“Nhắm vào đây này, động tác phải nhanh…” Sở Hướng Thiên hạ thấp giọng chỉ bảo, lại không thấy người bên cạnh có phản ứng gì mới kỳ quái quay đầu nhìn thử, trùng hợp đối diện với ánh mắt xuất thần của Phó Điềm.
Sờ sờ hai má, nghi ngờ nói: “Trên mặt ta có dính gì à?”
Phó Điềm hồi thần, đỏ mặt đến tận mang tai, cậu vội lắc đầu, lắp ba lắp bắp nói, “Không, không có…”
Tiểu thiếu gia kinh hoảng, đồng tử mở to, đôi mắt ngấn nước ướt át, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, tuy biết thừa cậu đang nói dối, nhưng cậu như vậy khiến hắn không nỡ truy hỏi.
Mà đã không nỡ, Sở Hướng Thiên không còn cách nào khác đành giả bộ như không có gì, “Ừ, những lời ta vừa nói đã nhớ kỹ chưa?”
Phó Điềm chột dạ lắc đầu, hắn mới nói gì ý nhỉ?
Kiên nhẫn nhắc lại cho cậu nghe, Sở Hướng Thiên nắm nhẹ lấy tay cậu, nhỏ giọng nói: “Nghe không hiểu cũng không sao, ta bày ngươi.”
Phó Điềm gật gật đầu, học hắn khom lưng, ánh mắt vòng tới vòng lui trên mặt nước, lựa xem con nào bự nhất.
Sở Hướng Thiên vươn tay chỉ, bảo cậu tập trung vào con cá nọ — một con cá lưng đen béo mập, dường như nó không hề phát hiện nguy hiểm đang rình rập mà cứ ngang nhiên tuần tra lãnh địa.
Phối hợp gật đầu, Phó Điềm sốt sắng nắm chặt cành cây trong tay.
Đồng thời, Sở Hướng Thiên cũng nắm chặt tay cậu, nhắm ngay mục tiêu, tàn nhẫn xiên một nhát.
Đàn cá trong nước lại bơi tán loạn, con cá bị cành cây xiên qua cố sức giãy dụa trong vô vọng, Sở Hướng Thiên vớt nó ném lên bờ, nói: “Vầy đủ ăn rồi, mình lên thôi.”
Hai người kéo nhau lên bờ, Phó Điềm cao hứng như một đứa bé con, vui vẻ nhảy nhảy nhót nhót, vọc nước tứ tung khiến đàn cá kinh hãi chạy trốn tứ phía.
Sở Hướng Thiên đưa nhành cây cho cậu cầm rồi cúi người xuống ý bảo cậu leo lên hắn cõng.
Phó Điềm không vui, muốn tự đi. Sở Hướng Thiên chỉ mấy cục đá lởm chởm cạnh bờ, giải thích: “Đá bên ấy nhọn, dễ cứa vào chân.”
Bất đắc dĩ lia mắt nhìn, đúng như lời hắn nói, Phó Điềm mím mím môi, vẫn ngoan ngoãn bò lên lưng Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên cõng cậu lên chỗ râm mát, tiện tay vơ lấy mấy lá sen trải lên đất rồi mới đặt cậu ngồi xuống.
Lá sen mới hái còn tản mùi thanh ngát, Phó Điềm ngồi xếp bằng trên ấy, Sở Hướng Thiên nhét vào tay cậu một đài sen, “Chờ ở đây, ta kiếm củi về nhóm lửa.”
Vươn tay sờ đài sen, Phó Điềm nhìn thân ảnh cao lớn chậm rãi đi xa, không hiểu tại sao lòng cậu bỗng nảy lên một niềm vui sướng khó tả, như vừa được cho ăn đường vậy, khắp người đều tản mát hương vị ngọt ngào, nếu giờ này đang ở nhà chắc cậu đã thích ý mà lăn lộn trên giường cho thỏa lòng.
Nụ cười bên môi không tài nào khép lại được, Phó Điềm nhoẻn miệng cười rúc rích, chuyên tâm ngồi bóc hạt sen.
Những hạt sen vừa lớn lại vừa tròn, lớp vỏ xanh mượt bóng bẩy, Phó Điềm cẩn thận lột xuống, lộ ra lớp thịt trắng bóc bên trong, bỏ miệng nhai, giòn tan ngọt ngọt, phần lõi hơi đắng đắng, cậu tiếp tục lột, bóc xong thì bỏ vào lá sen sạch nằm bên cạnh.
Chờ khi Sở Hướng Thiên ôm củi về, cậu đã bóc xong hết.
Đặt củi xuống, Sở Hướng Thiên nhìn mớ hạt sen được đặt trước mặt cậu, bật cười hỏi: “Sao không ăn đi?”
Phó Điềm cười ngoắc ngoắc tay gọi hắn, Sở Hướng Thiên vừa qua cậu liền nhét một hạt vào miệng hắn.
Hạt sen giòn ngọt mà thơm ngát, Sở Hướng Thiên lại cảm thấy cuống họng mình khát khô, bờ môi vẫn lưu xúc cảm khi chạm vào tay tiểu thiếu gia, nheo mắt lại liếm liếm môi, Sở Hướng Thiên trầm giọng nói: “Thêm miếng nữa.”
Phó Điềm vẫn ngây ngô không hề hay biết gì, ngoan ngoãn đút hắn ăn.
Hài lòng ăn thêm mấy hạt, Sở Hướng Thiên mới thỏa mãn đứng dậy đi nướng cá, dùng cành cây đào một cái hố cạn, rải lá khô xuống, chồng củi trên miệng hố, sau đó dùng hộp quẹt bắt lửa.
Ngọn lửa yếu ớt chậm rãi bùng lên, Sở Hướng Thiên vỗ vỗ tay, xách hai con cá lớn ra bờ suối sơ chế.
Thực ra, nếu nướng cá thì chỉ cần rửa sạch rồi bắt lên nướng là xong, lúc hành quân đánh trận nào có thì giờ đâu rảnh rỗi mà ngồi xử lý cho cẩn thận, nhưng đây là đang làm cho tiểu thiếu gia ăn, hắn sao nỡ để cậu ăn ba thứ thô ráp ấy được.
Hận không thể nâng tiểu thiếu gia trong lòng bàn tay mà yêu thương, đương nhiên đãi ngộ cũng phải khác với đám hán tử ngoài sa trường.
Sở Hướng Thiên sơ chế rất tỉ mỉ, thủ tiêu hết nội tạng và vảy, thọc cá vào một nhành cây cũng được ngâm nước rửa sạch, rắc thêm chút muối, bắt đầu gác lên lửa nướng.
“Ngươi lấy muối đâu ra vậy?” Phó Điềm kinh ngạc.
Sở Hướng Thiên vừa quay cá vừa khống chế lửa, nghe vậy thì cười nói: “Ta có thói quen mang theo hộp quẹt và muối bên người.”
Đây là thói quen hình thành sau bao năm sống trên chiến trường, nếu lỡ may phải nghỉ chân trong rừng thì còn có đồ làm mà ăn. Đối với những môi trường sinh tử khắc nghiệt mà nói, hai thứ này không khác gì bùa bảo mệnh.
Lại không biết Phó Điềm đang nghĩ đến điều gì, cậu cẩn thận hỏi: “Trước đây ngươi thường xuyên phải vào rừng vào rú kiếm đồ ăn lắm sao?” Nếu không thì mang theo mấy thứ này bên người làm chi, đáng thương hắn, có lẽ cuộc sống ngày trước khổ cực lắm.
“Ừ, lúc không có cơm ăn thì đi lòng vòng săn vài con thú về, trong sông có cá, trên trời có chim, trong rừng có thú… Con gì ăn được thì bắt.” Sở Hướng Thiên đưa lưng về phía cậu, do không nhìn được vẻ mặt cậu nên chỉ tưởng tiểu thiếu gia đang tò mò mà thôi, liền ngồi kể qua loa, lúc bị địch vây khốn, bị chặt đứt lương thảo, cả vỏ cây nhành cỏ hắn cũng từng gặm rồi, nói gì đến những thứ kia.
Phó Điềm nghe mà xót lòng, cậu từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, cứ coi là những năm tháng khổ nhất đời cũng vì gặp được người chủ tốt bụng nên ít nhiều vẫn đủ tiền ăn cơm.
Lúc Sở Hướng Thiên cầm hai con cá nướng tới, hắn phát hiện ánh mắt Phó Điềm nhìn mình cứ… kỳ quái thế nào.
Tiểu thiếu gia tốt đến lạ, nhét hết mớ hạt sen đã bóc vỏ vào ngực hắn, ánh mắt rạng rỡ nói: “Ngươi ăn đi.”
Sở Hướng Thiên: “…”
Tiện tay bốc một hạt nhét vào miệng Phó Điềm, Sở Hướng Thiên cười nói: “Làm sao vậy?”
Phó Điềm ngậm hạt sen lắc đầu, dùng lá sen gói cá lại, lựa con to hơn nhường cho Sở Hướng Thiên, còn mình thì cầm con còn lại thổi thổi cho bớt nóng.
“Cẩn thận kẻo hóc xương.” Sở Hướng Thiên lấy hai cành nhỏ làm đũa ngồi gắp xương cá, sau đó đổi với Phó Điềm, “Ngươi ăn cái này đi, ta róc xương hết rồi đấy.”
Nhìn công sức nhường hắn nãy giờ thành công cốc, lại nhìn Sở Hướng Thiên đang nhíu mày ngồi gắp xương cá, Phó Điềm mím môi, ấm áp trong lòng tràn ra tới đáy mắt, cậu chớp chớp mắt, vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn cá hắn đưa mình.
Thịt cá vừa thơm vừa mềm, tuy không bỏ gia vị gì đặc biệt nhưng vẫn ngon theo kiểu dân dã, Sở Hướng Thiên sơ chế cá rất sạch, không có chút mùi tanh nào, Phó Điềm vừa thổi vừa ăn.
Ăn xong cá, Sở Hướng Thiên nướng nốt hai con còn lại, lượng ăn của Phó Điềm không nhiều, chỉ ăn một con, còn đâu đều rơi vào bụng Sở Hướng Thiên.
Dập lửa, nhìn ánh hoàng hôn phía cuối chân trời, những đám mây trắng được nhuộm hồng như những ánh lửa rực cháy bập bùng.
“Nên về thôi.” Sở Hướng Thiên ngồi xổm xuống, lấy vạt áo lau khô tay chân cho Phó Điềm, sau đó cầm giày định mang vào cho cậu.
“Ta tự mang được mà…” Phó Điềm thu chân về, lỗ tai đỏ chót đoạt giày tự xỏ vào chân, chỉ lo Sở Hướng Thiên kiên trì muốn đeo giày cho cậu.
Hoàng hôn buông xuống, hai người chậm rãi đi dưới tàng cây, từng đợt nắng chiều còn sót lại phủ lên đôi má Phó Điềm, khiến chúng đã đỏ nay lại thêm hồng.
Mãi đến khi về tới điền trang thì cái loại cảm xúc khác lạ khiến lòng người nhảy nhót này mới tan bớt. Sắc trời đã tối, bọn họ quyết định ngủ lại đây một đêm rồi mai hẵng về bên kia, Phó Điềm lủi vào phòng mình mà trốn.
Hạ nhân bưng nước vào cho cậu tắm rửa, Phó Điềm cởi đồ, vùi cả người vào nước, thỏa mãn thở dài.
Sau một ngày dài mệt nhọc, Phó Điềm ôm chăn chìm vào giấc ngủ, mộng đẹp đêm nay cũng có sự góp mặt của mùi hương cá nướng.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, Sở Hướng Thiên và Phó Điềm cùng rời đi, bỏ lại mình Chu Truyện Thanh tự lo liệu, ít nhất phải đợi mọi người thu xếp xong xuôi y mới được về.
Nhìn chiếc xe ngựa đang xa dần, Chu Truyện Thanh tức đến trắng nhợt, thầm chửi xối xả Sở Hướng Thiên ở trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể căm giận phất tay áo mà vào an bài chuyện ruộng đất.
Phó Điềm vén rèm nhìn ra bên ngoài, nhớ tới gương mặt ban nãy của Chu Truyện Thanh, cậu vừa đồng tình lại vừa thấy tức cười, “Sao ngươi cứ bắt nạt Chu đại ca miết vậy?”
Sở Hướng Thiên ngồi đánh xe, hắn “chậc” một tiếng, không hài lòng nói: “Ta bắt nạt y hồi nào, có bắt nạt thì cũng bắt nạt mình ngươi thôi.”
Lời hắn nói mang hàm ý sâu xa, lỗ tai Phó Điềm lại bắt đầu đỏ lên, lấy tay xoa dái tai, thầm mắng hắn lưu manh, không thèm để ý đến hắn nữa.
Khi về điền trang là vào giữa trưa, Phó Điềm trốn đi như ăn trộm, đương nhiên giờ về cũng chột dạ, lén ra hiệu cho Hướng Thiên im lặng, rón rén mà vọt vào sân.
“Con lại muốn đi đâu?” Nghe thấy tiếng động nên Phó Hữu Cầm mới ra nhìn coi ai, bắt gặp Phó Điềm đang lén lút như ăn trộm toan chuồn về phòng mình trốn, bà tức giận quát.
Phó Điềm cứng đờ, ỏn ẹo lê bước về phía Phó Hữu Cầm, lấy lòng mà gọi, “Nương.”
Phó Hữu Cầm chọt chọt trán cậu, “Đi còn lén lén lút lút, bộ con muốn đi thì ta nhốt được con trong phòng hay sao mà phải trốn?”
Phó Điềm làm nũng lắc lắc cánh tay bà, thành khẩn nhận sai, mãi hồi sau mới được tha cho đi.
“Hôm qua Phó Cát có báo lại là bên phía cửa hàng có chuyện cần con xử lý đấy, đi coi thử xem sao đi.”
Phó Điềm ‘ồ’ lên, quay đầu đi tìm Phó Cát.
Biết Phó Điềm đã về, Phó Cát cũng tới tìm, hai người tình cờ đụng mặt nhau trên đường rồi cùng về thư phòng bàn công chuyện.
Tin tức Phó Cát nhận được cũng không hẳn là xấu, chỉ có hơi khó nói, ông lo Phó Hữu Cầm mà biết sẽ tức giận nên mới đợi Phó Điềm về rồi báo cho cậu.
“Văn Bác Lễ mới mở một cửa hàng gạo chếch phía đối diện hàng gạo nhà chúng ta.” Đang muốn đoạt mối làm ăn đây mà, còn ghê tởm hơn được nữa không.
Phó Điềm cau mày, “Ông ta còn mò mặt đến trước cửa nhà mình nữa không?”
“Chuyện này tốt nhất ngươi đừng để mẫu thân và tỷ tỷ ta biết.” Phó Điềm trầm ngâm: “Ta sẽ về xử lý, ngươi cử mấy người ở lại trông chừng, cứ để hai người họ ở đây giải sầu thêm vài hôm.”
Phó Cát khom người tuân mệnh, quay người đi an bài.
Giờ Ngọ, Phó Điềm đến thưa với Phó Hữu Cầm, bảo là bên cửa hàng có chút chuyện cần cậu ra mặt xử lý, hai người cứ yên tâm ở đây chơi thêm vài hôm hẵng về, sau đó liền cùng Sở Hướng Thiên về Tứ Phương trấn.
Phó Điềm đi thẳng đến cửa hàng, vốn chếch phía đối diện là một tiệm đường, nay lại đổi thành “Cửa hàng gạo Văn gia”, bởi mới khai trương nên trên bảng hiệu vẫn còn treo những dải lụa đỏ, Văn Bác Lễ đang đứng ở cửa cười niềm nở nghênh đón khách hàng.
Phó Điềm chán ghét nhìn ông ta, toan quay người đi vào thì bị Văn Bác Lễ gọi lại, “Hữu Linh, mẹ con con còn định trốn tránh ta đến bao giờ?”
“Ông cách bọn ta xa chút đi rồi không né nữa.” Phó Điềm nói thẳng thừng: “Chứ không lỡ ông làm bẩn mắt mẫu thân rồi phải làm sao.”
Người qua đường hiếu kỳ dừng bước xúm lại xem, mặt Văn Bác Lễ đỏ lên, “Ngươi ăn nói với phụ thân mình vầy đây à?”
Phó Điềm cười nhạo, “Hòa ly cũng hòa ly rồi, ông còn mặt mũi mà bắt ta gọi ông là phụ thân nữa kia à? Huống hồ chi bây giờ ta họ Phó, chủ nhân của Phó gia, đâu dính líu gì đến ông.”
“Ngươi!” Văn Bác Lễ tức đến tái mặt, bên tai nghe tiếng người ta chỉ trỏ, lúng túng không biết làm sao chỉ đành nuốt giận mà về, “Các ngươi đừng hối hận!”
Chắc Phó Điềm sợ, cậu hừ một tiếng rồi nói với quản sự của cửa hàng: “Sau này đừng để ông ta bén mảng đến đây, ta sợ ông ta làm ô uế đất nhà Phó gia.”
…
Phất tay áo về cửa hàng gạo, Văn Bác Lễ nhấc bàn trà lên rồi thả cái rầm xuống, tiếng ly tách vang lên lảnh cảnh, từng giọt trà chảy xuống đất.
Cửa hàng thì đầy ắp người đến mua do hôm nay mới khai trương, mua hai đấu gạo, sẽ được tặng một đấu.
Văn Bác Lễ gây ra động tĩnh quá lớn, người trong cửa hàng đều lén lút liếc ra sau tấm bình phòng, nhỏ giọng thì thầm với nhau. Cảm nhận những ánh mắt hiếu kỳ dò xét cứ đổ dồn lên người, Văn Bác Lễ đứng ngồi không yên, chỉ ngồi được một lát lại không nhịn được mà dậm chân bỏ đi.
Tòa viện ông ta mới mua nằm ở phố Đông, vị trí tuy không tồi, nhà cũng khá rộng nhưng quanh đấy lại tập hợp đủ mọi hạng người sinh sống, ồn ào như cái chợ vỡ suốt cả ngày. Không muốn trở về nhà, Văn Bác Lễ quyết định rẽ vào thanh lâu uống rượu.
Nơi đó có hai tiểu cô nương có tài ca hát rất hay, hiểu ý ôn nhu biết cách chiều lòng người, đỡ hơn ả đàn bà suốt ngày mơ tưởng đến danh phận trong nhà kia, Văn Bác Lễ dựa vào giường trúc uống rượu, hai cô nương sà vào lòng ông ta hát, thỉnh thoảng lại giúp ông ta rót rượu…
Ôn hương nhuyễn ngọc, vừa thưởng rượu ngon vừa ôm giai nhân, phảng phất mọi buồn phiền đều bay đi hết. Văn Bác Lễ lêu lổng đến chạng vạng, thấy sắc trời đã tối sẫm mới mặc xiêm y vào, nhét hai thỏi bạc vào ngực hai cô gái, liêu xiêu mà về nhà.
Sau khi hòa ly với Phó Hữu Cầm, ông ta cũng không nhẫn nhịn nữa. Uống rượu chơi gái, làm gì chẳng được, đâu ai dám quản, cũng không còn phải sợ nếu chuyện mà tuồn ra ngoài sẽ phá hủy thanh danh, Văn Bác Lễ say khướt mà cười nhảm, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Các ngươi sẽ phải hối hận, các ngươi nhất định sẽ phải hối hận…”
Xiêu xiêu vẹo vẹo dựa tường lết về, không may ngay chân tường có một vũng nước, Văn Bác Lễ hụt chân té xuống, loạng choạng bò lên, mắng nhiếc dăm ba câu lại chẳng ai đáp lại, ông ta xì một tiếng rồi bỏ về nhà.
Thấy trượng phu và nhi tử giờ này rồi còn chưa về, Bạch Thụy Hà ở nhà chờ mà lo lắng, vừa nghe thấy động tĩnh ở cửa, liền vội vàng ra xem.
Văn Bác Lễ đẩy cửa vào, nhìn Bạch Thụy Hà cười dịu dàng chạy tới dìu ông ta, hung tợn đẩy bà ta ra, gầm gừ: “Ngay cả ngươi cũng cười nhạo ta?”
Nụ cười trên mặt Bạch Thụy Hà cứng đờ, theo bản năng lui về sau, “Văn ca, huynh say rồi sao?”
Khi Văn Bác Lễ nghe thấy tiếng “Văn ca”, trong mắt bỗng dâng lên lệ khí, lấy bầu rượu trong tay dọng ầm ầm lên người Bạch Thụy Hà, thậm chí còn nhào tới đè Bạch Thụy Hà ra đất mà đánh.
“Đều tại con tiện nhân nhà mày!”
Văn Bác Lễ hung hăng quạt cho bà ta một bạt tai, tiếng tát lanh lảnh như thức tỉnh Bạch Thụy Hà, bà ta cũng điên lên ra sức cào cấu Văn Bác Lễ, nhưng phận làm đàn bà sức đâu so cho được với cánh đàn ông, Văn Bác Lễ đè chặt lấy bà ta, điên tiết vừa tát vừa gầm lên chửi: “Nếu không phải tại chúng bay, thì ông đâu có rơi vào cái hoàn cảnh này!?”
“Tiện nhân, tiện nhân! Ông đánh chết mày!”
Văn Bác Lễ xuống tay độc ác khiến hai má Bạch Thụy Hà sưng tấy, chỉ biết rít gào, ra sức dùng móng tay cấu lấy lão, Văn Bác Lễ bị bà cào chảy máu, say khướt đứng lên giơ chân đạp cho bỏ giận, sau đó mới loạng choà loạng choạng bước về phòng.
Bạch Thụy Hà cố chống thân tàn ngồi dậy, bà ta chỉnh lại búi tóc tán loạn, hai bên má sưng húp, bà ta mờ mịt trợn to hai mắt, cuối cùng lại bụm mặt ô yết.
Ô yết: Nức nở, thảm thiết nghẹn ngào.
Bà ta cứ nghĩ chỉ cần đoạt được ông ta từ tay Phó Hữu Cầm thì bà ta sẽ được sống một cuộc sống giàu sang, có một đứa con trai thông minh lại có cả một người chồng thương yêu bà ta, đây chính là giấc mộng mười mấy năm qua bà ta hằng ao ước, mà bây giờ hết thảy đã thay đổi thật rồi.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, bà ta không cam tâm, hận thù từ tận đáy lòng trào dâng như thủy triều, khiến bà ta như điên lên mà gầm thét.
“Nương?” Văn Tắc Minh cũng say khướt mở cửa vào nhà, vừa vào đã thấy Bạch Thụy Hà đang ngồi bệt trên đất, tóc tai tán loạn.
Bạch Thụy Hà ngẩng mặt lên, gương mặt sưng tấy của bà dọa gã nhảy dựng, gã tỉnh rượu hẳn, vội chạy lại đỡ người dậy, “Ai đánh?”
“Cha con…” Bạch Thụy Hà khóc nức nở, nghẹn ngào nói. Văn Tắc Minh đã say giờ lại thêm cơn tức bùng lên, nuốt sao trôi nổi, “Con dẫn mẹ đi tìm lão!”
“Đừng…” Bạch Thụy Hà kéo gã lại, khổ sở van nài: “Chúng ta còn phải dựa vào ông ấy mà sống kia mà, nương không sao đâu, sưng chút hết liền ấy mà… Cha con hôm nay uống chút rượu nên mới…”
Huyệt thái dương của Văn Tắc Minh nhảy lên đau đớn, gã cũng uống rượu, hay nói cách khác, từ sau khi được thả ra, gã luôn đắm mình trong những cơn say, uống rượu để quên đời.
Chôn chân trong tù hai tháng trời, tiền đồ rạng rỡ của gã đều bị phá hủy sạch, nếu như không phải do Văn Bác Lễ… thì gã đâu có thảm bại đến nước này!
Vậy mà giờ Văn Bác Lễ còn dám ghét bỏ mẹ con gã, Văn Tắc Minh dữ tợn nở nụ cười vặn vẹo, “Thì cứ để ông ta chết đi là xong thôi, đến lúc ấy mẹ con mình sẽ không phải sống dựa vào lão nữa.”
Bạch Thụy Hà bị vẻ mặt của con mình dọa sợ, ngẩn người khuyên can: “Giết người là phải đền mạng đó con, chỉ cần ông ta đổ bệnh, đúng, chỉ cần ông ta ngã bệnh là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Văn Tắc Minh và bà ta ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều rộ lên một loại âm mưu kỳ dị nào đó.
*****
Từ sau cái lần bị Phó Điềm trào phúng trước mặt bàn dân thiên hạ, Văn Bác Lễ đã không còn xuất hiện trước cửa Phó gia như trước nữa, Phó Điềm hết sức hài lòng vì điều này. Nhưng yên ổn chưa bao lâu, bên hàng gạo Văn gia lại bắt đầu nhảy ra một con thiêu thân.
Quản sự báo lại rằng cửa hàng bên ấy đột ngột hạ giá.
Dân chúng thấy thế cũng nhào vô mua, tuy gạo ở đây bị trộn lẫn không ít vỏ tro vỏ trấu nhưng dầu gì giá cũng đã hạ quá nửa, vẫn hời.
Quản sự oán hận, “Doanh thu cửa hàng bị giảm đáng kể, ngay cả mấy phú hộ hình như cũng bị bên ấy mua chuộc, đơn đã chốt rồi lại hủy hết, tiểu nhị có nói là đã thấy bọn họ đi vào cửa hàng bên kia mua gạo.”
Phó Điềm cau mày, Văn Bác Lễ có thể làm ra những thủ đoạn bỉ ổi đương nhiên cậu biết, thế nhưng cậu lại không ngờ, Văn Bác Lễ có thể ngu đến trình độ này.
Hạ giá gạo cố ý trêu ngươi cậu, hòng đoạt mối làm ăn của Phó gia, chẳng khác nào đang lấy trứng chọi đá. Cứ cho là bọn cậu không bán được đi chăng nữa thì đằng sau vẫn còn Phó gia chống lưng cho, nhưng Văn Bác Lễ thì lại khác, Phó Điềm dám cá, chỉ cần một tháng thôi, ông ta sẽ chẳng tài nào trụ được nữa đâu.
“Không cần quan tâm, ngươi cứ kệ lão ta.” Phó Điềm cười tủm tỉm nói: “Nhân tiện ta cũng muốn nhờ ngươi tìm vài người sang đấy mua gạo, nhìn thử coi có ép giá được nữa không, được thì tốt, không được thì mua được bao nhiêu thì mua.”
Quản sự khó hiểu, nghe vậy không khỏi chần chừ, “Chúng ta mua gạo về làm gì nữa? Kho hàng vẫn còn chất đầy ra kia mà.”
Phó Điềm vung vung tay, viện đại cớ lừa gạt cho qua chuyện: “Cứ nghe theo lời ta mà làm đi.”
Nếu cậu chủ đã định đoạt, quản sự cũng không thể nói gì hơn, ôm một bụng nghi hoặc rời đi xử lý chuyện Phó Điềm đã giao cho.
Phó Điềm cao hứng mà lượn hai vòng trong phòng, chắc Văn Bác Lễ ngồi tù đến ngu người rồi đây mà, khi không lại dâng một món hời lên tận miệng cho cậu đớp, chỉ mong rằng sang năm sau lão sẽ không tức chết ha.
“Có chuyện gì vui mà ngươi cười vui vẻ thế?”
Sở Hướng Thiên vừa vào thì bắt gặp cảnh tiểu thiếu gia vui vẻ cười cong tít mắt.
Phó Điềm vờ thần bí nháy mắt, “Sau này ngươi sẽ biết.”
Sở Hướng Thiên nhéo má cậu, chìa lá thư cho cậu, “Bên điền trang gửi này, ngươi xem đi.”
Bóc phong thư, bên trong là bản vẽ sơ đồ mương rãnh to gần hai thước vuông vắn, toàn cảnh vẽ đồng ruộng và sông, những chỗ nên đào mương thì được ký hiệu bằng những chấm đỏ.
Mỗi chấm đỏ đều được chú thích lý do tại sao lại phải đào ở đây, ghi chú tỉ mỉ kỹ càng. Phó Điềm từng xem qua không ít sách về thủy lợi, tuy không quá thông thạo nhưng ít nhiều vẫn hiểu được bản vẽ nói gì, dẫu vậy cậu thấy ổn chưa chắc nó ổn thật, vẫn nên tham khảo ý kiến thì hơn, quay đầu hỏi Sở Hướng Thiên, “Ngươi nhìn hiểu gì không? Thấy sao?”
Sở Hướng Thiên: “…”
Nào biết chỉ truyền tin thôi mà cũng bị hỏi chuyện hóc búa được, Sở Hướng Thiên trầm ổn đáp, “Ta thấy ổn.”
Phó Điềm cũng thấy vậy, nhét bản vẽ lại vào phong thư, “Vậy gọi quản sự vào đây dùm ta đi, phải bàn bạc xem cần thuê bao nhiêu người, cần chi bao nhiêu tiền nữa chứ.”
Không ngờ cậu lại vội vã muốn thực thi đến thế, Sở Hướng Thiên ban nãy còn nói mò vội bắt lấy phong thư, bình tĩnh nói: “Vậy ngươi cứ bàn xem cần bao nhiêu bạc đi, để ta quan sát bản vẽ thêm một lát đã.”
Phó Điềm còn chưa kịp nói câu nào hắn đã nhanh chân vọt khỏi phòng.
Không đi cửa chính, Sở Hướng Thiên lượn ra ngoài từ cửa sau, rẽ thẳng đến huyện nha.
Công bộ thị lang và huyện lệnh đang ngồi thương nghị về tiến độ thi công bến tàu, không ngờ Sở Hướng Thiên bất chợt ghé thăm, vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Ngươi xem bản vẽ này chút đi.” Sở Hướng Thiên đưa bản vẽ cho công bộ thị lang, người vì lo sợ mà tái mét mặt mày, “Có vấn đề gì không?”
Công bộ thị lang vội mở bản vẽ ra quan sát, dù hơi thô nhưng vẫn chấp nhận được, hắn cẩn thận hỏi: “Có ai muốn đào mương sao ạ?”
Thấy hắn nói bản vẽ này ổn, Sở Hướng Thiên mới an tâm, cẩn thận cất bản vẽ đi, thuận miệng giải thích: “Điền trang Phó gia đang chuẩn bị đào mương, không phải ngươi cũng đang có ý định nhúng tay vào chuyện này sao? Vừa hay có chuyện cho ngươi làm rồi đấy, liệu mà canh chừng cho kỹ, đừng để xảy ra sơ sót gì.”
Công bộ thị lang: “…” Tui bận lắm biết không, đâu phải lo mỗi thủy lợi đâu đại ca.
Huyện lệnh câm nín, vị Dục vương này y đã từng nghe danh nhiều rồi: Thời niên thiếu ra chiến trường, bách chiến bách thắng, khiến ngoại tộc vừa nghe danh đã sợ mất mật, dân chúng đều tôn hắn làm Chiến Thần, người đã cống hiến không ít công lao cho Đại Sở, đồng thời hắn còn là hoàng đệ ruột của thánh thượng, bởi vậy tại đô hắn có thể nghênh ngang mà đi, chẳng ai dám trách câu nào.
Cũng may, vị Sát Thần đây quanh năm đều ở biên quan, rất ít khi trở về, vậy nên mọi người mới được an tâm mà sống, nhưng không ngờ, ở kinh muốn gặp Sát Thần còn khó hơn diện kiến hoàng thượng, thế mà giờ đến cái trấn hẻo lánh này lại gặp được, đã vậy còn gặp ‘khá’ thường xuyên.
Công bộ thị lang kề tai thì thầm với huyện lệnh, “Phó gia là thần thánh phương nào thế?” Sao nhìn vương gia coi trọng người ta dữ vậy.
Huyện lệnh đã từng xem qua hồ sơ tội án của Văn Bác Lễ đương nhiên cũng khắc sâu ấn tượng, nhưng y nào có gan dám bàn tán bậy về chuyện Phó gia trước mặt Sở Hướng Thiên, bởi vậy mới phải giả bộ ho khan, liếc liếc hắn ý bảo tý rồi nói.
Nhưng y chưa trêu vào Sở Hướng Thiên, không có nghĩa người ta sẽ bỏ qua cho y, “Ngươi là huyện lệnh tân nhậm nhỉ?”
Huyện lệnh gật đầu, nhanh mồm nói “Vâng”.
Sở Hướng Thiên không hài lòng chất vấn: “Mấy việc liên quan đến nông nghiệp ở đây đáng ra là thuộc chức trách của quan mới phải, sao giờ lại để dân tự xuất lực mà làm, trách nhiệm của một vị quan ngươi vứt đâu rồi…”
Huyện lệnh thiếu chút nữa chỉ muốn quỳ xuống mà tạ tội, y vừa đến đây mới có một tháng, dù có lòng nhưng hữu tâm vô lực, không thể nóng vội mà phải tiến hành từng bước một, bây giờ lại bị Sở Hướng Thiên nói vậy, y chỉ có thể luôn miệng nhận sai, “Là do ty chức sơ sẩy, ty chức nhất định sẽ mau chóng đăng tin kiến thiết lại thủy lợi mương máng lên nhật báo, tạo phúc bách tính.”
Sở Hướng Thiên nghe vậy mới thoả mãn rời đi.
Công bộ thị lang đồng tình đỡ Huyện lệnh đang xụi lơ trên đất dậy, “Nào, giờ nói đi, Phó gia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Huyện lệnh lau cái trán mướt mồ hôi, ngồi kể lại cho hắn nghe.
Công bộ thị lang tấm tắc mà lấy làm kỳ lạ, tốt bụng nhắc nhở y vài câu, “Vậy xem ra quan hệ giữa vương gia và Phó gia không tồi chút nào, sau này ngươi nhớ chú ý vào, ở đô người muốn nịnh nọt vương gia đếm không xuể, nhưng ngoại trừ mấy vị thế gia công tử lớn lên cùng ngài ấy, chưa một ai có thể khiến vương gia phải để tâm đến vậy đâu.”
Huyện lệnh gật gật đầu, xếp Phó gia vào danh sách cần đối đãi cẩn trọng.
Sở Hướng Thiên cầm bản vẽ về, Phó Điềm vẫn đang ngồi ở thư phòng tính toán những điều cần lưu ý để đào mương.
Đặt bản vẽ lên bàn, Sở Hướng Thiên khẽ cau mày nhìn cậu liệt kê danh sách điền trang, “Tất cả các điền trang ngươi đều muốn cho đào mương hết?”
Phó Điềm gật đầu, tốt nhất là nên hoàn thành sớm trong năm nay. Điền trang thuộc quyền sở hữu của Phó gia rất nhiều, nếu muốn xong hết trong năm nay đó là chuyện không tưởng, bởi vậy, nên bắt đầu từ những điền trang lớn trước.
Sở Hướng Thiên càng nghĩ càng kỳ quái, tuy tăng được năng suất là tốt, nhưng đây đâu phải chuyện đơn giản, đã tốn thời gian lại tốn thêm tiền của, hắn không hiểu tại sao Phó Điềm lại phải gấp gáp đến thế.
“Ngươi hà tất phải gấp gáp? Không bằng cứ để quan phủ chủ trì cho đỡ mất công.”