Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 127



Editor: D Ẹ O

Phó Điềm suýt thì quên mất chuyện này, nay quản sự chủ động tìm đến cậu mới sực nhớ ra, cũng nhân lúc đang rảnh, liền dắt Sở Hướng Thiên theo quản sự đến điền trang xem thử.

Mẫu ruộng được chọn để thí nghiệm nằm cách điền trang không xa, để dễ bề chăm nom. Phó Điềm vừa xuống xe ngựa, xa xa đã có thể nhìn thấy một mẫu ruộng nhỏ vàng ươm nằm lẻ loi giữa cánh đồng trơ trọi. Bông lúa múp mầm nặng trịch làm cong cả thân cây chín đang đong đưa trong gió.

Quản sự điền trang vui vẻ khó đè nén, ông nói với Phó Điềm: “Ngoại trừ số chết rét sau trận tuyết năm ngoái, còn lại vẫn sống ccả.” Ngày đông giá lạnh, tưới cũng không nhiều, nhưng lúa lại mọc tốt hơn bất kỳ loại thóc nào ông từng thấy.

Ông từng ước lượng, chỉ riêng sản lượng một mẫu này thôi, đã gần bằng sản lượng ba mẫu mấy năm trước!

Quản sự xoa xoa tay, thử hỏi: “Nhưng ngài còn thêm loại thóc này nữa hay không? Nếu chỉ để riêng một mẫu này làm giống thôi cũng chưa đủ.”

Ông từng tận mắt thấy Phó Điềm loay hoay gì đó trong sân mấy ngày liền, gieo ra số lúa thần kỳ này, nhưng cụ thể ra sao thì ông không rõ, chỉ có thể thử thăm dò xem sao.

“Ta sẽ nghĩ cách.” Phó Điềm dạo quanh bờ ruộng một vòng, hết sức hài lòng, lúa phát triển tốt, chứng tỏ kế hoạch của cậu đã thành công bước đầu.

Làm lơ vẻ mặt xoắn xuýt của quản sự, Phó Điềm thỏa mãn dắt Sở Hướng Thiên về nhà, chờ khi đã bỏ xa quản sự, mới đắc ý khoe với Sở Hướng Thiên: “Em có cách khắc phục nạn hạn hán năm nay.”

Sở Hướng Thiên cũng ngạc khi nhìn thấy mẫu lúa ban nãy, nhưng vì còn người ngoài nên hắn không tiện hỏi nhiều, mãi đến giờ mới lộ vẻ hiếu kỳ, “Cách gì?”

Phó Điềm lôi khóa Trường Sinh ra từ trong cổ áo, cậu nói: “Thả bản nguyên hòa vào nước, sau đó ngâm hạt giống vào, kháng rét chống hạn, lớn nhanh hơn những giống lúa bình thường một chút.”

Ánh mắt Sở Hướng Thiên rơi trên chiếc khóa bạc, hắn chau mày, “Nó có ảnh hưởng gì đến em không?”

Phó Điềm lắc đầu, “Không có, vốn cũng chỉ là vật ngoài thân, cùng lắm chỉ là hao hết sức mạnh bản nguyên, sau này không thể dùng được nữa.”

Sở Hướng Thiên thoáng suy tư, hắn hồi tưởng lại nội dung trong quyển sổ tay được tổ tiên để lại, ngẫm thấy Phó Điềm nói cũng đúng.

Thứ trong khóa Trường Sinh chẳng qua là cái vỏ còn dư lại của bản nguyên, chứa một phần sức mạnh nhỏ hấp thu được từ bản nguyên, Phó Điềm nhờ có huyết mạch nên mới có thể sử dụng được, dù cho sức mạnh bản nguyên hao hết, thì cũng không ảnh hưởng gì đến Phó Điềm.

Nghĩ vậy hắn mới yên lòng, suy nghĩ chuyển về lại giống lúa, “Đây quả là một cách hay, nhưng lo cho toàn Đại Sở thì hơi khó.”

Phó Điềm cũng đã suy xét đến vấn đề này, cậu nói: “Chi bằng rào một cái hồ ở ngoại thành, em sẽ bỏ bản nguyên vào đó, rồi đem hết số thóc của cửa hàng gạo ngâm trong hồ, sau đó phân phối đi các nơi, vẫn dùng cách cũ, dùng lương thực đổi lương thực.”

Song cậu thoáng trầm ngâm, “Chỉ là nếu làm vậy thì cần kha khá nhân công…”

Đây cũng được coi là một cách, Sở Hướng Thiên gật đầu, “Nếu cần người thì không thành vấn đề, ta có cách.”

***

Mấy ngày sau, Phó Điềm mới biết thì ra ‘người’ mà Hướng Thiên nói tới, là đại quân đã chiến thắng trở về, hiện đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

Sở Hướng Thiên điều ngàn người từ đại doanh, đầu tiên là rào ngăn cách một mảnh hồ, giữa hồ nhỏ và hồ mẹ có xây đập, nếu thiếu nước thì có thể xả thêm. Quanh hồ nhỏ là đất bằng, sau khi ngâm thóc xong sẽ phơi khô trên đất trống, sau đó mới chuyển đi các nơi.

Phó Điềm từng lẻn đến đây cùng Sở Hướng Thiên đêm trước khi đập nước được hoàn thành, thả bản nguyên vào trong hồ.

Bản nguyên được bỏ trong một chiếc hộp nhỏ có thông lỗ được buột dây thừng thả ở giữa hồ, ngày sau nếu không còn dùng đến nữa, thì hai người chỉ việc lấy nó ra bất cứ lúc nào.

Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, Phó Điềm tính thời gian, đưa số giống đầu tiên đến Tứ Phương trấn.

Tháng ba là thời điểm người nông dân bắt đầu mùa vụ mới, Khánh Dương thành và Tứ Phương trấn là hai nơi đầu tiên được đổi giống thóc mới, thông qua cửa hàng gạo Phó gia, giống lúa này sẽ lần lượt được đưa đi các nơi.

Vì do cửa hàng gạo Phó gia có danh tiếng được tích lũy bấy lâu nay, cộng thêm lợi ích tuyệt vời mà giống lúa trước kia mang lại, lần này bọn họ không cần tìm đến giới thượng lưu mở đầu, bách tính vừa hay tin đã vội mang thóc trong nhà đến xếp thành hàng dài trước cửa hàng để chờ đổi.

Đợi khi tháng ba trôi qua, công đoạn gieo mạ đã kết thúc.

Và lúc đám mạ trưởng thành, từ xanh chuyển màu vàng óng, ruộng lúa trổ bông, hôn kỳ của hai người cũng đã tới.

Ngày đại hôn của Dục vương và Khang Nhạc Hầu, cả nước đón mừng.

Hai người, một người là Chiến Thần Đại Sở, bảo vệ biên cương, đánh đuổi ngoại xâm, một người hào hiệp cứu tế dân lành, ban phước cho nhân dân. Nhân dân cả nước ai ai cũng đều mang ơn, nay nghe hai người sắp thành hôn, dân chúng cảm thấy đôi bên cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

Vì ôm lòng cảm kích, dân gian cực lực tán dương cuộc đại hôn này, thậm chí còn thay đổi cái nhìn của không ít người về nam phong (Đồng tính).

Hiển nhiên, những điều trên Phó Điềm đều không hề hay biết. 17 tháng 6, hôm trước ngày đại hôn, hai tân lang bị tách nhau đều buồn bực ngán ngẩm đi lòng vòng trong sân, nôn nóng đếm thời gian trôi.

Dựa trên quy củ, ba ngày trước khi kết hôn cả hai bên không được gặp nhau, bởi vậy Sở Hướng Thiên đành phải dọn về Dục vương phủ, riêng phần cậu thì lo học thuộc quy trình ngày đại điển.

Đêm hôm ấy, Phó Điềm mặc trung y đi xoay quanh trong nhà.

Ngày mai chính là ngày đại hôn, ngay cả Đại Phúc cũng còn đang bận rộn, duy mỗi cậu là rảnh rỗi, bị đuổi về phòng bắt nghỉ ngơi sớm.

Rửa mặt xong, Phó Điềm vẫn không sao ngủ được, ngày mai là ngày thành hôn, cảm xúc trong lồng ngực cứ nôn nao, tim cậu đập thình thịch như nổi trống, khiến cậu đứng ngồi không yên.

Ánh mắt cứ không tự chủ được mà liếc sang cái khắc lậu* đặt trên bàn, Phó Điềm bồn chồn bước tới bước lui, miệng lầm bầm, “Sao trời còn chưa sáng…”

Khắc lậu: Ngày xưa dùng cái gáo đồng, giữa châm một lỗ để nước/cát dần dần rỏ xuống, để định thời giờ.

Ngay lúc cậu còn đang buồn bực, ngoài cửa sổ bỗng phát ra tiếng gõ gõ, Phó Điềm ngẩn ngơ, sau đó cậu mừng rơn, rón rén đẩy nhẹ cửa sổ, quả nhiên cậu nhìn thấy Sở Hướng Thiên đang đứng bên ngoài.

Sở Hướng Thiên nở nụ cười, trèo vào ôm lấy cậu, “Ta biết ngay là em không ngủ được.”

Phó Điềm cũng ôm hắn, hai má cọ cọ nơi hõm cổ, rù rì oán giận, “Em ngủ không được.”

Ôm lấy cậu đặt lên giường, Sở Hướng Thiên nghiêng người nằm cạnh cậu, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Phó Điềm, “Ngủ đi.”

Phó Điềm gối đầu lên cánh tay hắn, khẽ ừ bằng giọng mũi, nghe lời rúc mặt vào lòng hắn nhắm mắt lại.

Ôm nhau chốc lát, tiếng hít thở đều đều phát ra từ lòng hắn, khóe môi Sở Hướng Thiên ngoắc ngoắc, cũng khép mắt lại ngủ.

Cát mịn trong khắc lậu chầm chậm chảy, canh năm gần kề, Sở Hướng Thiên trong buồng cũng mở mắt, rón rén đứng dậy, khẽ hôn lên trán Phó Điềm, lẻn ra ngoài theo đường cửa sổ.

Canh năm vừa qua, Dục vương phủ và Khang Nhạc hầu phủ đều trở nên bận rộn.

Phó Điềm bị Đại Phúc kêu dậy rửa mặt thay y phục, tuy không như nữ nhi xuất giá phải dậy sớm trang điểm, nhưng chải tóc mang quan thì không thể thiếu.

Những sợi tóc đen nhánh được buộc lên cao cao, đuôi tóc buông thỏng tự nhiên, gọn gàng đầy khí khái, trên trán để chừa hai sợi tóc mai, điểm thêm phần phong lưu, cuối cùng là cài phát quan bằng vàng ròng khảm hồng bảo, mới coi như đã hoàn thành.

Hỉ phục được thợ thêu trong cung làm gấp, dựa trên phẩm cấp thân vương, vải đỏ thêu Kim Long tứ trảo, viền kim ti, họa tiết tường vân long văn, tơ vàng phản chiếu ánh sáng, rực rỡ lung linh, tựa trích tiên.

Lễ phục tổng cộng có tám lớp, tuy chất vải khá nhẹ, nhưng mặc vào vẫn cảm thấy khá bức bối.

Tháng sáu thời tiết đang nóng dần, Đại Phúc sợ cậu nóng, đứng bên cạnh quạt gió cho cậu, chờ khi giờ lành đến, cùng theo cậu xuất môn.

Đội nghi trượng và nhạc trống cũng được phái từ trong cung, hai hàng nhân mã khua chiêng gióng trống đi dàn đều, Phó Điềm bước ra cửa Hầu phủ, vô thức nhìn về phía có cảnh tượng tưng bừng, trùng hợp bắt gặp Sở Hướng Thiên cũng đang nhìn về phía đây, tình ý trong mắt cả hai dạt dào, sau đó cùng ăn ý lên ngựa.

Sở Hướng Thiên thúc vào bụng ngựa, đi sóng bước cạnh cậu, hai đội ngũ hợp thành một, thổi kèn đánh trống theo sau họ, rộn rã diễu hành đến hoàng cung.

Sau khi họ rời đi, các tân khách được mời cũng nhao nhao vào cung tham yến.

Phó Điềm và Sở Hướng Thiên diện lễ phục y đúc, cưỡi tuấn mã như nhau, ngang qua phố Chu Tước đến trước cửa cung, bách tính ven đường ra xem lễ nhiều vô kể, khi hai người đi qua, họ cùng tung hoa tươi, cao giọng nói chúc mừng.

Mãi đến tận cửa cung, tiếng hoan hô nồng nhiệt ngoài kia mới chấm dứt.

Hai người ăn ý đối mặt nhau, Sở Hướng Thiên đưa tay lấy cánh hoa còn vương trên đầu cậu, trang trọng xuống ngựa trong tiếng lễ nhạc, sóng vai cùng hướng về đại điện.

Trên đại điện trang nghiêm, đế hậu ngồi sánh đôi, thái hậu và Phó Hữu Cầm cũng ngồi ở hai bên, tươi cười nhìn đôi uyên ương đang bước tới.

Thái giám tổng quản bắt đầu xướng lễ, “Lễ quan kính báo thiên địa tổ tông.”

Lễ quan dài dằng dặc, lần lượt kính báo thiên địa, tổ tiên… Thanh âm nghiêm trang vang vọng cả đại điện, chờ khi hắn niệm xong, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên cùng đưa tay qua đầu, cung kính vái đầu.

Thái giám tổng quản lại xướng, “Tân nhân bái thủ.”

“Nhất bái thiên địa!”

Phó Điềm và Sở Hướng Thiên quay mặt hướng thiên địa, uốn gối quỳ xuống, hai tay chắp vào nhau giương cao qua đỉnh đầu nhất bái.

“Nhị bái cao đường!”

Phó Điềm và Sở Hướng Thiên quay người, đứng đối diện thái hậu và Phó Hữu Cầm, quỳ xuống dập đầu.

Hai mẫu thân nhìn con mình, viền mắt đỏ hoe.

Giọng thái giám tổng quản cao vút, “Phu phu giao bái!”

Hai người đứng dậy, xoay người đối mặt nhau, tình ý trong mắt dâng trào, Sở Hướng Thiên nhếch môi cười, cúi đầu bái trước.

Phó Điềm kinh ngạc, vội cúi đầu giao bái, bào phục đỏ rực chạm nhau, lúc đứng dậy mu bàn tay chạm khẽ, chỉ đơn giản thế thôi, lại ấm đến tận tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.