Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 72



Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Khu Đông Tam tập hợp toàn những gia đình giàu sang hoặc có địa vị, Nhiêu phủ trấn tại giữa khu này, trước cửa có hàng cây xanh rợp, nhìn có vẻ thanh tịnh.

Cửa lớn có đậu xe ngựa, hẳn là xe của Liễu Thanh, để hạ nhân dắt xe xuống, quản gia dẫn bọn họ đến khách viện thu xếp hành lý.

Trên đường đến khách viện, cũng không thấy mấy hạ nhân lắm, Phó Điềm luôn thấy quái quái chỗ nào ấy, cảm giác ở đây cứ có vẻ âm u đầy tử khí. Cậu nhìn xung quanh, chỉ thấy quản gia phân phó cho người đứng trong góc nào đó một câu “Mau dâng trà cho khách”, thì một thị nữ tuổi thoạt nhìn không lớn mới xuất hiện, cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài.

Kinh ngạc trong mắt cậu lại càng sâu.

Quản gia tựa hồ cũng tự biết tình huống này thấy thế nào cũng không được bình thường, do dự giải thích với cậu, “Sau khi Niệm thiếu gia mất tích, lão gia lâm bệnh nặng, cộng thêm trong phủ xảy ra chút chuyện, cho nên hiện tại mọi việc trong nhà đều do Thanh thiếu gia quản lý. Hai vị thiếu gia từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, vụ việc lần ấy khiến tâm tình Thanh thiếu gia không được tốt cho lắm… Vậy nên hạ nhân luôn phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến hành động.”

Nói rồi ông lại không khỏi cao hứng, “Nhưng bây giờ Niệm thiếu gia đã trở về, cơn giận của Thanh thiếu gia chắc sẽ qua mau thôi, chẳng mấy chốc trong phủ lại náo nhiệt như xưa ấy mà.”

Phó Điềm cười gật đầu, phụ họa một câu, “Tình cảm của hai vị thiếu gia tốt thật đấy.”

“Ai cũng nói thế cả.” Lão quản gia nở nụ cười từ ái, ngay cả nếp nhăn trên gương mặt ông cũng giãn ra, “Ta đã nhìn hai vị thiếu gia lớn lên từng ngày, tình cảm giữa họ vẫn luôn gắn bó.”

Đến tới nơi, Đại Phúc cùng hạ nhân vào buồng trong thu xếp hành lý, quản gia kêu thêm một người nữa đến, ông bảo, “Hai vị nếu thấy ngồi trong sân quá nhàm chán, có thể bảo Trương Sơn dẫn đi thăm quan trong phủ hoặc ra ngoài phố dạo, chỗ vui thú ở huyện Khúc Lâm đây có rất nhiều.”

Nhìn quản gia ngay cả những đường nếp nhăn cũng toát lên ý mừng, Phó Điềm săn sóc nói: “Quản gia nếu có chuyện cần làm thì cứ việc, để bọn ta ở đây tự lo là được rồi.”

“Aiz, chỉ là ta đang lo cho Niệm thiếu gia mà thôi.” Quản gia liên tục nói xin lỗi, dặn dò hạ nhân chiêu đãi khách cho đàng hoàng rồi vội vàng ly khai.

Hạ nhân trong phòng cũng có tâm nhãn, dâng trà bánh xong liền lặng lẽ lui xuống, nhường không gian lại cho hai người.

Lén lút nhìn trái nhìn phải như ăn trộm, khi đã xác định bên ngoài sẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ, Phó Điềm mới dí sát lại chỗ Sở Hướng Thiên nhỏ giọng hỏi: “Anh có thấy Nhiêu gia cứ quái quái thế nào không?”

Hạ nhân trong nhà câm như hến, ngoài ra cậu chẳng thấy thêm vị chủ nhân nào khác trong đây nữa cả, đã vậy gia chủ tạm thời lên thay còn là một người khác họ, cứ có cảm giác không khí quỷ dị đang bao trùm cái nhà này.

Sở Hướng Thiên hình như đã nhìn ra điều gì đó, nhưng hắn không muốn đơn giản để tiểu thiếu gia biết mà không được lợi lộc gì.

“Muốn biết?” Sở Hướng Thiên câu môi cười một cách không đứng đắn.

Đã có quá nhiều kinh nghiệm khiến Phó Điềm cảnh giác nhìn hắn, vẫn không tình nguyện mà “Ừ”.

Đưa tay chỉ chỉ lên môi mình, Sở Hướng Thiên ra vẻ đại gia ra lệnh: “Hài lòng mới kể cho em nghe.”

Phó Điềm: “…”

Căng thẳng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới yên tâm, nhanh chóng dí sát lại mổ lên môi nam nhân, Phó Điềm quặm mặt hung hăng, “Nói lẹ đi!”

Không được như trong tưởng tượng, mỗ nam từng là đầu lĩnh thổ phỉ nào đó tiếc nuối liếm liếm môi, đối diện với ánh mắt dữ dằn của tiểu thiếu gia mấy giây, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua cái suy nghĩ mạo hiểm kéo người yêu vào lòng hôn thêm lần nữa, nói ra suy đoán của bản thân.

“Liễu Thanh và Nhiêu Khứ Niệm là một đôi.” Sở Hướng Thiên nhỏ giọng nói: “Ta đoán Nhiêu Khứ Niệm mất tích cũng không phải chuyện bất ngờ, mà là bởi vì…”

Nếu chuyện Nhiêu Khứ Niệm là do có người cố ý hãm hại, vậy thì mọi chuyện dễ hiểu thôi.

Nhiêu Khứ Niệm mất tích, sau khi biết được chân tướng, Nhiêu phụ thương tâm thành bệnh, để cháu trai Liễu Thanh đứng ra thay mình… Hoặc giả thuyết, ông ta không phải đổ bệnh, mà vì nguyên nhân nào đó mới không thể đứng ra chủ trì đại cục được, bị giam lỏng hoặc vì lý do nào đó mà chính hắn cũng không nghĩ ra được đều có khả năng, ngay cả hung thủ đã thiết kế mưu hại Nhiêu Khứ Niệm cũng vậy, nói không chừng người đó còn có quan hệ mật thiết với Nhiêu phụ…

Phó Điềm không ngờ chuyện lại đi theo chiều hướng này, nghĩ đến bộ dạng gầy gò tiều tụy của Liễu Thanh, nhìn sao cũng không giống loại người có thể làm ra chuyện kiểu như giam lỏng người khác.

Sở Hướng Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ xoa xoa chóp mũi cậu, “Sao em ngốc thế không biết, Liễu Thanh tuy tuổi còn trẻ, nhưng ta dám khẳng định hắn hoàn toàn không vô hại như vẻ bề ngoài.”

“Không tin em cứ thử ngẫm lại lời quản gia vừa nói ban nãy xem, những hạ nhân kia sợ ai?”

Phó Điềm hồi tưởng, từ khi họ tiến vào đây, chưa từng thấy bất cứ hạ nhân nào dám đi lại lung tung. Chờ khi đến khách viện, cũng do quản gia cố ý dặn dò mới có hạ nhân xuất hiện, mà cho dù vậy, ai ai cũng mang bộ dạng nơm nớp lo sợ.

“Quản gia nói là do tâm tình của Liễu Thanh không được tốt…” Nói được một nửa, cậu lại tự cảm thấy vô lý, cứ cho là chủ nhân không vui thật đi chăng nữa thì vì cớ gì hạ nhân lại phải sợ đến độ đấy.

—— Trừ khi hắn đã làm ra chuyện gì đó.

Thấy cậu đã minh bạch, Sở Hướng Thiên nhu nhu đầu tiểu thiếu gia, “Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người ta, không quan hệ gì đến chúng ta thôi thì đừng xen vào…”

Ngẫm cũng đúng, cậu chỉ tiện tay cứu người mà thôi, cũng đâu có ý kết thân gì, chờ khi bàn giao đất xong xuôi, có lẽ bọn cậu và Liễu Thanh cũng chẳng gặp nhau thêm được mấy lần lắm.

Từ chùa Hoằng Nguyên về đã là lúc chạng vạng, khi đến Nhiêu gia không bao lâu, trời cũng bắt đầu sẫm tối, hai người lười đi ra ngoài, quyết định nghỉ ngơi sớm.

Bữa trưa ngày hôm sau, Nhiêu quản gia đích thân đến mời bọn họ sang chính viện dùng cơm, Liễu Thanh sớm chờ sẵn ở đó, sắc mặt hắn hôm nay đã khá lên nhiều rồi, tuy không cười, nhưng trông vẫn có vẻ vui vẻ hơn, không giống như hôm qua, phảng phất như một cái đầm lầy nước đọng âm trầm.

“Ngày hôm qua vì quá lo lắng cho biểu ca nên mới thất lễ như vậy, mong hai vị thứ lỗi.” Thấy bọn họ đến, Liễu Thanh đứng dậy chắp tay chào.

Nhìn hắn cùng lắm mới chỉ qua hai mươi, bất kể là tướng mạo hay ngữ khí đều rất ôn hòa, không phải vẻ thư sinh ôn hòa như Nhiêu Khứ Niệm, loại ôn hòa của hắn khéo đẩy đưa hơn, mỗi cử chỉ lời nói đều có thể khiến người khác yên lòng, tin phục.

Phó Điềm chắp tay đáp lễ, “Liễu công tử khách khí, không biết tình trạng hiện giờ của Nhiêu công tử ra sao rồi.”

“Đã mời đại phu khám thử, ngoại thương không đáng lo, nhưng thân thể biểu ca lại quá yếu, hẳn huynh ấy đã phải chịu khổ nhiều lắm, nên điều trị từ từ mới dứt được.” Nhắc đến Nhiêu Khứ Niệm, vẻ căng thẳng của Liễu Thanh trở nên nhu hòa hơn trong vô thức, khi đề cập đến chuyện sức khỏe, mi tâm hắn nhíu chặt, lo lắng vạn phần.

Nhớ tới chuyện Sở Hướng Thiên nói hai người này là một đôi, Phó Điềm không khỏi cảm thấy chút vi diệu.

Hạ nhân lục tục bưng đồ ăn lên, Phó Điềm âm thầm quan sát bọn họ, thấy ai cũng nhất nhất cúi đầu, lúc họ ngang qua chỗ Liễu Thanh, thân thể lại căng thẳng theo bản năng, quả nhiên họ rất sợ hắn.

Liễu Thanh thì chẳng có vẻ gì, vẫn ôn hòa tìm đề tài trò chuyện cùng hai người, thăm hỏi mục đích đến Hưng Đông quận của bọn họ.

“Mua đất?” Liễu Thanh kinh ngạc, “Phó huynh mua nhiều vậy để làm gì, hơn nữa Nam Minh quận và Hưng Đông quận lại cách nhau khá xa, muốn đến kiểm tra cũng khó, hà tất phải bỏ gần cầu xa.”

Phó Điềm cũng đâu thể nói cho hắn biết là bởi muốn chuẩn bị cho đại hạn năm sau được, nếu không phải do thời gian cấp bách, cậu hận không thể mua hết số đất quanh kênh đào luôn một thể, như vậy sẽ dự trữ được thêm chút lương thực nữa cho tương lai.

Cũng chẳng phải do cậu có lòng từ bi đại đức gì, mà là do khi biết được thân phận của Sở Hướng Thiên, xuất phát từ tư tâm, nên cậu mới làm ra dự định này.

Thiên tai luôn rước theo nhân họa. Một khi có chiến tranh, Sở Hướng Thiên thân là Dục vương, là Chiến Thần của Đại Sở, há có thể khoanh tay đứng nhìn. Mà chiến trường vốn vô tình, đao kiếm không có mắt. Phó Điềm lo lắng nhưng xưa nay cậu chưa từng nói ra tâm tư này, bởi cậu biết, đây là sứ mệnh của Sở Hướng Thiên, cậu không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà ép hắn phải vứt bỏ trọng trách của mình được, vậy nên cậu chỉ có thể dùng cách riêng, từng bước trưởng thành hơn. Chỉ có như vậy thì trong tương lai, dù cho có thật sự có chiến tranh, cậu mới đủ khả năng để giúp hắn, chứ không phải một nỗi vướng bận, chỉ biết ở nhà mà lo lắng không đâu.

“Hàng gạo nhà Phó gia là gia nghiệp tổ truyền của tổ tiên, trải qua hàng trăm năm nay, nhưng chỉ quanh quẩn ở mỗi một Nam Minh quận nho nhỏ, vậy nên ta mới muốn mở rộng nó, hướng gia nghiệp ra xa hơn, và cuối cùng ta quyết định bắt tay từ Hưng Đông quận…”

Phó Điềm nửa thật nửa giả mà nói, Liễu Thanh lại nghe rất nghiêm túc, “Ý tưởng này không tồi, vậy không biết Phó huynh đã nhắm được chỗ nào ở Hưng Đông quận chưa?”

“Ừ, thực không dám giấu giếm, thật ra ta cũng đã nhắm sẵn vài mẫu rồi, trong đó có một mẫu ở phía đông là thuộc quyền sở hữu của Nhiêu gia.” Phó Điềm nói mà cứ thấy ái ngại, bởi nghe cứ có vẻ cậu đang yêu cầu người ta phải báo ân vậy.

Liễu Thanh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói thẳng: “Phó huynh đã cứu biểu ca, là ân nhân của Nhiêu gia. Chúng ta vẫn chưa báo đáp, hà tất phải bàn chuyện bán buôn để tổn thương giao tình của nhau.”

“Mảnh đất phía đông ấy cũng không màu mỡ mấy, nếu Phó huynh không chê, ta có thể tặng nó cho ngươi.”

Phó Điềm vội vã xua tay cự tuyệt, “Liễu công tử chịu bán cho ta đã là tốt lắm rồi, còn chuyện cứu Nhiêu công tử chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, làm ăn thì vẫn nên sòng phẳng, Liễu công tử không cần phải khách khí thế.”

Thấy cậu thật tâm không cần báo đáp, nụ cười của Liễu Thanh trở nên chân thật hơn, nâng chén kính cậu một ly, “Đã vậy ta cũng không miễn cưỡng, Phó huynh mở cửa hàng gạo ở Hưng Đông quận nếu có yêu cầu hỗ trợ thì cứ việc nói.”

Phó Điềm cụng ly cùng hắn, hào sảng uống cạn chén rượu. Mà Sở Hướng Thiên vẫn luôn yên lặng không nói tiếng nào bên cạnh gắp cho cậu một đũa cải xanh, nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu, “Uống ít rượu thôi.”

Nói rồi liền gắp thêm một khối cá, bỏ hết xương rồi mới thả vào bát Phó Điềm.

Hành động của hắn đến là tự nhiên, mà Phó Điềm cũng tiếp nhận không ngại ngùng, sự thân mật giữa hai người không cần ngôn ngữ dư thừa nào cũng có thể hiểu được.

Ánh mắt Liễu Thanh lấp lóe, “Mạo muội hỏi một câu, hai vị là…”

Phó Điềm liếc nhìn Sở Hướng Thiên, cười tít mắt lộ ý xấu xa, cậu giới thiệu: “Đây là phu nhân nhà ta.”

Dưới bàn, Sở Hướng Thiên dùng chân ám muội đụng nhẹ vào chân cậu, lại không phản bác.

Liễu Thanh kinh ngạc, sau đó thái độ của hắn ôn hòa hơn hẳn, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ nói: “Nhìn thôi cũng đã thấy tình cảm giữa hai vị đây rất gắn bó rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.