Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 52: Ngoại truyện 3



4. Trần Nguyên

Âm nhạc nổi lên bốn phía, ánh mắt của nhân vật nam chính như ngừng lại, anh từ từ quỳ xuống, thu người, hai tay ôm gối, cuối cùng cảm xúc vỡ òa trong tiếng khóc. Máy quay di chuyển xung quanh anh, không cần xem phần sau khi đã làm hậu kỳ cũng có thể biết, hiệu quả của cảnh quay này sẽ rất tuyệt vời.

"Cắt!" Đạo diễn hài lòng, tiếng hô rất lớn, khiến thư ký trường quay đang đắm mình trong cảm xúc của cảnh quay giật mình đến nỗi đánh rơi cả chiếc bảng xuống đất. Các nhân viên lập tức đứng dậy vỗ tay, hết lời ca ngợi, anh chàng tiểu sinh này trở nên nổi tiếng cũng đều có lý do cả, kỹ thuật diễn xuất này không giành được giải diễn viên xuất sắc nhất thì giải thưởng Kim Mã cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay đã được quay xong sớm, mọi người đều vui vẻ vây quanh đạo diễn thảo luận những cảnh quay tiếp theo. Trần Nguyên cúi đầu đứng dậy, xua tay về phía người trợ lý đang tiến về phía anh đưa nước và khăn mặt, quay người rời đi. Những người trợ lý theo anh đã lâu đều rất hiểu anh, lúc này như chẳng có gì xảy ra, tự tách ra, mỗi người một việc.

Trương Lâm vì ba câu thoại trong một cảnh quay a hoàn mà đợi tới bảy tiếng đồng hồ, lúc này đang nằm ngủ trong phòng thay đồ. Khi Trần Nguyên bước vào, cô đang nhắm mắt, sau khi tỉnh lại vài phút, nghe thấy phía bên ngoài anh vẫn đang sụt sịt, cô không nén được liền duỗi thẳng cánh tay co quắp đến cứng đơ, phát ra tiếng kêu rắc nhỏ giòn, người ở phía ngoài lập tức cảnh giác: "Ai?!" Trương Lâm đành ngượng ngùng đi ra. Khuôn mặt cô đỏ ửng vì vừa ngủ dậy, lớp trang điểm bay dần, vẫn mặc bộ trang phục của a hoàn màu đỏ, lụng thụng. Trần Nguyên mặc bộ áo bào màu trắng điển trai đứng đó, những giọt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Chàng trai và cô gái gặp nhau trong chính khung cảnh buồn cười như vậy, một người quay lưng lại phía ánh mặt trời, một người bất ngờ xuất hiện từ nơi tối lờ mờ, ánh mắt ngượng ngùng giống như một tinh linh chưa từng bước vào thế giới. Kiến trúc của trường quay đều được thiết kế mô phỏng theo thời cổ, cửa sổ được dán bằng những mảnh giấy trắng đã rách, ánh mặt trời và những làn gió cùng thổi ùa vào, khẽ hát những bài ca vô thanh trong bầu không khí tươi vui.

Lần thứ hai khi gặp Trần Nguyên, tình hình của Trương Lâm chẳng khá hơn là mấy. Khi ấy, người quản lý của Trương Lâm là Diệp Mộc đắc tội với hai người phụ nữ lợi hại nhất trong ban lãnh đạo cấp cao của công ty, bản thân Diệp Mộc có Giám đốc Lê Cận Thần che chắn, hơn nữa, ai nấy đều biết Tần Tang, nhà biên kịch tài giỏi mà công ty đã kết giao từ lâu chính là chị họ cô. Vì vậy những người muốn động đến Diệp Mộc đều tự nguyện đi đường vòng, Trương Lâm chính là con đường vòng ấy. Ngày hôm đó quay cảnh ngoài trời, vui vẻ trên mặt nước. Trương Lâm đang khổ sở lặn ngụp luyện tập cho cảnh quay, bỗng phó đạo diễn lớn tiếng nói Trần Nguyên đã đến, để phù hợp với thời gian của anh, toàn tổ đều phải quay trước. Thật ra, dựa vào thân phận của Trần Nguyên, những cảnh quay ngoài trời như thế này anh chỉ cần có mặt một chút là được, nhưng ngày hôm đó hình như anh chơi rất đã, bước xuống hồ nước, cùng với một đám ba bốn tiểu minh tinh chơi đùa. Ngày hôm ấy đáng lẽ Trương Lâm đến tháng nên được nghỉ nhưng Diệp Mộc thời gian gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện, Trương Lâm không dám vì việc này mà làm phiền đến cô, đành dùng một loại băng vệ sinh đặc biệt, mặt dày nhảy xuống nước. Những nơi ống kính không lia được tới, cô làm tư thế khó coi nằm bò trên đảo nhân tạo giữa hồ, dán chặt phần bụng vào những miếng xốp cũng chẳng khá khẩm hơn, nghỉ ngơi một chút. Biên tập viên nhìn thấy, đứng bên cạnh hồ khua chân múa tay, dùng động tác khiếm nhã măng mỏ cô.

Khi bốc thăm phân nhóm chọn bạn diễn, Trần Nguyên bốc phải Trương Lâm. Lúc đó Trương Lâm đang bị một đám nữ nghệ sĩ có vòng ngực khủng vây quanh dưới hồ, nghe thấy người dẫn chương trình gọi tên hai người, liền ngớ người. Trần Nguyên lặn một hơi, khi nhô đầu lên khỏi mặt nước đã xuất hiện trước mặt cô. Anh cũng không nói nhiều, đỡ lấy cô, huýt sáo một tiếng rồi bơi về phía bờ. Những tổ khác cũng đã có nam nữ kết hợp, cười nói không ngớt. Chỉ có hai người họ là im lặng, suốt chặng đường không nói với nhau câu nào, lại trở về trước nhất. Lúc lên bờ, Trần Nguyên nhảy lên trước, sau đó quay lại kéo Trương Lâm lên, bàn tay anh rất lớn, túm lấy vòng tay nhỏ nhắn của Trương Lâm. Động tác ấy cùng với những cơ bắp ướt át của Trần Nguyên sau khi lên khỏi mặt nước đã trở thành tâm điểm chú ý của cả trường quay.

Trước khi tổ thứ hai bắt đầu quay, đạo diễn tiễn Trần Nguyên trở về, gật đầu cảm ơn anh đã diễn xuất quá đạt. Trần Nguyên quấn chiếc khăn tắm lớn, uể oải vừa đi vừa nghe. Trương Lâm cầm phần thưởng mà biên tập viên bảo cô mang ra cho Trần Nguyên, im lặng không nói gì, bước theo phía sau. Trần Nguyên nghiêng đầu nói với đạo diễn một câu ánh mắt quét qua phần gáy tròn trịa thon thả đang nghiêng sang một bên của cô gái. "Trương Lâm! Đi nhanh lên!" Phía sau có người gọi lớn. Trương Lâm thở dài một tiếng đuổi theo đạo diễn và Trần Nguyên, đưa thứ đồ trong tay cho anh. Trần Nguyên nhìn chiếc túi, rồi lại nhìn Trương Lâm không đưa tay ra, cứ thế tiến thẳng về phía trước. Đạo diễn cười hì hì. "Đó là ai chứ?! Cô tiễn Trần Nguyên đi! Tổ thứ hai quay trước, lúc nào cô về sẽ bổ sung mấy cảnh của cô sau!" Trần Nguyên đổi diện với khuôn mặt nhìn nghiêng của Trương Lâm, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trương Lâm đứng một bên nhìn thấy nụ cười ấy, chợt nhớ đến con thỏ nhỏ mà cô nuôi. Khi đó bố mẹ và chị vẫn còn sống, khi đó cô và chị gái đang ôm giấc mộng minh tinh tươi đẹp, khi đó cô vẫn chưa biết con đường này lại gian khổ đến thế...

Tính cách của Trần Nguyên rất giống với mùa đông ở Canada, lạnh buốt, thuần khiết, mãnh liệt. Trương Lâm căm ghét Canada, đất nước đã làm cho cô mất đi người thân nhưng lại rất thích mùa đông tuyết rơi trắng trời ở nơi đây.

"Đỡ lấy." Giọng trầm trầm của Trần Nguyên vang lên, Trương Lâm bước ra khỏi hồi ức về những mùa tuyết rơi trắng xóa ấy, trở về với thực tế. Trần Nguyên lười nhác bước tới, chiếc quần thể thao rộng thùng thình chạm vào phần bắp chân lộ ra bên dưới chiếc váy của Trương Lâm, vô tình mà hữu ý.

MV của Vấn tình được quay rất thuận lợi. Trần Nguyên vẫn ít nói như trước, Trương Lâm lúc này đã là nghệ sĩ chủ lực của C&C. Trần Nguyên và một nam chính khác là Mars đều là những nam diễn viên rất nổi tiêng. Trương Lâm tuy còn trẻ nhưng cách thể hiện cảm xúc qua ánh mắt khiến đạo diễn phải khen ngợi hết lời.

"Đồ lừa đảo..." Trong phòng phục trang, trang phục của quý tộc triều Thanh và trang phục thời nhà Đường vứt ngổn ngang trên mặt đất, Trương Lâm mặc một chiếc áo ngoài cổ trang màu đỏ, bị Trần Nguyên kéo tung ra, làn da cô như sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Trần Nguyên trầm giọng nói: "Tiểu yêu tinh!" Trương Lâm ngẩng lên, khẽ nói câu: "Đáng ghét!"

Trần Nguyên cười rồi ghé sát tới, những sợi tóc phía trước trán chạm vào vai cô. Trương Lâm run rẩy, hai mắt vằn đỏ. Trần Nguyên biết cô không chịu được thêm nữa, anh đưa tay ôm chặt lấy cô. Trương Lâm ngẩng lên, nhắm mắt lại, mái tóc dài đen nhánh bật tung, dán chặt vào những thớ thịt nở nang trên người Trần Nguyên, hai người quyện chặt với nhau. Trần Nguyên cắn vành tai trắng như ngọc của cô, hơi thở mãnh liệt. "Bảo bối!", anh gọi cô trong lúc ý loạn tình mê. "Anh yêu em, bảo bối..." Trương Lâm cũng thở gấp. Vào cái thời khắc cao trào ấy, cô há miệng cắn mạnh anh một cái, vừa run rẩy vừa bật khóc thành tiếng.

"Cún con!" Sau giây phút kịch liệt, Trần Nguyên ôm lấy cô đang mềm oặt, đưa tay trêu đùa cô. "Cún con cắn người." Trương Lâm đã mệt lả, nhắm mắt không muốn nói chuyện với anh.

Thời gian với những người yêu nhau thật ngắn ngủi, cảm giác chẳng được gặp nhau là bao, điện thoại của Trần Nguyên đã rung lên. Là trợ lý của anh, báo anh chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.

"Tối nay đến nhà anh", Trần Nguyên cúp máy, giọng mạnh mẽ.

Trương Lâm bẻ những ngón tay nõn nà, mềm mại, lắc đầu: "Sáng sớm mai có cảnh quay, Diệp Mộc sẽ đến đón em."

"Vậy anh sẽ tới chỗ em, sáng sớm mai trước khi cô ấy tới, anh sẽ đi."

"Cylin cũng ở đó", Trương Lâm từ tốn nói. "Còn muốn kéo anh cùng thảo luận mấy động tác yoga nữa cơ."

Trần Nguyên cười đắc ý: "Cún con của anh ghen rồi kìa."

Trương Lâm đẩy anh ra, định đứng dậy thì bị Trần Nguyên kéo lại, ôm chặt vào trong lòng, hôn nồng nhiệt. Sau đó Trương Lâm rời đi trước.

Hai người thay nhau bước vào trường quay. Mars đang làm việc rất nghiêm túc, lúc này cũng rời ánh mắt khỏi cuốn kịch bản, nhìn chiếc mũi đỏ ửng của Trương Lâm, rồi lại liếc về phía cánh tay đỡ lấy thanh kiếm của Trần Nguyên, vết răng mờ mờ ấy đã quá rõ ràng. Trong mắt anh chẳng hề giấu giếm hiện lên ba chữ "cẩu nam nữ", nhưng khi chuyển ánh mắt về phía người thư ký thân thiết, đáng yêu - Moon của anh, đôi mắt ấy lại chuyển thành: "Rất ngưỡng mộ."

Làm bạn với những niềm vui ngắn ngủi nhưng mãnh liệt luôn là sự mệt mỏi giày vò. Mạng W tung lên đoạn clip của Trần Hiểu Vân, Trương Lâm, bạn gái trong tin đồn của Hồ Kha lập tức trở nên nổi tiếng. Tiếp theo là lục thiếu gia của Lương Thị cũng bị bắt gặp đưa đón Trương Lâm, cùng với những chứng cứ rõ ràng trên báo chí, Tần thiếu gia thân thiết gọi cô bạn gái mới là "bảo bối". Bảo bối... Trần Nguyên gần như đập tan cả căn phòng làm việc, Trần Phái Phái vẫn chỉ nói một câu: "Hợp đồng của cậu và Trương Lâm đều có những điều khoản liên quan, nếu cậu muốn tiết lộ mối quan hệ của hai người, được thôi... cậu đi, hoặc cô ta đi."

Trần Nguyên vò đầu: "Chị giúp tôi nói chuyện với công ty... Nửa năm tới, lúc tiếp tục hợp đồng, những điều kiện lần trước chị đưa ra, tôi đều chấp nhận."

Trần Phái Phái cười lạnh lùng: "Mất bao nhiêu công sức chuẩn bị một phòng làm việc cá nhân, đến địa điểm cũng đã tìm xong, chỉ vì một đứa con gái mà không cần nữa... Đàn ông các cậu đều đê tiện như nhau."

"Cinderella, tôi yêu cô ấy", Trần Nguyên nói rất nghiêm túc.

Trần Phái Phái dẫn dắt anh năm năm, hiểu tiểu thiên vương này hơn ai hết. Trần Nguyên lạnh lùng, anh nổi tiếng, nhưng thực ra sau ánh hào quang ấy, anh vẫn chỉ là một thằng bé lớn đầu, chưa bao giờ trưởng thành. Yêu đến tột cùng, hận cũng đến tột cùng.

Khi thanh kiếm ấy lao đến, Trương Lâm không nghe thấy tiếng hét kinh hãi của những người trong trường quay, bên tai chỉ là tiếng ù ù. Giây phút ấy có vẻ ngắn nhưng đối với cô lại giống như trải qua một lần sinh tử. Cô nhớ đến người chị Trương Nghi, chị cô trước khi ra đi, người chị gầy gò còn lại bộ xương, nắm lấy bàn tay cô khiến cô cảm thấy rất đau, ánh mắt phức tạp. Vào giây phút chị cô biết mình sắp đối mặt với cái chết, cảm giác của chị cô như thế nào, Trương Lâm nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể cảm nhận được vào cái giây phút cô nghĩ rằng thanh kiếm kia sẽ lao đến và giết chết cô. Tôi không muốn chết, tôi muốn nổi tiếng! Khi những giọt máu nóng ẩm của Trần Nguyên tuôn rơi, nhỏ trên bờ vai cô, trái tim sợ hãi của Trương Lâm nhắc đi nhắc lại hai câu ấy.

"Bảo bối!" Khuôn mặt Trần Nguyên nhăn nhó vì đau đớn, giọng anh có phần run rẩy, rất trầm nhưng cũng rất rõ ràng. Trong những âm thanh hỗn loạn, Trương Lâm chỉ nghe thấy anh nói: "Đừng sợ, anh yêu em!" Chiếc áo trắng trên người anh lốm đốm vết máu, rất đáng sợ. Trương Lâm quỳ xuống, nước mắt như mưa. Rốt cuộc kiếp trước anh đã nợ cô điều gì, để kiếp này phải trả như vậy? Người con trai mặc áo bào trắng vẫn như ngày nào, nhưng cô từ lâu đã chẳng phải là người con gái ngốc nghếch mặc đồ a hoàn ấy nữa. Rất nhiều chuyện, không thể làm khác được, rất nhiều tình yêu, vật vẫn vậy mà người đã chẳng còn như xưa. Được thôi... Trương Lâm khẽ thầm ước nguyện: "Trần Nguyên, nếu như có kiếp sau, em nguyện vì anh..."

5. Bảo Bảo

"Đậu Đậu nhìn này, đây là con heo con." Cố Ý đặt Dung Dự lên đùi, chỉ vào cuốn sách tranh động vật, nói chuyện với con bé. "Đây là chú ngựa con, đây là chú cún con, còn đây nữa, thỏ con, ngựa vằn, một mèo con..."

Lương Việt lững thững bước đến, đưa tay ra giật giật mái tóc Dung Dự vài cái, sau đó lại làm như chẳng có chuyện gì. Dung Dự đang thích thú nghe, bị giật tóc như vậy, rất không vui, chu miệng chỉ vào thằng bé: "Đây là kẻ tiểu nhân!" Cố Ý phì cười, Lương Việt lập tức nhếch môi, đưa hai tay ra, vò vò đầu Dung Dự. "Aaaaaaa...!" Dung Dự thét lên, mái tóc bện cẩn thận bị Lương Việt kéo bật tung, phủ lên khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, tiểu cô nương rất tức tối, ưỡn người nhảy xuống khỏi đùi Cố Ý, đuổi theo Lương Việt định đánh. Lương Việt cuối cùng cũng chọc tức thành công, sung sướng chạy tới chạy lui, Dung Dự đuổi theo, suýt chút nữa thì vấp ngã. Lúc này, Dung Dịch vừa bước qua từ thư phòng, đưa tay đỡ lấy cô em họ.

Lương Việt thấy phía sau mình không còn tiếng gì nữa quay đầu làm mặt quỷ với Dung Dự. Dung Dự đang vùng vẫy trong tay Dung Dịch, nhìn thấy Lương Việt vẫn còn muốn chọc tức, Dung Dịch cảnh cáo người em họ: "Lương Việt! Sao em lại chọc tức Đậu Đậu?! Ngoan ngoãn đi!" Lưong Việt đâu có sợ, làm mặt quỷ: "Dung Dự là đồ ngốc nghếch! La la la " Dung Dự không thể chịu thêm nữa, òa khóc nức nở, tuyệt vọng đánh thức người lớn đang ngủ trưa trong nhà, ai nấy đều chạy ra.

Dung lão gia nhìn thấy cô cháu gái yêu quý khóc như vậy, tim thắt lại, bộ râu trắng rung rung, không biết phải làm thế nào để dỗ dành con bé. Bố mẹ Dung Nham càng xót ruột hơn. Dung Nham chỉ có một cô công chúa nhỏ này, cả nhà đều yêu quý, lớn như vậy rồi, lúc ăn cơm người lớn vẫn đút từng miếng, chăm sóc từng li từng tí. Cố Minh Châu thấy khó xử, véo tai cậu cháu trai, nghiêm giọng nói: "Lương Việt! Mau xin lỗi Đậu Đậu!"

Lương Việt mang trong mình gen ngang bướng của Cố Nghiêm và tính bá đạo của Lương Phi Phàm, là một tiểu ma vương, sao có thể nghe lời như vậy? Cố Minh Châu trầm giọng dọa nạt: "Nếu cháu không xin lỗi, lần sau dì không đón cháu đến đây chơi nữa, cháu sẽ không được gặp Tiểu Đậu Đậu nữa đấy!"

Lương Việt nhướn mày, thế này thì quả là đáng sợ! Nó suy nghĩ một lúc, cười hì hì rồi thoát khỏi vòng tay dì, chạy đến bên Dung Dự: "Đậu Đậu! Đậu Đậu! Em đừng khóc nữa! Anh kể chuyện cho em nghe nhé?"

Kể cũng lạ, Dung Dự thường hay chí chóe với Lương Việt nhất, nhưng chỉ cần Lương Việt mở miệng dỗ dành, con bé sẽ lập tóc ngoan ngoãn. Lương Việt hắng giọng: "Ngày xửa ngày xưa, có một người đi tới Nam Cực, gặp phải một bầy chim cánh cụt. Anh ta liền hỏi con chim cánh cụt đầu đàn: "Xin hỏi, hằng ngày ngươi thường làm những gì?" Con chim cánh cụt trả lời: "Ăn, ngủ và đánh doudou!" Người này liền cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi một con chim cánh cụt khác: "Thế còn ngươi, hằng ngày ngươi thường làm những gì?" Con chim cánh cụt đó cũng trả lời y hệt như con trước: "Ăn, ngủ, đánh doudou."

Đúng là công tử thế gia, mới hơn mười tuổi nhưng khi nghiêm nghị cũng rất ra dáng, không chỉ có Dung Dự, những người lớn trong gia đình họ Dung cũng vây quanh để nghe.

"Người đó hỏi những con chim cánh cụt khác, đều nhận được đáp án như vậy. Hỏi đến con chim cánh cụt cuối cùng: "Xin hỏi, hằng ngày ngươi thường làm những gì?" Con chim cánh cụt kia trả lời: "Ăn, ngủ." Người đó đương nhiên cảm thấy lạ, hỏi tiếp: "Tại sao ngươi không đánh doudou?" Con chim cánh cụt đó liền nói..."

Lương Việt cười tít mắt, ghé sát vào, Tiểu Đậu Đậu đang chăm chú nghe, đôi mắt xinh đẹp mở to, tò mò nhìn Lương Việt. Lương Việt xoa xoa đôi má núng nính của Đậu Đậu, cười càng lớn hơn: "Con chim cánh cụt kia nói: "Tôi chính là Đậu Đậu!"

Đậu Đậu ngẩn ra một lúc, nhìn ông bà, chỉ thấy ai nấy đều giả bộ nhìn đi chỗ khác, bụm miệng cười. Dung Dịch giả vờ ho vài tiếng, Tiểu Cố Ý cười ngặt nghẽo đến bò lăn bò toài.

Công chúa nhỏ cuối cùng cũng hiểu ra, lại bị trêu tức lần này càng tức tối hơn, miệng mếu máo rồi nước mắt như mưa.

Lúc Dung Nham và Diệp Mộc về nhà ăn tối, cô con gái yêu quý mắt đỏ hoe, phụng phịu chạy tới, hỏi người trong nhà, ánh mắt ai nấy đều có ý cười, không nói gì. Dung Nham chỉ cần nhìn qua đã hiểu, quay người nhấc bổng Lương Việt nhướn mày dọa nạt: "Sao cháu suốt ngày chạy tới đây vậy? Nói! Có phải lại bắt nạt Dung Đậu Đậu nhà chú không?"

Lương Việt vô cùng điềm tĩnh: "Sao có thể ạ? Cháu thương Đậu Đậu nhất!"

Dung Nham nhìn về phía Dung Dịch và Cố Ý, hai đứa con trai chỉ cười không nói gì, anh đặt Lương Việt xuống, vỗ mạnh vào mông nó một cái: "Tên tiểu tử này! Đừng có mà có ý định gì với con gái chú, nếu không, chú không nể tình đâu! Đánh cho cháu mò đất tìm răng đấy!"

"Chú hai!", Lương Việt chu miệng. "Đến lúc cháu thực sự có ý gì với con gái chú, chú đã chẳng đánh nổi cháu nữa rồi."

Dung Nham nheo mắt, vung chân một cái quét về phía Lương Việt. Cậu bé phản ứng rất nhanh, nhảy lên tránh được, vung tay một cái đã trốn vào góc xa, cười lớn. Dung Nham "hừ" một tiếng lạnh lùng, bế cô con gái lên, thơm một cái thật kêu: "Dung Dự ngoan, bố đánh cho anh một trận, cho con hả giận được không?"

Dung Dự ôm lấy cổ bố, hai mắt đỏ hoe nhìn Lương Việt, muốn nói gì lại thôi: "Thế bố đánh nhẹ thôi nhé... Đừng đánh anh đau quá!"

Lương Việt ngẩn người, cậu bé trước giờ lúc nào cũng hỗn xược bỗng nhiên cúi đầu, xoa xoa gáy, chu miệng với điệu bộ sung sướng. Diệp Mộc và Cố Minh Châu đang bày biện bát đũa, nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau, bật cười. Chỉ có Dung Nham nhìn cô con gái đang nghiêng đầu lén nhìn bộ dạng cố tình tỏ ra ngượng ngùng của Lương Việt, nước mắt như mưa.

Buổi tối, sau khi dỗ con gái ngủ xong, trả về phòng thấy Dung Nham đang lăn qua lăn lại trên giường, Diệp Mộc đá anh vài cái để anh nằm dịch ra một chút rồi nằm xuống bên cạnh. Dung Nham chồm tới, mặt mày khổ sở dụi vào cô: "Bà xã!", anh thở dài não nề. "Anh thực sự sợ con gái chúng ta, mới đó mà đã lớn rồi... Đến lúc đó, mấy thằng nhóc đều thích nó thì làm thế nào?!"

Diệp Mộc cười không dừng lại được: "Thế thì chọn lấy một đứa rồi gả cho thôi."

"Aaaaaaa...!" Dung Nham phát điên. "Làm sao anh nỡ! Aaaaaaa...!" Nói xong anh lại lăn qua lăn lại làm cho chiếc giường rối tung lên, rồi chồm về phía Diệp Mộc: "Bà xã! Đến đây nào! Chúng ta sinh thêm vài đứa nữa! Gả một đứa đi vẫn còn đứa khác, gả một đứa khác đi vẫn còn đứa khác nữa...!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.