Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tề Bật gắt gao nhìn Tề Quý phi, trán đầy mồ hôi lạnh.
Ông ý thức được Tề Quý phi thật sự động sát tâm, lúc này Tề Bật mới thấy hối hận vì khi nãy không đề phòng bà.
Ông cần thận tìm cơ hội. Ngay lúc Tề Quý phi tăng lực lên chiếc dao găm, Tề Bật đột nhiên chủ động tiến cơ thể mình về phía trước!
Tâm tình của Tề Quý phi vốn đang tâm vô cùng khẩn trương tuyệt vọng, động tác này của ông lập tức khiến bà cả kinh, tay theo bản năng dịch về sau. Lần này, Tề Bật lập tức bắt lấy cơ hội!
Ông lập tức đưa thân mình sang một bên, đồng thời giơ tay đánh xuống tay Tề Quý phi, "Leng keng" một tiếng, dao găm rơi xuống đất.
Tề Bật lập tức trở tay dùng sức đè miệng vết thương trên cổ mình lại, nhanh chóng xé một góc áo rồi băng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Tề Quý phi sờ soạt vài cái trên bàn, cầm lấy chiếc kéo trong giỏ mây, tiếp tục hướng về phía ông.
Tề Bật đã từng nghĩ tới một ngày nào đó Tề Quý phi biết được chuyện này thì chắc chắn bà sẽ phát cuồng, nhưng ông không hề ngờ tới, một cung phi sống trong nhung lụa, quyết tâm giết người lại kiên định như vậy.
Đối diện với ánh mắt gần như điên cuồng của đối phương, trong lòng Tề Bật không khỏi nổi lên vài phần hàn ý. Cuối cùng bất chấp hết thảy, bóp chặt tay Tề Quý phi, hướng mũi kéo ngược lại.
Mắt thấy mũi kéo đã sắp đâm vào ngực Tề Quý phi!
Tuy nhiên, đúng lúc này, cửa sổ bên cạnh đột nhiên "Rầm" một tiếng bị đẩy ra, sau đó một người xoay người nhảy vào, tay không cầm kéo.
Máu chảy ra từ lòng bàn tay người nọ, Tề Bật giật mình, ngay sau đó không kịp phòng vệ, đã bị đối phương bổ một chưởng vào ngực, miệng phun máu tươi, ngã ngửa xuống đất.
Sau đó người nọ đỡ Tề Quý phi đứng dậy.
Tề Quý phi đột nhiên quay đầu lại nhìn, mặc dù trong lòng cực kỳ khẩn trương, nhưng bà vẫn cảm nhận được trên người đối phương có một loại quen thuộc khó hiểu.
Nhưng người thà rằng mình bị thương cũng muốn cứu bà không nói gì, thấy Tề Quý phi không bị thương thì không nói lời nào để bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Lúc này Tề Bật che ngực đứng dậy.
Chỉ thấy người tới mặc đồ thị vệ, từ lúc bước vào chưa từng nói lời nào, cổ áo dựng thẳng lên che nửa khuôn mặt, hoàn toàn không có cách nào để nhận diện thân phận.
——Hắn đã thấy mình muốn giết Tề Quý phi.
Một ý niệm xẹt qua trong đầu.
Tề Bật không ngờ chuyện hôm nay lại thành ra thế này, xét cho cùng thì ông đã đánh giá thấp Tề Quý phi, cho rằng mình có thể dễ dàng khống chế người muội muội này trong lòng bàn tay.
Lúc này, ông nhìn thấy tên thị vệ kia không nói một lời, rút kiếm đâm về phía ông.
Kiếm quang mang theo tiếng gió, tựa hồ tràn ngập phẫn nộ cùng hận ý, Tề Bật lập tức nhặt dao găm lên chặn lại, sau đó nhảy lên.
Cả hai người đều là cao thủ, nhanh chóng so qua vài chiêu trong cung điện tối tăm.
Tề Bật ban đầu muốn giết thị vệ này để diệt khẩu, nhưng càng đánh ông càng kinh hãi. Một mặt là võ công của người này vượt quá sức tưởng tượng của ông. Mặt khác là vì chiêu thức của người này khiến ông cảm thấy có chút quen thuộc.
Mơ hồ vào lúc nào đó, ông cũng đang truy đuổi một người như vậy, có ý định giết người nọ...
Nhưng thi cốt của người kia sớm đã lạnh, trên thế giới này cũng làm gì có quỷ!
Tề Bật choáng váng, trên cánh tay đã trúng một kiếm, cả người dính đầy máu tươi, đây là thời khắc chật vật nhất của ông trong những năm qua.
"Người đâu?!"
"Có thích khách, mau tới đây!"
Lúc này, thị vệ bên ngoài cũng nghe thấy tiếng ồn ào, vội vàng chạy tới đây.
Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn, rất khó giải thích, Tề Bật lợi dụng lúc hỗn loạn nhanh chóng rời đi, lại liền đối mặt với kiếm của thị vệ Lâm Hoa Cung, đối phương quát: "Đứng lại!"
Tề Bật trầm giọng nói: "Ngươi ngăn cản ta làm gì?! Thích khách ở phía sau, ngươi nhìn cho rõ!"
Ông cũng đã quang minh chính đại vào cung, lý do tranh chấp với Tề Quý phi lại không thể để ai biết được. Các thị vệ đều biết Tề tướng quân, thấy thế thì ngẩn ra, Tề Bật nhân cơ hội này rời đi.
Mà người vừa động thủ Tề Bật và cứu Tề Quý phi đương nhiên là A Nhã Tư.
Khi nhìn thấy Tề Bật, ông cũng phẫn nộ không khác gì Tề Quý phi. Khi nhìn thấy đối phương chạy trốn, ông lập tức đuổi theo, nhưng đi được nửa đường thì không còn thấy bóng dáng Tề Bật.
A Nhã Tư dừng lại và đứng đó, trầm ngâm nhìn về phía trước.
Lúc này, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai ông.
A Nhã Tư cảnh giác quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là Lan Dịch Hoan.
"Cha?"
Lan Dịch Hoan tình cờ đi ngang qua, nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, tách khỏi nhóm thị vệ đã đuổi tới rồi tự mình đi tìm A Nhã Tư.
Hắn hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngài đang làm gì ở đây?"
A Nhã Tư do dự một lúc rồi kể lại chuyện vừa xảy ra.
Nghe được Tề Quý phi thực sự muốn giết Tề Bật, Lan Dịch Hoan khiếp sợ một hồi thì không khỏi trầm mặc. Nhưng một lúc sau hắn vẫn không nói gì, chỉ nói: "Hắn cũng không dễ giết như vậy."
A Nhã Tư nói: "Nhưng khi ta đuổi theo hắn đến đây thì hắn đã biến mất. Phía trước là nơi nào vậy?"
Lan Dịch Hoan nói: "Xa hơn về phía trước là đạo quan luyện đan và tẩm điện của Bệ hạ, không có đường ra khỏi cung."
Đương nhiên bọn họ tiến vào tìm kiếm là việc không thể, nhưng Tề Bật làm sao có thể vào nơi đó?
Lan Dịch Hoan nói: "Chẳng lẽ hắn căn bản không có đi vào, mà là chạy trốn từ bên kia?"
A Nhã Tư lắc đầu nói: "Không phải."
Ông đã nói chắc chắn như vậy thì tuyệt đối không có khả năng, vậy chuyện này cũng có phần quỷ dị——Tề Bật cũng đâu thể trốn ở nơi của Chính Bình Đế.
Nghĩ đến đây, sự yên tĩnh phía trước dường như càng thêm phần quỷ dị.
Trong đầu Lan Dịch Hoan đột nhiên vang lên những gì Lan Dịch Trăn đã nói trước đó: "Bệ hạ vẫn luôn hậu đãi Tề gia..."
Một ý nghĩ còn đáng sợ hơn lập tức xuất hiện——
Phụ hoàng có biết những việc mà Tề Bật đã làm hay không?
Nhưng nếu Phụ hoàng biết hắn không phải con ruột của mình thì vì sao kiếp trước lại truyền ngôi cho hắn?
Đã từng, ngôi vị Hoàng đế bất ngờ dừng trên người hắn, khiến hắn cảm thấy hết thảy đến quá dễ dàng, nhưng bây giờ, Lan Dịch Hoan phát hiện ra mọi thứ thực ra phức tạp hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Lan Dịch Hoan quay đầu lại và thấy tay A Nhã Tư đang chảy máu, hắn nhanh chóng đỡ ông ngồi xuống và băng bó vết thương cho ông.
"Trước tiên cầm máu đã, ta không mang theo thuốc, trở về nhất định phải tìm ngự y đến xem."
A Nhã Tư nhìn con trai đang băng bó vết thương cho mình, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu hắn, lúc này ông đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
"Ta biết rồi!" A Nhã Tư: "Ta biết vì sao ta lại cảm thấy động tác của Tề Bật có phần quen thuộc rồi."
Lan Dịch Hoan nói: "Trước kia ngài từng động thủ với ông ta sao?"
A Nhã Tư nói: "Hắn... chính là người đã giết ta."
Những cảnh tượng năm đó dường như lại hiện ra trước mắt——
Bởi vì gi3t chết con mãnh xà đột nhập vào Lâm Hoa Cung, A Nhã Tư cũng bại lộ, bởi vậy trở thành thích khách bị thị vệ truy kích.
Ông một đường rời khỏi cung điện, vốn nghĩ rằng mình có thể trốn thoát, như thị vệ lần này vô cùng ngoan cố, vẫn luôn đuổi theo ông đến khi ra khỏi thành, tới gần chùa Hộ Quốc.
"Thật ra lúc đó ta cũng cảm thấy kỳ quái, nếu họ muốn bắt ta, tại sao lại không truy nã trong toàn thành, triệu tập Ngũ Thành Binh Mã Tư để cùng vây bắt, ta cũng không nghĩ lại kỹ lưỡng. Hiện tại xem ra tất cả mọi thứ đã được lên kế hoạch từ lâu."
Lan Dịch Hoan suy nghĩ một chút, đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn trầm giọng nói: "Bởi vì nếu điều động Ngũ Thành Binh Mã Tư để thẩm vấn thích khách thì nhất định lúc bắt giữ phải tận lực giữ cho người sống. Nhưng từ hành động này của họ có thể thấy được rằng những người này không muốn làm như vậy."
A Nhã Tư nói: "Đúng thế, lúc ấy người cầm đầu cơ hồ không tiếc tất cả mà dồn ta vào chỗ chết. Ta lúc ấy vẫn luôn giao thủ với hắn cho nên có ấn tượng rất sâu, là Tề Bật.... Tuyệt đối không sai được!"
Có lẽ đây là vận mệnh.
Hết thảy mọi thứ đều quanh co, trời xui đất khiến như thế.
Một ngày đó, A Nhã Tư chạy ra khỏi cung, từ đây về sau âm dương cách biệt.
Lan Dịch Hoan cầm lấy tay A Nhã Tư, thấp giọng nói: "Cha."
A Nhã Tư mỉm cười, vỗ vỗ hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta không sao. Ta chỉ tiếc là lúc đó không thể thoát khỏi hắn, khiến con chịu ủy khuất nhiều năm như vậy."
Lan Dịch Hoan nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao Tề Bật lại làm như vậy..."
Đây đúng là người chuyên môn bẫy bắt cả nhà bọn họ.
Lan Dịch Hoan trầm tư nói: "Cha, ngài nói xem, hắn có biết thân phận của ngài hay không?"
A Nhã Tư nói: "Ý con là, hắn cố tình nhắm vào người Đạt Lạt?"
Thật ra lúc suy đoán, Lan Dịch Hoan không hề nghĩ đến tầng ý nghĩ này. Hắn chỉ cảm thấy, Tề Bật không triệu Ngũ Thành Binh Mã Tư mà muốn đưa A Nhã Tư vào chỗ chết có lẽ là vì biết đối phương là Vương tử Đạt Lạt.
Trong trường hợp này, cho dù có bị bắt sống, chỉ cần tỏ rõ thân phận thì cũng sẽ không bao giờ bị giết.
Nhưng lời nói của A Nhã Tư đột nhiên khiến Lan Dịch Hoan nhớ đến một người khác bị hắn xem nhẹ.
Cũng là người của Vương thất Đạt Lạt, cũng bị hại một cách khó hiểu ở Đại Ung. Ban đầu hắn không biết quan hệ giữa hắn và Toa Đạt Lệ liền thôi, nhưng hiện tại vừa nghĩ đến liền thấy thật sự có chút trùng hợp.
A Nhã Tư nhìn những cung điện không có điểm cuối trước mặt.
Khi trước ở trong cung, ông cũng thường làm như vậy, nhưng lúc đó trong lòng ông tràn ngập ngọt ngào, bởi vì ái nhân của ông ở đây, con của ông cũng ở đây.
Giờ đây, sau nhiều năm tang thương thăng trầm, khi nhìn lại, ông bàng hoàng nhận ra những dãy cung điện không chút tiếng động này giống như một ngôi mộ khổng lồ, chôn vùi con người trong vực thẳm không thấy đáy.
Đứng bên cạnh ông là Lan Dịch Hoan, trẻ tuổi, tươi tắn, tràn đầy sức sống. Ông không thể tưởng tượng được con trai mình ở kiếp trước từ từ bị cô đơn và thống khổ rút cạn máu thịt trong toà cung điện này như thế nào.
Có lẽ vì đã từng là một linh hồn cô đơn trong thiên địa, dù đã có cơ thể bằng xương bằng thịt, A Nhã Tư dường như có thể cảm nhận được cảm xúc chôn sâu trong lòng người khác. Đứa con này của ông, cho dù vẫn lạc quan kiên cường như cũ, nhưng đã không phải là tiểu thiếu niên thích nói thích cười, đơn thuần vui vẻ kia nữa.
Lan Dịch Hoan đã chết một lần.
Trong cung điện này có biết bao âm mưu cùng phản bội, máu tươi cùng sát ý, lúc hắn bất lực và sợ hãi, mang theo hy vọng đưa tay ra, nhưng lại không nhận được chút an ủi nào...
Một lần nghĩ đến lại là một lần đau lòng.
Đây cũng là lý do A Nhã Tư không biết phải đối mặt với Tề Quý phi như thế nào.
"Hoan Nhi."
A Nhã Tư cầm lấy cánh tay Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng nói với hắn: "Về Đạt Lạt đi, có được không? Ở đây quá nguy hiểm. Nếu con muốn trả thù hoặc trợ giúp Thái tử, ta có thể thay con hoàn thành điều đó. Có ta ở đây, con cứ yên tâm làm một đứa trẻ vô tư vô ưu, không cần phải gánh vác điều gì hết."
Lan Dịch Hoan hơi giật mình, lại lắc đầu, mỉm cười nói với A Nhã Tư: "Về sau ta chắc chắn sẽ về, nhưng hiện tại thì không được. Rất nhiều chuyện đã làm được một nửa, không thể bỏ giữa chừng được. Hơn nữa ta còn phải làm bạn với Nhị ca."
A Nhã Tư nói là "Trợ giúp Thái tử", Lan Dịch Hoan lại nói là "Làm bạn với Nhị ca", ý nghĩa của hai điều này không giống nhau, A Nhã Tư lập tức nghe ra được, giật mình.
So với đứa con trai từ nhỏ đến lớn cứ như khúc gỗ, người làm cha cẩn thận hơn nhiều. Ông nhìn ý cười bên môi Lan Dịch Hoan, rồi lại nghĩ tới cách hai huynh đệ này ở chung, đột nhiên hiểu ra.
Nhưng suy đoán này quá mức kinh người, khiến A Nhã Tư không thể tin được: "Con, con cùng Nhị ca con.... Vì sao phải luôn ở cạnh nhau?"
Lan Dịch Hoan dừng lại.
Trong nháy mắt ấy, hắn rất sợ cha hắn sẽ thất vọng thậm chí khinh thường hắn, nhưng khi nghĩ đến Lan Dịch Trăn, hắn lại không muốn phủ nhận quan hệ giữa hai người chút nào, dù là để tạm thời lừa gạt phụ thân của mình.
Vì vậy, Lan Dịch Hoan nói: "Bởi vì chúng ta đã ước định sẽ bên nhau cả đời."
Lan Dịch Hoan tưởng A Nhã Tư sẽ tức giận, nhưng ngoài dự kiến của hắn là vẻ mặt của A Nhã Tư chỉ thay đổi trong giây lát, ông hỏi hắn: "Con đang nói là, dùng thân phận ái nhân?"
"Đúng vậy.
"Kia.... Hắn đối với con rất tốt, con vô cùng thích hắn, có phải không?"
Lan Dịch Hoan gật đầu.
A Nhã Tư nhìn vào ánh mắt thấp thỏm của con trai mình, cả thấy có chút vui mừng, lại có chút bi thương.
Ông là người tường trải, có thể tưởng tưởng được Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn từ nhỏ bầu bạn, cũng có thể tưởng tượng được tình cảm của hai người.
Mặc dù thoạt nghe có vẻ khó tin nhưng chỉ cần Lan Dịch Hoan cảm thấy hạnh phúc thì những chuyện khác đều không quan trọng.
Sao ông có thể nhẫn tâm làm Lan Dịch Hoan thất vọng được.
A Nhã Tư: "Vậy ta chúc hai con bạc đầu giai lão, mãi không chia lìa."
Lan Dịch Hoan có chút kinh hỉ lại có chút không dám tin ngẩng đầu lên: "Thật sao?"
A Nhã Tư ban đầu có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt Lan Dịch Hoan, tất cả đều tan thành mây khói.
Ông mỉm cười và gật đầu.
Lan Dịch Hoan nói: "Ngài, không cảm thấy chúng ta..."
A Nhã Tư không hề do dự, thái độ kiên quyết nói: "Không đâu."
Ông nói: "Bản thân ta hồi trước đã làm ra nhiều chuyện trái với lẽ thường, sao lại có thể vì chuyện này mà có thành kiến được? Nếu nói lo lắng thì ta chỉ lo con tuổi còn nhỏ, chưa suy nghĩ kỹ hoặc để bản thân chịu ủy khuất thôi."
Lan Dịch Hoan nói: "Ta và Nhị ca đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, ta tin tưởng chúng ta tuyệt đối sẽ không hối hận hay phản bội nhau. Cho dù đến cùng lại có kết quả không tốt, có thể có được như lúc này, ta cũng cam tâm tình nguyện hứng chịu mọi rủi ro và trả giá."
Khi hắn nói chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại rất dũng cảm và kiên định, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy ngọt ngào và hy vọng.
Nhìn đến hắn, A Nhã Tư lại nghĩ về khoảng thời gian mà ông đã động tâm trước kia.
Trong lòng ông cảm thấy có chút hoảng hốt, tiếc nuối. Cuối cùng, ông mỉm cười và nói: "Chỉ cần con thấy hạnh phúc, ta sẽ luôn ủng hộ con."
Mặc dù Lan Dịch Hoan chắc chắn sẽ không có chút dao động nào đối với quyết tâm ở bên Lan Dịch Trăn, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể nhận được sự tán thành của người thân, thậm chí còn muốn giới thiệu Lan Dịch Trăn với những người thân khác.
Trước đây hắn cũng lo lắng về vấn đề này nhưng không ngờ nó lại được giải quyết dễ dàng như vậy.
Lần đầu tiên Lan Dịch Hoan thực sự trải qua cảm giác có người thân bên cạnh, không nhịn được mà nói: "Cha, cảm ơn cha."
A Nhã Tư nói: "Nên như vậy mới phải. Con là con của ta, ta không ủng hộ con thì ủng hộ ai đây?"
"Chỉ là...."
Ông lại nhìn về hướng Tề Bật rời đi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
"Hôm nay chẳng lẽ cứ để Tề Bật đi như vậy sao? Ta sợ chuyện hôm nay sẽ khiến hắn làm ra thêm nhiều chuyện nguy hiểm hơn."
"Vậy không phải vừa đúng lúc sao?"
Lan Dịch Hoan không chút tiếng động cười một cái, trong nụ cười mang theo vẻ khinh miệt và lạnh lùng: "Ta cũng ngại việc phải chờ ông ta quá lâu, so với việc để ông ta chết như vậy, ta càng muốn nhìn xem bộ mặt thật của người này."
Câu chuyện kiếp trước kiếp này, nên được sớm giải quyết rõ ràng.
Lan Dịch Hoan nói xong, do dự một chút rồi hỏi: "Hiện tại, bên Lâm Hoa Cung...."
"Con không cần phải lo lắng gì cả, mẹ của con cứ giao cho ta."
A Nhã Tư biết Lan Dịch Hoan không muốn gặp Tề Quý phi. Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đã gánh vác đủ nhiều rồi, hiện giờ phụ thân là mình cũng đã trở lại, không thể để thằng bé bị chuyện quá khứ trói buộc nữa.
Ông đứng dậy vỗ nhẹ vào lưng Lan Dịch Hoan: "Lúc ta đi ra cũng không có chuyện gì, hiện tại ta lại qua xem một chút, giúp thu dọn hậu quả. Con trở về đi."
Từ đầu đến cuối ông không hề nói vì sao mình lại có thể kịp thời xuất hiện để cứu Tề Quý phi, Lan Dịch Hoan cũng không hỏi.
Sau khi đưa con trai về, A Nhã Tư đi tới Lâm Hoa Cung.
Lúc này Tề Quý phi cũng không tuyệt vọng mất mát như trong tưởng tượng. Thị vệ tìm được chiếc dao găm mà Tề Bật ném đi ở dưới cửa sổ, Tề Quý phi nói: "Đây là đồ của bổn cung, đặt nó xuống."
Sau khi bọn thị vệ rời đi, bà mới cầm chiếc khăn tay, ngồi xổm trên đất, từ từ lau sạch vết máu trên chiếc dao găm, trên môi là một nụ cười vừa quỷ dị vừa thê lương.
Đột nhiên, một cái bóng bị ánh nắng kéo nghiêng, từ cửa tiến vào, vẫn luôn chiếu đến Tề Quý phi.
"Bái kiến nương nương."
Tề Quý phi đột nhiên quay đầu lại, vừa nhìn đã nhận ra đây chính là thị vệ vừa rồi cứu bà.
Bà nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy qua ngươi?"
A Nhã Tư nói: "Tiểu nhân không phải thị vệ của Lâm Hoa Cung, tình cờ đi ngang qua, nghe thấy trong điện của ngài có tiếng đánh nhau, dưới tình thế cấp bách đã xông vào cung, xin nương nương thứ tội."
Tề Quý phi trầm mặc một lát: "Ngươi tên là gì?"
"Tiêu Nam."
Một cái tên lạ lùng, một người chưa từng gặp bao giờ.
Tề Quý phi mệt mỏi nói: "Nơi này đã không còn chuyện gì, làm phiền ngươi rồi, chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài, lui ra đi."
A Nhã Tư không nhúc nhích, ánh mắt có chút xuất thần nhìn con dao găm trong tay Tề Quý phi.
Cán dao găm có hình đầu sói và được quấn bằng dây vàng. Đúng là vật phòng thân mà năm ấy ông tặng cho bà.
Nhưng bây giờ, màu vàng đã chuyển sang màu đen ảm đảm, chỉ còn lại hai lưỡi dao là vẫn bén nhọn thấu xương.
A Nhã Tư cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn qua Tề Quý phi, nhẹ giọng nói: "Việc nương nương làm hôm nay quá mạo hiểm. Vì.... Ngũ Hoàng tử, xin ngài chớ làm vậy. Ngài, bảo trọng."
Tề Quý phi đột nhiên nhìn về phía ông.
A Nhã Tư cúi thấp đầu, vô thức nắm chặt bàn tay bị thương của mình, dừng lại một lúc rồi từ từ lui ra.
Sau khi ông rời đi, Tề Quý phi ngẩn ngơ hồi lâu, cất dao găm đi rồi mở chiếc rương bên cạnh ra.
Bên trong là vài bộ xiêm y bà đã may cho Lan Dịch Hoan, tất cả không ít đi không nhiều hơn, đều nguyên vẹn ở đây.
Thật ra bà biết Lan Dịch Hoan sẽ không nhận, bởi vì lúc Lan Dịch Hoan yếu ớt không nơi nương tựa, bà cái gì cũng không muốn đưa ra, hiện tại muốn đưa thì Lan Dịch Hoan đã không cần.
Bộ quần áo trên cùng có hơi không ngay ngắn, xếp chồng lên nhau. Bà tưởng tượng hình ảnh Lan Dịch Hoan cầm lên nhìn qua rồi lại buông ra, xiêm y từ từ rơi xuống khỏi tay hắn, tựa như góc áo trong tay đứa nhỏ năm ấy, bị bà lạnh lùng kéo ra.
Bà nhìn bộ xiêm y kia, trước mắt mờ đi. Bà đã làm sai, không đáng được vận mệnh thương xót. Bà biết đây là báo ứng.
Mỗi người đều có báo ứng của mình.
*
Mãi đến tối Tề Bật mới trở về Tề phủ.
Lúc này ông đã thay quần áo, lau sạch vết máu trên cổ. Tấm gạc trắng quấn quanh vết thương đã được cổ áo che lại, chỉ lộ ra một chút.
Cùng với vẻ mặt bình tĩnh của Tề Bật, nhìn qua tựa chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, khi bước vào phòng, Tề Thì thậm chí còn không nhận thấy vẻ mặt của Tề Bật có gì khác lạ. Gã chỉ nôn nóng lao về phía trước, cầm lấy cánh tay của Tề Bật và hỏi: "Phụ thân, ngài về rồi! Thế nào, bên Đạt Lạt kia nói thế nào? Vì sao họ vẫn chưa đón ta?"
Tề Bật quay đầu nhìn gã, một lúc sau mới lắc đầu thở dài: "Không được."
Tề Thì lập tức hoảng loạn, không thể tin hỏi: "Vì sao lại không được? Không phải nói ta là con trai của Tam Vương tử của bọn họ sao? Chẳng lẽ bọn họ không cần ta?"
Điều gã không ngờ tới là sau khi nghe được những lời gã nói, Tề Bật đột nhiên cười lớn, cười đến mức khó có thể duỗi thẳng lưng.
Tề Thì hoảng sợ nhìn ông, gã chưa từng nghĩ đời này còn có thể thấy Tề Bật cười như vậy. Một ý niệm xẹt qua tim, gã đột nhiên nghĩ, người này không chừng là muốn theo mình hưởng phúc nhưng không thành, hy vọng tan biến cho nên giờ phát điên rồi.
Gã không nhịn được nói: "Phụ thân...."
Vừa nói ra lời này, Tề Bật đột nhiên giơ tay lên, trở tay cho gã một bạt tai. Tề Thì không kịp phòng ngừa, bị ông đánh đến mức nghiêng người ngã xuống.
Gã nằm trên mặt đất, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng, trợn mắt há miệng: "Phụ thân——"
Tề Bật ngừng cười, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta! Chẳng lẽ ngươi không biết mình đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ sao?"
Tề Thì gần đây đều ở nhà, thành thật đến mốc meo. Gã không biết Tề Bật đang nói gì: "Ta không có, ta vẫn luôn ở trong nhà mà!"
"Phải không?"
Tề Bật vẻ mặt đau đớn, ném một lá thư về phía Tề Thì, nói: "Vậy ngươi xem đi."
Tề Thì cầm lá thư lên rồi mở ra, chỉ mới đọc một dòng, sắc mặt gã lập tức tái nhợt.
Gã vạn lần không ngờ, nhiều năm trôi qua, trong thư vậy mà viết năm đó là hắn nhất thời phạm lỗi, dẫn đến chuyện Tề Diên chết trong ngục.
Gã vì điều này mà lo sợ rất lâu, nhưng thời gian dần trôi đi, Tề Thì cũng dần yên lòng.
Tề Diên đã chết, Kính Văn cũng vậy. Hắn nghĩ rằng chân tướng thật sự sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng. Nhưng vì sao lại bị vạch trần trong thời khắc quan trọng như lúc này.
Tề Bật vô cùng đau đớn nhìn gã: "Ta đã nuôi nấng ngươi từ khi ngươi còn nhỏ, cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi. Ngươi vuốt lương tâm nói một câu, Tề gia có lỗi gì với ngươi? Hắn chính là Nhị thúc của ngươi, sao ngươi lại có thể làm như vậy!"
Tề Thì toàn thân run rẩy, tuyệt vọng cùng sợ hãi biến thành một bàn tay bóp chặt cổ gã, khiến hắn hít thở không thông: "Ta, ta không cố ý. Khi đó ta còn quá nhỏ, phụ thân, ngài phải tin tưởng ta!"
Tuy nhiên, dưới sự cầu xin của gã, ánh mắt lạnh lùng của Tề Bật đã không còn ôn hoà như trước: "Ta có tin ngươi hay không đã không còn quan trọng. Ta tận tâm tận lực cứu ngươi, chuẩn bị hết thảy vì ngươi, đơn là là vì muốn ngươi sống tốt. Hiện giờ ngươi tự chôn vùi tiền đồ của mình, ngay cả ta cũng không làm được gì."
Tề Thì ban đầu không hiểu, nhưng sau đó gã chợt tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nói: "Có phải bên người Đạt Lạt kia đã biết chuyện này nên mới không cần ta nữa?"
Tề Bật thở dài tiếc nuối, như thừa nhận những gì gã đã nói.
Tề Thì sắc mặt tái nhợt, trong lòng hối hận đến cực điểm. Gã chẳng thể ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Chính là từ ngày đó, từ ngày Tề Diên chết, gã vẫn luôn ôm giấc mộng Hoàng tử.
Hiện giờ tất cả đã gần trong tầm tay, gã là con trai của Vương tử Đạt Lạt, mắt thấy vinh hoa phú quý đã ở ngay phía trước, thế nhưng lại bị bản thân trước kia vô tâm gieo quả xấu, hết thảy không thành.
Mọi chuyện đều là do ngày đó.
Nhưng khiến Tề Thì không dám nghĩ đến là, chuyện càng đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Tề Bật tiếc nuối thở dài, rũ mắt nhìn Tề Thì, nói: "Hiện tại chúng ta không làm được gì nữa."
Tề Thì sợ hãi nói: "Cái gì?"
"Ngươi hiện tại là đào phạm."
Tề Bật cúi người xuống, xoa xoa đầu Tề Thì, một tay khác vặn chặt cằm gã để gã nhìn thẳng vào mình, chậm rãi nói: "Nếu ngươi thành công tới Đạt Lạt làm Vương tử, vậy thì ta không cần suy xét vấn đề an toàn của ngươi, nhưng hiện giờ phải làm sao đây? Nếu ngươi tiếp tục ở lại Đại Ung, ngày nào đó ngươi bị phát hiện, chẳng phải là hoạ của Tề gia sao?"
Tề Thì càng nghe càng kinh hãi, bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nói năng lộn xộn: "Ta, ta có thể không ra ngoài, ta sẽ thành thật, không bao giờ gây rắc rối nữa, ta.... Có cơm ăn là được——"
Tề Bật thở dài: "Nhị thúc của ngươi trước khi chết cũng chưa được ăn chén sủi cảo nhà làm."
Tề Thì bỗng nhiên trừng lớn mắt, chỉ nghe một tiếng "Răng rắc" rất nhỏ, tay Tề Bật dùng chút lực, vặn gãy cổ gã.
Ông buông lỏng tay, thi thể của Tề Thì mềm oặt ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.