Tình huống bên Chu Truyện Thanh còn rắc rối hơn cả bọn Phó Điềm.
Triệu chưởng quỹ tuy đã bị quan binh bắt giữ, nhưng ông ta cứ một mực nói là do nhận được mối làm ăn quá lớn, không kịp điều hàng lại có quen biết với Lý quản sự nên mới sang mượn tạm.
Ngay sau đó, Triệu lão gia vừa nhận được tin cũng vội chạy ra làm chỗ dựa cho Triệu chưởng quỹ.
Thế lực của Triệu gia tại Thượng Minh trấn không hề nhỏ, mấy sai dịch vừa thấy lão ta thì khí thế giảm hẳn, nếu không phải nhờ Tiểu Kiều đứng bên hù dọa không cho thả người thì chắc có lẽ lão ta đã sớm đem người đi mất rồi.
Hai bên đối chọi gay gắt, Phó Điềm vừa vào sân sau, đã gặp ngay cái bầu không khí quỷ dị này.
Người của Triệu gia còn đang đứng chặn ở cửa, một đám người hùng hổ vây chặn do Triệu lão gia dẫn đầu. Mà đám Chu Truyện Thanh thoạt nhìn yếu thế hơn hẳn.
“Xem ra ta vừa tới đúng lúc.”
Phó Điềm mặt mày bất biến đi vòng vào từ cửa sau, đứng phía trước Chu Truyện Thanh, những người còn lại đều đứng sau lưng cậu, tuy nhân số có ít hơn bên kia, bù lại bọn họ có Sở Hướng Thiên và Thường Hỉ hai tên thổ phỉ mặt mày bặm trợn vừa nhìn đã biết không phải hạng dễ chọc áp trận, mơ hồ lại như chiếm thế thượng phong.
“Vị này hẳn là Triệu lão gia? Ngài vì Triệu chưởng quỹ mà tới nhỉ?”
Tuy Phó Điềm luôn nở một nụ cười, nhưng ánh mắt thì vẫn lạnh tanh, “Nếu như ngài còn thông tình đạt lý, ta mong ngài sẽ để mọi chuyện được giải quyết rõ ràng, đừng vì ngại hủy danh tiếng Triệu gia mà đẩy đưa, đỡ phải mất công quan phủ.”
Triệu lão gia năm nay đã hơn năm mươi tuổi, tuy nhiên do quen sống trong nhung lụa nên nhìn chỉ như bốn mươi mà thôi, lão ta vừa nhìn Phó Điềm như một đứa trẻ con thì chẳng thèm để cậu vào mắt, đây là địa bàn của lão, ai dám bắt bẻ lão.
Nào ngờ Phó Điềm lại dám buộc lão phải nhận tội, giọng điệu kiêu căng như chẳng thèm coi lão ta ra gì, lão cả giận nói: “Nít ranh mồm còn hôi sữa nơi nào mà dám càn rỡ ở đây! Trong nhà không dạy ngươi phải biết kính trọng trưởng bối à?!”
“Nếu Triệu gia nguyện để mọi chuyện được giải quyết êm thấm, trừng trị thủ phạm, tiền quy nguyên chủ, ta đương nhiên sẽ kính trọng gọi Triệu lão gia đây một tiếng trưởng bối.”
“Nhưng nếu Triệu lão gia thích bao che cho thủ phạm, ngầm chiếm đoạt tài sản Phó gia ta…” Phó Điềm biến đổi sắc mặt, học Sở Hướng Thiên sầm mặt nói, “Vậy thì đừng trách ta vô tình!”
Người ở đây đều âm thầm hít một hơi, người nhà họ Triệu thì thán phục cậu cả gan dám đắc tội Triệu lão gia, Triệu lão gia tuy mặt ngoài nhìn có vẻ thân thiện đấy, nhưng ở Thượng Minh trấn ai mà chẳng biết lão là một người bụng dạ hẹp hòi lại ưa thù dai, bởi vậy nên chẳng ai dám trêu vào lão. Sở Hướng Thiên cũng đang cảm khái, miệng lưỡi Phó Điềm ngày càng sắc bén, tiểu thiếu gia mềm nhũn của mình đi đâu mất rồi.
Triệu lão gia tức muốn ngã ngửa, trừng Phó Điềm mà tức nói không nên lời.
Cuối cùng chỉ có thể hung tợn quát: “Vậy thì đi gặp quan! Nếu như ngươi không lôi ra được bất cứ chứng cứ nào đáng nói, vậy thì đừng trách ta khiến ngươi có đi mà không có về!”
Ngữ khí của lão nghe rất bình tĩnh, không biết do ỷ thế mình mạnh hay do chắc chắn Phó Điềm không tìm được chứng cứ nữa.
Phó Điềm sờ sờ cuốn sổ trong tay áo, cười nhạt, “Vậy mời ngài đây đi trước.”
Triệu lão gia: “…”
Phất tay áo, Triệu lão gia mang theo hạ nhân khí thế hùng hổ bỏ đi.
“Khổ cực cho mấy vị sai dịch đây rồi.” Phó Điềm nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Quan sai áp giải Triệu chưởng quỹ đi đằng trước, Phó Điềm cố ý rơi lại phía sau, móc sổ giao cho Tiểu Kiều.
“Ngươi xem dùm ta mấy thứ này đi.”
Tiểu Kiều nhận lấy lật vài tờ, càng xem sắc mặt nàng lại càng trở nên nghiêm túc, sổ sách này được dùng phương pháp phục thức bốn ô để ghi, nửa trang trên ghi số lượng gạo bán được của cửa hàng cùng giá cả tương ứng, còn nửa tờ dưới thì ghi từng khoản giao dịch riêng. Tuy trên đó không ghi rõ tên của đối tượng giao dịch nhưng mỗi trang đều có ấn một con dấu đỏ in chữ “Triệu Miễn”, hình như là tên của ai đó.
“Triệu Miễn là tên con trai cả của Triệu lão gia.” Phó Cát nói, Triệu gia là một trong những kẻ ngang ngược nhất Thượng Minh trấn, ông cũng đã từng được nghe kể về bọn người này.
Tiểu Kiều lại xem thêm những quyển khác, chúng được ghi bắt đầu từ ba năm trước, một nửa là những khoản giao dịch giữa Lý quản sự với cửa hàng gạo Triệu gia, còn một nửa là những khoản giao dịch thực tế của cửa hàng. Còn những quyển khi trước Lý quản sự giao cho họ đều đã bị chỉnh sửa qua.
Nhìn những khoản thu thực tế, mặt Phó Điềm đen kịt, “Chỉ riêng những khoản này đã đủ định tội bọn chúng rồi.”
“Nhưng số bạc này…” Phó Cát vẫn phát sầu, những khoản đó chứng minh Phó gia đã hao tổn không biết bao nhiêu là tiền của, giờ muốn đoạt lại, sợ rằng hơi khó.
Phó Điềm lắc đầu, ngón tay chỉ ngay chỗ con ấn màu đỏ, “Hoặc trả tiền đây, hoặc… Triệu gia sẽ mất một đứa con trai.”
Loạt sổ này đều in tên Triệu Miễn rõ rành rành, đoán chừng là do Lý quản sự không yên lòng nên mới âm thầm ghi lại bằng chứng, mà bây giờ nó đã rơi vào tay bọn họ, không cần biết những kẻ khác trong nhà họ Triệu có nhúng tay vào hay không, nhưng riêng Triệu Miễn thì tuyệt đối không thể nào thoát được tội.
Mọi người cùng kéo nhau đến nha môn, huyện lệnh đã sớm chờ tại thăng đường.
Thăng đường: Chỗ ngồi làm việc ở công đường
Vị huyện lệnh nghe đâu là tân nhiệm mới lên nhậm chức, án tham ô mỏ vàng đã kéo vị huyện lệnh tiền nhiệm xuống ngựa, bị áp giải về đô để thẩm tra, còn vị này là người lên thay để bù vào ghế trống.
Huyện lệnh đầy uy nghiêm mà ngồi ở công đường, còn Triệu lão gia thì sắc mặt hình như còn khó coi hơn cả ban nãy.
Phó Điềm hành lễ theo quy củ, Chu Truyện Thanh đưa đơn kiện lên, ghi rõ cửa hàng gạo Triệu gia thông đồng với Lý chưởng quỹ, nhiều năm qua đã ngầm chiếm đoạt gia sản Phó gia.
Huyện lệnh đọc kỹ đơn kiện, sau đó mới sai người áp giải Triệu chưởng quỹ vào công đường.
Triệu chưởng quỹ bị ép quỳ gối giữa sảnh, cúi thấp đầu âm thầm liếc mắt ra hiệu với Triệu lão gia, Triệu lão gia tằng hắng một cái, nham hiểm nhìn chằm chằm huyện lệnh, “Huyện lệnh đại nhân cần xử lý cho thật công minh.”
Lão ta thầm uy hiếp là vậy, nhưng tiếc thay hiện tại đâu phải những kẻ thích làm bậy như trước kia lão từng tiếp xúc, huyện lệnh liếc nhìn lão, khẽ gật đầu, “Triệu lão gia yên tâm, bản quan luôn luôn công chính.”
Triệu lão gia biến sắc, phẫn nộ lại không nói được gì.
Ấn theo quy trình để thẩm vấn Triệu chưởng quỹ, sau đó mới giải Lý quản sự vào tiếp tục thẩm vấn, tuy lời khai của cả hai có hơi khác nhưng chung quy vẫn chính đáng, Triệu lão gia thấy vậy liền cười đắc ý, ánh mắt xem thường quét về phía Phó Điềm.
“Huyện lệnh đại nhân, chúng ta có tìm được mấy quyển sổ sách, kính xin ngài xem giúp cho.”
Phó Điềm không thèm nhìn Triệu lão gia, chỉ nhìn thoáng qua bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Lý quản sự, bên mép nảy lên ý cười.
“Trình lên!”
Giao mấy quyển sổ vừa rồi cho quan sai, Phó Điềm cố ý nhắc nhở, “Lý quản sự, ngươi nhìn thử coi có thấy mấy quyển này quen mắt không?”
Lý quản sự khó hiểu ngẩng đầu, chợt khi nhìn những quyển sổ trong tay huyện lệnh thì chỉ trong phút chốc mặt ông ta đã xám xịt như tro tàn.
Triệu lão gia nhìn thần sắc ông ta đại biến thì sắc mặt cũng biến đổi theo, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người huyện lệnh.
Huyện lệnh cau mày nhanh chóng lật vài tờ, sau đó đưa cho phòng thu chi của huyện nha xem thử, trên công đường lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng thở ngày càng gấp của Lý quản sự.
Người kiểm toán nhỏ giọng nói vài câu vào tai huyện lệnh rồi lui xuống.
“Lý quản sự, ngươi còn lời nào để nói nữa không?” Huyện lệnh vứt quyển sổ lăn lóc xuống trước mặt ông ta, Lý quản sự run rẩy nhặt lên, khi nhìn thấy dấu ấn đỏ chót trên ấy thì ông ta hoàn toàn không kiềm được nữa, cúi rạp người dập đầu xuống đất nói, “Ta nói… Ta sẽ nói hết…”
Ba năm trước, ông ta có nạp một tiểu thiếp, tiểu thiếp này lại tình cờ có mối quan hệ quanh co lòng vòng với Triệu chưởng quỹ, ông ta dựa vào tầng quan hệ này, hai người từ từ quen thân. Vô tình một lần trong lúc uống rượu, ông ta có oán giận nhi tử sau này sẽ làm quan, mà mình lại chỉ là một quản sự nho nhỏ, làm trâu làm ngựa cho Phó gia suốt mười mấy năm trời, mà vẫn chỉ được chút lương quèn vỏn vẹn đủ nuôi gia đình, ngoài ra chẳng còn chút tiền dư nào để dành.
Triệu chưởng quỹ nghe xong lại bảo sẽ mở một lối tắt cho ông ta, còn nói con đường này được cả Triệu đại thiếu gia đảm bảo, nên ông ta mới động tâm tư không nên có.
Nhát thì đói, gan lớn thì no.
Ông ta suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn quyết định bí quá hóa liều, ngoài ra ông ta cũng có quen biết với quản sự bên điền trang, ám chỉ với đối phương một phen, hai người ăn ý thầm hiểu lòng nhau, đầu tiên là nói dối về chuyện nhập gạo. Khi ấy Văn Bác Lễ vẫn đang cầm quyền, nhưng dù sao bản chất vẫn chỉ hoàn là một tên thư sinh không hiểu chuyện bán buôn, vậy nên trên danh nghĩa thì mang danh gia chủ cho oai chứ thực chất chuyện doanh thu cửa hàng này nọ ông ta rất ít khi đụng vào. Lý quản sự lén đút lót xong ông ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Giá gạo tăng cao, khiến doanh thu sụt giảm nghiêm trọng, kho hàng chồng chất những bao gạo, ông ta lại dùng giá rẻ mà bán cho Triệu gia, bạc thu được ông ta lấy sáu phần, còn lại thì chia cho quản sự bên điền trang cùng những người khác, hàng năm trích ra đút cho Văn Bác Lễ một phần. Bởi do có quản sự bên điền trang hỗ trợ nên dù cho cửa hàng có báo ế báo lỗ đi chăng nữa thì chỉ cần ông ta đưa tin một tiếng là sẵn sàng có gạo được tiếp đến ngay.
Cứ thế ba năm trôi qua, mọi chuyện đều thuận lợi không phát sinh bất trắc gì, lá gan của họ cũng dần phình lên, trước kia còn dùng gạo cũ để chất cho đầy kho ngụy tạo, thì bây giờ đến kiếm gạo cũ về chất cũng lười, cứ mặc kho trống không.
Mà mấy cuốn sổ sách kia chính là bùa bảo mệnh ông ta cố ý lưu lại, Triệu gia có thế lực che trời, đại thiếu gia lại là con trưởng đích tôn, chỉ cần ông ta còn nắm những thứ này trong tay, Triệu gia chắc chắn sẽ không dám làm gì ông ta, nhưng ông ta vạn vạn không ngờ được chính thứ bùa bảo mệnh ấy giờ đây lại biến thành bùa đòi mạng.
“Người đâu, mau mang Triệu Miễn tới đây cho ta!’
Lý quản sự đã chịu mở miệng khai sạch, huyện lệnh cũng vì vậy mà hạ lệnh triệu Triệu Miễn đến để thẩm tra.
“Ngươi dám!”Triệu lão gia nghe vậy thì nhảy dựng lên, trợn mắt trừng huyện lệnh đang ngồi trên công đường.
Phó Điềm cười híp mắt khuyên bảo lão ta, “Triệu lão gia mau ngồi xuống nghỉ ngơi hạ hỏa, ta còn đang ở trên công đường, đừng trở ngại huyện lệnh phá án, đây không phải chuyện mà người thông minh nên làm đâu.”