Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 87: Chương 87



Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Tuy xét về tướng mạo thì A Nhã Tư không lớn hơn Lan Dịch Trăn bao nhiêu, nhưng khi nhìn đến vị huynh trưởng này của con trai mình, ông cũng mang theo sự bao dung của trưởng bối đối với vãn bối. Cho nên ông không để ý đến thái độ của Lan Dịch Trăn, cung kính khom người, tiễn y rời đi.

 

Sau khi Lan Dịch Trăn rời đi, A Nhã Tư trở về phòng. Sau khi đắn đo suy nghĩ, ông hạ quyết tâm, lấy ra một tờ giấy để viết thư.

 

Nhìn tờ giấy trắng trước mặt, A Nhã Tư vẫn chậm chạp chưa đặt bút.

 

Sau khi sống lại từ cõi chết, phát hiện bản thân lần nữa có được sự sống, lại nhanh chóng được đến bên cạnh Lan Dịch Hoan, trong lòng ông đan xen giữa vui mừng và áy náy.

 

Khi còn trẻ, ông ngây thơ, tận tình, tuỳ ý làm bậy, thích truy đuổi cơn gió đến từ Trung Nguyên, sẽ gảy đàn ca hát trên vách đá ở khắp nơi, sẽ đi yêu một người không yêu mình.

 

Từng dành tất cả những gì mình có cho tình yêu, nhưng giờ đây, mấy năm làm người, mấy năm làm thây khô, thân phận của ông đã sớm biến thành một người cha cần bảo vệ con của mình.

 

Một khi đã có trách nhiệm thì không thể tuỳ ý làm bậy được nữa.

 

Dù chỉ ở bên Lan Dịch Hoan cho đến khi hắn ba tuổi, nhưng ngay từ khi đứa trẻ còn rất nhỏ, A Nhã Tư đã tính toán nhiều đường lui để hắn có thể lớn lên bình an.

 

A Nhã Tư luôn nghĩ Tề Quý phi rất yêu đứa trẻ này.

 

Rốt cuộc, thậm chí ngay từ lúc đầu A Nhã Tư cũng không biết chuyện này, nếu không có lẽ ông đã cố gắng đưa Lan Dịch Hoan ra khỏi cung.

 

Là Tề Quý phi khăng khăng muốn sinh đứa bé ra, cũng là bà mạo hiểm giấu trời qua biển, nuôi lớn đứa trẻ này.

 

Ông đã từng hỏi Tề Quý phi vì sao lại làm như vậy. Tề Quý phi mặt ngoài mạnh miệng, nói tới nói lui là mình vì lợi ích. Nhưng A Nhã Tư xuất thân là Vương tộc nên liền biết không phải như thế.

 

Dù sao thì khi Lan Dịch Hoan ra đời, Hoàng đế uỷ quyền, Hoàng hậu ngày càng cường thế, Thái tử dần trưởng thành, Lệ phi cũng đã sớm sinh Bát Hoàng tử.

 

Vì vậy sự ra đời của Thất Hoàng tử hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc phân chia lợi ích trong cung. Tác dụng duy nhất của sinh mệnh nhỏ bé này chính là làm bạn với Tề Quý phi, trở thành nơi bà ký thác tình thương của một người mẹ.

 

Chỉ là, vì sao tất cả lại đi sai hướng thế này?

 

Nỗi đau trong lòng ông không thể kiềm chế được. Ông luôn cảm thấy trong tình yêu, không nên quan tâm đ ến được mất, đã yêu thì phải sẵn sàng cho đi tất cả.

 

Nhưng giờ đây, ông không còn là một tiểu tử có thể cống hiến tất cả cho tình yêu nữa, ông.... Đã là một người cha.

 

Sau khi A Nhã Tư chết, hồn phách của ông vẫn luôn ở trong chùa Hộ Quốc. Ông thỉnh thoảng mới nghe được một số tin tức từ bên ngoài, nhưng cũng không thể làm được gì nhiều.

 

Chỉ có lần đó, ông biết được Lan Dịch Hoan ở trong chùa bị khi dễ, liền dùng hết sức bình sinh để thu thập ác tăng khi dễ hắn. Chỉ là từ đó về sau, ông không còn nhìn thấy đứa trẻ này lên ngọn núi này lần nào nữa.

 

Chỉ có thể từ đôi ba câu của người khác mà biết được hắn trưởng thành, hắn tuấn tú lễ độ, hắn làm Hoàng đế, hắn qua đời....

 

Ông vốn cho rằng đó là số mệnh không thể tránh khỏi. Ý trời khiến người thấy không cam, ông cũng chẳng thể làm được gì. Chỉ là hiện giờ biết được càng nhiều, ông càng thấy kinh tâm.

 

Một đứa trẻ khi còn bé ngây thơ đáng yêu như vậy, đứa trẻ chưa từng chân chính gọi ông một tiếng "Phụ thân" nhưng lại luôn ôm lấy cổ ông thân cận làm nũng, tại sao sau khi lớn lên, số mệnh lại nhấp nhô như thế?

 

A Nhã Tư từng muốn mang Lan Dịch Hoan về thảo nguyên. Nơi đó có bầu trời xanh thẳm, mặt cỏ xanh ngắt, nước sông trong vắt, cũng có núi non hùng tráng, chim ưng bay lượn. Đó là quê nhà của ông, nơi đó nhất định sẽ có nhiều người yêu thích hắn.

 

Nhưng ông lại sớm chết đi khi chưa kịp làm bất cứ điều gì cho Lan Dịch Hoan.

 

Ông không biết đứa con bảo bối mà ông bảo vệ bằng cả mạng sống lại phải chịu nhiều uỷ khuất như vậy, không biết trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn đã phải trải qua bao nhiêu cô đơn và đau đớn.

 

Ông không dám cẩn thận tưởng tượng, nhưng lại rất muốn biết những năm ấy đã xảy ra chuyện gì.

 

A Nhã Tư suy nghĩ một lúc rồi cuồi cùng đặt bút viêt lên giấy một dòng chữ: "Trên ngực con trai ta có một vết bớt...."

 

Lúc trước ông đã từng viết một bức thư gửi về nhà, nói cho phụ huynh biết tin mình có một đứa con trai. Nhưng vì đường xá xa xôi, sợ trong quá trình gửi thư thông tin bị lộ ra ngoài nên ông không dám nói rõ thân phận của Lan Dịch Hoan.

 

Lúc đó ý định ban đầu của A Nhã Tư là khi Lan Dịch Hoan lớn lên sẽ đưa hắn về nhà. Không ngờ sau này lại không có cơ hội như thế, Lan Dịch Hoan cũng không thể tương nhận những thân nhân khác.

 

Bây giờ ông biết hai huynh trưởng của ông đều ở kinh thành, nhưng bọn họ căn bản không biết Lan Dịch Hoan là cháu trai của họ.

 

Vốn dĩ sau khi trọng sinh, tuổi tác đã thay đổi, dung mạo cũng thay đổi, lại đã xa nhà nhiều năm, ông vô cùng hối hận về sự cố chấp của mình trong quá khứ, cũng không biết làm cách nào để khiến người khác tin tưởng thân phận của mình. Vô cùng nhớ mong nhưng lại hoảng sợ khi đến gần với quê hương.

 

Ban đầu A Nhã Tư vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, tạm thời không có ý định nhận thân. Nhưng hiện tại ông đã sẵn sàng để liên lạc với Mạnh Ân và Lâm Hãn.

 

Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì có thể cho Lan Dịch Hoan chút gì đó.

 

Bút tích của ông không thay đổi. Trước tiên ông có thể dùng bút tích của mình viết ra một phong thư, sau đó làm cũ giấy viết và nét mực. Tiếp đến đưa đến nơi thu thập tình báo của Đạt Lạt, để cho hai huynh trưởng biết được thân phận của Lan Dịch Hoan.

 

Kinh thành quá nguy hiểm, ông không muốn Lan Dịch Hoan một mình đối mặt với mọi giông bão.

 

Tình yêu của trưởng bối, châu báu mỹ lệ, võ sĩ khoẻ mạnh, thân phận tôn quý.... A Nhã Tư muốn đưa hết thảy những thứ mình có đến trước mặt con trai, khiến hắn vui vẻ.

 

Ngoài ra, A Nhã Tư cũng sở hữu một nhóm binh trong quân, không biết hiện giờ còn dư lại bao nhiêu, mấy ngày nữa trở lại kinh thành ông định sẽ liên lạc một chút với họ. Hiện giờ là thời điểm Lan Dịch Hoan cần người, ông muốn đưa những người này cho con trai của mình.

 

Mặt khác, ông cũng muốn gặp lại Tề Quý phi một lần. Ông không muốn chỉ dựa vào lời nói một phía của người khác để phán đoán, đó dù sao.... Đã từng là một người quan trọng với ông.

 

A Nhã Tư viết xong thư, nói rõ ra thân phận của Lan Dịch Hoan, sau đó cẩn thận cất trong ngực áo, chuẩn bị đi ra ngoài mua chút đồ để làm cũ giấy viết và nét mực.

 

——Ông có đôi bàn tay khéo léo, Lan Dịch Hoan học ông điều này.

 

Khi đứng dậy, A Nhã Tư nhìn thấy đứa trẻ bằng gỗ mà ông vẫn chưa khắc xong, không nhịn được mà đưa tay qua nhẹ nhàng chạm vào nó.

 

Ông vẫn nhớ khi ông còn nhỏ, Tô Hợp Vương sẽ mang tất cả chiến lợi phẩm sau mỗi lần chinh chiến bên ngoài về để làm quà cho hài tử và nữ nhân của lão. Lúc nhỏ cùng phân chia đồ với các ca ca, đây là chuyện khiến A Nhã Tư thấy vui vẻ nhất.

 

Toàn bộ Đạt Lạt từng chút bị thu phục như vậy.

 

Nhưng lúc đó ông không tài nào thích Tô Hợp Vương. Ông luôn cảm thấy phụ thân mình là người kiêu ngạo, cố chấp, thích quản mọi việc ông làm. Chỉ là sau khi bản thân làm cha rồi, ông đột nhiên có chút nhớ lão nhân khắc nghiệt nghiêm khắc kia.

 

Ông đột nhiên hiểu được tâm tình của phụ thân mỗi lần ném những món quà đó cho ông.

 

A Nhã Tư quay người đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, con ngoan, đừng lo lắng về điều gì, hãy chờ phụ thân con mang về thật nhiều thứ tốt cho con.

 

*

 

"Chát!"

 

Tiếng roi quất vào da vang lên, kèm theo đó là tiếng mắng chửi nghiêm khắc "Làm việc nhanh lên, chưa ăn cơm sao".

 

Tề Thì trên tay ôm hai hòn đá, bị đánh một cái, loạng choạng suýt ngã xuống đất.

 

Gã nghe thấy phía sau truyền đến một trận cười vang, chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

 

Đây là nơi bọn họ bị lưu đày, hàng ngày phải làm những công việc chân tay như xây thành, vận chuyển lương thực mới có thể đổi lấy thức ăn. Nhưng thực tế, những người trong nhà có bối cảnh đã chuẩn bị hết thảy, căn bản không cần thật sự tự mình làm những việc này.

 

Không nói những cái khác, chỉ cần trong túi có bạc thì sẽ có người nguyện ý làm thay.

 

Tề Thì không thiếu bạc, nhưng gã không thể làm được như vậy.

 

Bởi vì trên đường lưu đày trước đó, gã lòng đầy oán hận, lại ỷ vào thân phận của mình mà ức hiếp, bắt các đồng bạn khác hầu hạ gã. Kết quả đắc tội một con cháu quan gia cũng có xuất thân phi phàm.

 

Trước giờ Tề Thì bắt nạt kẻ yếu, hiện tại sau khi bị bọn họ hợp lực đánh vài lần, gã không còn dám lỗ mãn nữa, chỉ âm thầm viết thư cáo trạng với Tề Quý phi.

 

Lúc đầu gã còn đầy lòng chờ mong Tề Quý phi và Ngũ Hoàng tử sẽ lại giúp gã lần nữa. Thủ vệ nơi này cũng kiêng kị thân phận của gã nên không dám bức bách quá mức. Tuy thường xuyên phát sinh một số xung đột với một nhóm ăn chơi trác táng khác, nhưng ít ra vẫn cuộc sống cũng không quá xấu.

 

Nhưng ngày qua ngày, người bên kinh thành lại chẳng quan tâm đ ến tình cảnh của gã. Tề Thì tiêu xài phung phí, cũng đã sắp xài hết bạc, những người đó lập tức không còn khách khí với gã nữa.

 

Trong lòng gã căm hận nhưng lại không thể làm được gì.

 

Thời điểm ăn trưa, phần ăn Tề Thì được chia rất ít, hơn nữa đồ ăn căn bản là nước trắng. Ban đầu gã vì thế mà nổi giận đùng đùng, đánh đổ bát cơm mấy lần, sau khi bụng đói cồn cào mới thành thật ăn hết.

 

Những người khác ở đó vừa ăn vừa nói cười. Tề Thì ủ rũ cụp đuôi cầm chén về phòng trước. Vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy nam nhân mà gã vô cùng quen thuộc đang đứng quay lưng về phía gã ở trong phòng.

 

Gã ngẩn ra, gần như không tin vào mắt mình nhưng rồi nam nhân kia quay người lại.

 

Tề Thì nhịn không được buột miệng nói: "Phụ thân!"

 

——Người tới không ai khác chính là người bị Tề Quý phi dùng cái chết bức ép đến cứu gã—Tề Bật.

 

Khi trước Tề Thì bị kéo khỏi Tề phủ, gã hận phu thê Tề Bật không quan tâm đ ến gã. Lúc ấy gã còn hung hăng thầm thề trong lòng đời này cho dù thế nào thì gã cũng sẽ không bao giờ bước chân vào Tề phủ lần nào nữa.

 

Nhưng lúc này, nhìn thấy Tề Bật, gã không khỏi lệ nóng quanh tròng, lập tức chạy đến quỳ gối dưới chân Tề Bật: "Phụ thân!"

 

Tề Bật dường như cảm xúc ngổn ngang lẫn lộn, nhìn Tề Thì một lúc rồi cúi xuống vỗ nhẹ vai gã, nói: "Mấy ngày nay con vất vả rồi."

 

Lời vừa nói ra, Tề Thì cảm xúc lẫn lộn òa khóc, ôm lấy chân Tề Bật nói: "Phụ thân, trước đây là nhi tử không hiểu chuyện, gây ra đại hoạ, tạo ra không ít phiền toái cho phụ mẫu, về sau ta không dám nữa. Ngài nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy, cho dù không phải con ruột nhưng hẳn là cũng có chút tình cảm, xin ngài cứu ta!"

 

Tề Bật xoa đầu gã, thở dài: "Con hà tất phải cầu xin ta. Cho dù thế nào ta vẫn mãi là phụ thân của con, sao lại mặc kệ con được?"

 

Tề Bật nói: "Sao ta lại muốn để con đến đây chịu khổ được, nhưng có Thái tử giám sát chặt chẽ như vậy, ta cũng bất lực tòng tâm. Hiện giờ đã nghĩ cách gom đủ bạc có thể mang con ra ngoài nên lập tức chạy đến đây."

 

Trong lời của ông không hề đề cập Tề Quý phi vì Tề Thì mà trả giá thế nào, trong lời nói giống như hết thảy đều là nỗ lực của ông. Tề Thì cảm động không thôi, run giọng nói: "Phụ thân, trên đời này chỉ có ngài thật sự đối tốt với ta, ta về sau nhất định sẽ báo đáp ngài thật tốt!"

 

Tề Bật nói: "Lần này trở về, con nhất định phải tìm được lối thoát tốt. Tất cả mọi việc con phải nghe theo sự sắp xếp của ta, không được tái phạm nữa."

 

Tề Thì liên tục gật đầu.

 

*

 

Sau khi Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan đóng quân ở Tần Châu được ba đến năm ngày, trật tự xung quanh đã hoàn toàn được khôi phục, thế lực của Mật Xuyên Hầu về cơ bản đã sụp đổ, điều duy nhất cần lo lắng là quân đội của Đông Lương vẫn còn ở quan ải.

 

Lan Dịch Trăn muốn quét sạch chúng trong một lần tấn công, nhưng y không thể rời kinh thành quá lâu nên đã cử hai vị tướng Thích gia đến tiếp quản đội quân. Chỉ cần họ đến nơi, y và Lan Dịch Hoan có thể cùng trở về kinh.

 

Suy cho cùng, những âm mưu và tính toán đằng sau vụ việc này vẫn đang chờ y làm sáng tỏ từng cái một.

 

Khi Lan Dịch Trăn đi tìm Lan Dịch Hoan, y nhìn thấy Lan Dịch Hoan đang đứng trước cửa sổ, nhìn một cái ống đựng bút dưới ánh mặt trời, trên mặt mang theo ý cười.

 

Y suy nghĩ gì đó, lập tức lặng lẽ bước tới, sau đó bất ngờ duỗi tay ra, một tay đoạt lấy ống đựng bút, một tay giấu sau lưng.

 

Lan Dịch Hoan bất giác giật mình, quay lại thì thấy đó là Lan Dịch Trăn. Hắn "Này" một tiếng, nói: "Đưa cho ta."

 

Lan Dịch Trăn cố ý trêu chọc hắn: "Không đưa."

 

Nhị ca thế mà còn khi dễ người khác, Lan Dịch Hoan nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Hắn rất muốn nhào tới lấy lại đồ, nhưng nhớ đến lần trước hắn đâm thẳng vào lồ ng ngực Lan Dịch Trăn, sau đó bị Lan Dịch Trăn cưỡng hôn, khiến Lan Dịch Hoan nhất thời không dám ầm ĩ, tùy ý đưa tay kéo Lan Dịch Trăn hai cái.

 

Vẻ mặt muốn cướp mà không dám cướp của hắn vô cùng đáng yêu, Lan Dịch Trăn không khỏi buồn cười, cảm thấy có chút áy náy vì khi dễ tiểu hài tử, y lấy ống đựng bút từ phía sau ra, hỏi: "Đang xem gì vậy?"

 

Lúc này Lan Dịch Hoan mới nhìn ra cơ hội, bắt lấy cánh tay y, đoạt lại đồ vật vào trong tay.

 

"Cái này là mấy hôm trước ta mua được ở cửa hàng đồ cổ, giá ba lượng bạc. Nhưng huynh thấy hoa văn trên ống bút này không? Đây là 'Tuyết kính thăm xuân đồ' của Khương tiên sinh, hơn nữa còn là chạm khắc nổi, đúng là xa hoa lộng lẫy."

 

Biết Lan Dịch Hoan thích mấy thứ này, Lan Dịch Trăn liền cẩn thận quan sát, tán dương: "Cao thủ ở dân gian đúng là tay nghề không tồi."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Đáng tiếc, huynh nhìn thấy chỗ này không? Hoa văn trên cánh tiên hạc bị mòn đi rồi, bạch ngọc có chút tì vết, nhìn vào khiến ta đau lòng vô cùng. Ta vốn định thử tu bổ lại thử xem sao nhưng lại sợ nó bị hỏng."

 

Lan Dịch Hoan cẩn thận sờ lên hoa văn trên ống đựng bút: "Kết quả Tiêu Nam vô cùng khéo tay, thế mà giúp ta sửa được rồi! Nhị ca huynh nhìn đi, nếu ta không nói thì huynh cũng không nhìn ra đúng không!"

 

Trên mặt Lan Dịch Trăn vốn đang tươi cười nghe Lan Dịch Hoan nói, nhưng khi nghe hắn nói đến hai chữ "Tiêu Nam", ý cười trên mặt y chậm rãi mất đi. Ánh mắt chăm chú nhìn Lan Dịch Hoan của Tiêu Nam lại lần nữa hiện lên trong đầu y.

 

Cái loại thâm tình, yêu thương này, Lan Dịch Trăn không có khả năng nhìn lầm.

 

Bây giờ mối quan hệ giữa hai người dường như đã thay đổi, nhưng dường như vẫn như cũ. Lan Dịch Hoan ở ngay trước mặt y, y không dám thúc ép hắn quá nhiều. Nhưng nếu có một phần mười ngàn khả năng, có một người nào đó nhảy ra thay đổi tình thế, Lan Dịch Trăn thật sự cảm thấy mình sẽ đang sống sờ sờ hộc máu vì tức mà chết.

 

Lan Dịch Hoàn nói một lúc nhưng thấy Lan Dịch Trăn không trả lời thì hắn quay người dùng khuỷu tay thúc y một cái: "Nhị ca, có phải không? Huynh không nghe ta nói sao?"

 

Này còn bắt y khen nữa chứ!

 

Lan Dịch Trăn không còn cách nào khác, đành phải nói: "Đúng là không tệ."

 

Nói xong, y nghẹn một hơi, cuối cùng bổ sung thêm một câu: "Tiêu Nam này không biết là nhân tài đến từ đâu, cái gì cũng biết, lại trung thành tận tâm với đệ. Thật không dễ dàng gì."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Huynh thấy không thoải mái với lời huynh vừa nói ra à?"

 

"Không có."

 

Lan Dịch Trăn xoa đầu hắn, nói: "Ta chỉ nghĩ, trước nay dù đệ đi đâu cũng đều có thể kết giao bằng hữu dễ dàng. Nhân duyên của đệ tốt như vậy, ta đương nhiên rất vui. Chỉ là người này mới chỉ quen được mấy ngày, đệ đó, tín nhiệm hắn vậy sao?"

 

Y cảm thấy y là một ca ca hào phóng và khoan dung rộng lượng, lúc nói chuyện đã tận lực khắc chế ngữ khí, thậm chí còn mang theo một chút phong phạm chính cung của mẹ ruột y là Thích Hoàng hậu. (Đúng rồi, anh là chính cung, của anh tất:v)

 

Nhưng Lan Dịch Hoan ở bên cạnh y nhiều năm, Lan Dịch Trăn có thể nhìn ra được tâm tình của hắn, thì sao Lan Dịch Hoan lại không thể hiểu được suy nghĩ của ca ca?

 

Vì thế Lan Dịch Hoan cười nói: "Không sao cả, ta không lo cái này."

 

Lan Dịch Trăn hơi giật mình, nhưng Lan Dịch Hoan đã vỗ vai y, nói: "Không phải còn có Nhị ca thông minh, có năng lực, chăm chỉ của ta luôn chăm chăm nhìn vào hắn đó sao?"

 

Lan Dịch Trăn hơi muốn trốn đi, nhưng rồi lại bị lời của Lan Dịch Hoan chọc cười.

 

Thật ra mấy ngày nay y vẫn luôn không vui, các loại sự vụ phức tạp, trong lòng không khỏi càng thêm chán nản. Nhưng chỉ cần có Lan Dịch Hoan ở bên, y lập tức không thể nào không vui được.

 

Lan Dịch Hoan cậy sủng mà kiêu, dùng ngón tay chọc chọc mặt Lan Dịch Trăn, nói: "Này Nhị ca, huynh đang cười à? Vừa rồi mặt huynh căng như mặt trống, ta còn tưởng là đông cứng rồi."

 

Lan Dịch Trăn mỉm cười, cầm lấy tay Lan Dịch Hoan, nói: "Đừng nháo."

 

Sau khi nói vài lời với Lan Dịch Hoan, nỗi bất mãn và ghen tuông trong lòng y đã tan thành mây khói.

 

Mặc dù không thích cũng như cảnh giác với người tên Tiêu Nam kia, nhưng từ tận đáy lòng, Lan Dịch Trăn nguyện ý nhìn đến người đối xử tốt với Lan Dịch Hoan nhiều hơn một chút.

 

Cùng lắm thì mặt sau quan sát đối phương nhiều hơn, lại đánh thêm vài cái, để khiến đối phương cẩn thủ đúng mực hơn là được. Những việc còn lại, chỉ cần có thể khiến Lan Dịch Hoan vui vẻ hơn một chút thì chính là người hữu dụng.

 

Thái tử Điện hạ vừa nghĩ vừa nhìn đệ đệ đang vui vẻ đặt ống đựng bút lên bàn.

 

*

 

Đêm khuya, kinh thành, trong dịch quán.

 

Đến Đại Ung cũng đã được một thời gian, các sứ thần của các quốc gia khác lần lượt trở về, dịch quán gần như trống rỗng. Chỉ còn lại nhóm người bên Đạt Lạt, vì tìm kiếm đứa trẻ, liền lấy lý do xem xét phong thổ mà ở lại không chịu rời đi.

 

Điều này thực ra không hợp quy củ, nhưng bởi vì những năm gần đây mối quan hệ của Đạt Lạt và Đại Ung rất tốt nên Chính Bình đế không quản nhiều đến vấn đề này. Thái tử cũng không nói gì nên những người khác tự nhiên cũng không nhiều lời.

 

Ngâm mình ở nơi thu thập tình báo một ngày trời, còn tự mình chạy đến hai nơi nhưng vẫn không có thu thập gì, đêm đến hai vị Vương tử Đạt Lạt có chút mệt mỏi, chỉ đành uống chút rượu rồi ngồi nói chuyện cho tỉnh táo lại.

 

Mà bên cạnh họ còn có một chiếc ghế thứ ba, trước mặt cũng có thêm một chén rượu cùng một bộ bát đũa, trên ghế là một tấm bài vị.

 

Đây vốn là một cảnh tượng kỳ lạ và đáng sợ, nhưng vì biểu cảm của hai người đều bình thường, hành động thản nhiên nên thoạt nhìn có phần hài hoà.

 

Trước mặt Mạnh Ân là đống giấy bút, ông uống hai ngụm rượu rồi ngưng thần suy nghĩ một hồi, sau đó viết hai hàng chữ trên giấy.

 

Lâm Hãn ở một bên quan sát, chỉ vào Mạnh Ân, quay đầu nhìn về phía tấm bia, cười nói: "Tiểu đệ, đệ xem Đại ca có phải đã già đi rồi không? Lúc đệ rời nhà đi là lúc huynh ấy cường thịnh nhất, mà hiện giờ ta đã thấy huynh ấy đầy tóc bạc rồi."

 

Mạnh Ân liếc nhìn ông một cái, không để ý đến đối phương mà tiếp tục viết, bài vị cũng không thể nói chuyện, chỉ có ngọn nến trước cửa hơi đong đưa.

 

Lâm Hãn trầm mặc một lát, khẽ thở dài: "Thật ra ta cũng già rồi. Ta nhớ buổi tối cuối cùng trước khi đệ rời đi, ba huynh đệ chúng ta còn cùng nhau uống rượu. Đệ thích nhất là trái lê ở cây lê mọc bên suối A Y, nhưng tiếc là lần đó đệ không ăn được chúng rồi. Sau khi đệ rời đi, mỗi năm ta và Đại ca đều đích thân trồng một cây lê. Năm nay, lúc chúng ta xuất phát tới đây, cây đã kết quả hết rồi, mà đệ đó, vẫn luôn không về để ăn."

 

Ông cầm ly rượu đặt trước tấm bài vị lên, đổ xuống mặt đất: "Đường xá xa xôi, nếu mang lê tới đây thì sẽ hỏng mất, cho nên bọn ta lấy lê làm thành rượu cho đệ, vốn tưởng có thể thoải mái uống say với nhau...."

 

Hai mắt ông dần dần đỏ lên, cuối cùng không nói được nữa. Ông nắm chặt tay, đấm mạnh xuống bàn, trầm giọng nói: "Tiểu tử này, đệ nói xem sao đệ lại không biết tự chăm sóc bản thân cho tốt? Đệ nói xem chúng ta làm sao chấp nhận được.... Lại làm sao cho phụ thân cái công đạo đây!"

 

Tay Mạnh Ân run lên, một giọt mực rơi xuống mặt giấy.

 

So với mấy đệ đệ tương đối hướng ngoại, Mạnh Ân xưa nay trầm mặc ít lời. Sau khi biết tin Tam đệ đã qua đời, biểu hiện của ông cũng bình tĩnh hơn so với Lâm Hãn, nhưng thật ra trong lòng cũng đau xót không thôi.

 

Vốn dĩ ông muốn nói chuyện này với phụ thân, vài lần động bút, nhưng lúc này cuối cùng cũng không viết nổi nữa, đành gác bút xuống.

 

Lâm Hãn lắc đầu nói: "Đại ca, ta cảm thấy huynh vẫn không nên viết phong thư này."

 

Mạnh Ân nhìn tấm bài vị, nhắm mắt lại một lúc, sau đó mới nói: "Đệ cảm thấy không nên cho Phụ vương biết chuyện này sao?"

 

Lâm Hãn nói: "Phụ vương tính tình nóng nảy, mấy năm nay cũng vì vậy mà hay chóng mặt, tim đập nhanh. Tuổi ông ấy lớn rồi, không chịu được k1ch thích. Hơn nữa ông ấy thương Tam đệ nhất, nếu biết chuyện này, ta sợ phụ thân chịu không nổi."

 

Mạnh Ân nói: "Sớm muộn gì chúng ta cũng phải nói ra."

 

Lâm Hãn nói: "Đúng vậy, nhưng chúng ta nếu trực tiếp nói ra trước mặt Phụ vương thì sẽ yên tâm hơn. Bằng không, nhỡ như ông ấy đọc thư xong rồi lại phát bệnh, chúng ta không có ở đấy thì phải làm sao?"

 

Mạnh Ân im lặng một lát, có lẽ cảm thấy đệ đệ mình nói có lý nên chậm rãi nói: "Cứ như vậy đi."

 

Ông nhỏ giọng nói: "Nếu có thể tìm được đứa trẻ của Tam đệ thì tốt rồi, mang về cho Phụ vương nhìn một cái, cũng là một loại an ủi với ông."

 

Lâm Hãn nói: "Đừng nói đến Phụ vương nữa, ta cũng rất nhớ ông ấy rồi. Cũng không biết đứa nhỏ kia không có phụ thân ở bên cạnh, nương nó nuôi lớn nó thế nào, hiện tại làm gì? Có giống Tam đệ không?"

 

Mạnh Ân nhẹ giọng nói: "Mặc kệ nó giống ai, nhất định là một đứa trẻ đáng yêu. Chúng ta làm trưởng bối, những năm qua để nó thiệt thòi nhiều rồi."

 

Trong lòng Lâm Hãn nhất thời cảm thấy khó chịu, giơ tay vỗ vỗ chồng thư bên cạnh, thở dài: "Tra xét lâu như vậy rồi, hết tình báo này đến tình báo khác, vì sao lại không có tin tức chúng ta muốn tìm?"

 

Mạnh Ân nói: "Đệ nhẹ nhàng chút, phần bên kia còn chưa xem đâu, đừng làm lộn xộn."

 

Ông nói hơi muộn rồi, có mấy phong thư theo động tác của Lâm Hãn rơi xuống đất. Lâm Hãn khom lưng nhặt lên, tuỳ ý liếc nhìn một cái, cả người đột nhiên ngây ngẩn cứng đờ.

 

Mạnh Ân thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"

 

Tay Lâm Hãn run run, không nói được chữ nào.

 

Mạnh Ân nhìn Lân Hãn một lát, tựa hồ đột nhiên ý thức được điều gì, bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Hãn, rút bức thư trong tay đối phương ra xem——

 

Ông chợt phát hiện ra nét chữ trên phong bì chính là của A Nhã Tư!

 

Mạnh Ân hơi dừng lại, sau đó rút lá thư bên trong ra.

 

Giấy viết đã ố vàng và giòn đi, hiển nhiên đã qua nhiều năm, nội dung trong bức thư là điều mà trước đó bọn họ chưa từng thấy qua. Bên trên viết rõ ràng——Đứa con của A Nhã Tư, chính là Thất Điện hạ Lan Dịch Hoan hiện giờ!

 

Một khi tin tức như vậy truyền ra, sẽ dễ dàng ấp ủ thành đại hoạ ngập trời. Có lẽ là vì lo lắng, trong thư A Nhã Tư không hề đề cập đến mẹ ruột của đứa trẻ, cũng không giải thích tại sao Lan Dịch Hoan lại trở thành hoàng tử.

 

Bức thư chỉ nói cho họ biết trên ngực Lan Dịch Hoan có một vết bớt nhỏ.

 

Một lúc sau Lâm Hãn mới run giọng nói: "Đại ca, huynh nói xem, đây là thật hay giả?"

 

Mạnh Ân không nói gì, ông nghiêm túc cẩn thận phân biệt lại nét chữ trên bức thư, nhưng dù nhìn thế nào, ông cũng cảm thấy nó chắc chắn là do A Nhã Tư tự mình viết ra.

 

Nhưng tại sao năm đó bọn họ không nhìn thấy bức thư này, tại sao nó lại xuất hiện ở đây một cách ly kỳ như vậy?

 

Mạnh Ân không khỏi quay đầu lại liếc nhìn qua bài vị của A Nhã Tư.

 

Dưới ánh nến, dòng chữ trên bài vị lúc sáng lúc tối.

 

Lâm Hãn nhanh chóng tìm người tới, để họ hỏi xem lá thư đến từ đâu. Sau khi kiểm tra mới biết một điểm tình báo mang tất cả tình báo đến dịch quán, nhưng phong thư này cụ thể là ai đưa tới, lại đến từ chỗ nào thì hoàn toàn không có đáp án.

 

Mọi chuyện đều rất đáng ngờ, nhưng kết quả này lại khiến người ta phải tin tưởng.

 

Trong lòng Lâm Hãn đại loạn, thất hồn phách lạc nói: "Huynh nói xem sẽ thật vậy chăng? Lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ kia, ta đã thấy vô cùng thân thiết.... Nếu không, nếu không thì lúc này ta đi xem hắn...."

 

Ông nóng lòng muốn gặp cháu trai của mình. Ông gần như không biết mình đang nói gì và thậm chí quên mất bây giờ đã là nửa đêm.

 

Cũng may Mạnh Ân đã bình tĩnh lại, vẫn còn tỉnh táo, nói: "Không được, chuyện này quá kỳ quái, thân phận của hắn cũng không bình thường. Nếu chúng ta vội vàng tương nhận, rơi vào cái bẫy, thì sẽ liên luỵ đến những người khác."

 

Lâm Hãn lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, trước hết, trước hết tra rõ."

 

Nhưng mặc dù nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng ông đã tin phân nửa. Lâm Hãn dừng lại một chút, nói: "Ta thấy thế cục Đại Ung gần đây có chút loạn, chúng ta phái người âm thầm bảo vệ đứa trẻ kia đi. Vạn nhất hắn là..."

 

Mạnh Ân gật đầu: "Đúng vậy, lá thư này kỳ quái đến, không biết hắn có phải bị người nào nhắm tới hay không. Chúng ta phải bảo vệ hắn cho đến khi chuyện này hoàn toàn được xác nhận!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.