ nối liền Nhạc Hà trấn với Tứ Phương trấn, ngoại trừ những ngư dân tình cờ ngang qua đây thì chẳng còn ai ghé thăm.

Mà chỗ này là do tình cờ Văn Điềm mới biết được, bên cạnh bờ sông có một ông lão đánh cá.

Năm đó mẫu thân lâm bệnh nặng, chính ông lão đánh cá đã chèo thuyền đưa cậu sang bờ bên kia. Văn Điềm men theo ký ức tìm đến đây, quả nhiên vẫn thấy con thuyền nhỏ nằm chỏng trơ ven sông.

Cách đó không xa có một căn chòi lá tạm bợ.

Văn Điềm để ba tên tráng hán đứng chờ, rồi tự mình lại gõ cửa nhà lão ngư dân.

Bàn giao xong xuôi, lão ngư dân đưa bọn họ sang Nhạc Hà trấn. Dù đã chọn đường sông nhưng đoạn đường này cũng phải mất một canh giờ mới qua đến nơi, vừa sang thì sắc trời cũng sẩm tối, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn lồng lập lòe bên kia sông.

Thuyền đánh cá đỗ ngay bến tàu, nơi đây là phía Đông Nam của quận Nam Minh, cách đô thành Khánh Dương khá xa, nên người dừng chân ở đây cũng ít, bến tàu nhìn như bị bỏ hoang.

Trả tiền, thương lượng để ông lão đứng đấy đợi bọn họ, Văn Điềm dẫn ba gã tráng hán đi về phía Tiêu gia.

Tiêu gia tuy nói là dòng dõi thư hương nhưng nhà cũng không phải dạng giàu sang gì, phủ đệ nằm ngay sát phố chợ ồn ả, phía đối diện là xóm làng chơi.

Ngày mai là ngày đại hôn, trước cổng lớn giăng đèn lồng đỏ rực, hai con sư tử đá hai bên cũng được treo tú cầu đỏ trang trí, Văn Điềm trào phúng cười cười, chỉ về phía Tiêu gia, nói với ba người: “Các ngươi giúp ta đem đại thiếu Tiêu gia lôi ra đây, 20 lượng bạc chính là của các ngươi.”

Văn Điềm móc ra năm lượng bạc đưa cho bọn họ, “Đây, tiền đặt cọc, sau khi xong chuyện, đưa nốt phần còn lại.”

Ba tên tráng hán liếc mắt nhìn nhau, tên cầm đầu đứng ra nhận bạc, nhếch mép cười nói: “Thành giao.”

Văn Điềm khoang tay trước ngực, hơi cúi đầu, để vành nón che khuất ánh mắt thâm trầm của cậu khi nhìn đại môn Tiêu gia.

Trước tiên, tên cầm đầu để hai tên còn lại thăm dò tình hình xung quanh, còn gã thì im lặng đứng ngay góc khuất tối sáng bên cạnh Văn Điềm, đánh giá tòa dinh thự trước mặt.

“Nghe nói công tử Tiêu gia ngày mai sẽ kết hôn, ngươi còn bắt gã làm cái gì?”

Siết chặt nắm tay phía dưới ống tay áo, Văn Điềm bất động thanh sắc, dùng thanh âm trầm thấp trả lời: “Tiêu Trường Hiến không xứng với tiểu thư Văn gia.”

Đại hán nở nụ cười, chà chà hai tay, tỏ vẻ thông cảm nói, “Thì ra là tranh giành tình nhân à…”

“Gã ta đến rồi.” Văn Điềm ngắt lời gã, chỉ chỉ Tiêu Trường Hiến đang được nha hoàn đỡ, loạng chà loạng choạng bước về phía này.

Tiêu Trường Hiến từ bên ngoài trở về, uống hơi nhiều rượu, say tí bỉ, đi đứng ngã trái ngã phải, trong miệng thì nghêu ngao ca khúc gì đó không nghe rõ lời.

Lại gần, Văn Điềm mới nghe rõ nội dung, giờ khắc này cậu chỉ cảm thấy muốn giết quách gã đang đứng trước mặt mình đây.

Thằng khốn này cư nhiên trước ngày đại hôn lại dám đi dạo thanh lâu! Kiếp trước bọn họ đúng thực sự là có mắt như mù mới coi kẻ này xứng làm chồng tỷ tỷ!

“Thoát cái áo, cởi cái quần, mở áo yếm ra nào,…” Tiêu Trường Hiến sờ soạng khắp người tiểu nha hoàn, ra sức xoa lấy xoa để, trong miệng lại tiếp tục thốt lên mấy ca từ tục tĩu “…Này cô em kia ơi, thân em vừa trắng lại vừa mềm… ah, cưng yên nào, lại đây gia nếm thử…”

Mắt thấy hai kẻ không biết xấu hổ nào đấy sắp quần nhau giữa đường phố, Văn Điềm lạnh lùng nói: “Còn không mau động thủ, không muốn lấy tiền nữa phải không?”

Tráng hán chà chà tay, lẩm bẩm một câu hàng này thật biết chơi, rồi hướng hai tên đồng bọn ra hiệu, hợp lại vây lấy bọn họ.

Dùng chui dao đánh ngất tiểu nha hoàn, đại hán đỡ lấy tên say rượu Tiêu Trường Hiến, ra hiệu hỏi Văn Điềm giờ làm gì nữa đây.

Văn Điềm lạnh lùng Tiêu Trường Hiến đang kêu la gọi bậy, lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác muốn lột da lóc xương một thằng khốn cặn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.