Ái Cửu Sinh Tình

Chương 21



Đợi đến lúc hoàn thành xong hợp đồng với Cảnh thị, thời tiết đã bước vào mùa thu.

Tiêu lão gia tử năm lần bảy lượt gửi ‘thư mời’ cho Dung An Trúc, đều bị y dùng thái cực quyền đánh trở về. Cuối cùng không đẩy thêm được nữa mới đem bộ mặt hậm hực đến Tiêu gia làm khách. Đương nhiên song phương đều không nói cho Tiêu Luân.

Lúc bước qua cánh cổng sắt của Tiêu gia, Dung An Trúc bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ diệu – nơi này là nhà của nam nhân đang cùng y có quan hệ, là nơi mà từ nhỏ người kia đã lớn lên.

Nghĩ như thế, Dung An Trúc không nhịn được mà tưởng tượng ra bộ dáng Tiêu Luân trước đây. Là đứa nhỏ ngoan ngoãn mặc tây trang đúng chuẩn tầng lớp thượng lưu? Hay là thằng nhóc ngỗ ngịch nước mũi đầy mặt cả ngày đem Tiêu gia làm loạn đến gà bay chó sủa?

Điểm câu nệ và thận trọng khi quyết định tới nơi này gặp Tiêu gia lão gia tử đột nhiên biến mất, ngược lại Dung An Trúc cảm thấy căn nhà to lớn trước mắt này lại có điểm đáng yêu.

Mà Tiêu gia lão gia tử đáng yêu đang ngồi ở phòng trà chờ y.

Lão nhân mặt mũi ôn hoà, râu tóc bạc trắng, không mập không gầy, mặc một bộ đường trang màu lam, chân đi đôi giày vải. Trước mặt ông là một bàn trà nhỏ, lò gốm (1) đang đun nước, hơi nước lượn lờ ẩn hiện trong không khí, một bên là bộ trà cụ loại tốt nhất đã được chuẩn bị sẵn.

Dung An Trúc gật đầu với người dẫn đường tỏ ý cảm ơn, cuối cùng đứng trước mặt lão gia tử.

Lão gia tử nâng mí mắt, quan sát chừng ba giây rồi lại cúi đầu, hết sức chuyên tâm dùng trà đao (2) tách trà, chỉ thuận miệng nói một câu. “Ngồi”.

“Cảm ơn”. Dung An Trúc gật đầu, ngồi xuống.

Thẳng đến khi nước đã đun xong, lão gia tử đem nước nóng rót vào chỗ trà đã được tách tốt, hai người cũng chưa nói tiếp một câu.

Đợi cho một tách trà Phổ Nhĩ thượng hạng hương thơm nồng đậm đặt trước mặt Dung An Trúc, y không kiêu không nịnh nói một câu. “Cảm ơn Tiêu tổng”.

“Uống”. Lão gia tử không nhiều lời vô nghĩa.

Dung An Trúc lĩnh chỉ, chuyên tâm phẩm trà.

Uống xong ba chén, lão gia tử mới mở miệng, không phải hỏi hương vị của trà mà là trực tiếp nói chuyện. “Cậu và Tiêu Luân là quan hệ thế nào?”

“Cậu ấy là lão bản của tôi”. (bình thường mình vẫn edit ‘lão bản’ là ông chủ, nhưng câu này thì giữ nguyên để cho hợp với câu bên dưới)

“Không phải lão công?” Lão gia tử giễu cợt một tiếng.

“Hiện giờ còn chưa phải”. Dung An Trúc tiếp chiêu hoá giải.

“Vậy sau này?”

“Còn phải xem tình huống”.

…. Lão gia tử dựa lưng vào chiếc ghế gỗ, bộ dáng dù gấp vẫn an nhàn. “Tình huống thế nào?”

Dung An Trúc trầm ngâm một lát, trả lời đơn giản. “Thuận theo tự nhiên thôi”.

“Tiêu Luân từ nhỏ thoạt nhìn có vẻ nghe lời, nhưng kỳ thật bên trong lại luôn chống đối làm phản”. Lão gia tử nói.

“Hiện giờ vẫn vậy”. Dung An Trúc gật đầu.

“Cậu so với nó có vẻ thành thục ổn trọng hơn nhiều”. Tiêu lão gia hơi nghiêng đầu. “Vì sao phải tự hạ thấp giá trị của mình cùng nó một chỗ?”

“Tiêu Luân có sự mạnh dạn quyết đoán mà tôi không có”. Dung An Trúc mỉm cười. “Người với người luôn cần sự bổ sung cho nhau”.

“Vậy cậu có biết, nó cùng với cậu một chỗ không phải vì cái gọi là tình yêu, mà là nó muốn hướng Tiêu gia tuyên bố sự phản nghịch của nó?” Tiêu lão gia tử không chút lưu tình ném ra liều thuốc đắng.

Dung An Trúc nhẹ nhàng cụp mắt, nở nụ cười đạm nhạt rồi mới ngẩng đầu. “Biết”.

Tiêu lão gia chớp mắt.

“Mâu thuẫn nội bộ, nội bộ đã giải quyết”. Dung An Trúc cười nói.

“….Thú vị”. Tiêu lão gia cũng khẽ cười. “Giải quyết thế nào?”

Làm một trận, rồi lại làm hắn cả một đêm…. Dung An Trúc cảm thấy vẫn là nên nói uyển chuyển một chút. “Đánh một trận….”

Tiêu lão gia gật đầu.

“Rồi làm tình”.

“………”

“Làm cả một đêm”.

“………”

“Ở ghế lô KTV”.

“………” Tiêu gia lão gia tử trừng mắt nhìn Dung An Trúc một hồi lâu, tự mình nuốt xuống một ngụm trà lớn, sau đấy mới chậm rãi mở miệng nói. “Người tới, tiễn khách”.

Tiêu lão gia tử là một người âm hiểm, từ nhất cử nhất động một câu một từ của Dung An Trúc đã nhìn ra đứa nhỏ này không phải là kiểu dễ đối phó, cho nên chi phiếu mấy trăm vạn chuẩn bị lúc trước đã không đem ra, chỉ gọi người tới tiễn y khỏi Tiêu gia, coi như là một đòn ra oai phủ đầu.

Là ông thất sách, coi nhẹ mị lực của đứa cháu nhà mình, hoá ra có thể lôi kéo được một người như thế, cho nên chưa chuẩn bị toàn vẹn. Nhưng mà không quan trọng, lần sau lại hảo hảo gặp thằng nhóc này một phen. Mấy chuyện bổng đả uyên ương thế này, không có một chút khiêu chiến thì quá nhàm chán.

===========================

(1) Ấm lò:

(2) trà đao:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.