Tiếng thở của Diệp Mộc như những ngọn lửa, bén vào bầu không khí ấm áp, cô ôm chặt lấy người đàn ông đang chạy nước rút xâm chiếm
toàn bộ cơ thể cô kia, cảm thấy cơ thể nóng đến tê dại, một cảm giác rần rần, thư thái lan tỏa khắp người, rồi sau đó lại tiến vào nơi sâu thẳm
nhất trong cô một cách đầy kích thích.
Động tác của anh càng lúc càng mạnh mẽ, cảm giác thắt lại lần đầu
tiên trải nghiệm trong cuộc đời ấy làm cho Diệp Mộc cảm thấy sợ hãi,
giống như đứng trên một đỉnh núi mây mù bao phủ, bước thêm một bước về
phía trước là sẽ tiến vào một nơi chẳng biết nông sâu thế nào, nhưng
những động tác mạnh bạo quyết liệt của Dung Nham như mỗi lúc một tăng
lên, cô sợ hãi.
"Thả em ra..." Diệp Mộc chống cự trong vô vọng, hét lên từng tiếng đứt quãng. "Anh thả em ra..."
Đầu óc Dung Nham mê muội, anh cắn vào phần thịt nõn nà chỗ giữa cằm
và tai cô: "Sao lại thả ra?" Anh cười trong hơi thở gấp. "Khó khăn lắm
mới ăn thịt được em... Không thả."
"Á!" Diệp Mộc hét lên. "Dung Nham, anh %@*..."
Dung Nham khẽ cười, hôn vào phần trán đỏ ửng đáng yêu của cô: "Nếu
không chịu nổi thì... cứ kêu lên." Anh thì thầm bên tai cô, chỉ cho cô
mấy lời rất "vô sỉ".
Anh vừa vô sỉ vừa hạ tiện, Diệp Mộc không đấu lại được, chỉ biết dùng ánh mắt long lanh giả bộ đáng thương: "Đau thật đấy... nhẹ một chút!
Dung Nham..."
"Gọi là anh..." Hơi thở nóng bỏng của anh phả trên mặt cô, do sự hưng phấn, giữa đôi lông mày kia như nhíu chặt lại.
Diệp Mộc chẳng còn chút sức lực nào, giọng mềm nhũn, khẽ gọi: "Anh... anh nhẹ một chút."
"Ngoan!" Anh cười đểu cáng. "Rồi anh yêu." Cơ thể rắn chắc của anh ép xuống, giữ chặt lấy người cô, phần hông uyển chuyển gia tăng thêm sức
mạnh. Diệp Mộc sao có thể chịu được như thế, sau một lúc, toàn thân cô
co rút không thể ngừng lại được, sau đó mềm oặt dưới cơ thể anh.
"Diệp Mộc... hôn anh đi!" Diệp Mộc bất giác vươn cằm, khẽ chu môi,
rồi bị anh tách hai hàm răng ra một cách mạnh bạo, kéo chiếc lưỡi màu
hồng tươi, hút vào như muốn nuốt hẳn xuống. Khi anh trở nên mạnh mẽ
nhất, cô có cảm giác lưỡi cô như sắp bị anh cắn đứt đến nơi, một giây ấy trôi qua, cơ thể rắn chắc của anh cứng lại, sau đó cả người cô liên tục bị đè dưới người anh.
Những tiếng thở hổn hển đứt quãng lan tỏa khắp căn phòng, Dung Nham
thỏa mãn, lười biếng nằm ườn trên người cô, cái vẻ mặt ấy, chỉ còn thiếu mỗi nước dùng ngón tay gãi gãi miệng mà thôi. Còn Diệp Mộc thì hoàn
toàn ngược lại, cảm giác vô cùng khó chịu. Cô đẩy anh ra nhưng không
được, lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh mấy cái, anh vẫn không trở dậy.
Tề Úc Mỹ Diễm đợi rất lâu vẫn không thấy hai đứa trẻ đến khách sạn
gặp bà, tức tối, bốn giờ đã gọi điện cho Diệp Mộc. Điện thoại của Diệp
Mộc nằm trong chiếc túi trên mặt đất, rung hết hồi này đến hồi khác, ung ung. Toàn thân Diệp Mộc đang mềm nhũn nằm trên sofa, bên dưới người
Dung Nham, nghe thấy tiếng điện thoại không ngừng kêu, thở dài đánh
thượt một tiếng, nhắm mắt lại không buồn để ý. Dung Nham ôm lấy cô, một
tay xoa xoa hông cô, một tay bóp nhẹ vào phần hõm lưng, phần da dưới bàn tay mềm mại như ngọc, thời gian yên lặng như một giấc mơ, anh mãn
nguyện, hài lòng, Diệp Mộc có bướng bỉnh nữa, anh cũng không nỡ nói cô.
Nhưng cuộc tấn công Diệp Mộc bên này vừa dứt, điện thoại của Dung
Nham lại vang lên. Anh rên lên một tiếng, tiếc nuối rời bàn tay đang đặt trên lưng Diệp Mộc, với chiếc điện thoại vứt trên bàn. "A lô!" Dung
Nham hắng giọng, hỏi lễ phép: "Cháu chào cô ạ, cô đang ở khách sạn phải
không ạ?"
Tề Úc Mỹ Diễm tức tối bừng bừng, nhưng nói chuyện với Dung Nham, bà
vẫn cố nhịn, giọng nói mềm xuống: "Ừ, đúng thế! Các cháu thì sao? Sao
giờ vẫn chưa tới? Chân Diệp Mộc sắp phải thay thuốc rồi." Dung Nham hoàn toàn quên mất điều này, thế này không ổn, thuốc chưa thay mà hoạt động
mạnh cả buổi. Anh cầm điện thoại xoay người qua, sốt ruột xem xét mắt cá chân bên trái của Diệp Mộc. Diệp Mộc tưởng anh lại định giở trò vô sỉ,
chân mềm ra, mắt nhắm lại, một cước tung lên.
Dung Nham cúi đầu nhìn chân cô, nhất thời không để ý, kêu đau một
tiếng, không kịp né, chiếc mũi thẳng và dài lãnh gọn cước của cô, dòng
máu đỏ tươi từ từ chảy ra. Tề Úc Mỹ Diễm nghe thấy đầu máy bên kia có
tiếng động lạ, hỏi dồn có chuyện gì, Dung Nham ôm mũi, thấp giọng nói
rằng không sao. "Một lúc nữa bọn cháu sẽ đến đón cô. Hay là cô cứ lên
tầng mười lăm massage một lúc, thời gian đó bọn cháu sẽ đến nơi. Cô cứ
cầm chìa khóa phòng, lên thẳng khu VIP." Tề Úc Mỹ Diễm vui vẻ nhận lời,
gác máy.
Dung Nham vung tay vứt chiếc điện thoại, kêu lên một tiếng rồi lao về phía Diệp Mộc đang cười nhăn nhở, nghiến răng: "Chân tay linh hoạt gớm
nhỉ? Tưởng khi nãy anh chưa đụng chân đụng tay xử lý em phải không?
Không đau chứ gì?"
"Đau! Đau..." Diệp Mộc biết mình đuối lý, hay tay vòng qua cổ anh lấy lòng, thở dài một tiếng. "Thế mà anh còn bảo chưa đụng chân đụng tay
sao?"
Dung Nham hứ một tiếng, cắn một cái vào mũi cô: "Anh mới chỉ khởi
động một chút mà em đã hét đến hồn bay phách lạc rồi." Anh lại nhào tới. "Còn dám đá anh? Xử lý em!"
Tề Úc Mỹ Diễm cầm chiếc thẻ vàng do Dung Nham đích thân cử người đưa
đến, vừa đưa thẻ ra đã ngay lập tức được hưởng sự phục vụ tận tình, chu
đáo như cho Từ Hy Thái hậu. Khi Dung Nham cùng Diệp Mộc đến khách sạn,
bà nằm trên chiếc ghế quý phi một cách quý phái, đoan trang, đang tận
hưởng tài nghệ massage của bốn cô gái trẻ trung, xinh đẹp đứng hai bên.
Diệp Mộc vừa bước vào đã bắt đầu "móc ngoáy": "Ui cha! Tư thế này của
mẹ... Con vừa bước vào còn cứ tưởng vào nhầm phòng, nghĩ bụng cái khách
sạn sang trọng nhất thành phố này sao mà cũng có mấy trò chẳng đâu vào
đâu thế?" Tề Úc đang thư thái, khóe miệng khẽ nhếch lên sung sướng,
thoải mái, bỗng mắt mở trừng trừng như ném một con dao nhỏ bay về phía
con gái, bà nghiến chặt răng: "Con bé chết tiệt! Sao không ngã què luôn
đi cho rồi!"
"Mệnh con tốt chứ sao..." Diệp Mộc nhún vai xua tay, dáng vẻ đắc ý ấy Dung Nham đều nhìn thấy, anh không nói gì, quay mặt đi chỗ khác.
Tề Úc Mỹ Diễm để ý thấy khuôn mặt của Dung Nham: "Dung Nham, mũi cháu bị làm sao thế kia?"
Tề Úc Mỹ Diễm là ai cơ chứ, vừa nghe đã biết có gì mờ ám, ánh mắt lập tức phóng về phía con gái như luồng điện. Diệp Mộc vốn dĩ có tật giật
mình, lúc này ánh mắt càng khẽ lướt sang một bên. Tề Úc Mỹ Diễm hết nhìn tư thế đi lại không tự nhiên của cô con gái, rồi lại quay sang nhìn
Dung Nham tuy mũi bị đau nhưng mặt vẫn vui vẻ, lông mày hơi nhếch lên,
tủm tỉm cười.
Diệp Mộc bị nắm đúng đuôi, tức tối khiêu chiến với bà: "Mẹ cười cái gì chứ!"
Tề Úc Mỹ Diễm từ tốn, mỉm cười trêu đùa: "Mẹ cười con đấy, quả đúng là mệnh tốt..."
"Mẹ..." Diệp Mộc mặt đỏ bừng, chiến tranh lại bừng lên trong ánh mắt. Dung Nham đang định ngăn lại thì đã có người đi trước một bước.
Cửa phòng bật mở, một dáng người cao lớn chậm rãi bước vào, khóe mắt
Dung Nham lướt qua, có chút lo lắng, quay hẳn người sang nhìn. Chỉ thấy
người này có chiều cao xấp xỉ anh, làn da màu nâu đồng khỏe khoắn rất
đàn ông, những cơ bắp trên người như thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau chiếc
áo sơ mi màu trắng bó sát, giống như một nam diễn viên lãng tử trong
những bộ phim điện ảnh của Mỹ. "Có một mami như Mỹ Diễm tiểu thư đây,
quả là một điều may mắn." "Nam diễn viên điện ảnh Mỹ" lên tiếng. "Hi,
Tiểu Mộc Mộc yêu quý, lâu lắm rồi không gặp." Anh mỉm cười, cả căn phòng ngay lập tức như sáng bừng lên.
Diệp Mộc nghe thấy giọng nói, lập tức quay người lại, nhìn người kia với một ánh mắt kinh ngạc: "Tề... Ngải Ức?"
"Yeah... baby!" "Nam diễn viên điện ảnh Mỹ" cười càng rạng rỡ, dang
rộng đôi tay hướng về phía Diệp Mộc. Diệp Mộc nhíu mày nhưng không
tránh, được anh ta ôm thật chặt. Dung Nham đứng một bên, bắt đầu nóng
mặt, mím chặt đôi môi mỏng, khó chịu không nói câu nào, đứng nhìn cảnh
tượng đó.
"Anh đến đón Tề thái thái nhà anh à?" Diệp Mộc khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay của anh, cất tiếng hỏi.
"Ừ hứ! Anh là tùy tùng trung thành của Mỹ Diễm phu nhân." Tề Ngải Ức
vẫn chưa ôm đủ, lại tiếp tục kéo cô vào lòng. "Tiểu Mộc Mộc, nhớ anh
chưa hả?"
Cách xưng hô này khiến cho Diệp Mộc sởn da gà một giây, sau đó cũng
chấp nhận, nhưng chiều hôm nay, bằng một cách khó khăn, cô đã bị Dung
Nham bắt nói cụm từ này không biết bao nhiêu lần, có lẽ về sau cô chẳng
bao giờ dám gọi ai là "anh" nữa. Diệp Mộc mặt đỏ bừng, đẩy Tề Ngải Ức
ra.
Tề Ngải Ức ngắm nhìn cô em gái rất lâu rồi không gặp, rồi theo ánh
mắt của cô, nhìn về phía khuôn mặt lạnh tanh của Dung Nham, cũng lờ mờ
đoán biết được. Anh cười rồi xoa xoa cằm: "Tiểu Mộc Mộc, đây là Cận Thần vương tử điện hạ của em phải không?"
Dung Nham vốn chẳng hề tỏ chút quan tâm, lúc này ánh mắt trở nên sắc
lẹm, anh nhìn thẳng về phía Diệp Mộc, im lặng nhưng khí thế lấn át. Diệp Mộc ảo não cắn môi, khẽ giơ tay cấu cho Tề Ngải Ức một cái đau điếng.
Tề Ngải Ức kêu một tiếng, nhìn cô em chẳng hiểu ra làm sao. Dung Nham cười từ tốn, chẳng truy cứu gì thêm, giơ tay về phía trước rất rộng
lượng: "Xin chào, tôi là Dung Nham." Diệp Mộc vội vàng thêm vào một câu
rất "đê tiện": "Bạn trai em!"
Ánh mắt Tề Ngải Ức lóe lên một nụ cười giảo hoạt, vẻ mặt nghiêm trang bắt tay với Dung Nham: "Hân hạnh! Hân hạnh! Tôi là Tề Ngải Ức, anh trai của Diệp Mộc." Diệp Mộc lại vội vàng đế thêm một câu: "Anh ấy là con
trai bố dượng Tề của em."
Trong lòng hai người đàn ông đã hiểu rõ sự tình nhưng không nói ra
ngoài, mỉm cười, Diệp Mộc lo lắng, hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia.
Tề Úc Mỹ Diễm mang khuôn mặt trẻ trung nõn nà vừa được chăm sóc với
cái giá trên trời, đứng trong nhà bếp có vẻ không được đầy đủ lắm của
khách sạn, những món ăn và món canh mà từ nhỏ Diệp Mộc đã thích ăn, bà
đều tỉ mỉ chuẩn bị. Diệp Mộc tay cầm cốc sô-cô-la nóng, đứng tựa vào cửa nhà bếp, thư thái nhìn mẹ nấu ăn, thỉnh thoảng hai mẹ con lại đấu khẩu
vài câu.
Dung Nham và Tề Ngải Ức ngồi uống trà, nói chuyện trong phòng khách.
Tề Ngải Ức không ngừng thăm dò, nhưng Dung Nham không hề thay đổi sắc
mặt. Cả hai người đều thông minh, và cùng vì một tiểu quái thú, nói
chuyện một cách rất vui vẻ.
Khi bữa cơm tối chỉ còn thiếu một món canh, chuông cửa vang lên. Tề
Úc Mỹ Diễm lườm Diệp Mộc đang ăn không ngồi rồi một cái: "Ra mở cửa!"
Diệp Mộc cũng lườm lại mẹ một cái, từ tốn tiến về phía cửa. Vừa mở cửa,
tinh thần Diệp Mộc lập tức phấn chấn, Tần Tang và Lý Vi Nhiên dẫn theo
Lý Mộ đến.
Lý Vi Nhiên đang cầm tay Lý Mộ, hai bố con cùng khẽ mỉm cười. Tần Tang đưa bó hoa trong tay cho Diệp Mộc, hỏi: "Mợ đâu?"
"Trong bếp." Diệp Mộc ngơi ngẩn ra.
Tần Tang để ý thấy, hỏi vẻ quan tâm: "Làm sao thế? Vẫn cảm thấy không khỏe à? Chưa khỏi hẳn sao đã xuất viện rồi?" Trong đầu Diệp Mộc hỗn
loạn hết cả, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì hai bố con Lý Vi Nhiên đã lên tiếng trước Tần Tang: "Anh hai! Bác hai!"
Tần Tang ngớ người, rồi lại nhìn vẻ mặt bối rối của Diệp Mộc, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Em..." Tần Tang khẽ cau mày lại. "Em đừng nói gì với chị nhé! Chị
chẳng biết gì cả, vui vẻ nhẹ người! Ai muốn quan tâm đến con bé này
chứ!"
Diệp Mộc mặt đỏ bừng: "Chị..." Cô gãi đầu, thẳng cổ lên, nũng nịu với Tần Tang.
"Đừng gọi tôi!" Tần Tang giơ tay vỗ nhẹ vào cô.
Bữa cơm tối rất vui vẻ, Dung Nham và Lý Vi Nhiên đều là những người
đã quen tiếp khách, nói chuyện rất hài hước, thú vị, hết người này đến
người khác trêu đùa làm cho Tề Úc Mỹ Diễm vui vẻ. Tề Ngải Ức và Tề Úc Mỹ Diễm bay về ngay trong chuyến bay đêm hôm ấy, Dung Nham sắp xếp xe đưa
xe đón tận tình làm cho Tề Úc Mỹ Diễm vốn rất quan trọng hình thức cảm
thấy rất hài lòng. Trước khi máy bay cất cánh, Tề Úc Mỹ Diễm gọi Tần
Tang sang một bên, to nhỏ một lúc lâu. Ngày thường tính tình ghê gớm,
lúc này đứng trước mặt Tề Úc Mỹ Diễm, Tần Tang ngoan ngoãn như một chú
mèo con, nghe mợ dặn dò hết điều này đến điều khác, cô gật đầu liên tục.
Diệp Mộc cũng bị Tề Ngải Ức kéo tay rồi thì thầm nhỏ to một hồi, cô
vừa nghe vừa lén nhìn về phía Dung Nham, chỉ thấy anh và Lý Vi Nhiên
đang khoác vai nhau, hai người đàn ông đẹp trai thu hút ánh mắt của bao
cô gái qua lại. Hai người họ đều biết, vẻ mặt Lý Vi Nhiên càng lúc càng
lạnh nhạt, còn Dung Nham thì vẫn cười tủm tỉm.
"Ê!" Tề Ngải Ức bất mãn kéo tay người đang ngẩn ngơ kia. "Đừng nhìn nữa, anh ta không chạy mất đâu."
"Tại sao cứ mỗi lần em hy vọng anh ấy sẽ có phản ứng gì đó, mặt anh
ấy lại chẳng có chút cảm xúc nào vậy?" Diệp Mộc lẩm bẩm một mình. Tề
Ngải Ức không nhịn được: "Woa! Những chuyện thầm kín của con gái thế mà
em cũng chia sẻ với anh sao?"
Diệp Mộc đá anh một cái. Tề Ngải Ức tránh được, lùi lại phía sau giơ
tay ra kéo lấy cô, ghé sát vào tai cô nói: "Anh ta được đấy."
"Tất nhiên rồi!" Diệp Mộc hứ một tiếng. "Còn cần anh nói sao?"
"Thế thì yêu anh ta nhiều vào nhé, ổn định sớm đi. Em cứ một mình
cũng cô đơn. Diệp Mộc, đừng sống cô độc thế. Con người phải biết lo lắng thì cuộc sống mới có ý nghĩa." Tề Ngải Ức xoa xoa đầu em gái yêu quý.
"Anh phải đi đây, có gì cứ gọi anh, lúc nào anh cũng ở đây."
Diệp Mộc cố kiềm chế cơn xúc động, ngoác miệng tỏ vẻ chẳng để ý gì: "Đi đi, đi đi! Anh phiền quá đi mất!"
Tề Ngải Ức mỉm cười, xách hành lý tiến về phía Tề Úc Mỹ Diễm. Mãi cho đến khi làm xong thủ tục lên máy bay, Tề Úc Mỹ Diễm cũng không hề nói
lời riêng nào với Diệp Mộc, hai mẹ con dường như có cách biểu lộ tình
cảm riêng của họ, nhìn nhau như chẳng có gì, cáo biệt.
Trên đường trở về, Dung Nham vẫn cười tủm tỉm, vẻ mặt tỉnh bơ. Thấy
anh chẳng tò mò về Tề Ngải Ức, Diệp Mộc cảm thấy có gì đó khó hiểu và cả một chút bất an.