Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 89: Chương 89



Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Lan Dịch Trăn không nói ý tưởng trong lòng ra mà chỉ nghiêm túc suy nghĩ cùng Lan Dịch Hoan: "Như vậy.... Con đường này nên làm ở đâu?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ta đã xem qua bản đồ, nếu tất cả đều làm thành đường bộ thì sẽ rất tốn kém. Thật ra thì giữa hai nơi có khá nhiều thuỷ vực, xây cầu và mở sông là tiết kiệm tiền bạc nhất. Bằng cách này, chúng ta chỉ cần s an phẳng những vách núi ở đó là đủ để giúp con đường ra khỏi làng của bá tánh trở nên thông thuận hơn."

 

Lan Dịch Hoan nói tới đây thì thấy Lan Dịch Trăn đang cười, lập tức dừng lại hỏi: "Sao vậy? Ta nói có gì sai sao?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Không phải. Đệ thành thạo việc bày mưa sinh kế cho bá tánh. Ta cảm thấy những gì đệ nói rất hay. Vừa rồi ta cũng đang nghĩ đến địa thế bốn phía của Tần Châu, cảm thấy có thể thực hiện được. Khi về kinh thành, ta sẽ an bài người đi làm."

 

Lan Dịch Hoan nhìn y, sau khi xác định Lan Dịch Trăn không có ý gì khác mới nói: "Huynh cảm thấy không có vấn đề gì là được."

 

Nói xong, y cảm thấy đùi mình đụng phải gì đó, cúi đầu thì thấy một nữ hài sáu bảy tuổi đang kéo một giỏ hoa.

 

Lan Dịch Hoan đỡ bé một phen, nói: "Cẩn thận."

 

Cô bé được hắn đỡ dậy, chớp mắt nhìn Lan Dịch Hoan rồi lại nhìn Lan Dịch Trăn, đột nhiên nói: "Ca ca, mua cho nương tử của huynh một đóa hoa đi."

 

Lan Dịch Hoan: "Hả?"

 

Hắn nhìn thoáng qua thì nhận ra lời của cô bé không phải nói với hắn mà là với Lan Dịch Trăn, hắn không khỏi nói "Ha" một tiếng.

 

Hắn nói: "Muội nói ta là nương tử sao? Muội nhìn lại cho rõ, ta là nam nhân!"

 

Cô bé nghi hoặc hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ đẹp như vậy, sao lại là nam nhân được?"

 

——Nha đầu này làm sao biến thành gấu nhỏ được! Hay là hôm nay sắm vai nhân vật gấu nhỏ bán hoa?

 

Lan Dịch Hoan tức muốn hộc máu nói: "Cái này gọi là anh tuấn!"

 

Cô bé chỉ vào Lan Dịch Trăn và nói: "Tướng công của tỷ tỷ anh tuấn, vóc dáng cao cao mới là anh tuấn! Tỷ tỷ là xinh đẹp!"

 

Lan Dịch Hoan: "......."

 

Lời của tiểu nha đầu này đúng là đau thấu tâm can.

 

Thật ra Lan Dịch Hoan không hễ lùn. Trong đám nam nhân, hắn có thể coi là cao hơn trung bình một chút.

 

Nhưng thật không may là người trong Lan gia đều cao, các đại thần bên cạnh hắn cũng không ít người cao gầy, việc này khiến cho mỗi lần Lan Dịch Hoan đứng giữa đám người này đều có vẻ nhỏ bé hơn, một chút uy nghiêm cũng không có.

 

Việc này đối với Lan Dịch Hoan vẫn là điều tiếc nuối.

 

Sau khi trọng sinh hắn rất mong chờ, nghĩ rằng kiếp này sẽ chăm sóc cơ thể thật tốt để có thể cao lên một chút. Kết quả kiếp trước cao thế nào, kiếp này cao thế ấy.

 

Những người khác đều biết hắn không thích nghe lời này, cho nên sẽ không đề cập đến chuyện này trước mặt hắn. Cô bé này không biết hắn là ai, hơn nữa trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ gì.

 

Lan Dịch Hoan nhất thời nghẹn lời, tức điên.

 

Đặc biệt cảm giác được Lan Dịch Trăn đứng một bên dường như đang cố gắng nín cười, Lan Dịch Hoan càng thêm buồn bực. Hắn đột nhiên đưa tay kéo tay áo Lan Dịch Trăn, thiếu chút nữa kéo phần áo bên nửa đầu vai y xuống.

 

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lan Dịch Trăn lập tức nén cười, nghiêm túc nói rõ với cô bé: "Đây không phải thê tử của ta, hắn đúng thật là nam nhân."

 

Với vẻ mặt lạnh lùng của Lan Dịch Trăn, một câu của y còn hiệu quả hơn mười câu của Lan Dịch Hoan. Cô bé nhìn y, có chút sợ hãi, cũng nhận ra được hoa của nãi nãi có thể không bán được rồi, miệng chẹp chẹp một cái muốn khóc.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Này này, đừng khóc!"

 

"Nhưng......"

 

Lan Dịch Trăn cúi người cầm lấy giỏ hoa của cô bé: "Tuy ca ca này là nam tử nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ta mua hoa cho hắn."

 

Y đưa bạc qua, cô bé tức khắc nín khóc mỉm cười, nhảy nhót ôm tiền chạy đi.

 

Lan Dịch Trăn cầm bó hoa tới trước mặt Lan Dịch Hoan, nói: "Nương tử à, cho đệ này."

 

Lan Dịch Hoan thuận tay cầm lấy hoa trước, sau đó mới nghe được hai chữ "Nương tử" của Lan Dịch Trăn. Hai chữ ngắn ngủi qua giọng nói trầm thấp của y liền trở nên trìu mến vô cùng, khiến trái tim người ta lỡ nhịp.

 

Lan Dịch Hoan ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Lan Dịch Trăn. Hắn nhìn thấy được trong đó có tình ý vô hạn, hình như còn có điểm sáng. Trong nháy mắt, một lời thề nào đó như đang nở rộ trong bó hoa này.

 

Trong lòng hắn có chút hoảng. Để che đậy sự hoảng loạn này, hắn giả vờ không quan tâm, bĩu môi hừ một tiếng: "Huynh cũng học theo đứa bé kia chọc tức ta. Không phải huynh chỉ cao hơn có chút thôi sao? Có gì hơn người chứ!"

 

Lan Dịch Trăn cong đôi mắt: "Đương nhiên rồi! Cao thì có gì tốt? Đứa bé kia nghĩ đệ là nữ tử rõ ràng vì cảm thấy đệ đẹp hơn. Trẻ con không biết nói thế nào mới đúng nên mới nói đệ như thế."

 

Y nhẹ nhàng chạm vào mặt Lan Dịch Hoan, nhỏ giọng nói: "Ta thấy đứa bé này rất có mắt nhìn, ta cũng thấy như vậy."

 

Kể từ khi họ gặp lại và giải thích rõ ràng mọi chuyện, Lan Dịch Trăn ngày càng trở nên thẳng thắn và không chút cố kỵ.

 

Lan Dịch Hoan tránh đi ánh mắt nóng rực của y, nói: "Ca, đúng, đúng rồi, hoa này cứ để như vậy thì sẽ chết héo, chúng ta tìm nơi nào đó trồng chúng đi!"

 

Lan Dịch Trăn cũng không ép buộc, cười hỏi: "Được rồi, chúng ta đi đâu đây?"

 

Thật ra còn có một chuyện y không nói ra. Trước kia y cùng Lan Dịch Hoan đi ra ngoài, nhiều người liếc mắt nhìn đều nhìn ra được hai người họ là huynh đệ, quá mức hơn thì là khi còn nhỏ có người tưởng y là phụ thân của Lan Dịch Hoan.

 

Nhưng cô bé này lại cảm thấy hai người là một đôi. Đây chẳng phải là ánh mắt cực kỳ tốt sao?

 

Y thích sự hiểu lầm ngoài ý muốn này, trong lòng cũng chậm rãi lặp lại từ này.

 

Nương tử, tức phụ, ái nhân......

 

Đúng là thật dễ nghe.

 

Tâm nguyện của y ở kiếp trước chính là quang minh chính đại cho mọi người biết đây là người y yêu.

 

Lan Dịch Hoan đưa Lan Dịch Trăn đến vùng ngoại thành, nơi đó có một ngôi nhà vừa mới xây.

 

Lan Dịch Trăn nhìn nó và nói: "Phong cảnh ở đây khá tốt, bố trí trong nhà rất đẹp."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Huynh thích nhất là chỗ nào?"

 

Lan Dịch Trăn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta nghĩ đình viện ở phía đông bên hồ là nơi u tĩnh nhất."

 

Lan Dịch Hoan cười vui vẻ nói: "Tới tới tới, chúng ta đi xem."

 

Hắn tức tốc kéo Lan Dịch Trăn vào.

 

Bên trong không có dấu vết người ở nhưng lại rất sạch sẽ.

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Ca, huynh thấy nơi này thế nào? Chúng ta hãy trồng hoa ở trong sân đi, vừa hay hoa viên vẫn còn trống!"

 

Lúc này Lan Dịch Trăn mới ý thức đây là tòa nhà của Lan Dịch Hoan.

 

Y không khỏi mỉm cười, nói: "Được đó. Đệ đã từng đến Tần Châu sao? Sao lại biết nơi này?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ta nhờ người mua cho ta."

 

Lan Dịch Trăn tò mò hỏi: "Sao đệ lại mua nhà ở đây? Không phải đệ muốn đi Giang Nam sao?"

 

Lan Dịch Hoan ho khan một tiếng, nói: "Thỏ khôn có ba hang, khắp nơi đều có nơi để đi thì lúc chạy trốn sẽ không dễ bị ai tìm thấy."

 

Lan Dịch Trăn: "........"

 

Lời này đúng là khiến người ta tức giận!

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Nhị ca, huynh đừng làm ra biểu tình như vậy, cũng đừng cảm thấy đệ đệ không quan tâm đ ến huynh. Thật ra thì ta còn chừa một chỗ cho huynh."

 

Lan Dịch Hoan cho Lan Dịch Trăn xem phần sân được cố ý dành lại cho y, đúng thật không có gạt người.

 

Sau đó Lan Dịch Trăn ngồi xổm dưới đất nghiên cứu trồng hoa. Lan Dịch Hoan ở bên cạnh chơi bời lêu lổng nói nhảm: "Nhưng mà lúc ta giữ lại cái sân này cũng không phải muốn để huynh ở lại đây luôn. Chỉ là lúc ấy có cân nhắc, về sau có cơ hội nói không chừng huynh sẽ đến gặp ta, vậy thì ta giữ lại cho huynh một nơi cũng tốt. Đến lúc đó, huynh dệt vải rồi huynh cày ruộng, huynh múc nước rồi huynh đốn củi, hết thảy đều thuận tiện...."

 

Lan Dịch Trăn dùng xẻng nhỏ đào một cái hố, chôn rễ hoa vào đó, nghe vậy thì tay run run ngừng lại, quay người lại cười nói: "Vậy đệ làm gì?"

 

"Tất nhiên là ta sẽ đợi!"

 

Lan Dịch Hoan thản nhiên nói: "Ta đợi người tới hầu hạ ta! Thế nào? Không tồi đúng không."

 

Lan Dịch Trăn trịnh trọng gật đầu, vỗ tay hai cái, nói: "Không tồi, không tồi, ý kiến này của Thất Điện hạ đúng là rất hay."

 

Hai người đùa vui như vậy một hồi, trồng xong hết hoa thì trở lại quan nha, Lan Dịch Hoan vốn cho rằng nói xong thì chuyện này sẽ qua.

 

Kết quả ở Tần Châu được vài ngày, hạ nhân tới tìm hắn, vẻ mặt đau khổ nói gần đây không tìm thấy Thái tử Điện hạ.

 

Lan Dịch Hoan đi đến phòng ngủ và thư phòng của Lan Dịch Trăn nhưng không tìm thấy ai. Nghĩ lại thì gần đây Nhị ca luôn ra ngoài. Tần Châu trời xa đất lạ, cũng không biết y đã chạy tới đâu rồi.

 

Lan Dịch Hoan suy nghĩ một lúc, đột nhiên hắn nghĩ tới toà nhà kia của mình.

 

Hắn lập tức đi qua đó.

 

Lan Dịch Hoan không chắc liệu Lan Dịch Trăn có ở đó hay không. Kết quả hắn thấy ổ khóa trên cửa quả thực đã không còn. Ngay khi đẩy cửa bước vào, Lan Dịch Hoan đã sốc tới ngây người.

 

Hắn thấy ngôi nhà mới chưa từng có ai ở này đã thay đổi.

 

Đình viện trồng đầy hoa, trong hồ có nhiều con vịt vàng nhỏ đang bơi lội, dưới đáy hồ còn có cá, trên thảm cỏ nhiều thêm mấy khối núi giả hình dạng độc đáo, hai con mèo con một đen một trắng nằm trên tảng đá tò mò nhìn hắn.

 

Thậm chí còn có hai đống củi xếp ngay ngắn ở cửa sân.

 

Lan Dịch Hoan: "........"

 

Hắn dụi dụi mắt, bắt đầu tìm kiếm Lan Dịch Trăn khắp nơi.

 

Cuối cùng, trong căn bếp đầy khói xám ở phía sau, hắn tìm thấy Thái tử Điện hạ tôn quý.

 

Khi Lan Dịch Hoan tìm thấy Lan Dịch Trăn, y đang ngồi trước bếp thêm củi, quay lưng về phía cửa. Khi nghe thấy tiếng đẩy cửa sau lưng, Lan Dịch Trăn ngừng động tác thêm củi rồi nói: "Tới đây, múc một gáo nước ở bên cạnh đưa cho ta."

 

Thái tử như vậy không khỏi nhuốm màu khỏi lửa nhân gian.

 

Lan Dịch Hoan xuất thần, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của huynh trưởng, không khỏi nghĩ, ta đang còn trên thế giới này mà đúng không, không lẽ ta lại đổi sang một thế giới khác rồi.

 

Trong lúc suy nghĩ, hắn lấy một muôi nước đưa cho Lan Dịch Trăn.

 

Lan Dịch Trăn nhận lấy rồi quay đầu mỉm cười với Lan Dịch Hoan, nụ cười ấy vẫn ôn nhu như bấy lâu. Y thêm nước vào trong nồi.

 

Lan Dịch Hoan nhìn sang bên cạnh cái bếp, phát hiện ở đó có mấy cái bát, trong chén có thứ gì đó giống như bột bánh, hình dáng trông vô cùng quỷ dị.

 

Hắn không nhịn được hỏi: "Huynh đang làm gì vậy?

 

Lan Dịch Trăn nghiêm túc trả lời: "Ta đang học cách sống của người bình thường. Trước đó đệ đã nói rồi mà, ta gánh nước rồi ta trồng cây, ta cày ruộng rồi ta dệt vải."

 

Lan Dịch Hoan căn bản không phải nói thật, nói: "Đừng nói giỡn! Huynh đến giúp ta bố trí căn nhà này sao? Không cần đâu, ta không có khả năng ở chỗ này quá một hai năm. Hơn nữa huynh cũng không thuần thục, vẫn là để hạ nhân có thể làm tới làm đi!"

 

Lan Dịch Trăn lắc đầu, nói: "Thế này không được. Phải nhanh chóng tự lập, dù sao thì về sau sẽ không còn hạ nhân nữa."

 

Y suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau một thời gian, ta sẽ tìm công việc thích hợp để làm, tích góp chút tiền cũng có thể mua được một ít nha hoàn, gã sai vặt. Nhưng không có thì cũng không quan trọng."

 

Y giơ que củi đã cháy ở phần đầu lên, khẽ mỉm cười: "Làm những công việc này cũng rất thú vị."

 

Lan Dịch Hoan trợn tròn mắt.

 

Hắn lao tới bên cạnh Lan Dịch Trăn, đẩy vai y dùng sức lắc mạnh khiến Lan Dịch Trăn nghiêng trái nghiêng phải.

 

"Dừng dừng dừng! Ca, huynh nói cho ta biết rốt cuộc huynh muốn làm gì?"

 

Lan Dịch Hoan suy sụp nói: "Sao hôm nay ta lại cảm thấy huynh đang nói mê sảng, không phải sốt rồi chứ? Huynh khiến ta sợ đó!"

 

Vừa nói, hắn vừa đưa tay chạm vào trán Lan Dịch Trăn.

 

Lan Dịch Trăn còn khá hưởng thụ, y mỉm cười mặc kệ hắn lắc rồi sờ, hỏi: "Thế nào?"

 

Lan Dịch Hoan do dự nói: "Nhiệt độ nhìn có vẻ bình thường, nhưng người lại không bình thường chút nào."

 

Lan Dịch Trăn bị hắn chọc cười: "Đệ sợ cái gì? Không phải đệ luôn muốn sống cuộc sống bên ngoài như thế này sao? Cho nên ta mới muốn học. Sau này đệ ở đâu thì ta ở đó, nếu cái gì cũng không biết thì ta biết chiếu cố đệ thế nào, đúng không?"

 

Lan Dịch Hoan lớn tiếng nói: "Ta nói ta sống ở đây, nhưng lại chưa từng nói huynh sẽ sống ở đây! Huynh là Thái tử, huynh phải làm Hoàng đế. Hơn nữa, huynh có yêu thích cuộc sống này hay không?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Kiếp trước ta không phải là Hoàng đế, được canh giữ bên cạnh đệ, ta cảm thấy rất tốt. Điều duy nhất không tốt là lúc đó đệ rất phòng bị ta nên cũng không nói chuyện với ta. Hiện tại đã tốt hơn nhiều so với đời trước, ta thấy đủ.

 

"Điều quý giá nhất của một người là thấy đủ, thấy đủ sẽ khiến người ta thấy vui vẻ."

 

Y vừa nói vừa chậm rãi rút một ít củi ra, hạ nhỏ lửa dưới bếp.

 

Canh từ từ sôi, mùi hương từng chút từng chút trào ra, khiến người ta bất giác thấy muốn ăn.

 

Lan Dịch Trăn giới thiệu với Lan Dịch Hoan: "Đây là món canh gà ta vừa mới học được gần đây. Phải hầm gà lâu một chút, hầm đến khi tất cả hương vị trong gà ra hết mới ngon. Lúc này cuối cùng cũng không làm hư. Trước mắt còn hơn nóng, chờ chút là được."

 

Lan Dịch Hoan sửng sốt, mở miệng thở d ốc, không biết nên nói cái gì, cũng không có lời nào để đáp lại.

 

Lan Dịch Trăn đứng dậy, không nói lời nào ôm lấy bờ vai Lan Dịch Hoan đưa hắn ra khỏi bếp, cười nói: "Nghỉ ngơi chút đi, đừng ở đây trừng mắt nhìn ta——Ta dẫn đệ đi xem phòng ngủ."

 

Y đưa Lan Dịch Hoan tới phòng ngủ. Lan Dịch Hoan phát hiện ngoại trừ việc các đồ dùng không quý báu thì bố cục bên trong rất giống Đông Cung, đều là những thứ hắn quen thuộc và yêu thích, thậm chí giường cũng là giường lớn đủ để hai người nghỉ ngơi.

 

Không biết mấy ngày nay Lan Dịch Trăn đã tốn bao nhiêu công sức, phỏng chừng nửa đêm cũng chưa ngủ.

 

Lan Dịch Hoan im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Huynh làm thật."

 

Lan Dịch Trăn nói: "Ca ca của đệ giống người sẽ lấy chuyện này ra nói giỡn sao?"

 

Y lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho Lan Dịch Hoan, ngồi xuống giường đợi hắn đọc.

 

Sau khi Lan Dịch Hoan mở ra, hắn phát hiện ra đó là một phần thủ dụ, bên trong viết đủ loại điều lệnh, an bài tất cả môn khách của Đông Cung vào triều đình.

 

Sự sắp xếp này tương đương với việc phân tán toàn bộ thế lực của Lan Dịch Trăn, việc viết nó trong vài ngày là điều tuyệt đối không thể.

 

Lúc này Lan Dịch Hoan mới nhận ra, thứ hạng của Lan Dịch Trăn trong hệ thống giảm xuống nhanh chóng không phải là kết quả của những suy nghĩ trong chớp choáng của y, mà y đúng thật đã tính toán việc từ bỏ ngôi vị Hoàng đế.

 

Vì hắn mà từ bỏ vị trí tối cao đó.

 

Lan Dịch Trăn nói: "Nhớ không? Trước đây đệ đã từng nói với ta rằng về sau đệ không muốn ở trong cung nữa, muốn rời đi và làm một bá tánh bình thường. Lúc đó ta nghĩ, được thôi, đệ đi đâu thì ta đi đó. Vì vậy ta đã sắp xếp trước tất cả những việc này, chỉ vì sợ đệ sẽ không mang ta đi cùng khi đệ rời đi."

 

"Tiểu Thất." Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng thở dài: "Đồ ngốc."

 

Trong lòng Lan Dịch Hoan có chút hoảng, gấp thủ dụ lại, tức giận nói: "Ta thấy huynh mới là đồ ngốc! Được rồi, đây không phải là nơi huynh nên ở, nhanh chóng quay về đi!"

 

Hai tay hắn kéo lấy cánh tay Lan Dịch Trăn, cố gắng kéo y dậy khỏi giường. Nhưng giống như hồi nhỏ, hắn vẫn không thể kéo y ra. Thay vào đó, hắn lại bị Lan Dịch Trăn trở tay nắm chặt, ấn trên giường.

 

"Tiểu Thất, thật lâu trước kia ta đã có suy nghĩ như vậy rồi. Chỉ có thấy đệ vui vẻ, ta mới cảm thấy hạnh phúc. Vì đệ, ta cam tâm tình nguyện làm bất cứ việc gì, đây không phải là hy sinh. Sau khi mất đệ một lần...."

 

Lan Dịch Trăn hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Sau khi mất đệ một lần càng như vậy. Cho nên đệ không cần suy nghĩ đến việc ta có cảm thấy tiếc nuối hay không. Nếu không thể ở bên cạnh đệ thì ta mới thật sự cảm thấy tiếc nuối."

 

"Nhưng mà đệ luôn hỏi ta, vậy đệ đã từng tự hỏi chính mình hay chưa?" Lan Dịch Trăn nhìn vào mắt Lan Dịch Hoan, thấp giọng hỏi: "Đệ thật sự nguyện ý làm một người bình thường, không nghe chuyện thiên hạ, chỉ lo cuộc sống của mình sao?"

 

"Ta....."

 

Lan Dịch Hoan quay đầu né tránh ánh mắt của Lan Dịch Trăn.

 

Ánh nắng loang lổ rải rác khắp giường. Lông mi của hắn khẽ run lên mang theo mấy phần ánh sáng trong trẻo, vừa đáng thương vừa rung động lòng người.

 

"Đệ căn bản không thích." Lan Dịch Trăn nắm tay Lan Dịch Hoan ấn vào ngực hắn, sắc bén nói: "Ta có thể nhìn ra lý tưởng và khát vọng của đệ trước nay vẫn luôn ở đây, chưa từng thay đổi."

 

"Chỉ là đệ luôn chịu đựng, luôn tự nhủ với lòng mình rằng như vậy là không đúng. Đệ cho rằng chỉ cần đệ còn muốn kiến công lập nghiệp, còn muốn thực hiện khát vọng thì sẽ mất đi những tình nghĩa vất vả lắm mới có được. Tựa như đệ ở kiếp trước, bướng bỉnh cảm thấy chỉ cần có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế thì có thể có được sự yêu thương của người thân...."

 

"Được rồi, huynh đừng nói nữa!"

 

Trong nháy mắt kia, trái tim như bị đâm chém. Lan Dịch Hoan vừa lo lắng vừa tức giận, vung tay Lan Dịch Trăn ra, giận dữ nói: "Căn bản không có! Huynh đang đoán mò cái gì vậy!"

 

"Tiểu Thất!" Lan Dịch Trăn đè bả vai Lan Dịch Hoan, nói: "Hết thảy đều đã qua rồi! Mãi mãi, mãi mãi sẽ không giống như đời trước! Đệ chính là đệ, cho dù người khác có hận thì cũng thế, yêu cũng thế, tất cả đều là vì bản thân đệ, không phải vì cái khác! Đệ sợ cái gì? Đệ không cần phải sợ!"

 

"Nhị ca, những lời này, ta có thể tin sao?"

 

Lan Dịch Hoan cuối cùng nhìn Lan Dịch Trăn, ngơ ngác hỏi: "Nếu như huynh nói sai thì sao? Ta không bao giờ muốn giẫm lên vết xe đổ...."

 

Thời khắc đó, Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng nhìn thấy lệ quang ẩn dưới đáy mắt hắn. Vào lúc này, trái tim y như bị kéo mạnh, đau đớn kịch liệt.

 

Mỗi khi nhìn thấy Lan Dịch Hoan khổ sở, y cũng muốn rơi lệ.

 

"Sẽ không." Lan Dịch Trăn mỉm cười dịu dàng, mang theo thương tiếc nịch sủng: "Ca ca sẽ nói sai sao?"

 

Lan Dịch Hoan cũng hơi nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói: "Bây giờ huynh lại nhấn mạnh huynh là ca ca."

 

Lan Dịch Trăn nói: "Bởi vì trước đây ta cũng đã từng có sai lầm, sau này thường xuyên hối hận. Sau đó ta tự nói với bản thân rằng ngàn vạn lần không thể tái phạm, nếu không thì tim sẽ đổ máu."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Huynh đã làm sai cái gì?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Kiếp trước, ta không cho đệ biết ta thích đệ, cũng không nói cho đệ biết rằng bên cạnh đệ vẫn luôn có người yêu đệ chưa từng thay đổi. Bởi vì ta cũng sợ mất đi nhiều hơn.... Nhưng kiếp này ta biết rằng nếu nói vậy thì đệ sẽ vui vẻ hơn."

 

Hít một hơi nặng nề, toàn thân hơi run lên, Lan Dịch Hoan khoanh tay, ngón tay gắt gao nắm chặt, khiến cho cảm xúc không quá kích động.

 

Sau đó hắn nhìn Lan Dịch Trăn. Lan Dịch Trăn cũng không nói gì, giang hai tay về phía hắn.

 

Lan Dịch Hoan giống như khi còn nhỏ, duỗi tay ôm lấy cổ Lan Dịch Trăn, dúi đầu vào lồ ng ngực y. Lan Dịch Trăn cũng dùng sức ôm chặt hắn.

 

"Tiểu Thất, tin ta."

 

Lan Dịch Hoan "Ừm" một tiếng. Một lúc sau, hắn mới rầu rĩ nói: "Thật thơm."

 

Đúng lúc này, mùi thịt không thích hợp dần dần tràn vào phòng.

 

Lan Dịch Trăn giật mình, sau đó nhớ tới món canh gà trên bếp, vội vàng đứng dậy kiểm tra.

 

Cảm xúc của Lan Dịch Hoan vẫn chưa nguôi ngoai, hắn khịt mũi ngoan ngoãn đi theo Lan Dịch Trăn, vừa đi vừa nói: "Sao huynh phải thật sự nấu canh gà vậy? Không lẽ huynh định dùng chiêu này để thuyết phục ta...."

 

Lan Dịch Trăn cũng không quay đầu lại, hỏi: "Quên rồi sao?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Quên cái gì?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Hôm nay không phải là sinh thần thứ mười tám của Tiểu Thất nhà chúng ta sao? Ta muốn làm cho đệ một bát mì trường thọ, đã luyện lâu lắm rồi. Lúc luyện thì trong lòng nghĩ, nếu đệ khăng khăng muốn ở bên ngoài thì sau này hàng năm ta sẽ tổ chức sinh thần thế này cho đệ, cho nên phải nấu ngon một chút."

 

Đúng thật là Lan Dịch Hoan đã quên, thì ra trong nháy mắt, hắn lại đã mười tám tuổi.

 

Lan Dịch Trăn làm chuyện gì cũng luôn ổn thỏa. Sau khi luyện trước được một thời gian dài, lúc này y đã thành công tự tay làm ra món mì trường thọ. Y còn đặc biệt làm hai quả trứng chần thơm ngào ngạt cho Lan Dịch Hoan.

 

Sau một ngày lăn lộn, lúc này Lan Dịch Hoan cũng cảm thấy đói. Huynh đệ hai người ngồi xuống bàn, cũng nhau ăn mì. Trời bên ngoài đã tối đen.

 

Lan Dịch Trăn lấy pháo hoa ra như làm ảo thuật, bắn pháo hoa cho Lan Dịch Hoan xem để cho lần sinh thần này thêm phần náo nhiệt hơn.

 

Y đốt pháo hoa ở ngoài đình viện. Lan Dịch Hoan có chút lười biếng, hắn ghé vào bệ cửa sổ cạnh giường nhìn ra ngoài.

 

Hắn nhìn Lan Dịch Trăn cúi người xuống đốt pháo hoa. Bầu trời sáng ngời phản chiếu thân ảnh của y vô cùng rõ ràng.

 

Sau đó Lan Dịch Trăn quay người, chạy nhanh lên bậc thang, thân ảnh trước mắt lập tức biến mất. Một lát sau y đi vào trong phòng, xuất hiện bên cạnh Lan Dịch Hoan, giống như sự trùng hợp của số mệnh.

 

Lan Dịch Hoan không khỏi mỉm cười.

 

Nhìn thấy hắn cười, Lan Dịch Trăn cũng cảm thấy vui vẻ. Y sờ sờ tóc hắn, hỏi: "Tâm tình tốt hơn chưa? Là lỗi của ta, sinh thân của đệ mà còn nói ra nhiều lời khiến đệ không vui."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ta biết huynh làm như vậy là vì tốt cho ta."

 

Lan Dịch Trăn chỉ mỉm cười, sau một lúc lại chậm rãi nói: "Mấy ngày nay ta có phái người tìm kiếm người thân của của đệ. Thật ra đã điều tra được chút chuyện."

 

Lan Dịch Hoan quay lại nhìn y, đôi mắt tròn mở to tựa như lưu ly.

 

Lan Dịch Trăn nói: "Ta tra ra được bà vú trước kia ôm đệ ra khỏi cung là người Tề gia tìm tới, họ Hách, trượng phu làm công việc xử lý công văn trong nha môn, nguyên quán ở Ninh Đông An Dương, tổng cộng có ba đứa con. Mười lăm năm trước cả nhà bọn họ rời kinh, một năm trước có xuất hiện ở quê nhà, ta đã phái người dựa theo manh mối này mà tìm."

 

Đây thực sự là một thu hoạch ngoài ý muốn.

 

Sau khi biết chuyện thân thế của mình, Lan Dịch Hoan cũng phái người đi điều tra, nhưng gần như tất cả những người trong cuộc và người có liên quan năm đó đều đã không còn trên nhân thế. Hắn cũng nghi ngờ có người giết người diệt khẩu. Bên Lan Dịch Trăn có thể phát hiện được như vậy đúng thật là không dễ.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Việc này có để lộ ra ngoài không?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Đừng lo lắng, ta hiểu ý đệ, tất cả đều là người có thể tin."

 

Thật ra chuyện này cũng đã qua được một thời gian, trước đó Lan Dịch Trăn không muốn nói bởi vì sợ không tra được kết quả, ngược lại còn khiến Lan Dịch Hoan quan tâm mong chờ. Nhưng hôm nay y nói ra vì muốn Lan Dịch Hoan có thể an tâm hơn một chút.

 

Lan Dịch Trăn ngồi bên cạnh Lan Dịch Hoan, nhẹ giọng nói với hắn: "Nói không chừng rất nhanh thôi, đệ có thể gặp mặt người thân của đệ. Ta tin tưởng bọn họ nhất định cũng giống ta, bất kể đệ muốn làm gì đều sẽ ủng hộ đệ."

 

Ta tin tưởng.

 

Thật ra rất khó để nói ra ba từ này.

 

Thời niên thiếu không sợ thứ gì, luôn khờ dại cho rằng chỉ cần nỗ lực thì mọi chuyện sẽ diễn ra như mình muốn. Nhưng dòng thác số mệnh ập đến xô ngã con người, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng thứ muốn nắm chặt trong tay cuối cùng rời khỏi đôi tay, trôi dạt đi xa.

 

Cho nên hắn không còn tin nữa.

 

Hắn sẽ nghĩ, liệu có phải những thứ quá mức tốt đẹp, đều không nên thuộc về hắn?

 

Nhưng giờ khắc này, những điều này đã đến bên hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.